Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hán Trọc Đầu

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

"Tôi tìm gái?" Trương Dương ngạc nhiên nhìn A Trạch. Hắn có chút khó hiểu, hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Tất cả thần kinh đều có vấn đề hay sao. Đầu tiên là Tuyết Liên tự nhiên tức giận. Sau đó là A Trạch lại đột nhiên nói hắn tìm gái.

"Không tìm?" A Trạch nghi hoặc nói.

"Tại sao nói tôi tìm gái?"

"Trên mặt anh viết mấy chữ to, nói cho người trong khách sạn biết, anh đi tìm gái" A Trạch mấp máy miệng, bắt đầu đến giường mặc quần áo.

Trương Dương đầu tiên không có gì để nói, nhưng đột nhiên giật mình, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Ngay lập tức trợn mắt há mồm. Chỉ thấy trên trán hắn có một dấu son rất rõ ràng. Nếu bị người nhìn thấy thì đều nói đây là bị gái hôn.

Lưu Bưu đáng chết, con đàn bà đáng chết. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Dương rốt cuộc hiểu được tại sao Tuyết Liên lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Trương Dương bây giờ thực sự muốn giết người, đáng tiếc không có mục tiêu.

Quả nhiên lúc ăn cơm liền thiếu Tuyết Liên. Cho dù Trương Dương đến gõ cửa như thế nào Tuyết Liên cũng không mở cửa. Ba người tâm trạng không tốt, đành phải đến phòng ăn gọi vài món.

Lưu Bưu không ngừng né tránh ánh mắt của Trương Dương, không dám nhìn thẳng. hắn cũng biết, Trương Dương vì hắn mà bị hàm oan. Mà nỗi oan này tạm thời không thể rửa sạch. Dù sao, Lưu Bưu cũng không có khả năng chạy đến trước mặt Tuyết Liên giải thích người tìm gái là mình, mà không phải Trương Dương.

Cơm nước xong đã đến bốn giờ chiều, Tuyết Liên lạnh lùng đi ra.

Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, tìm một chiếc taxi đi vòng quay Bắc Kinh, đi mấy giờ cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không có manh mối gì. Lúc đi ở Trung Nam Hải gặp phải một đội xe. Nhưng mà bọn họ căn bản không có biện pháp tiếp cận, cũng không thể phân biệt được đó là xe của vị tướng nào.

"Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay" Lưu Bưu ngồi phía sau lái xe, mặt mày ủ rũ. Hắn thấy xe không ngừng rẽ ngang rẽ dọc, mỗi lần rẽ lại làm hắn giật mình một lần.

"…"

Trương Dương nhún nhún vai, liếc nhìn Tuyết Liên, hy vọng nàng có thể chủ động liên hệ với Mãi Mãi Đề. Đáng tiếc, Tuyết Liên ngồi bên cạnh hình như không nhìn đến hắn, đôi mắt chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thân hình dán sát vào cửa, giữ khoảng cách với Trương Dương. Hình như Trương Dương rất bẩn hay sao ý.

"Về khách sạn rồi nghĩ biện pháp khác" A Trạch hình như đoán được ý định của Trương Dương.

"Như vậy thì về thôi" Lưu Bưu buồn bực nói.

Thủy chung, Tuyết Liên không nói một lời, mặt không chút thay đổi, không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Xe taxi chạy như một bầy ruồi, mất một mớ tiền lại trở về khách sạn.

Làm cho Trương Dương không nghĩ ra là khi hắn vừa đi vào khách sạn liền gặp phải giám đốc Phương mặt mày ủ rũ đang chờ tại đại sảnh.

"Xin lỗi, Trương tiên sinh, bởi vì chút nguyên nhân đặc thù nên cậu phải đăng ký chứng minh thư, còn có, phải trả tiền" Giám đốc Phương cố gắng tươi cười. Bây giờ hắn ta chỉ muốn tự sát. Hai giờ trước có người tới tìm hắn nói là Hà hiệu trưởng giới thiệu, gần như ngay lập tức giám đốc Phương nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn nhận lầm người.

"**, sáng sớm còn bảo chúng tôi cứ việc ở, nghĩ chúng tôi không có tiền sao?" Lưu Bưu giận dữ, túm lấy bộ âu phục của giám đốc Phương, gần như xách bổng hắn lên vậy.

"Quý khách, xin lỗi, đây là quy định của khách sạn. Mời anh buông tay ra" Giám đốc Phương không hề lui bước, mấy bảo vệ khách sạn cũng đã xông tới, còn không ngừng cầm điện thoại gọi người.

"Muốn động võ?" Lưu Bưu nhe răng cười. Hắn đang không có việc gì làm. Trước kia không có võ công đã kiêu ngạo ngang ngược. Bây giờ có chút võ công thì đám người bình thường này hắn không để vào mắt.

"Buông ra. Tôi gọi điện" Trương Dương lạnh lùng nhìn giám đốc Phương, đi đến trước quầy lễ tân.

"Được được… được được" Cô gái trong quầy nhìn giám đốc Phương một cái, thấy hắn gật đầu đồng ý liền đưa điện thoại cho Trương Dương. Cô gái này không phải người lúc sáng, hiển nhiên là đã đổi ca.

Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn mười nhân viên bảo vệ, tất cả đang nhìn chằm chằm đám người Trương Dương. Hiển nhiên chỉ có cần có chút cử động lạ, bọn họ sẽ xông lên.

"Reng reng…"

"Reng reng…"

Gọi điện, Trương Dương mặc dù lúc này ngoài mặt thì lạnh nhưng trong lòng nóng như lửa. Nếu như bây giờ Vương Yến không đến khách sạn, tất nhiên sẽ xảy ra tranh chấp. Hiểu nhiên Lưu Bưu sẽ không dễ dàng rời khỏi đây. Mặc dù mình có thể mạnh mẽ ép Lưu Bưu đi cùng. Nhưng sau đó Lưu Bưu nhất định sẽ không vui.

Trương Dương lúc này rất quý trọng tình cảm giữa mình với Lưu Bưu và A Trạch.

"Ai đó?"

Rốt cuộc Vương Yến cũng nhấc điện thoại, lười biếng nói, hình như mới ngủ.

"Trương Dương" Nghe âm thanh dịu dàng đó, tim Trương Dương đập loạn lên, không nhịn được nhìn Tuyết Liên một cái. Vừa khéo, Tuyết Liên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người nhìn nhau, lập tức tránh ra. Mặt Tuyết Liên đỏ ửng, không biết là xấu hổ hay là thẹn thùng.

"Trương Dương. Anh ở đâu? Anh đang ở Bắc Kinh?" Trong điện thoại truyền ra âm thanh kích động của Vương Yến.

"Ừm, anh đang ở khách sạn Bán Đảo Vương Phủ, gặp một ít phiền toái" Trương Dương hạ giọng nói.

"Phiền toái? Ai?" Tính cách Vương Yến vẫn nóng nảy như vậy.

"Anh không có chứng minh thư. Sáng nay còn để anh vào ở, bây giờ không biết tại sao lại muốn anh rời đi".

"Hừ. Anh đợi ở đó. Em lập tức sẽ tới!"

"Tút tút…" Trương Dương còn chưa kịp nói gì, nàng đã dập điện thoại.

"Giám đốc Phương, bạn của tôi rất nhanh sẽ đến đây" Trương Dương nhẹ nhàng đặt điện thoại về chỗ cũ, lễ phép gật đầu với cô gái lễ tân, rồi xoay người lại nói với giám đốc Phương.

"Chúng ta chờ một chút" Giám đốc Phương cười lạnh một tiếng. Hắn đã quen gặp các nhân vật tai to mặt lớn. Đương nhiên làm người phụ trách tiếp xúc với khách hàng như hắn, tính tình của hắn rất tốt. Nhưng là Bồ tát cũng có ba phần tức giận. Hắn gặp phải người không biết nói đạo lý như Lưu Bưu, còn trước mặt cấp dưới túm cổ hắn, làm bộ quần áo trở nên nhăn nhó, điều này làm hắn mất mặt.

Một đám người ngồi trên ghế salon ở đại sảnh chờ đợi. Hơn mười người bảo vệ đứng xa xa nhìn bọn họ, như sợ bọn họ chạy trốn vậy.

Tuyết Liên lấy ra một chiếc điện thoại, hình như có chút chần chờ không biết có nên gọi điện hay không. Nàng đưa mắt sang nhìn Trương Dương, đáng tiếc, Trương Dương lúc này đang suy nghĩ xem lúc gặp Vương Yến sẽ nên như thế nào, nên căn bản không chú ý đến ánh mắt của Tuyết Liên.

Tuyết Liên do dự một lát, rốt cuộc đi đến một góc của khách sạn, gọi điện thoại.

Chờ đợi rất chán nản, khi một người cố gắng chờ một người, thời gian càng dài lâu hơn.

Bọn họ ngồi ở đại sảnh khách sạn, không ngờ chờ hơn một tiếng. Vương Yến còn chưa đến. Trương Dương không khỏi có chút hoài nghi, Vương Yến có đến hay không?

Tuyết Liên cũng có chút lo lắng, người mà Mãi Mãi Đề an bài sao còn không đến.

Rốt cuộc, có một đám người đi vào khách sạn. Gần như cùng lúc ánh mắt của giám đốc Phương, Trương Dương và Tuyết Liên đều nhìn vào đám người này.

Một đám cảnh sát.

Một đám cảnh sát mặc đồng phục.

Bất ngờ, đồng tử Trương Dương thu nhỏ lại, không khí trong đại sảnh trở nên ngưng trọng. Lưu Bưu vốn đang rất thoải mái cũng trở nên khẩn trương. Dù là Trương Dương, Lưu Bưu hay là A Trạch, bọn họ đều không thích quan hệ với cảnh sát. Đám cảnh sát này khẳng định là giám đốc Phương gọi tới. Bởi vì giám đốc Phương đã mặt mày hớn hở đi lên đón bọn họ.

"Đồng chí, mời ngài đưa ra chứng minh thư" Một cảnh sát mặt mũi nghiêm nghị sau khi nói vài câu với giám đốc Phương, liền trực tiếp đi đến trước mặt Trương Dương, lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho Trương Dương xem rồi nói.

"Rơi mất rồi" Trương Dương âm thầm kêu khổ. Tại sao con bé ngốc kia còn chưa đến?

"Chẳng lẽ bốn người đều không có chứng minh thư?" Cảnh sát cũng coi như lễ phép, không ra vẻ, chỉ nhíu mày nói.

"Rơi là rơi, còn có một người để quên ở nhà"

"Vậy không còn cách nào khác, mời các vị theo chúng tôi về trụ sở một chuyến"

"Không đi. Tại sao phải đi. Chúng tôi không ăn trộm, không ăn cướp, vì sao phải đến đồn cảnh sát?" Lưu Bưu nhất thời mặc kệ. Thằng nhãi này trường kỳ có quan hệ với cảnh sát, nên rất bài xích cảnh sát.

"Xin phối hợp với chúng tôi" Vẻ mặt của cảnh sát đã bắt đầu biến hóa, từ hòa nhã trở nên nghiêm nghị. Mà đám bảo vệ ở xa xa cũng chạy đến, ra vẻ muốn bỏ đá xuống giếng.

"Phối hợp cái rắm. Lão tử không đi!"

"Chúng tôi ở đây chờ một người bạn. Cô ấy sẽ lập tức tới đây" Trương Dương vỗ vỗ vai Lưu Bưu, trấn an hắn, lại nhẹ nhàng vỗ vai A Trạch. Bởi vì hắn nhìn thấy tay A Trạch đã đặt lên thanh yêu đao. Trương Dương không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà gặp phải phiền phức.

Trên thực tế Trương Dương làm người có một chuẩn mực, đó là tận lực không mâu thuẫn với cảnh sát. Cho dù trả thù cảnh sát đã đánh Lưu Bưu ở thành phố IH kia, hắn cũng chỉ buộng lên hành hạ một chút mà thôi, không làm bị thương quá nặng.

"Bùng rầm…"

"Ai? Ai dám khi dễ Tuyết Liên?"

Đang khi người cảnh sát cầm đầu chuẩn bị nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng kính vỡ rất lớn. Mọi người quay đầu lại nhìn chỉ thấy một tên đại hán đầu trọc lốc tay cầm côn sắt hung hãn tiến vào. Phía sau còn có hơn hai mươi tên côn đồ cũng đang tiến vào, không phải, là dẫm kính đi vào. Cửa kính khách sạn đã bị thanh côn sắt của tên đại hán trọc đầu đập vỡ, trên đường đi, mấy chậu hoa cũng bị đập vỡ.

Bạn đang đọc Đồ Thần Chi Lộ của La Phách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.