Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14 phần 2

Phiên bản Dịch · 3709 chữ

Xe lại chạy vào thành phố hoa lệ, đến gần công ty, nơi làm tôi thấy vừa quen thuộc, vừa thấy buồn rầu. Tôim chau mày, Chu Hoàn nói, “Việc đã vậy, có nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì, thời gian còn dài? Điều cần làm bây giờ làm ngay bây giờ là cho cái bụng đỡ đói đã, tôi mời cậu” .Không chờ tôi trả lời, anh ta liền lái xe đi. Ngẩng đầu lên nhìn nhà hàng, đó là nơi trước kia tôi và Lý Nhược đã đến ăn, Chu Hoàn đứng lại, quay đầu cười nói, “Xin mời người anh em Vô Y”. Tôi bật cười, “Anh khách sáo quá, xin mời!”. Chu Hoàn khoác vai tôi, mỉm cười nói, “Tôi và cậu đã thân nhau như vậy rồi, còn khách sáo gì nữa?”.

Hai chúng tôi bước vào nhà hàng, chọn vị trí gần cửa sổ, đang gọi đồ ăn, tôi chợt nhìn thấy cách đó không xa có mấy dáng người quen thuộc, đó là Lý Nhược, ngồi gần cô ấy là Tiểu Du , đối diện là người lâu lắm tôi không gặp, Đàm Kỳ Vĩ. Thấy tôi chăm chú nhìn, Chu Hoàn nói, “Sao thế?”. Tôi thong thả trả lời, “Không có gì, đằng kia có mấy đồng nghiệp trước kia của tôi”. Chu Hoàn quay đầu lại nhìn, giỡn cợt nói, “Có cần qua đó ngồi cùng họ không?”. Tôi cũng do dự một lát. Lúc đó, tôi giống như người gặp cảnh hoạn nạn bị dìm trong biển nước, chỉ còn một cái phao cũng trôi đi mất, hít hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng lại càng căng thẳng hơn, tôi cố giả vờ nở nụ cười bước qua đó, trong lòng chỉ muốn bật khóc. Lý Nhược, rút cuộc thì em cũng chọn anh ta, rút cuộc thì em vẫn không cần đoạn trường tình yêu này. Bước đến nơi, Đàm Kỳ Vĩ cười chào tôi, “Vô Y, lâu lắm rồi không gặp!”.Tiểu Du nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi, nũng nịu nói, “Anh chẳng gọi điện gì cho bọn tôi cả, tưởng anh chết rồi cơ đấy” .Xem vẻ nhiệt tình của Đàm Kỳ Vĩ, thì có vẻ anh ta đã không băn khoăn gì về tôi nữa, nguyên nhân là vì anh ta đã cõ được trái tim Lý Nhược rồi. Lúc đó tôi rất hi vọng, cái vỗ vai của Tiểu Du có thể vỗ cho tôi xuống sâu dưới đất, không lên được nữa.

Tôi cười gượng, “Được gặp mọi người, tôi thật sự rất vui”. Nói xong tôi liếc mắt qua Lý Nhược, thấy cô ấy không nói năng gì. Đàm Kỳ Vĩ ngạc nhiên nói, “Vô Y, sao dáng vẻ của cậu lại thành ra thế này?”. Tiểu Du cũng ngạc nhiên kêu lên, “Trời ơi, hình như còn có cả tóc bạc nữa, sao nhìn anh thê thảm thế!” .Lý Nhược nghe vậy cũng nhướn mày lên nhìn, thế là cuối cùng cô ấy cũng ngẩng lên nhìn tôi. Lý Nhược hỏi, “Sao anh lại thành ra thế này?”. Chu Hoàn mỉm cười nói, “Vô Y vừa xảy ra một vài chuyện, đang rất buồn”. Lý Nhược lạnh lùng, “Là vì Hinh Văn à?”. Ngoài Chu Hoàn là người hiểu tôi ra thì Đàm Kỳ Vĩ và Tiểu Du đều cho rằng Lý Nhược nói đúng. Tôi thở dài, chẳng nhẽ bắt tôi ngay trước mặt Đàm Kỳ Vĩ lên án gay gắt sự lừa bịp của mấy người Cố Đại Nhân và chuyện bị trộm đồ sao? Thấy tôi không nói gì, Lý Nhược quay sang nhìn Đàm Kỳ Vĩ mỉm cười nói, “Anh Đàm, em thấy hơi khó chịu, đưa em về đi”. Đàm Kỳ Vĩ hơi ngẩn người trả lời, “Vô Y, lần sau có thời gian nói chuyện tiếp nhé”.

Lý Nhược đứng dậy, một tay níu lấy Đàm Kỳ Vĩ, bước đi, vẻ mặt của Tiểu Du có gì đó hơi kỳ lạ, hình như muốn nói điều gì đó, nhưng kìm nén lại, sau đó lại thở dài cùng đi với họ. Ánh đèn điện trong nhà hàng lúc đó bỗng nhiên tối lại, thấy tình cảnh thế này, Chu Hoàn lắc đầu kín đáo bước vào bóng tối phía sau tôi, bỏ lại một ánh đèn xanh nhạt chiếu rọi xuống người tôi, khiến linh hồn đang tan vỡ của tôi giống một tờ giấy bị xé nhỏ ra. Đến lúc này tôi mới hiểu ra tất cả đều là sự thật. Tôi rất muốn gào to tên Lý Nhược, sau đó hỏi cô ấy tại sao lại như vậy, nhưng cơ thể lạnh giá và sự mệt mỏi trong tâm hồn đã làm tôi không thể mở miệng ra được. Vận đen trong mấy ngày liên tục đến cuối cùng cũng không bỏ qua chuyện tình cảm của tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy đầu mình đau kinh khủng, mồ hôi cứ thế tuôn ra, ngay lúc đó cổ họng trào ra một cái gì đó nóng nóng, chảy qua đầu lưỡi, chầm chậm trào ra khỏi miệng, chảy xuống dưới bàn, đó là máu tươi. Tôi thở gấp chống hai tay xuống bàn, cố gắng không để cơ thể mình đổ xuống, nhìn theo dáng vẻ bên ngoài đang cách tôi chỉ vài mét của Lý Nhược, lầm bầm nói, “Anh không hề rời xa em, tại sao em lại rời xa anh?”.

Nghe thấy thế, Lý Nhược dừng bước, níu cánh tay Đàm Kỳ Vĩ càng mạnh hơn, hình như cô ấy đang giẫy giụa, cuối cùng thì cũng cúi đầu buồn buồn nói, “Từ trước tới giờ em vẫn đợi anh. Nhưng anh đã coi em là gì?Sau khi rời khỏi công ty, anh đã không hề liên lạc với em, cho nên em biết, người anh yêu thực sự là Hinh Văn”. Dừng một lát, giọng nói càng có vẻ buồn trách hơn, “Trước sự lựa chọn giữa người mình yêu hay chọn người yêu mình, em đã không còn sức để chờ đợi một tình yêu mà với em chỉ có thể dùng sự xa xỉ để hình dung ra nó. Tình yêu của anh, em chưa hề cảm nhận được. Bây giờ em chỉ có thể nói, hy vọng anh sẽ sống hạnh phúc, đừng để tiều tuỵ như ngày hôm nay nữa, có những việc không nên nghĩ quá nhiều, vậy nhé”. Những lời nói của cô ấy giống như hòn đá to đập vào đầu tôi, tôi ngẩng đầu lên, dùng hết sức gào to, “Lý Nhược, em tuyệt tình với anh quá” .Nói xong, tôi gượng cười đau khổ, cả cơ thể mềm nhũn ra, rồi ngã xuống đất, trong ý thức còn lại của mình, tôi nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc của Chu Hoàn, đỡ lấy tôi trước khi cơ thể tôi chạm đất, hình như tôi còn thấy ba người đám Lý Nhược run sợ quay người lại, tôi chìm vào hư vô mờ ảo….

Khi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là toàn màu trắng, đây có phải là thiên đường không? Tôi nhẹ nhàng thở dài, con ngươi dần trở lại bình thường, nhìn thấy giữa màu trắng toát đó có một ngọn đèn điện, giờ thì biết tôi đang ở trong bệnh viện. Giọng thân mật của Chu Hoàn vang lên, “Vô Y, cậu tỉnh rồi à?”. Tôi quay lại nhìn, thấy Chu Hoàn đang ngồi trên sofa bên cạnh giường bệnh, đôi mắt dưới cặp kính của anh ấy thâm quầng lại, xem ra anh ta đang rất mệt mỏi, làm tôi thấy vô cùng áy náy và thất vọng.

Áy náy là Chu Hoàn đã vất vả vì tôi, thất vọng vì tỉnh lại không thấy Lý Nhược đâu. Hình như Chu Hoàn hiểu được tôi đang nghĩ gì, mỉm cười nói, “Lý Nhược vừa đi rồi”. Nghe vậy tôi nhắm mắt lại, hỏi, “Tôi đã ngủ lâu chưa?”. Chu Hoàn trả lời, “Bây giờ là chiều rồi. Cậu bị ngất từ hôm qua, làm chúng tôi lo chết đi được, sao cậu lại bị nôn ra máu? Nhưng vẫn may là bác sĩ nói cậu không sao cả, nôn ra máu và bị ngất đều là do gần đây suy nghĩ và căng thẳng quá mức”.Tôi cười gượng, “Thực sự làm phiền anh quá”.Chu Hoàn cười, “Đừng nói những lời lung tung như vậy, cậu nghỉ ngơi trước đi, Lý Nhược nói, tối sẽ quay lại thăm cậu, tôi cũng phải quay về công ty chút đã”. Tôi truy vấn anh ta một câu, “Ngôi mộ của Thanh Đài ở đâu?”. Chu Hoàn nhìn tôi chăm chú một lát và nói địa chỉ cho tôi nghe, sau đó đi ra khỏi phòng.

Tôi bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nghĩ về một người giống như tôi bây giờ, cũng đang yếu ớt bất lực, người đó là Thanh Đài. Nếu đêm qua không phải là tôi ngất đi, mà vĩnh viễn không tỉnh lại nữa thì liệu Hinh Văn có thay đổi gì không? Hay có cảm ngộ gì không? Và Lý Nhược, liệu cô ấy có hồi tâm chuyển ý không? Chu Hoàn nói lát nữa cô ấy đến thăm tôi, điều này có tác dụng gì không? Việc đã đến nước này, tôi lại là kẻ ăn mày tình yêu, tình cảm có được nhờ sự cầu xin, không thể so được với tình yêu chân thành tự nguyện, mà ngược lại quá miễn cưỡng. Người phụ nữ khi đã thay lòng đổi dạ thì hãy để cô ấy đi, cuộc đời của mỗi người đều có thể có rất nhiều cuộc tình, nhưng chỉ có một mối tình khiến người ta cười vui vẻ nhất và cũng khiến người ta khoẻ nhiều nhất.

Nghĩ một lúc, bỗng thấy cửa mở ra, một bác sĩ bước vào, câu đầu tiên là hỏi thăm. Tôi dửng dưng hỏi, “Tôi có thể ra viện được chưa?” .Vị bác sĩ sững sờ, “Cậu không đùa đấy chứ, điều cậu cần bấy giờ là phải nghỉ ngơi”. Tôi ngửi thấy mùi thuốc xung quanh nên nhíu mày hỏi, “Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn ra viện”. Thấy tôi kiên quyết như vậy, vị bác sĩ đành nói, “Trước khi bạn cậu đi có dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho cậu”. Tôi cầm chiếc áo khoác vứt ở đầu giường, sau đó ngồi dậy đi giầy vào, “Cảm ơn bác sĩ, nếu có người đến thăm tôi, thì nói với họ tôi về nhà rồi”. Vị bác sĩ gật đầu và không nói gì nữa.

Tôi tiện tay lấy bọc thuốc mà bác sĩ đưa và cho vào túi, chậm rãi bước ra cửa, thấy đầu mình vẫn hơi đau, nhưng tôi không muốn ở lại đây nữa, gặp những người đó chỉ làm tôi buồn hơn. Tôi thở dài đưa tay vặn chốt cửa, cửa vừa mở ra đã thấy ngay một người đang đứng trước cửa, dửng dưng nhìn vào sự ngạc nhiên của tôi, đó là Lý Tử Lô. Tôi cười gượng nói, “Sao biết tôi vào bệnh viện nhanh thế?”

Lý Tử Lô nói, “Đây chính là bệnh viện cậu đưa Hinh Văn đến lần trước. Sao ra viện sớm thế?”. Tôi lạnh lùng đáp, “Ở đây để các anh cười tôi à?”. Lý Tử Lô bật cười, “Bác sĩ đã cho phép cậu về thì chắc cậu không có gì nghiêm trọng lắm. Có thời gian không, nói chuyện với tôi một lát?”. Tôi đáp, “Anh tha cho tôi đi, tôi sợ một lát nữa lại nôn ra máu mà chết mất”. Nói xong, tôi đi thẳng ra cửa chính của bệnh viện, Lý Tử Lô đi ngay sau tôi, vẻ uể oải nói, “Cậu đến viện an dưỡng rồi à?”. Tôi cố gắng bình tĩnh trả lời, “Những gì cần biết tôi đã biết rồi, ý tốt của anh, tôi cũng đã ghi nhận”.

Lý Tử Lô cười giễu cợt, “Ngay lúc đầu tôi đã nói với cậu, đối tốt với mình mới thật sự là tốt, trong xã hội này không có nhiều tình bạn thật sự đâu”. Tôi hậm hừ không nói được gì với những lời châm biếm này của anh ta. Hai chúng tôi đi qua chỗ để xe của bệnh viện, Lý Tử Lô tiến lên vài bước rồi quay người lại đối diện với tôi nói, “Thực sự không có hứng thú để nói chuyện với tôi à?”. Tôi uể oải, “Anh muốn nói về cái gì? Công việc? Hinh Văn? Công việc thì tôi nghĩ là không cần thiết nói đến, tôi không muốn gặp lại họ nữa, còn Hinh Văn, có cơ hội tôi sẽ đi tìm cô ấy”.

Tử Lô mỉm cười, “Nếu trong lòng cậu đã hiểu ra , tôi cũng không cần nói nhiều nữa. Đúng rồi, tôi biết cậu ở đây là do Chu Hoàn nói với tôi và tôi cũng đã nói với Hinh Văn rồi, có thể cô ấy sẽ đến thăm cậu đấy”. Tôi nhíu mày, “Anh đúng là một người kỳ lạ, nghe thấy Hinh Văn đến thăm tôi mà không nổi giận, lại còn có ý bảo tôi ở lại chờ cô ấy”. Lý Tử Lô cho hai tay vào túi quần nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên cạnh, “Chuyện cậu gặp Thanh Đài, Chu Hoàn cũng nói với tôi. Cái kết cục rắc rối này tôi và cậu ta đều chẳng có cách nào giải quyết được. Ngược lại, sự xuất hiện của cậu, có thể sẽ cải thiện được một ít, cho nên tôi sẽ không nói gì nữa”. Tôi giễu cợt nói, “Trong rắc rối này có phải cũng có Tô Tầm nữa không?”. Nghe thế Tử Lô quay lại nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên, nghiến răng nói, “Tại sao cậu lại biết?”, Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, “Kết cục rắc rối này giống như một ván cờ, vị trí của mỗi con cờ đều liên quan mật thiết đến vận mệnh của những con cờ khác, không còn nào có thể loại bỏ hết được, điều duy nhất mà anh và tôi chỉ có thể làm được là chờ cho sự phát triển của ván cờ, làm tốt vai trò mà bản thân phải làm”. Lý Tử Lô nói, “Vậy cậu sẽ làm thế nào?”. Tôi nhún vai cười, Lý Tử Lô lại gào lên, “Vô Y”. Tôi lẩm bẩm hát, “Đa tình chỉ có trăng đầu đình, vì người xa cách mà rọi xuống hoa…”. Mặc kệ anh ta, tôi biến mất vào dòng người tấp nập.

Về đến nhà, tôi thu dọn căn nhà bừa bộn như bãi chiến trường của mình, ăn qua loa một chút đồ ăn trong tủ lạnh. Nhìn bên ngoài chắc cũng đến sáu rưỡi chiều rồi, chắc lát nữa sẽ có điện thoại cho xem. Nguyên nhân rất đơn giản đó là Lý Nhược, Hinh Văn không thấy tôi ở bệnh viện, chắc chắn sẽ gọi vào điện thoại tìm tôi. Vừa nghĩ xong thì đúng là điện thoại đổ chuông thật, cầm điện thoại lên xem, đó lại là Cố Đại Nhân. Do dự một lát, tôi vẫn không nghe máy. Vài phút sau, điện thoại lại đổ chuông, lần này lại là Lý Nhược. Lại thêm một lần do dự và mâu thuẫn, làm đầu tôi lại hơi đau một chút, cuối cùng tôi vẫn nghe máy, trong cuộc điện thoại hai chúng tôi mới đầu không biết nói gì, tôi nên hỏi thăm cô ấy, hay cầu xin một cách tội nghiệp bảo cô ấy quay lại đây?

Cuối cùng thì Lý Nhược cũng nói, ‘Sao anh không ở lại bệnh viện nghỉ ngơi?”. Tôi nghĩ thầm, đây là sự quan tâm của em đối với tôi sao? Vậy tại sao hôm qua em lại làm tôi tổn thương đến vậy? Tôi lầm bầm, “Anh không sao”. Lý Nhược hỏi một cách yếu ớt, “Em muốn hỏi anh một câu có được không?”.Tôi trầm giọng, “Em hỏi đi”. Lý Nhược hỏi, “Anh có từng thích em không?”. Tôi cười, hôm qua tôi vì cô ấy mà nôn ra máu, điều đó có thể thấy lòng tôi rất thích cô ấy! Lý Nhược lại hỏi, “Có phải anh yêu cô ấy?”. Tôi thở dài, “Lý Nhược, em đã lựa chọn người yêu em, anh nghĩ em không cần thiết phải để ý đến cảm nhận lúc này của anh, cũng không cần thiết hỏi sâu về việc trước kia anh có từng thích em không”. Lý Nhược im lặng một lúc lâu, sau đó lặng lẽ tắt máy. Tôi tắt máy rồi chui vào chăn. Ngay lúc này tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục đối diện với những con người và sự việc như này, có lẽ đến sinh mạng tôi cũng khó mà giữ được.

Không biết tôi ngủ được bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi mơ màng mở mắt nhìn ra ánh sáng như thủy ngân trút đó vào đầu giường, cả gian phòng như chìm vào không gian của một thế giới khác . Tôi ngồi dậy, mở điện thoại ra xem, bây giờ mới hơn mười một giờ, thế là đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc này còn có ai gõ cửa nữa nhỉ? Tôi ngáp dài rồi mặc áo khoác đi ra ngoài phòng khách, “Ai vậy?”. Ngoài cửa im lặng, tôi nghĩ đây không phải giấc mơ chứ? Chẳng nhẽ lại đang mộng giống như lần trước? Tôi đưa tay véo lên mặt mình, đau thật, không phải là mơ, đi đến cửa phòng, tôi nhẹ nhàng vặn chốt cửa, tò mò muốn biết ai lại tìm tôi muộn thế này, chốt cửa mãi không mở được, tự rủa thầm mình ngủ mơ rồi, quên cả bật điện. Ngay lúc đó nghe thấy giọng yếu ớt của một người con gái ngoài cửa thốt lên, “Là anh à Vô Y?”.

Tôi lớn giọng hỏi, “Ai ở ngoài vậy?”. Tiếc là cửa phòng không lắp mắt nhìn, mà cứ cho là có thì tôi cũng không dám nhìn, vì bây giờ đã là canh ba nửa đêm. Người đó lại nói, “Là em, Lý Nhược!”. Nghe xong tôi thở dài nhẹ nhõm, bật điện lên và đang định mở cửa thì Lý Nhược nhẹ nhàng nói, “Anh đừng mở cửa. Em chỉ muốn nói chuyện với anh qua một cánh cửa,có được không?”. Tôi đến sát cửa nói, “Muốn nói gì thì cũng mở cửa ra để nói chứ?”. Nói xong, tôi mở khoá cửa, Lý Nhược với giọng vội vàng và khàn khàn nói, “Đừng, anh đừng mở cửa được không?”. Tôi dừng tay để trên nắm cửa, dựa đầu vào cửa nói, “Đã đến đây rồi, tại soa không muốn nhìn anh? Không phải em cho rằng trong phòng anh có cô gái nào đó chứ?”.

Lý Nhược buồn bã nói, “Không phải, em rất lo lắng cho anh, không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ của anh như vậy….Em đã làm tổn thương anh, làm anh thành ra thế này, là em không tốt, em sai rồi…”,giọng nói dần dần chuyển thành tiếng khóc, nghe tiếng khóc của cô ấy, tôi đau khổ đập trán vào cánh cửa, “Thực ra anh rất thích em, lúc nào em cũng ở trong trái tim anh. Tại sao rời công ty anh không liên lạc với em, vì anh xảy ra chút chuyện, không tiện nói với em, nếu vì vậy làm em hiểu nhầm rằng anh không yêu em, thì thật sự không công bằng với anh”.Dừng một lát, tôi gượng cười, “Nhưng bây giờ, nói ra thì có tác dụng gì? Chẳng nhẽ Tống Vô Y anh lại đẩy người khác vào chỗ khó sao, anh cũng không muốn em sẽ bố thí tình yêu cho anh…” Hai người im lặng trong sự ngăn cách của một cánh cửa, tôi có thể nghe thấy cả hơi thở của cô ấy, cô ấy cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất trên cơ thể tôi. Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể trực diện mà nói được .

Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, Lý Nhược đã không còn ở đó nữa, dưới ánh đèn điện hành lang, tôi nhìn thấy dưới đất những giọt nước mắt của Lý Nhược còn in trên đó, ánh trăng thuần khiết cũng đang soi mình trong đó. Tôi quỳ gối xuống, chạm vào những giọt nước mắt của Lý Nhược và bôi lên cơ thể mình với sự ấm áp và thương cảm, ngửa mặt nhìn vào ánh đèn điện, tựa như không để mình mềm yếu, cô ấy đã có người yêu thương rồi, tôi không nên quá đa tình và si mê. Trong cơn gió lạnh của đêm sâu, tôi bỗng nhận ra rằng, tình yêu của con người trên trần gian này đúng là làm cho người ta khó mà quên được. Trăm năm sau, thậm chí sau khi thế giới có bị diệt vong, những phân tử tình yêu còn lại trong không gian liệu có biến mất đi, hay lại cùng với phần tử trong linh hồn của con người nhanh chóng tìm một không gian khác? Tôi không thể biết được, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mối tình với Lý Nhược sẽ làm tôi khắc cốt ghi tâm. Không thể tìm được lý do để không nói rằng tôi còn trẻ, trên đường đời sau này vẫn có thể gặp được tình yêu sâu sắc hơn, ngọt ngào hơn,nhưng tôi chỉ muốn đắm chìm trong thời khắc thương xót này. Nước mắt đã giàn giụa trên mắt, tôi lắc đầu đứng dậy thở dài, trong lòng bỗng trào lên rất nhiều động lực. Cuộc đời con người rất ngắn, sao tôi không hưởng thụ cho tốt những cảm động, giận dữ, hạnh phúc mà cuộc đời mang lại? Hoặc soa không cùng quyết đấu một trận với các con cờ trong ván cờ này?

Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm của Tống Vô Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.