Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạnh mẽ ôm lấy, quận chúa Chi Ninh!

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Chương 8: Mạnh mẽ ôm lấy, quận chúa Chi Ninh!

Ngay từ đầu, khi Tác Ninh Băng nhìn thấy thiếu niên trước mắt này giống y hệt em trai mình, lòng nàng vô cùng phức tạp. Một mặt vừa có chút nhẹ nhõm, mặt khác lại buồn bã vô cùng, cho nên lúc Lan Lăng đơ như gà gỗ thì nàng cũng chẳng phát hiện.

Sau đó, lúc Lan Lăng tự nhiên xông tới ôm nàng, nàng vừa sợ, vừa thẹn lại vừa giận. Ngây người một hồi thì nàng cố sức chống cự, thế nhưng Lan Lăng ôm quá chặt nên cô không thể thoát ra.

Dạ Kinh Vũ phát hiện động tĩnh xông vào thật nhanh, tức thì vừa giận vừa sợ, quát lên:

- Ngươi làm cái gì vậy?

Sau đó, nàng nắm cánh tay Lan Lăng dùng lực bẻ trật khớp.

Mặc dù cánh tay trật khớp, Lan Lăng lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, vẫn lì lợm ôm lấy Tác Ninh Băng,

- Chị Lan Khấu, chúng ta sau đó không bao giờ ... tách nhau nữa, em muốn kết hôn với chị, em sẽ đem cả đời bảo vệ chị! - Lan Lăng đem lời tỏ tình không kịp nói trên địa cầu tuôn ra một hơi.

Lúc này, Tác Ninh Băng bình tĩnh lại, bởi vì Lan Lăng nói quá ngây dại, quá chân thành tha thiết, hoàn toàn là phát ra từ sâu trong trái tim, hoàn toàn không phải giả dối.

- Kinh Vũ, muội không nên làm nó bị thương. - Tác Ninh Băng nói xong sau đó không chống cự nữa mà nhìn ánh mắt vui mừng điên cuồng của Lan Lăng rồi dịu dàng nói:

- Ngươi, ngươi buông ta ra, ta là Tác Ninh Băng, không phải Lan Khấu, ngươi nhận lầm người. . .

Lan Lăng kinh ngạc giải thích:

- Chị ơi, em là Lan Lăng mà, Lan Lăng là người được chị nuôi từ nhỏ đó.

Tác Ninh Băng nói:

- Ta thực sự không biết người nào tên Lan Lăng.

Lan Lăng ý nghĩ dần dần tỉnh táo lại, nhìn kỹ người con gái trước mắt này.

Bất kể là khí chất hay ngoại hình đều giống như chị Lan Khấu, đương nhiên bởi vì thân phận cao quý, cho nên nàng ta có khí chất đài các và đoan trang. Hơn nữa, bởi vì cuộc sống đầy đủ, cho nên ngũ quan càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ so với Lan Khấu, chính xác là vẻ đẹp khiến người ta không thể thở nổi.

Thế nhưng, cảm giác dịu dàng như nước, ánh mắt thế này, thật là giống nhau y chang.

Mình có thể chuyển kiếp tới đây, hẳn là chị hoàn toàn có thể xuyên đến nơi này luôn sao? Lan Lăng liền hỏi:

- Chị từ nhỏ đều ở thế giới này à?

Tác Ninh Băng kinh ngạc, gật đầu đáp:

- Đương nhiên, ta sinh ra ngay phủ bá tước Thiên Thủy mà.

Lan Lăng hỏi:

- Trong đầu chị có những ký ức khác không, giống như trí nhớ của một người khác?

Tác Ninh Băng kinh ngạc, sau đó lắc đầu.

Trong phút chốc, nội tâm Lan Lăng có chút mất mát, lẽ nào cô gái trước mắt này không phải là chị Lan Khấu? Nếu như là Lan Khấu chuyển kiếp thì phải có ký ức hồi ở trái đất mới đúng.

Ngay sau đó, Lan Lăng nghĩ tới một có khả năng, phải chăng Tác Ninh Băng này không là kiếp sau của Lan Khấu mà lại là kiếp trước.

Đúng rồi, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy. Các cô gần như giống nhau y hệt.

Cho nên khẳng định cùng là một người, cho dù cơ thể không giống nhau, ký ức không giống nhau, nhưng tận sâu trong linh hồn cũng giống như nhau.

Lan Lăng không ngừng mà tự nhủ, cô gái trước mắt là kiếp này của Lan Khấu, chỉ bất quá ngay cả bản thân nàng cũng không biết mà thôi.

Bản thân đi tới trước mặt nàng, tuyệt đối là ý trời, nhất định là ý trời.

Tác Ninh Băng dịu dàng nói:

- Ngươi có thể nói với ta về chuyện của cô ấy không? Lan Khấu tỷ tỷ của ngươi ấy.

Lan Lăng gật đầu một cái:

- Em là trẻ mồ côi, lúc sinh ra không biết cha mẹ là ai, sống ở một cô nhi viện rất lớn. Lúc bốn tuổi thì được một gia đình nhận nuôi...

Lan Lăng liên tục kể chuyện xưa của hắn và chị Lan Khấu.

Khi đến đoạn cha mẹ nuôi của hắn ngoài ý muốn qua đời, Tác Ninh Băng đã muốn khóc.

Khi nói đến đoạn gương mặt Lan Khấu bị kẻ xấu tạt acid, Tác Ninh Băng đã hoàn toàn khóc không ra tiếng.

- Bởi vì chị hai không muốn sống, cho nên em quyết định trước tiên giết cái tên chết tiệt ấy rồi tiếp cận chị hai. . . cầu hôn để chị có động lực tiếp tục sống. Dù gương mặt chị bị hủy nhưng trong lòng em chị ấy vĩnh viễn vẫn là người đẹp nhất.

Nói tới đây, ngay cả khuôn mặt Dạ Kinh Vũ cũng cảm động.

- Đêm hôm đó, mưa sao băng đầy trời, em dùng một loại máy móc ghi hình ảnh mình cầu hôn chị hai để sau đó cho chị ấy xem. Nào ngờ một ngôi sao rơi trúng, lúc tỉnh lại lần hai đã ở một vùng đất xa lạ...

Lan Lăng nói chuyện xưa của hắn và Lan Khấu, hắn cũng không gì về chuyện xuyên qua, chỉ nói là bản thân ở một nơi rất xa, một quốc gia hoàn toàn khác.

Sau khi nghe xong, Tác Ninh Băng và Dạ Kinh Vũ rơi vào yên lặng. Lúc này, đôi mắt Tác Ninh Băng hoàn toàn sưng đỏ.

- Thật. . . thật sự rất giống sao? - Dạ Kinh Vũ thắc mắc.

- Tướng mạo, khí chất bên trong, ánh mắt toàn giống nhau y chang. Mỗi khi em bướng bỉnh không nghe lời chị ấy, em đều chọc cho chị ấy cười, chị ấy lại phụng phịu muốn cười nhưng lại cố kìm. Người khác nhịn cười thì ôm dưới bụng còn chị ấy lại cố đè thắt lưng.

- Lúc chị ấy tức giận thì hay ngứa lỗ tai. Mỗi khi em cù lét chị ấy thì chỗ lòng bàn chân, cái bụng, dưới nách đều không sợ, chỉ có đầu gối lại đặc biệt nhột...

Nghe đến mấy chi tiết cực kỳ thân mật phía sau, thân thể mềm mại của Tác Ninh Băng run rẩy, bèn hướng mắt về phía Kinh Vũ.

- Muội không nói nửa phần bí mật về tiểu thư, mấy chuyện như thế này em cũng không biết. - Dạ Kinh Vũ thắc mắc:

- Lẽ nào. . . Tiểu thư, tỷ cũng như vậy?

Tác Ninh Băng bất đắc dĩ gật đầu.

- Tiểu thư, đây là ý trời, đây thật là ý trời. . . - Dạ Kinh Vũ nói:

-... Cho hắn đến bên chị mà.

Ánh mắt Tác Ninh Băng nhìn Lan Lăng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng tràn ngập tình cảm, sau đó nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lan Lăng, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ đệ của ta, tỷ sẽ bảo vệ đệ cả đời, chăm sóc đệ cả đời!

. . .

Một trong bốn tên ăn chơi nhất Vương Thành Tác Luân đã trở về!

Tin tức này thông qua mồm mép thiên hạ trong một đêm lan khắp Vương Thành. Kẻ vui mừng khôn xiết, người chán nản thở dài, đương nhiên cũng có người bực dọc.

Cái tên bảnh chọe mất tích mấy tháng chả thèm dự tang lễ của cha mình. Tất cả mọi người cho là gã chết dập chết dúi ở dãy núi Thiên Ma, không ngờ vậy mà sống trở về.

Những tưởng nhà họ Tác sẽ tuyệt tự, lại một dòng họ quyền thế trăm năm tan thành mây khói, thật không ngờ lại gián đoạn.

Phía bên trong một cái nhà thủy tạ ở khu vườn cạnh Vương Cung, một vùng đất thiêng liêng thì ắt có hiền tài, cô gái tuyệt sắc vô song mặc một cái váy trắng như tuyết, lười biếng nằm nghiêng trên hành lang. Một tay cầm sách, tay kia thăm dò mặt nước trong suốt, để mặc đám cá cảnh nhỏ xinh đớp đớp.

Quận chúa Chi Ninh đúng là tài nữ số một vương quốc Nộ Lãng. Vô số trang tuấn kiệt ngày đêm mơ tưởng, hồn xiêu phách lạc vì nàng.

Một gã thái giám chân còn không chạm đất mà đi tới phía ngoài đình, hạ giọng nói:

- Quận chúa, con cóc Tác Luân kia đã trở về.

Chân mày hoàn hảo của quận chúa Chi Ninh hơi cau lại, ngón tay đang dò xét mặt nước có chút căng thẳng, sau đó cất lên một giọng nói vô cảm:

- Biết rồi.

Gã thái giám hỏi:

- Người cần nô tài làm gì không?

Quận chúa Chi Ninh trả lời:

- Không cần làm cái gì

- Vâng. - Thái giám đáp, sau đó ngừng một lát rồi im hơi lặng tiếng lui ra.

Quận chúa Chi Ninh tiếp tục đọc sách, ngón tay ngọc ngà rời khỏi mặt nước, một chú cá nhỏ rơi xuống nổi lên cái bụng trắng hếu.

- Chi Ly huynh hãy yên tâm, con cá tới tay muội nhất định sẽ không để cho nó trốn mất, chúng ta phải nắm được thành Thiên Thủy trong tay. - Quận chúa Chi Ninh hạ giọng thật nhỏ, chỉ mỗi mình nàng nghe mà thôi.

Bạn đang đọc Diệt Thế Ma Đế (Dịch) của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meothaymo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.