Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Thú Tiền Sử

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

Sáu người sáu cặp mắt nhìn lấy mười mấy bao đồ ăn vặt, càng cảm thấy đói không chịu nổi.

Hiển nhiên là mười mấy bao quà vặt này không đủ để một mình Lưu Bưu nhét kẽ răng, đừng nói chi tới nhét vào sáu người với cái bụng đói rột rột kia.

"Tuyết Liên ăn mớ quà vặt và đồ chưa chế biến này, còn chúng ta ăn mấy con cá."

Trương Dương lấy cái ba lô từ trước mấy cặp mắt lang sói đang đói bụng kia, trong tay thì cầm một cái áo lột ra từ trên người một thi thể, để lộ ra trong đó một túi cá con. Đám cá này chính là đám cá cắn người mà Trương Dương đi thu thập lúc đó, không ngờ nặng đến vài cân.

Đối với người đã từng bị cơn đói hành hạ tại sa mạc như Trương Dương mà nói, hắn hiện tại đã có thể biết trân quý bất kỳ chút thức ăn nào. Khi hắn thấy mấy con cá này, hắn là người đầu tiên nghĩ tới đám cá này có thể ăn được.

"Ăn sống được sao?" Lưu Bưu có chút không muốn nhìn bao đồ ăn đó. Hắn rất muốn phản đối nhưng một hảo hán đầu gấu như hắn mà lại giành đồ ăn với một cô gái tay yếu chân mềm thì Bưu đại gia hắn làm không được. Nếu đối tượng tranh đoạt là Trương Vân thì hắn đã sớm chẳng khách khí đập một phát rồi.

"Đương nhiên là có thể ăn được. Làm món cá sống sashimi của Nhật đi." Vương Phong đã từng trải qua một đoạn thời gian trên sa mạc, nên không có cầu kỳ chọn lựa lắm về thức ăn, lập tức chọn lấy vài con lớn, để ngay miệng, cắn nghe lộp cà lộp cộp. Xem ra, đầu con cá này quả nhiên là rất cứng rắn.

"Không tệ, à à, mùi vị không tệ. Mọi người ăn đi. Đám cá dưới con sông ngầm này, không có bị ô nhiễm bên ngoài, dinh dưỡng phong phú. Qua khỏi cái thôn này là không còn tiệm nào nữa đâu." Vương Phong nhìn mấy người đang hướng về hắn, rồi lại cầm vài con cá nhỏ bỏ vào miệng. Mấy động tác này của hắn không khỏi làm mọi người hoài nghi, đám cá này có phải thật sự là mỹ vị hay không?

Lưu Bưu là người đầu tiên nhúc nhích, thò tay chộp lấy vài con cá lớn thảy vào miệng nhai mạnh mẽ.

"A.... cái đó... cái đó..."

Đột nhiên Lưu Bưu tựa như bị điện giật, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lấy Vương Phong, không nói ra được lời nào.

"Ta nói không tệ mà!" Vương Phong lại chộp lấy một con cá thảy vào miệng rồi lại phát ra thanh âm khiến người ta thèm muốn. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Thật không tệ. *, nghĩ không ra, cá sống lại ăn ngon như vậy..." Lưu Bưu liên hồi gật đầu tán đồng, lập tức chộp thêm vài con cá bỏ vào miệng.

"Ê ê... Ta nói Bưu ca đó. Ngươi ăn từ từ có được không? Bọn ta còn đang đói bụng đó..." Trương Vân nhảy một chân từ vách tường tới chỗ để cá, chọn lấy vài con hơi lớn một chút rồi tọng vào miệng

"Oa... Con mẹ nó... Đây là cá gì đây? Xương cứng khỏi nói, lại còn khó nhai, tanh chết được..." Trương Vân phun mạnh miếng cá trong miệng xuống con sông ngầm rồi lớn tiếng chửi.

"Ha ha... nhóc con, lão tử có thể ăn thì ngươi vì sao lại ăn không được?" Lưu Bưu nhìn vẻ mặt của Trương Vân rồi cười lớn, lộ cái bản mặt đắc chí vì đã đạt được gian kế.

"Ngươi không ăn thì đừng có lãng phí. Hiện tại còn có cá mà ăn, đợi một hồi, cá thế này cũng chẳng có mà ăn." Trương Dương bới trong đống Trương Vân mới đẩy ra, nắm lấy một con bỏ vào miệng nhai. Cá này quả thật có chút khó ăn. Xương mặc dù nhỏ nhưng lại cứng vô cùng, còn thịt cá thì lại có chút vị gắt họng, không có vẻ mềm mại như cá bình thường, khiến người ăn có cảm giác buồn nôn.

"Đúng a, hiện giờ còn có cái để ăn, đến khi không có gì ăn thì ngươi mới biết cá này ăn ngon cỡ nào."

Vương Phong lấy từ trong túi đeo hông ra một chút muối sát lên thân cá. Mọi người lúc đó mới phát hiện ra, bỏ thêm chút muối thì mùi vị khá lên hẳn.

"Để ta xem xem là cá gì đây... Cái đó... nó.... Trương... Dương... ngươi châm bật lửa cho ta nhìn một cái..."

Cô gái không khỏi hiếu kỳ tiến đến bên cạnh mọi người. Cô ta đối với đám cá cắn người này có cảm giác sợ hãi, vẫn chưa hề nhìn kỹ chúng. Đến khi mọi người ăn, cô nàng mới nhịn không được lòng hiếu kỳ.

Bật lửa vừa mồi lên, quáng thạch trong động vôi lập tức cùng nhau tỏa sáng. Vốn chỉ là một ngọn lửa le lói từ bật lửa, nhưng sau khi đốt lên cơ hồ gia tăng cả trăm lần.

Cô gái dùng kính phóng đại quan sát mấy con cá kỹ càng.

Đột nhiên!

Cô ta biến sắc, quẳng kính phóng đại xuống đất, vẻ mặt khủng hoảng sợ hãi.

"Sao vậy?" Trương Dương không hiểu biểu hiện của cô ta. Cho dù là con cá này có lợi hại hơn nữa, cũng không cần phải tỏ vẻ sợ hãi thế chứ!

"Đây là cá răng khít!" Cô ta kinh hoàng nói.

"Cá răng khít? Cá răng khít thì sao chứ? Cũng bị bọn ta ăn thôi!" Lưu Bưu đối với cô ả này chẳng thuận mắt chút nào, lại thảy thêm một con cá vào miệng nhai rộp rộp thật lớn.

"Cá răng khít là một loài cá từ 6500 vạn năm trước, tập quán cụ thể thế nào không rõ, nhưng từ mật độ răng và sự bén nhọn của chúng mà phân tích thì cá răng khít là động vật ăn thịt. Hơn nữa, 6500 vạn năm trước, cá răng khít so với giờ càng lớn hơn nhiều, hơn nữa lại hung mãnh hơn..."

"Muội muội, cô không rõ ràng một điểm. Một con cá thì có gì đáng sợ chứ. Nó là động vật ăn thịt, thì chúng ta cũng thế. Nếu không sao chúng ta lại đang ăn thịt nó!" Lưu Bưu buồn bực ngắt ngang lời Tuyết Liên.

"Không phải không phải... Cá này mặc dù trong nước thì hung dữ đáng sợ, nhưng lên bờ thì cũng không có gì. Mấu chốt là loài cá này sớm đã tuyệt tích cả vài trăm vạn năm rồi, chúng ta có thể phát hiện cá răng khít đều là do phân tích hóa thạch của chúng. Thế giới nhân loại vẫn còn chưa phát hiện ra cá răng khít còn sống..." Cô gái liên hồi lắc đầu.

"Vậy thì nói lên được vấn đề gì chứ?" Trương Dương nhíu mày hỏi.

"Nói lên được chúng ta rơi vào một con sông ngầm hình thành từ 6500 vạn năm trước..." Cô gái có chút kinh hoảng. Cô ta có học địa chất học, tự nhiên là hiểu được con sông từ 6500 vạn năm trước mang ý nghĩa gì.

"Sông tiền sử?"

"Sông tiền sử!" Lửa đã tắt, động vôi vốn đang huy hoàng dần dần trở nên ảm đạm. Mớ quáng thạch mất đi nguồn sáng, ánh sáng phát ra thật là vô cùng yếu ớt.

Trong động vôi yên tĩnh khiến người có cảm giác bị áp lực. Ngay cả thứ người ngu muội như Lưu Bưu cũng rõ ràng việc bị rơi xuống con sông tiền sử mang ý nghĩa gì...

Ít nhất, con sông này không thông với bên ngoài, hoặc là không dễ dàng thông với sông ngòi khác. Hơn nữa, nếu trong này có động vật tiền sử như cá răng khít, vậy ai cũng không dám đảm bảo trong này chẳng có sinh vật tiền sử nào khác.

Chỉ là một đám cá răng to không hơn que tăm xỉa răng bao nhiêu mà đã hung dữ như vậy, nếu gặp phải sinh vật tiền sử cỡ lớn thì có thể tưởng tượng được hậu quả thế nào. Nếu ở một con sông khác thì chẳng có ai tin việc có sinh vật tiền sử gì. Nhưng ở con sông tiền sử này, có chuyện gì mà không thể phát sinh chứ? Huống chi, đã xuất hiện cá răng khít tiền sử rồi.

"Tuyết Liên tỷ, cô học địa chất học. Cô cho rằng, nơi này có lối ra không?" Vương Phong trầm ngâm một hồi rồi mới hỏi.

"Khó nói lắm. Theo hướng chảy của nước sông thì chúng ta đang đi về hướng thượng lưu. Dựa theo lý thuyết, hạ lưu hẳn nhiên là sẽ có lối thoát. Nhưng chúng ta là từ hạ lưu đi lên trên. Lúc đó chỗ chúng ta bị rơi nằm ngay dãy núi chính, hẳn nhiên là giao điểm của một con sông ngầm khác với con sông này, một con sông mà nước chảy vào càng sâu hơn. Y như Vương Phong nói, lực đạo của dòng chảy vô cùng mạnh, chỉ có thể tiến tới, không thể lui. Cũng nói như vậy, hạ du đã không còn khả năng để chúng ta đi ra rồi..." Cô gái nói.

"Nói như vậy, lộ tuyến duy nhất của chúng ta chỉ còn lại thượng du?" Trương Dương nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, nhưng dựa theo quy luật của sông ngầm, thượng du không thể nào có cửa ra. Hơn 90% nguồn của các con sông ngầm trên thế giới đều ngầm dưới đất, hoặc là thông với các con sông lớn. Chỗ tương thông thì áp lực nước mạnh một cách thần kỳ, con người căn bản không thể thoát ra được từ hoàn cảnh đó." Vẻ mặt cô gái buồn bực, đi đến bên cạnh người Mãi Mãi Đề vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhàng vuốt vuốt trán Mãi Mãi Đề.

"*, trong nước sẽ thật sự không có quái vật gì chứ hả?"

Lưu Bưu lẫm lẫm liệt liệt đi tới bờ sông, ngồi xổm xuống rửa tay. Đối với thằng nhãi Lưu Bưu này mà nói, vĩnh viễn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Có đôi khi, ngay cả thấy quan tài rồi cũng chẳng hề rơi lệ.

Đột nhiên!

Một cổ khí tức vô cùng nguy hiểm lan tràn trong không trung...

"Lưu Bưu, nằm xuống!"

Tóc gáy Trương Dương dựng ngược cả lên, cơ hồ trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch, nhỏm dậy, cầm súng, kề vào ngực, nổ súng, một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, không chút trì trệ...

Liên tục năm phát súng cơ hồ xẹt ngang qua sống mũi Lưu Bưu...

"Phằm!" một tiếng, bọt nước tung toé, dưới nháy mắt Trương Dương nổ súng, trong dòng sông đen ngòm trồi lên một con quái thú toàn thân phủ lân giáp. Con quái thú giương cái mồm máu đầy răng nhọn hoắt khiến người nhìn thấy phải khiếp đảm sợ hãi.

Con quái thú vừa chuẩn bị nhảy về phía Lưu Bưu thì thân bị trúng năm phát đạn. Đầu đạn trúng ngay trên lân giáp loé ánh kim loại của con quái thú kia, không ngờ lại xẹt lửa tung toé.

Mặc dù đầu đạn không có tạo ra thương hại thật sự nào cho quái thú, nhưng lực xung kích cực mạnh của đầu đạn lại gây phiền hà cho nó. Đương nhiên, chủ yếu là một viên đạn bắn ngay vào trong họng quái thú, vị trí thì vô cùng xảo diệu, không ngờ bắn gãy một cái răng nanh thật dài của nó. Quái thú đau không chịu nổi, mới lủi đầu trở lại xuống nước...

Bạn đang đọc Đồ Thần Chi Lộ của La Phách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.