Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng tử chơi vĩ cầm

Phiên bản Dịch · 4688 chữ

Đầu năm học mới.

Kì nghỉ hè trôi qua với tôi không có một chút ấn tượng gì cả. Ngày đầu tiên lên lớp, mấy đứa bạn tôi nhao nhao lên kể cho nhau nghe những chuyến du lịch ra biển và những chuyến đi dài ngày tới các danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Thục Anh cũng mới lên Đà Lạt chơi suốt một tháng mới về ba ngày nay. Trong lúc đó tôi vẫn ngồi im một chổ ngước cổ lắng nghe không nói được gì, mà phải nói gì trong khi cả mùa hè tôi bị chôn vùi trong cái hồ bơi của trường, không lẽ tôi nên kể cho các bạn nghe xem rốt cuộc một ngày lên đó chúng tôi cãi nhau bao nhiêu lần, Thiên Lam dìm nước tôi bao nhiêu lần, tôi đá cậu ta bao nhiêu cái? Dù vậy tôi vẫn không cảm thấy tiếc nuối vì đã không được đi chơi như các bạn của tôi, lí do vì sao chính tôi cũng không hiểu nổi.

Đầu năm học trường tôi có tổ chức một buổi văn nghệ và bắt buộc tất cả các lớp đều tham gia, lớp tôi đã chọn Thiên Phong chơi vĩ cầm và Thiên Lam hát đơn ca. Ngoài ra còn mấy tiết mục khác do các bạn nữ đảm nhận, không khí đầu năm học có vẻ khá sôi nổi. Đầu giờ ra chơi, tôi chạy xuống căn tin mua đồ ăn sáng rồi ra vườn hoa sau trường gặp Thiên Phong, từ sau cái vụ bánh kem hồi đầu hè chúng tôi chưa từng có cơ hội nói chuyện riêng, bây giờ tôi sẽ đi gặp cậu ấy, lấy cớ hỏi han về vụ chơi đàn vĩ cầm để được nói chuyện phiếm với cậu ấy.

Với tâm trạng phơi phới đó. Tôi ôm hai chiếc bánh hamboger vừa đi vừa mỉm cười, nhưng mới ra khỏi dãy hành lang thì nghe một giọng nói ngọt ngào vang lên:

-Thiên Lam, hãy lắng nghe điều tớ sắp nói…

Giọng của một đứa con gái? Và còn có liên quan đến thằng nhóc bạn thân của tôi? tôi tò mò len lén nép vào bên một gốc ôsaka hé mắt ra nhìn trộm.

Trước mặt tôi, một cô bạn lớp bên cạnh đang đứng lúng túng trước mặt Thiên Lam, rồi bất ngờ đưa ra một chiếc hộp nhựa trong tuyệt đẹp đựng đầy kẹo dẻo hình thú ngon tuyệt, kèm theo một bức thư màu hồng được trang trí diêm dúa.

-Thiên Lam…tớ thích cậu từ rất lâu rồi, mong cậu hãy chấp nhận tình cảm của tớ!

Gió thổi nhè nhẹ, bướm trắng tung tăng, vài cánh hoa rơi khẽ xống mặt đất, trên những tàn cây vàng rực những chùm hoa mới nở, chim chóc chuyền cành hót líu lo…Cảnh tượng lãng mạn y hệt như phim Hàn.

Tôi cười cười nhìn Thiên Lam, có lẽ chỉ vài giây nữa thôi cậu ta sẽ hét lên vì sung sướng, mấy khi mới có người chịu tỏ tình với mình. Nhưng không, Thiên Lam vẫn không trả lời, chỉ dán mắt vào hộp kẹo trước mặt mình, sau đó mỉm cười đưa tay nhận lấy. Cô gái kia thở phào nhẹ nhỏm vì kết quả đã được như ý muốn. Nhưng:

-Hộp kẹo này của cậu tớ sẽ nhận. Nhưng còn tình cảm của cậu, xin lỗi tớ phải từ chối.

-HẢ??????

Cả tôi và cô bạn kia há hốc miệng vì kinh ngạc. Tôi nhìn Thiên Lam trân trối, không thể ngờ là tôi lại có một đứa bạn da mặt dày như vậy, đã không nhận lời tỏ tình của người ta thì thôi, lại còn mặt dày mày dạn đưa tay ra xin quà. Vô liêm sỉ đến thế là cùng.

-Thiên Lam…cậu…

Cô gái kia vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Thiên Lam, muốn thắc mắc điều gì đó, thế nhưng tên ngốc đó đã phát hiện ra tôi đang đứng lấp ló sau gốc cây liền mỉm cười đưa tay vẫy vẫy.

-Nhật Hạ! Tớ ở đây!!!!!

Ở đây? Tôi liếc cậu ta chán ghét, ở đâu mặc xác cậu, tôi đi tìm Thiên Phong của tôi chứ ai thèm tìm cậu. Không ngờ Thiên Lam lại nhảy tót lại gần tôi giơ ra hộp kẹo dẻo.

-Cậu có thích ăn kẹo không? Tớ chia cho một nữa.

Tôi nhìn cậu ta giật mình. Liếc qua cô bạn gái đang đứng sượng sùng ở góc sân, cô ấy đang trừng mắt nhìn tôi như muốn chạy đến xé xác tôi ra làm trăm mảnh, tỏ tình thất bại thì không nói làm gì, nhưng bị đối tượng mà mình tỏ tình lấy quà tặng đem cho đứa con gái khác thì ai mà chịu nổi. Cô gái đó sau hơn 1 phút gườm gườm mắt đe dọa tôi thì tức tối bỏ vào lớp. Thiên Lam hí hững nhìn theo rồi mở hộp ra lấy một chiếc kẹo đưa lên miệng, tiện tay lấy một chiếc đưa đến trước mặt tôi.

-Ngon lắm…ăn không?

-Đồ vô sỉ! Tôi đá vào chân cậu ta một cái thật mạnh rồi bỏ đi tìm Thiên Phong.

Nhưng đã lật hết từng gốc cỏ ngoài vườn hoa lên mà tôi vẫn chẳng thấy Thiên Phong đâu, tôi đứng im thở dài, bình thường cậu ấy luôn ra đây vào giờ giải lao, rốt cuộc thì hôm nay cậu ấy đã đi đâu?

Không thấy Thiên Phong tôi đành trở về lớp, nhưng rồi tôi nhận ra Thiên Lam cũng đã biến đi đâu mất dạng, hỏi Thục Anh mới biết thì ra họ đã đến phòng nhạc tập diễn văn nghệ. Thế là tôi lại phóng như bay đến phòng nhạc. May mắn hôm nay là ngày đầu tiên nên trường tôi chưa lên thời khóa biểu cho các môn học, trong vài ngày này chúng tôi chỉ ôn lại một chút kiến thức cũ và tập các tiết mục biểu diễn cho buổi văn nghệ sắp tới. Sáng nay buổi khai giảng kết thúc khá muộn, chiều chúng tôi ở lại trên trường luôn để bàn bạc tiết mục diễn, những ai không tham diễn thì có nhiệm vụ tập luyện cổ vũ.

Tới trước phòng nhạc, tôi hồi hộp đưa tay mở cửa bước vào. Và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là Thiên Phong đang đứng trên sân khấu chơi đàn, chiếc vĩ cầm màu vàng nâu đặt trên vai đang ngân lên những âm thanh du dương say đắm, đôi mắt đen thẳm của Thiên Phong giờ đây trở nên xa vời, bàn tay trắng mịn như tay thiếu nữ của cậu ấy nhẹ nhàng kéo cây thước trên những sợi dây đồng mảnh. Dáng đứng của cậu ấy giống y như một chàng quý tộc châu Âu thời trung cổ, trang nhã và quý phái. Tôi tròn mắt ngưỡng mộ. Thiên Phong đúng là hoàng tử trong mơ của tôi.

-Nhật Hạ!!! Cậu tới đây tìm ai thế?

Tiếng Thục Anh vang lên bên tai làm tôi giật mình, quay sang đã thấy nó nhìn tôi mỉm cười rất gian xảo, Thục Anh tham gia vào đội hát tốp ca nên cũng đến đây luyện tập. Mọi người trong phòng bây giờ mới phát hiện ra sự có mặt của tôi. Tôi lướt quanh phòng, ai cũng chào tôi bằng một nụ cười thân thiện, riêng Thiên Lam là nhăn nhó với tôi.

-Tớ chỉ tò mò nên tới đây xem mọi người tập luyện thế nào thôi. Tôi thu lại ánh mắt đang hướng về Thiên Phong quay sang gượng cười với Thục Anh.

-Chỉ vậy thôi sao? Nhỏ bạn cười nhạt tiếp tục tra vấn tôi.

-Chỉ vậy thôi…tôi lí nhí trả lời.

Thục Anh thở dài rồi kéo tay tôi đến trước mặt Thiên Phong, tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng gì thì nhỏ đã mỉm cười lên tiếng hỏi.

-Thiên Phong! Cậu tập đến đâu rồi? OK chưa?

Thiên Phong quay sang nhìn hai đứa tôi mỉm cười, giờ tôi mới hiểu, thì ra bạn tốt Thục Anh đang muốn giúp tôi.

-Tớ mới chơi thử một bài đơn giản, nhưng chưa ưng ý lắm nên định viết lại nhạc.

-Cậu có thể tự viết nhạc sao? Tôi tròn mắt nhìn cậu ta thán phục. Thiên Phong của tôi quả là người tài giỏi.

Cốp!!!!!

Còn đang háo hức nhìn thần tượng thì Thiên Lam cầm chiếc cốc thủy tinh cốc vào đầu tôi lạnh lùng ra lệnh:

-Cậu rảnh rỗi quá không có việc gì làm đúng không? Vậy ra ngoài lấy nước vào cho mọi người uống đi, đồ rảnh rỗi.

Tôi đưa tay xoa đầu, liếc cậu ta oán ghét, muốn phá đám không cho tôi trò chuyện với Thiên Phong? Nếu không phải muốn giữ hình tượng thục nữ trước mặt Thiên Phong đảm bảo cậu ta khó sống với tôi rồi. Tôi liếc lại chiếc bình nước ở góc phòng rồi hung hăng chỉ tay:

-Nước đang còn đầy ở đằng kia kìa, mắt cậu có vấn đề không?

-Hứ! Thiên Lam cứng đầu ngoảnh mặt đi chổ khác.-Hôm nay thời tiết nóng quá, bọn tôi lại tập luyện khát khô cả cổ họng, cậu đi mua nước ngọt đi.

-Này!!! Tôi gườm mặt nhìn cậu ta.-Tớ không phải ôsin của cậu.Nhá!!!

-Tớ đâu có nói cậu là osin, thấy cậu rảnh rỗi quá nên sai vặt thôi.

-Cậu….

Bạn bè quanh tôi mỉm cười lắc đầu, họ quá quen với cảnh tượng này mổi ngày rồi. Thiên Phong vẫn chăm chú viết nhạc, tôi muốn ở đây ngắm cậu ấy luyện tập. Thiên Lam thì vẫn không tha cho tôi, nằng nặc đòi uống nước ngọt bắt tôi chạy đi mua. Đúng lúc này thì Thục Anh quay sang nói nhỏ vào tai Linh Nga điều gì đó, Linh Nga có vẻ bất ngờ rồi lại ghé tai người bên cạnh tryền đạt thông điệp, cuối cùng là lên tiếng giảng hòa:

-Thiên Lam nói đúng. Mọi người ai cũng luyện tập vất vả rồi, chúng ta nghỉ giải lao một chút ra căn tin uống nước đi.

Ý kiến này của Linh Nga lập tức được đám đông ủng hộ, Thiên Lam chưa hài lòng nhưng cũng thôi không mè nheo với tôi nữa. Tôi thì lại không muốn vậy, tôi muốn ngồi đây xem Thiên Phong chơi vĩ cầm.

-Thiên Phong! Cậu đi cùng bọn tớ luôn chứ? Thục Anh quay sang Thiên Phong lên tiếng, nhưng Thiên Phong của tôi đã lắc đầu.

-Xin lỗi, bây giờ tớ đang có cảm hứng viết một bài nhạc mới, mọi người cứ đi đi.

-Vậy cũng được. Linh Nga mỉm cười tỏ thái độ “từ chối như vậy là đúng ý tụi tôi lắm” rồi quay sang nói với tôi.-Vậy bọn tớ ra căn tin uống nước. Nhật Hạ! Cậu ở đây xem Thiên Phong có gặp khó khăn gì thì giúp cậu ấy nhé.

-Tớ? Tôi chỉ tay vào mặt mình ngạc nhiên, nhưng chỉ nhận lại được cái nháy mắt nghịch ngợm của Linh Nga, lúc này tôi mới biết thì ra mọi người đang cố tạo điều kiện cho tôi được ở riêng với cậu ấy.

-Như vậy…như vậy…sao được? Thiên Lam nhăn nhó nhìn chúng tôi, thể hiện rõ ràng cậu ta không muốn như thế.

Thục Anh nghiêm mặt dùng hai tay đẩy lưng cậu ta ra khỏi cửa.

-Thế nào là được với không được? mau đi thôi…mau đi thôi!

Thế là trong phòng chỉ còn lại chúng tôi. Thiên Phong vẫn chăm chú ngồi viết nhạc, đôi lúc tôi thấy cậu ấy nhíu mày trong khoảng vài giây, có lẽ đó là lúc cậu ấy gặp khó khăn, nhưng sau đó rất nhanh hai hàng chân mày thanh tú của cậu ấy lại dãn ra, rồi cậu ấy lại căm cúi viết. Tôi đứng lóng ngóng gần đó không biết làm gì.

-Thiên Phong…

Thiên Phong tạm ngưng quay sang tôi tò mò, tôi đưa tay gãi gãi đầu bối rối.

-Phòng nhạc lộn xộn quá…tớ dọn dẹp một chút nhé?

-Vậy phiền cậu nhé! Thiên Phong mỉm cười gật đầu rồi lại tiếp tục cúi xuống viết nhạc.

Tôi bắt đầu xếp lại dụng cụ đang bừa bãi và đi tìm cây chổi quét rác, phòng nhạc bảo là nơi luyện tập nhưng bây giờ bị mọi người làm lộn xộn như cái nhà kho. Tôi xếp gọn mấy cuốn sách nhạc dày cộm lên cái kệ đã lung lay rồi phủi bụi sơ qua. Mặc dù làm việc nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn liếc qua nhìn trộm Thiên Phong.

Đến lúc tôi sắp xếp căn phòng gọn gàng, bỏ cuốn sách cuối cùng lên kệ thì Thiên Phong cũng hoàn thành bản nhạc tâm huyết của cậu ấy. Vậy là không sợ sẽ làm phiền đến cậu ấy nữa, tôi ngồi xuống trước mặt Thiên Phong bắt chuyện.

-Thiên Phong! Cậu học đàn lâu chưa?

-Tớ học từ năm lên 5 tuổi.

-Chơi đàn có khó lắm không?

-Cũng không khó lắm, nếu cậu có niềm đam mê.

-Cậu giỏi quá! Tớ thì vô dụng, không có khả năng gì đặc biệt cả. Tôi đưa tay gãi gãi đầu thú nhận. Thiên Phong nhìn tôi dịu dàng mỉm cười.

-Mổi người đều có một khả năng riêng, chỉ là cậu chưa khám phá ra bản thân mình có khả năng đặc biệt gì thôi.

Tôi cười gượng. Khả năng đặc biệt của tôi ư? Có chứ! Anh trai yêu quý của tôi vẫn nói tôi có khẳ năng đặc biệt bắt chước heo vô cùng giống.

Nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ vương trên vai Thiên Phong, những ngọn gió mát lạnh đang đùa giỡn những sợi tóc mềm mại quanh khuôn mặt thanh tú của cậu ấy, tôi nhìn mê mẫn, sau đó nhắm mắt cố lắc lắc đầu để ngăn mình không kích động mà làm nên những hành động ngu ngốc. Rồi ánh mắt tôi lướt cây vĩ cầm đặt ngay ngắn trên bàn, cây đàn này đẹp quá, qua bàn tay của Thiên Phong nó có thể phát ra những âm thanh du dương ngọt ngào êm dịu. Tôi chậm chậm đưa tay chạm vào nó.

-Thiên Phong, cho tớ cầm cây đàn của cậu ngắm một chút nhé!

Thiên Phong chưa kịp trả lời thì ngón tay mới chạm vào sợi dây đàn đầu tiên của tôi bị cứa rách, tôi giật mình vội rụt tay về, một vệt máu đỏ rỉ ra từ vết thương khiến tôi thấy đau nhói.

-Cẩn thận đó!

Thiên Phong vội cầm lấy bàn tay tôi, sau đó đưa ngón tay đang chảy máu của tôi lên miệng...mút. Tôi giật mình. Cảm thấy cơ thể mình dường như đã hóa thành đá. Thiên Phong vẫn không nhận ra sự bất ngờ của tôi vẫn ngậm ngón tay bị thương của tôi trong miệng. Tôi thấy hơi ngại ngùng nhưng cũng không có ý định rụt tay về. Rồi đầu óc tôi quay cuồng. Những câu hỏi không có đáp án xoay vòng trong đầu tôi.

-Máu ngừng chảy rồi. Thiên Phong lấy một miếng băng keo cá nhân trong balo của cậu ấy băng ngón tay cho tôi rồi mới buông ra.-Cẩn thận đừng để bị nhiễm trùng!

-Ờ..Ờ..Tớ…nhớ rồi…cám ơn cậu Thiên Phong.

Tôi lúng túng đứng lên lùi ra sau. Những câu hỏi không có đáp án vẫn quay cuồng trong đầu tôi khiến đầu tôi muốn nổ tung. Tôi không biết làm gì mà cứ lùi lại dần phía sau. Rồi bất ngờ Thiên Phong cũng bật dậy lao đến chổ tôi hét lên:

-Nhật Hạ…cẩn thận!!!!

Tôi giật mình, nhưng theo quán tính nên không thể dừng bước, lưng tôi va vào kệ sách cũ cao ngất ngưỡng. Kệ sách cao lêu nghêu đổ ụp đè lên người tôi, một cuốn sách nhạc dày cộm đập mạnh lên đầu tôi, tôi thấy đau nhói và mắt tối xầm lại. Sau đó thì không còn nhận thức được gì nữa.

Không biết bao lâu sau thì tôi mới lấy lại được ý thức.

Tôi cảm thấy đầu mình vẫn còn hơi đau, dám chắc nhẹ nhất là nó cũng đã u lên một cục to tướng chứ chẳng chơi, mắt tôi nặng trĩu, tôi lười biếng không muốn mở ra. Thực ra tôi vẫn còn chưa tỉnh lắm, trong cơn mơ màng tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ôm chú thỏ bông vào lòng, điều kì lạ là chiếc giường của tôi bây giờ đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn xung quanh, khắp nơi mênh mông nước, rồi tôi cảm thấy con thỏ trong lòng mình tỏa ra một mùi hương hoa dại rất dễ chịu, tôi mỉm cười ôm chặt lấy nó. Mùi hoa kì lạ này làm tôi nhớ đến món bánh kem trái cây mà anh trai thường hay làm cho tôi ăn, bên trên nó trang trí đầy những trái dâu tây chín mọng. Rồi bỗng dưng tôi thấy anh trai đang ở trước mặt tôi, mỉm cười và giơ chiếc bánh kem ra.

-Bé cưng! Hôm nay em không ngoan nên không được ăn bánh!

Thế rồi chiếc bánh bị đem đi, tôi giật mình lao theo há miệng thật to ra ngoạm.

-Anh hai…bánh của em…anh không được đem đi…miam..miam…

Rồi tôi thấy kì lạ, rõ ràng chiếc bánh vẫn tỏa ra mùi hoa dại rất dễ chịu, nhưng sao nó dai quá, nhai cỡ nào vẫn không nát được. Tôi dần dần mở mắt ra và nghe thấy một giọng nói ấm áp pha lẫn đau đớn:

-Nhật Hạ…đừng cắn tớ…đau quá!

Tôi giật mình nhả chiếc bánh trong miệng ra bật dậy, và một lần nữa há hốc miệng vì hoàn cảnh hiện tại. Tôi đang ở….trên lưng của Thiên Phong.

Cậu ấy cõng tôi về nhà.

-Cậu tỉnh rồi?

Thiên Phong mỉm cười dừng lại thả tôi xuống đất. Tôi thì lóng ngóng nhìn lại vết cắn của mình trên vai cậu ấy. Chiếc sơ mi bị tôi gặm cho nhăn nhúm, còn vương lại một vệt nước miếng trên đó nữa. Thì ra chiếc bánh mà tôi cố sống cố chết ăn cho bằng được chính là Thiên Phong, tôi xấu hổ muốn chui tọt xuống đất cho rồi.

-Chắc là cậu đói bụng lắm? Thiên Phong nhìn lại vết cắn in trên vai mình rồi quay sang tôi mỉm cười.-Cậu không bị thương ở đâu chứ? Cậu bị kệ sách đổ lên người bất tỉnh, chiều tan học rồi mà thấy cậu vẫn chưa tỉnh nên tớ đưa cậu về.

-Cậu…cõng tớ từ trường về đây sao? Tôi nhìn cậu ta ấp úng.

-Không! Tớ đưa cậu lên taxi đưa về đây, nhưng chưa biết nhà cậu ở đâu nên tớ xuống từ đầu hẻm cõng cậu tìm địa chỉ.

-Xin lỗi Thiên Phong…tớ làm phiền cậu quá. Tôi nhìn cậu ấy ngượng ngùng.

-Không có gì, cậu đừng để tâm, chỉ có điều lúc tớ đưa cậu lên taxi, bác tài xế cứ nhìn chằm chằm, có lẽ bác ấy nghĩ rằng tớ bắt cóc hay định giở trò xấu với cậu.

Tôi gượng cười, đưa tay gãi gãi đầu. Vài ánh nắng cuối cùng của ngày xuyên qua tàn lá nhảy múa lấp lánh trong đôi mắt đen thẳm của Thiên Phong, tôi thấy trong lòng có gì đó xao xuyến đang trỗi dậy. Tôi nhìn Thiên Phong, cố lấy hết can đảm để làm một việc liều lĩnh.

-Thiên Phong à…

Thiên Phong nhìn vào mắt tôi mỉm cười.

-Có chuyện gì?

-Tớ…thực ra tớ…

“Tớ muốn nói là tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi”

Tôi rất muốn nói với cậu ấy câu đó bây giờ, nhưng rồi lời chỉ mới ở trong cổ họng tôi không thể phát ra được.

Thiên Phong không chấp nhận một lời bày tỏ từ bất kì người con gái nào.

Chỉ cần tỏ tình với cậu ấy, quan hệ bạn bè cũng sẽ không còn.

Tôi cắn chặt môi để không thốt ra những lời tai họa đó, tôi nhớ lại những gì mình đã chứng kiến, lí do mà cho đến bây giờ Thiên Phong vẫn ở bên cạnh tôi, rất rõ ràng, bởi tôi chưa từng bày tỏ với cậu ấy như những cô gái khác. Một khi tôi nói ra điều bí mật trong lòng, mọi liên hệ giữa tôi và cậu ấy lập tức tan biến. Tôi nhíu mày, thấy trái tim mình nặng trĩu. Tôi không muốn như vậy.

Xưa nay tôi nổi tiếng là kẻ cố chấp liều mạng. Nhưng đứng trước tình yêu tôi nhận ra mình cũng chỉ là một người hèn nhát.

-Thiên Phong! Tôi cố mỉm cười ngước lên nhìn cậu ấy.-Tớ muốn nói với cậu là tớ thấy áy náy vì làm phiền cậu, và cám ơn cậu đã đưa tớ về tận đây.

-Được rồi, cậu vào nhà đi! Thiên Phong cũng mỉm cười đưa tay vẫy chào tôi.

-Ừ…tạm biệt cậu!

Thiên Phong đi rồi tôi vẫn đứng thẫn thờ bên vỉa hè, lúc này những bóng đèn điện đã được bật sáng, bóng tôi hắt trên mặt đường trông thật cô độc. Tôi biết mình không nên nói cho Thiên Phong biết về tình cảm của mình, nhưng tôi không biết mình còn làm được điều này trong bao lâu?

-Tại sao không nói với cậu ta?

Một giọng nói thân quen vang lên phía sau, tôi quay lại và thấy Thiên lam đang từ một gốc cây Osaka lững thững đi lại phía tôi. Nhìn bộ dạng của cậu ta, cộng thêm ngữ điệu của cậu ta, tôi dám chắc thằng nhóc này đã lén nghe cuộc đối thoại của tôi và Thiên Phong từ nãy giờ rồi.

-Sao cậu lại nghe trộm bọn tớ nói chuyện?

-Ai thèm nghe trộm? Thiên Lam vất chiếc cặp của tôi vào lòng càu nhàu.-Hồi nãy cậu định tỏ tình với Thiên Phong đúng không? Vậy sao cậu không nói?

-Cậu biết lí do mà…Tôi cúi mặt xuống, lí nhí đáp lại.

-Cậu định cứ như thế này cho đến bao giờ? Theo đuổi người ta mà cứ mãi im thì có kết quả gì?

-Thiên Lam! Cậu đã nghe đến câu chuyện về chiếc hộp bí mật của nàng Pandora chưa? Tình cảm của tớ giành cho Thiên Phong cũng giống như điều bí mật trong chiếc hộp Pandora vậy, một khi tớ nói cho Thiên Phong biết đồng nghĩa với việc tớ mở chiếc hộp bí mật đó ra, và tai họa sẽ đến. tớ sẽ mất cậu ấy, vĩnh viễn.

Thiên Lam cười buồn.

-Vậy tại sao cậu không từ bỏ cậu ta, dù sao trên thế giới này đâu chỉ có một mình Thiên Phong là con trai.

-Đúng…nhưng trên thế giới này chỉ có một mình Thiên Phong là người con trai tớ yêu.

Thiên Lam không nói gì, lặng im đưa đôi mắt đen thẳm nhìn tôi buồn bã, tôi không biết cậu ấy đang buồn vì điều gì nhưng cũng không lên tiếng hỏi, gió đêm ùa qua mát rượi, dưới ánh đèn đường vàng leo lét, bóng dáng chúng tôi chênh chếch đổ dài trên mặt đường, hai chúng tôi cứ lặng im lắng nghe tiếng thở dài của người kia, cho đến khi:

-Thiên Lam, Nhật Hạ! Sao lại đứng đây? Hai đứa cãi nhau à?

-Anh hai!

-Minh Khôi…chào anh.

Anh trai tôi đi lại gần chúng tôi mỉm cười.

-Sao hôm nay hai đứa đi học về trễ thế? Năm học mới thế nào? Vui chứ?

-Cũng bình thường thôi. Thiên Lam gượng cười trả lời anh trai tôi.

Tôi mở cổng vào nhà trước, Thiên Lam còn đứng nói chuyện với anh trai tôi một lát rồi mới về, ở trên phòng nhìn xuống hè phố, tôi thấy trước khi đi Thiên Lam còn ngước nhìn lên phòng tôi một lần nữa.

Tối hôm đó.

-Bé cưng! Anh trai tôi vừa bóc trái cam vừa gọi tôi.-Em và cậu nhóc Thiên Lam có vấn đề gì về tình cảm hả?

-Vấn đề gì? Tụi em vẫn là bạn tốt mà.

Tôi cuộn tròn trên sôfa ôm gối coi phim, anh trai thấy tôi có vẻ thờ ơ thì ngồi xích lại gần tôi thân mật.

-Em coi nó là bạn tốt, nhưng hình như thằng nhóc không đơn thuần coi em là bạn đâu.

Anh tôi mới nói xong, múi cam tôi định đưa lên miệng tuột tay rớt xuống đất. Tôi thở dài, cố xua tan đi cái ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình. Anh trai tôi vắt chéo chân lên cái bàn trước mặt, đưa tay khoác vai tôi kéo lại gần.

-Anh thấy thằng nhóc này cũng dễ thương lắm mà, tại sao em không thích nó mà lại theo đuổi thằng nhóc Phong Thiên…Thiên Phong gì đó?

-Nếu em biết được lí do thì em đã là tiến sĩ tâm lí học rồi. Tôi đáp lại gọn lỏn, lấy một múi cam thẩy lên trời rồi há miệng đớp gọn. Anh tôi thì vẫn không để tôi yên.

-Mà anh này…Tôi liếc qua anh trai mình thắc mắc-Thường thì em thấy anh trai rất sợ em gái mình vướng vào yêu đương sớm quá sẽ ảnh hưởng đến học tập, nhưng sao em thấy anh thì hoàn toàn ngược lại, tìm mọi cách khích lệ em yêu đương, anh không sợ em bị người ta lừa gạt sao?

-À! Anh trai tôi mỉm cười dịu dàng.-Anh cũng sợ lắm chứ, nhưng điều khiến cho anh lo sợ hơn nữa là đến một ngày em lôi về một đứa con gái rồi giới thiệu với gia đình đây là người yêu của em. Cho nên…tốt nhất là để em yêu một đứa con trai trước khi điều kia xảy ra.

Anh tôi vẫn ám ảnh đến giới tính của tôi? Tôi lặng im hết nói nổi.

-Nhật Hạ!! Em đã lớn rồi, cũng sắp sửa 17 tuổi rồi, em nên biết vài thứ về tình yêu nam nữ, điều duy nhất anh muốn nói với em là em phải phân biệt được giữa giấc mơ và tình yêu đích thực. Giấc mơ thì rất đẹp, nhưng nó luôn xa vời và em không thể nào chạm tới được, nếu cứ mãi chạy theo giấc mơ sẽ có lúc em vấp ngã. Còn tình yêu, nó ở ngay bên cạnh em, nó không ngọt ngào như những giấc mơ và đôi lúc đem lại cho em không ít phiền phức, nhưng nó mới là thứ sưởi ấm trái tim em và bên cạnh em cho đến cuối đời…

Lại thuyết giảng. Tôi thở dài ngó qua cái bộ dạng ông cụ non đang thao thao bất tuyệt của anh trai tôi rồi lếch thếch đi về phòng, về phòng mở laptop coi anime vui hơn là ngồi đây nghe anh ấy nói.

Tôi mở một trang web phim hoạt hình ra, click vào tập mới nhất của bộ phim mình đang theo dõi, bộ phim này tôi thường rất hay xem, thậm chí thức cả đêm vì tò mò diễn biến tập sau đó, thế nhưng hôm nay tôi không hiểu được những hình ảnh đang chớp nhoáng trên máy tính, tôi thở dài, trong đầu tôi không ngừng quay cuồng những hình ảnh về Thiên Phong và Thiên Lam ban chiều. Sao cùng một lúc cả hai người đều có những hành động kì lạ khiến tôi không thể hiểu nổi. Nhưng có cố gắng suy nghĩ cách mấy thì những gút mắc trong lòng tôi mãi không thể gỡ được, tôi cứ thế, vừa suy nghĩ vừa chìm dần vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora của Alone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.