Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỹ năng kỳ quái lại tăng rồi……

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Trong Thanh Dương Thành, Đường Thanh Dương.

Tần Lôi cùng Tần Tích Vũ sóng vai đi dạo trên phố xa náo nhiệt.

Hắn ngộ danh sư, thiên phú khôi phục, nhất minh kinh nhân, chỉ cảm thấy trời xanh gió mát dễ chịu, mỹ nhân bên cạnh, u hương tập người, không khỏi tâm tình rất tốt, mặt mày hớn hở.

Tần Tích Vũ thấy hắn như thế trong lòng cũng tự nhiên vì hắn mà vui vẻ.

Ba năm, hai người trải qua bao trắc trở, mấy phen mưa gió, nay rốt cuộc lại trở về lúc trước, tâm tình chi hảo có thể nghĩ.

Tần Tích Vũ e lệ cười, theo sát Tần Lôi nói: “Thật náo nhiệt a……”

Tần Lôi cảm khái một tiếng: “Đúng vậy, hơn ba năm rồi ta mới nhàn nhã đi dạo phố như vậy.”

“Nếu huynh thích, về sau ta mỗi ngày bồi ca đi dạo.”

Tần Lôi co rụt lại cổ: “Không cần.”

“Làm sao vậy? Huynh không muốn đi dạo phố cùng ta sao?”

“Không phải……”

Tần Lôi vội đem sự tình sư phụ đối mình nghiêm khắc, hà khắc như thế nào nói một hồi.

Tần Tích Vũ lè lưỡi: “Ác như vậy sao?”

“Đúng vậy……”

Tần Lôi vẻ mặt đưa đám.

Tần Tích Vũ cười khúc khích: “Bất quá, sư phụ cũng vì tốt cho huynh, tục ngữ nói nghiêm sư xuất cao đồ mà……”

“Ân, ta biết.”

Hai người cười cười nói nói, đùa giỡn, vui vẻ như chưa từng có.

Tần Tích Vũ đang nói chuyện phiếm với Tần Lôi, ánh mắt bỗng để ý chỗ trang sức quầy hàng, trong đó có một chiếc trâm thanh ngọc hơi hấp dẫn nàng.

Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, tâm tư lại đặt trên người Tần Lôi.

Tần Lôi đã nhận ra, hơi mỉm cười nói: “Thích chiếc trâm thanh ngọc kia?”

Tần Tích Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Trâm ngọc cũng tao nhã lịch sự, bất quá muội cũng không thích mang trang sức……”

“Không phải muội là sợ ta tiếc tiền đi?”

Tần Lôi cười cười đi mua kia chiếc trâm thanh ngọc cho nàng, lại không ngờ bị Tần Tích Vũ kéo tay lại.

“Không cần……”

Hai người nhìn tay nhau, trên mặt đều hơi đỏ lên.

Tần Tích Vũ vội buông tay Tần Lôi ra, hai má đỏ bừng nhưng vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn Tần Lôi, ngại ngùng nói: “Trang sức chân chính muội muốn chỉ có một……”

Tần Lôi ho khan một tiếng nói: “Cái gì?”

“Muội muốn…… vòng tay mà mẫu thân truyền lại.”

Tần Lôi sửng sốt rồi cười nói: “Lúc sinh thời, mẫu thân ta có dặn, vòng tay kia là bảo vật gia truyền, chỉ đến lúc ta thành thân mới có thể trao cho tân nương tử, muội……”

Tần Tích Vũ cười rạng rỡ, Tần Lôi không khỏi có chút ngây người.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng quen thuộc truyền đến.

“Nha, đây không phải Tần gia đại thiếu gia sao? Đã nhiều năm không gặp mặt a……”

Tần Lôi quay đầu lại, hơi nhíu mày.

“Tiền Phong!”

Người tới đúng là Thanh Dương tứ đại gia tộc,……Tiền gia độc tử Tiền Phong!

Người này là công tử ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, lại chuyên ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu, thường xuyên hoành hành ngang ngược, làm việc đồi phong bại tục.

Đặc biệt hắn còn là đồ đệ của kẻ gần xa nổi tiếng háo sắc.

“Chuẩn a.”

Tiền Phong đáp một tiếng, lặng lẽ cười, ánh mắt lại dán vào người Tần Tích Vũ, không nhịn được mà liếc ngang dọc.

Hắn cũng có khuôn mặt coi như là dễ nhìn, quần áo gọn gàng, tráng lệ, thoạt nhìn như cái nhà giàu công tử, chỉ là người hơi béo, mặt tuỳ tiện cười đáng khinh.

Tần Lôi tiến lên một bước đem Tần Tích Vũ hộ sau người, điền đạm nói: “Tiền công tử có việc gì sao?”

“Việc chi? Không có! Bất quá chỉ là xảo ngộ mà thôi. Vừa rồi ta thấy cô nương Tần Tích Vũ tựa hồ rất thích chiếc trâm thanh ngọc. Tần huynh đệ sao không mua tặng nàng mua, không sợ làm giai nhân buồn lòng sao?”

“Chẳng lẽ là…… Tần huynh đệ không muốn rút túi sao?”

Tần Lôi còn chưa nói, Tiền Phong cười ha ha nói: “Ta nghĩ không thể đi? Nói như thế nào thì Tần gia cũng là gia tộc đứng đầu Thanh Dương Thành. Dù không vinh hoa phú quý như Tiền gia ta nhưng cũng là đại gia tộc, đại thiếu gia không đến mức keo kiệt như vậy đi?”

Hắn tiến tới lặng lẽ cười, hỏi chủ quán: “Chiếc trâm này bao nhiêu tiền?”

“Hai…… Hai mươi lượng!”

“Ta mua!”

Tiền Phong tùy tay ném xuống 20 lượng bạc, liền cầm trâm thanh ngọc kia, tham lam liếc mắt nhìn Tần Tích Vũ một cái, đi tới đưa qua nói: “Nếu Tần công tử có chút túng quẫn, Tiền Phong ta đây làm vậy……”

“Tích Vũ cô nương, chiếc trâm thanh ngọc này tặng cho cô nương, mong cô nương nhận lấy.”

Tần Lôi vừa muốn ngăn trở, Tần Tích Vũ lại nhẹ nhàng cười, nhận lấy.

Tiền Phong thấy nàng nhận không khỏi vui mừng quá đỗi.

Tần Tích Vũ lại chỉ nhìn lướt qua, lắc đầu nói: “Vừa mới xem qua còn tưởng chiếc trâm thanh ngọc này phong nhã, không nghĩ tới chỉ là nạm kim, thứ kém cỏi nên gọi là……”

“Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”

" Thứ này không thích hợp với ta, vẫn là Tiền công tử tự bảo quản đi……”

Tần Tích Vũ nhẹ nhàng búng tay, chiếc trâm đột nhiên bay đi, vừa vặn cắm vào búi tóc của Tiền Phong, không sai chút nào, cắm đúng chỗ giữa.

Chiếc trâm cắm lên cư nhiên thoạt nhìn thập phần thích hợp, làm hình tượng Tiền Phong vốn đáng khinh càng thêm vài phần biến thái……

Mọi người trên phố vây xem mọi người tức khắc không nhịn được mà cười to.

Tần Tích Vũ rõ ràng chính đang trào phúng Tiền Phong là giá áo túi cơm.

Tần Lôi cũng không nhịn được mà bật cười.

Tích Vũ vẫn giống trước đây, bề ngoài nhu nhược, nội tâm cương mãnh a……

Tiền Phong rút trâm, hừ lạnh một tiếng nói: “Hai người các ngươi…… Hảo, thực hảo!”

Hắn vừa dứt lời, từ đám người quanh đó đột nhiên có 7-8 kẻ chạy ra đem Tần Lôi và Tần Tích Vũ vây lại.

Đám chó săn a.

Tần Lôi nhìn xung quanh một cái, cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào, Tiền công tử muốn động thủ?”

Tiền Phong hừ một tiếng: “Nghe nói ngươi năm đó là đệ nhất thiên tài thiếu niên của Thanh Dương Thành, hiện giờ đã khôi phục thiên phú? Không biết nghe đồn cóthật hay không. Hạ nhân nhà ta không hiểu chuyện nhưng rất tò mò, muốn luận bàn với Tần công tử……”

Tần Lôi nhìn thoáng qua, mấy tên hạ nhân Tiền gia này cư nhiên đều là Lục phẩm thậm chí còn có Thất phẩm võ đồ, không dung tay a.

“Luận bàn? Hảo!”

Vừa dứt lời, bảy tám tên kia liền vọt lên, trong tay cầm đủ loại binh khí .

Mọi người vừa thấy đánh nhau thì hoảng sợ, chạy ra tứ tán ……

Tránh xa một chút rồi xem náo nhiệt.

Tần Lôi đem Tần Tích Vũ bảo hộ sau người, cười lạnh một tiếng: “Đối phó các ngươi còn chưa xứng để ta dùng Bát Phương Lôi Sát Quyền!”

Hắn thi triển Lôi Đinh quyền pháp gia truyền, khí thế đột nhiên biến đổi, bước chân đột nhiên bước lên, nắm đấm ầm ầm liền bạo kích!

Xuy lạp!

Một quyền giống như lôi đình xé rách hư khôngđột nhiên xỏ xuyên qua, hung hăng mà đánh trúng vào ngực một tên chó săn.

Bang!

Tựa hồ xương sườn đều bị một quyền này đánh gãy!

Tên kia kêu thảm thiết một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, đâm thẳng vào một quầy hàng trái cây rau dưa rơi rụng đầy đất, hắn cũng tê liệt ngã xuống đương trường, không bò dậy nổi.

“Ân?!”

Tiền Phong không nghĩ cư nhiênTần Lôi ra tay hung ác như thế, tức khắc liền lắp bắp kinh hãi.

Máy tên còn lại đều hoảng sợ, nhưng đang trước mặt chủ tử, nào dám lùi bước, tức giân gầm lên, xếp thành một trận thế, đồng thời xông lên trước.

Tần Lôi song thủ xuất ra, quyền chưởng đan xen, mạnh mẽ bá đạo, thanh thế như sấm!

Ầm ầm ầm!

Bảy tám quyền ra, chỉ trong chốc lát mấy tên chó săn đều bị đánh ngã xuống đất, còn bị trọng thương hộc máu, vô pháp nhúc nhích……

“Tần Lôi, ngươi, ngươi xuống tay hảo tàn nhẫn!”

Tần Lôi vỗ vỗ tay, đạm nhiên cười: “Thực xin lỗi, Tiền công tử, khi mấy hạ nhân đó dám hướng ta xuất thủ thì nên dám chịu chết ! Huống chi……”

“Bọn họ còn chưa chết.”

Nói xong, cầm tay Tần Tích Vũ, sải bước, nghênh ngang mà đi.

Tiền Phong kinh giận đan xen, nổi trận lôi đình.

Bên kia.

Vạn quân sơn, Lôi Đình sơn trang.

Lý Thiên Sinh đang được Lai phúc hầu hạ dùng cơm trưa, không có cái loại cực phẩm như Sí Liệt Hỏa Ngưu Nhục, chỉ có thể dùng móng heo, cánh gà cho đỡ thèm.

Hắn thở dài một tiếng nói: “Lai Phúc, ngươi thật sự không có biện pháp đi bắt sống mấy đầu Sí Liệt Hỏa Ngưu tới sao?”

Lai Phúc thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch: “Tiên sư đại nhân tha mạng!”

Lý Thiên Sinh: “……”

“Thôi thôi.”

Hắn ăn sạch sẽ, vừa muốn nằm tìm hiểu Thiên Đạo, bỗng nhiên trong đầu truyền đến thông báo……

“Thu được từ đồ đệ Tần Lôi, mở ra kỹ năng liêu muội(tán gái)!”

“Đồ đệ Tần Lôi liêu muội thuần thục độ +1, ký chủ đạt được liêu muội thuần thục độ 95 điểm!”

“Thu được từ đồ đệ Tần Lôi, mở ra kỹ năng trang bức!”

“Đồ đệ Tần Lôi trang bức thuần thục độ +1, ký chủ đạt được trang bức thuần thục độ 95 điểm!”

Lý Thiên Sinh: “…… Cái quỷ gì?!”

“Nghiệt đồ! Ngươi ở bên ngoài mở ra mấy cái kỹ năng mới lung tung rối loạn a!”

“Vi sư yêu cầu này đó sao? A! Còn liêu muội, vi sư…… Vi sư đi liêu hảo sao?”

Lý Thiên Sinh đang phun tào bỗng nhiên nghe ngoài cửa một trận ồn ào. Sau là hai tiếng kêu thảm thiết.

“A!”

“Nga!”

Lai Phúc đại kinh thất sắc, biểu tình kịch biến: “Không tốt, là tiếng của hai thị vệ trưởng Lai Hỉ, Lai Nhạc!”

“Là ai, cư nhiên một kích đả thương hai võ giả?!”

Bạn đang đọc Đồ Đệ Của Ta Đều Là Nhân Vật Chính của Cơ Khí Nhân Mã Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhttty_fan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 224

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.