Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám tình, công tước đại nhân

Phiên bản Dịch · 2344 chữ

Chương 14: Ám tình, công tước đại nhân.

  • Chú thích của tác giả: Hôm nay từ ở quê nhà trở về Gia Hưng, hơn nữa không thể tự động update chương cho nên up chương mới chậm một chút, xin lỗi.

Hôm nay mới lên bảng truyện mới được một giờ, sau đó lại chạy xuống. Nhu cầu cần gấp vote, phiếu đề cử, làm ơn nhé.

----

Nhìn thấy Lan Lăng, Tác Hãn Y nhướng mày, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét, lạnh nhạt nói:

- Thằng hèn mạt, mày còn biết trở về sao? Bị một nữ nhân kích động, dám đi dãy núi Thiên Ma nghìn dặm xa xôi, sau cùng ngay cả phụ thân một lần cuối cũng không hề thấy, mày cũng thật có tiền đồ há?

Lan Lăng không tranh luận, mà hắn cúi đầu nói:

- Đại ca, ta sai rồi.

Tác Hãn Y ngạc nhiên, quan hệ giữa hắn và Tác Luân thật rất kém cỏi. Bởi vì nghĩa phụ cực kỳ coi trọng hắn, cho nên Tác Luân đối với hắn vừa sợ vừa đố kỵ, bình thường gặp được hắn chưa bao giờ gọi tiếng đại ca, một mực trừng mắt lạnh lẽo hắn.

Hơn hết dù cho như vậy, Tác Hãn Y cũng không thèm nhìn Lan Lăng. Ở trong long, hắn vạn phần coi thường thằng tiện nghi đệ đệ này, mặc dù hắn đặc biệt trung thành với nhà họ Tác.

- Đại ca, thành Thiên Thủy xảy ra chuyện gì sao?- Tác Ninh Băng hỏi nhẹ nhàng.

Tác Hãn Y quay mặt đi, không hề liếc mắt xem Lan Lăng nữa, ánh mắt nhìn về Tác Ninh Băng.

Chẳng biết có phải là ảo giác của Lan Lăng hay không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt Tác Hãn Y nhìn phía của tỷ tỷ phảng phất nóng như lửa, cho dù hết sức mịt mờ, hơn nữa chỉ trong nháy mắt.

- Tác Luân, ta muốn cùng tiểu Băng nói chính sự, ngươi lảng tránh đi chỗ khác. - Tác Hãn Y gọn gàng dứt khoát bảo.

Thái độ này của Tác Hãn Y, có thể nói là đặc biệt vô lễ. Phải biết rằng, Tác Luân chẳng những là hắn nghĩa đệ, càng là chủ quân của hắn. Mà hắn Tác Hãn Y, quả là thái độ đến kêu đi hét.

Sắc mặt Tác Ninh Băng thoáng mất tự nhiên, sau đó mang theo dịu dàng vui vẻ khuyên:

- Đại ca, tiểu Luân đã lớn, hẳn là có thể học tập xử lý sự tình lãnh địa như thế nào.

Tác Hãn Y gật đầu nói:

- Ta tới Vương thành, một là nghe nói Tác Luân đã trở về, hai là bởi vì thành Thiên Thủy bên trong xuất hiện nguy cơ.

Gương mặt tươi tỉnh của Tác Ninh Băng bỗng biến sắc, nàng hỏi:

- Cái nguy cơ gì?

Tác Hãn Y nói:

- Nuer Dan (*Ngõa. Nhĩ Đan) đang thông đồng các võ sĩ lãnh chúa cao cấp, dự định thoát ly họ Tác tự lập.

Nuer Dan, lãnh chúa có lãnh địa lớn nhất thành Thiên Thủy, cho tới nay đều dã tâm bừng bừng.

Tác Ninh Băng biến sắc nói:

- Tại sao bọn họ có thể như vậy? Lãnh địa của bọn họ là họ Tác chúng ta sắc phong cho, bọn họ chẳng những là gia thần họ Tác, vẫn là người hầu.

Tác Hãn Y nói:

- Lúc trước Tác Luân mất tích khá lâu, tất cả mọi người cho rằng hắn chết, nhà họ Tác không ai thừa kế, chúng nó lấy lý do này thoát ly họ Tác tự lập.

Tác Ninh Băng nói:

- Hiện tại Tác Luân đã trở lại rồi.

Tác Hãn Y nói:

- Nhưng mà, trước lúc này, Nuer Dan đã bắt đầu cấu kết rồi.

Tác Ninh Băng nói:

- Có bao nhiêu võ sĩ lãnh chúa hưởng ứng Nuer Dan?

- Trong mười chín người võ sĩ lãnh chúa, tối thiểu có bảy tám đã đứng ở hắn một bên, còn dư lại cũng bắt đầu dao động.- Tác Hãn Y bình luận:

- Nếu như không sớm ngăn cản, trong vòng mấy tháng chúng nó sẽ phát động tự lập. Đến lúc đó triều đình nhân cơ hội nhúng tay vào, họ Tác chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi năm trăm dặm lãnh địa thành Thiên Thủy này.

Tác Ninh Băng hô hấp tức khắc dồn dập, đôi mắt đẹp nhìn hướng Tác Hãn Y nói:

- Đại ca, vậy phải làm gì?

Tác Hãn Y nói:

- Mau chóng để Tác Luân kế thừa tước vị, kế thừa chủ vị thành Thiên Thủy, sau đó trở về lãnh địa dùng đại nghĩa trấn áp. Ai cũng biết, nước không được một ngày vô chủ.

Tác Ninh Băng nhíu chân mày, phải biết rằng Tác Luân trước mắt này là giả, là Lan Lăng giả mạo, đối với thế giới này văn võ tri thức đều là bắt đầu từ con số 0, có thể qua sang năm đi học viện Vương thành tốt nghiệp thi học kỳ cũng đã là thiên tài.

Vì vậy, Ninh Băng khổ sở nói:

- Đại ca, mặc dù Tác Luân đã thay đổi triệt để tranh giành đi, nhưng lúc trước mặc kệ văn võ chương trình học cũng hạ xuống nhiều lắm, năm nay muốn để đệ ấy đi qua học viện Vương thành thi học kỳ tốt nghiệp, thực sự có chút gay go ạ.

- Hừ. - Tác Hãn Y cười khẩy:

- Tiểu Băng, muội cũng không cần vì hắn giấu diếm, chỉ bằng bản lãnh tên phá của này thôi, mười năm cũng không tốt nghiệp được, muội nên nghĩ cách khác đi.

Tác Ninh Băng trầm mặc chỉ chốc lát, gật đầu rồi nói:

- Đại ca, muội biết.

Tác Hãn Y nói:

- Nhớ kỹ, Tác Luân mấy năm nhất định phải thuận lợi tốt nghiệp, kế thừa tước vị. Kéo dài tới sang năm, thành Thiên Thủy bên trong nhiều lãnh chúa cao tầng vậy nhất định sẽ làm loạn tự lập.

- Vâng. - Tác Ninh Băng khom người trả lời.

. . .

Tác Hãn Y nói:

- Việc cần nói đã xong, ta sắp lập tức chạy về thành Thiên Thủy.

Ninh Băng nói:

- Đại ca, huynh không ở một đêm mới đi sao?

Tác Hãn Y nói:

- Sự việc hệ trọng, nửa khắc nán lại không được.

Ninh Băng nói:

- Vậy ít nhất ăn cơm hẵng đi, muội xuống bếp làm cho đại ca.

Tác Hãn Y lắc đầu:

- Không ăn, chuẩn bị cho huynh bánh kẹp thịt trên đường ăn.

Sau đó, hắn đội mũ giáp, lại muốn rời đi.

- Được. - Vành mắt Ninh Băng nóng lên, nói dịu dàng:

- Đại ca, cám ơn huynh, nếu là không có huynh, ta thật không biết phải làm gì bây giờ!

Tác Hãn Y run lên, ánh mắt hướng về phía Tác Ninh Băng trở nên dịu dàng như lửa nóng, thốt lên:

- Ngu ngốc, muội biết rõ vì muội, đại ca cái gì cũng nguyện ý làm, ngay cả mạng đều có thể không cần.

Tác Ninh Băng bị ánh mắt của hắn đốt đến, mất tự nhiên lách mình tránh ra, mà Lan Lăng cái cổ phía sau tóc gáy gần như dựng đứng, liền phảng phất như sư tử bị người khác xâm phạm đến lãnh địa vậy.

Một khắc đồng hồ sau, bánh kẹp thịt chuẩn bị xong, Tác Ninh Băng dùng giấy dầu gói kỹ từng tầng một, sau đó đặt cái bao lên chiến mã.

- Tác Luân, cái đứa bất hiếu mày đây nhớ kỹ cho ta, sau này ít đi ra ngoài gieo họa cho ta, nghe lời tỷ tỷ của mày, biết không?

- Trước khi đi, Tác Hãn Y hướng Lan Lăng lạnh lùng quát lên.

Lan Lăng cau mày, nói:

- Ta đương nhiên sẽ nghe lời tỷ tỷ, không cần ngươi phải nói.

Lan Lăng từ nhỏ chính là một người rất có cá tính, khi người khác đối tốt với hắn hắn lại biểu hiện rất ngượng ngùng thuần lương, nhưng là người khác đối xử không tốt với hắn thì hắn sẽ giống như mọc đầy gai trên người vậy.

Mà Tác Hãn Y cho là thói quen cũ của hắn tái diễn, thấp giọng quát mắng:

- Chó không đổi được **.

Sau đó, hắn cỡi tuấn mã đi ra phủ Bá Tước, phi nước đại mà chạy đi. Tác Ninh Băng hướng bóng lưng của hắn cúi chào một cái.

. . .

- Tiểu đệ, khiến cho đệ chịu thiệt rồi.- Tác Ninh Băng nói:

- Đại ca hắn chẳng qua là đối xử với Tác Luân cũng không có ý xấu, không phải ra oai cạnh tranh gì đâu.

Lan Lăng nói:

- Hắn đối với đệ thái độ không tốt không sao, thế nhưng đệ chính là khó chịu ánh mắt của hắn ngó tỷ ấy.

Khuôn mặt Tác Ninh Băng đỏ lên, đối với tâm tư Tác Hãn Y, nàng không phải hoàn toàn không biết, hơn nữa Tác Hãn Y cũng luôn luôn đặc biệt khắc chế tình cảm của mình.

- Nói chung, đại ca thật sự vô cùng trung thành với cha, trung thành với gia tộc, trước khi đệ trưởng thành, hắn chính là cột chống trời của gia tộc chúng ta. - Tác Ninh Băng bảo:

- Cho nên, đệ phải nể trọng hắn, đồng thời cùng đại ca xử lý tốt quan hệ, biết không?

Lan Lăng miễn cưỡng đáp:

- Đệ biết, nhưng bất kể là ai, chỉ cần đối với tỷ tỷ có dã tâm, ta liền không cho phép.

Nghe được lời ngây thơ ngây thơ mà lại bá đạo của Lan Lăng, khuôn mặt Tác Ninh Băng càng thêm đỏ thấu, lập tức cũng không biết là xấu hổ hay vui, hay là lo lắng mơ hồ, dù sao lúc này Lan Lăng vai trò chính là em trai ruột của nàng.

Tức khắc, Tác Ninh Băng ôn nhu nói:

- Yên tâm, cả đời tỷ tỷ đều có thể ở bên cạnh đệ, sẽ không cưới ai.

- Ta sau này chính là muốn quang minh chánh đại lấy tỷ vào cửa.- Lan Lăng gần như thốt ra, nhưng cuối cùng hắn không nói ra, bởi vì hắn cảm giác mình còn chưa đủ lớn mạnh, không đủ sức bảo hộ cho tỷ tỷ.

Tác Ninh Băng là người đã có chồng, chồng nàng vốn thuộc về một gia tộc đặc biệt vinh quang lừng lẫy. Nhưng sau khi thành hôn không đủ một năm liền bỏ đi, Tác Ninh Băng lẻ loi một mình quay về nhà mẹ đẻ, chịu đủ trách móc.

Về phần nguyên nhân ly dị cụ thể, Lan Lăng cũng không biết. Bởi vì đây là chuyện thương tâm của tỷ tỷ, hắn không hỏi qua. Hắn nghĩ, chỉ cần hai người tình cảm thâm hậu tới trình độ nhất định, tỷ ấy nhất định sẽ đối với hắn mở rộng cửa lòng.

Nhớ tới vừa rồi Tác Hãn Y nói Tác Luân không cách nào thuận lợi tốt nghiệp, cho nên phải nghĩ biên pháp khác thừa kế tước vị, Lan Lăng không khỏi hỏi:

- Tác Hãn Y nói nghĩ biện pháp khác, đến tột cùng là biện pháp gì?

Tác Ninh Băng ôn nhu nói:

- Trên cơ bản chính là các loại hối lộ, em trai nhỏ, đệ không cần có áp lực, như cũ dựa theo trước tiết tấu học tập cho giỏi, chị sẽ xử lý tốt.

Lúc này, Lan Lăng càng thêm hận không thể lập tức tăng nhiều vũ lực, suông sẻ đi thi học kỳ tốt nghiệp ở Vương thành, thuận lợi kế thừa tước vị.

. . .

Ngày kế, Tác Ninh Băng lại ra cửa, đồng thời mang theo ba tờ khế sách thật mỏng. Ba tờ khế sách này theo thứ tự là một trang viên, một tiệm cầm đồ, một cửa hàng, tổng cộng giá trị hơn một vạn tiền vàng.

Hơn một vạn tiền vàng, nhìn qua tựa như chẳng có nhiều nhặng gì, nhưng trên thực tế đã là một khoản tài sản vô cùng kếch xù.

Tiền vàng của thế giới này, đường kính lớn hơn nửa tấc, trọng lượng khoảng chừng tám mươi gam. Một đồng tiền vàng như vậy, ước tính tương đương với năm mươi đồng tiền bạc, hơn một vạn tiền đồng. Đổi thành nhân dân tệ trái đất, một đồng tiền vàng tương đương với một hai vạn nhân dân tệ.

Với lại, đây cơ hồ đã là tài sản cuối cùng phủ Bá Tước ở Vương Thành, thế nhưng Tác Ninh Băng không chút luyến tiếc, trực tiếp mang theo ba tờ khế sách này, đi trước Chi Đình phủ công tước tiến hành hối lộ.

Công tước Chi Đình là em trai nhỏ nhất của quốc vương, được anh ruột quốc vương Chi Biến nuông chiều. Người này cuộc đời không thương lây dính quyền lực, chỉ thích ăn uống hưởng lạc, đối với tiền tài cùng tài phú có chấp nhất vô cùng. Cho nên muốn muốn khiến hắn làm việc cho ngươi rất đơn giản, hối lộ đủ tiền vàng thật nhiều là được.

Hơn nữa người này sau lấy tiền nhất định sẽ làm việc, uy tín cực kỳ tốt.

Nguyên bản Tác Ninh Băng dự định để Lan Lăng kéo dài thời hạn một năm tham gia vào Vương thành học viện thi học kỳ khảo hạch, nhưng là hiện tại cục diện trong thành Thiên Thủy đã vô cùng nguy hiểm, cho nên Lan Lăng kế thừa tước vị trở về thành Thiên Thủy đã lửa sém lông mày. Nhưng ở tất cả mọi người xem ra, Lan Lăng muốn vào thi tốt nghiệp Vương thành năm nay, hoàn toàn là người si nói mộng, cho nên Tác Ninh Băng phải xuất ra phủ Bá Tước tài sản cuối cùng đối với công tước Chi Đình tiến hành hối lộ.

Vào phủ công tước tráng lệ, Tác Ninh Băng nhanh chóng gặp được công tước Chi Đình.

Bạn đang đọc Diệt Thế Ma Đế (Dịch) của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meothaymo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.