Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu hành trình

Tiểu thuyết gốc · 1080 chữ

"Leng keng" hai thanh kiếm va vào nhau liên hồi. Rồi hai thanh kiếm khoá nhau, một luồng khí mạnh đẩy tôi với tên áo choàng đen đẩy ra. Tôi với thanh gươm bọc nguyên tố phong, những luồng ánh sáng mờ ảo như vô hình chạy quanh thanh gươm. Tên áo đen nhìn tôi lên tiếng:

"Kỉ nguyên của loài người phải kết thúc, loài người phải tiến hoá"

Tôi cười khẩy đáp lại:

"Vậy thì người không phải người hay sao, vậy ngươi là cái giống gì ?"

Với thanh gươm trên tay tôi lao tới thi triển :

"Loạn phong trảm"

Những luồng gió sắc như dao cạo phi thẳng tới phía tên áo đen. Hắn chỉ bình tĩnh vung kiếm, thi triển:

"Hắc trảm"

Một luồng sức mạnh hình bán nguyệt màu đen phóng thẳng tới những đòn tấn công hệ phong của tôi. Những luồng gió bị luồng sức mạnh hình bán nguyệt chém nát. Ngay sau đó tên áo đen phi tới vung kiếm chém. Đòn đánh quá nhanh tôi không kịp né tránh. Cánh tay trái đã bị hắn chém đứt lìa. Tôi lùi lại vài nhịp, xé tấm vải cầm máu. Tên mặc áo đen lại cất lời:

" Một kẻ có tài như người không nên chết ở đây, hãy đi với ta loài người cần tiến hoá đó là tiều tất yếu"

Tôi với cánh tay phải nắm chắc thanh kiếm, tập trung dồn toàn bộ nguyên tố chạy trong cơ thể vào thanh kiếm. Một đòn cuối cùng, tôi đặt cả mạng sống vào nhát chém này. Tôi lao thẳng người tới phía tên áo đen, hắn cũng lao thẳng vung kiếm tới phía tôi.

Reng! Reng! Reng! Reng! Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên ing ỏi kéo tôi thức dậy. Nhìn lên đồng hồ đã là 9 giờ 12 phút sáng. Lý do khiến tôi ngủ đến giờ này mới dậy là do bữa ăn liên hoan chia tay cuối cấp.

Tôi Lê Thành Nam, 18 tuổi vừa thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Và tôi không hề có định hướng gì cho bản thân, tôi không biết tôi thích điều gì, tôi không thấy tôi có tài năng gì, có lẽ sau khi học xong cấp ba tôi sẽ kiếm việc làm ở một công ty nào đó. Ngồi dậy, bước ra khỏi căn phòng bừa bộn. Vừa xuồng tầng một tôi đã nghe lời phàn nàn của mẹ tôi :

"Ngủ đến giờ này mới dậy, học hành thì dốt nát, trường nào nhận mày đây hả con"

Tôi nghe lời chỉ trích của mẹ nhưng tôi cũng chẳng biết đáp lại như nào. Bỗng nhiên bố tôi cất lời:

"Thôi em đừng mắng con mãi như vậy nó có thể học kém nhưng biết đâu nó có tài ở cái khác thì sao. Ê Nam đi dạo với bố không"

Bố tôi một người đàn ông 39 tuổi, tuy tuổi đã gần đầu bốn nhưng bố tôi vô cúng khoẻ mạnh, những mũi cơ săn chắc trên cơ thể, mái tóc undercut gọn gàng. Tôi cũng không biết làm gì bèn đi dạo với bố.

Rời khỏi nhà và bắt đầu đi dạo bố tôi lên tiếng:

"Mẹ mày nói đúng đấy con ạ nếu không học hành tử tế chỉ có nước đi làm thuê cả đời con ạ. Chả nhẽ mày định chỉ đi làm thuê hay đi làm công ty à"

Tôi vừa vui được một chút thì lại bị lời nói của bố tôi làm khó chịu. Với một thằng không biết mình thích cái, không biết mình giỏi cái gì, không có định hướng mông lung. Tôi vòng hai tay ra sau gáy rồi trả lới vu vơ:

"Cùng lắm thì con đi làm kiếm sĩ diệt nguyền như bố là được chứ gì, lương cao mà cũng chẳng yêu cầu bằng cấp"

Bố tôi bất ngờ quay lại, hai tay ông chạm vào vai tôi, ngạc nhiên hỏi:

"Mày bị sao vậy hả, mày tưởng nghề ấy muốn làm là làm à! Bao nhiêu người bỏ mạng vì nghề này rồi"

Tôi dửng dưng đáp lại:

"Bố cũng làm đấy thôi, mà thu nhập từ nghề đấy đủ cho cả nhà mình dư giả mà"

Bố tôi bỏ hai tay ra khỏi vai tôi rồi nói:

"Mày nên suy nghĩ kĩ về quyết định này đi"

Sau đó điện thoại bố tôi đổ chuông. Bố tôi nghe máy rồi rời đi.

Cả ngày hôm đó tôi chỉ suy nghĩ về định hướng trong tương lại. Tuy tôi có rất nhiều lựa chọn nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc làm kiếm sĩ diệt nguyền. Màn đêm lại buông xuống, nằm trằn trọc lăn lóc không ngủ được. Tôi tò mò về nghề diệt nguyền, tôi chỉ biết họ tiêu diệt nguyền linh bảo vệ mọi người. Mà tôi cùng chưa thấy nguyền linh là cái gì nữa, chưa thấy họ tiêu diệt nguyền linh. Mà không hiểu sao thù lao của công việc này rất cao. Chính phủ công nhận công việc này. Đang suy nghĩ vu vờ bỗng nhiên tiếng ting trên điện thoại vang lên, đó là tin nhắn đến từ Lâm bạn thân của tôi. Tôi chơi với nó từ cấp một, nó chơi với tôi từ rất lâu. Tôi chơi bóng đá nó cũng chơi, chưa thứ gì mà hai thằng chưa từng thử cùng nhau. Nó nhắn với tôi rằng:

"Thi xong rồi đi chơi đê, đã có kết quả đâu"

Tôi nhắn lại rằng :

"Nhắn tao địa chỉ"

Sau đó một địa chỉ gửi tới phía tôi. Tôi phi xe ra phía thằng Lâm. Tới nơi thì ngoài Lâm còn hai đứa bạn nữa của tôi, cả lũ ăn ốc và nói chuyện xàm. Trong khi hai đứa kia đã có định hướng và nói liên hồi về tương lai bọn nó sẽ thi vào sư phạm và y. Thì tôi và thằng Lâm ngồi và chẳng nói gì nhiều vì cả hai thằng không có định hướng gì cả. Hai đứa bọn tôi giống nhau đến cả việc vô định cho tương lai.

Quán ốc chúng tôi ăn nằm tại một nới khá vắng vẻ, đối diện quán còn một khu nhà bỏ hoang. Sau khi ăn hết đĩa ốc bỗng một đứa lên tiếng:

"Ê đi khám phá cái nhà hoang lớn kia không, chúng mày?"

Bạn đang đọc Diệt Nguyền du kí sáng tác bởi sasword
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sasword
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.