Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố nhân

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

Thoáng cái mười năm đã qua.

Bạch xà vẫn dài năm mét, cũng chưa có dài thêm, chẳng qua mỗi ngày không ngừng nuốt sương làm khí lực càng lớn, thể chất cũng càng mạnh, đồng thời vảy rắn cả người cũng càng trơn nhẵn xinh đẹp, trước kia liếc mắt một cái có thể khiến người ta cảm thấy e sợ, giờ ngược lại lại thấy có nét đẹp đặc biệt.

Trong đầm nước, một đạo sóng gợn hình tam giác không ngừng khuếch tán ra hai bên.

Rầm rầm~

Đầu rắn nhô lên khiến bọt nước bắn tung toé, bạch xà kết thúc việc ngâm mình, thảnh thơi lên bờ.

Nó trườn đến một gốc cây bạch quả to chừng năm sáu người ôm, nằm nghỉ ngơi dưới tàng cây, cây bạch quả rất già, thoạt nhìn ít nhất hơn ngàn năm tuổi thọ, thân cây thế như rồng cuộn hổ ngồi, cành lá xung quanh như cái nắp hoa, dưới tàng cây có cự thạch bóng loáng, chất đá hơi lạnh, cũng chỉ có loài động vật máu lạnh như rắn mới có thể thích leo lên vào mùa hè.

Bỗng nhiên, bạch xà đang nghỉ ngơi nâng đầu rắn lên nhìn về phía xa xa, cơ quan cảm ứng nhiệt phát hiện có vật thể hình người đang tới gần, liền há miệng rắn lộ ra răng nanh làm tư thế cảnh giác.

Đợi đến gần, thông qua khứu giác nhạy bén mới biết được nguyên lai là người quen cũ, là người hái thuốc kia.

Giống như mười năm trước lại bái lạy khi gặp mặt, mười năm, thời gian đủ để cho hán tử liều chết vào núi hái thuốc này trở nên càng thêm tang thương, hoàn cảnh sinh tồn thời cổ đại ác liệt, dinh dưỡng không đủ, cùng với các loại nguyên nhân xã hội khiến cho tuổi thọ trung bình của tương đối ngắn, hơn năm mươi tuổi đã coi là thọ, người hơn bốn mươi tuổi qua đời đếm không xuể, Vương Đại hơn bốn mươi tuổi cũng đã già trông giống như lão nhân sáu mươi tuổi, bạch xà hoài nghi cái thân thể còng lưng kia, còn có thể leo lên vách núi hái Huỳnh thảo nữa hay không.

Từ biệt nhiều năm gặp lại, người hái thuốc nay đã già, bạch xà vẫn như mười năm trước.

"Mười năm rồi, không ngờ còn có thể gặp lại ngươi."

Người hái thuốc già nua lầm bầm, bạch xà ngẩng đầu rắn lên nhìn lão đầu không hề dong dài này.

"Ta đã thành lão đầu vô dụng, không thể kiếm tiền cho gia đình, còn để con trai con dâu phải nuôi ta."

"…………"

"Bạn già của ta mùa xuân năm ngoái đã đi, trời hạn hán không có cái ăn, không nghe khuyên bảo mà cứ ăn đất, không ăn đất còn có thể sống lâu chút ít, ăn đất rồi chỉ có thể sống được bảy ngày, ta biết, nàng là vì tiết kiệm lương thực cho hài tử ăn..."

"…………"

"Nhi tử thành gia, sinh được một bé gái, kỳ thật trong đáy lòng ta lại muốn có cháu trai hơn, Vương gia không thể không có người nối dõi."

Bạch Xà lẳng lặng nghe, nghe người hái thuốc ở đó nói liên miên cằn nhằn, lão hán cả đời vất vả nuôi sống gia đình, cố gắng cả đời cũng không thể thay đổi gia cảnh nghèo khó, hắn không rõ vì sao lại nghèo, nhưng Bạch Xà hiểu, ở thời cổ đại, giai cấp này hỗn loạn và chỉ có thể như thế, hầu hết đều sống trong khó khăn, nói trắng ra là có thể sống đã là được những quyền quý thế gia ban ân.

"Bên ngoài đều nói nơi này có Bạch Long tu luyện, ta biết bọn họ nhìn thấy chính là ngươi, Lưu tam gia bà nương còn nói ngươi báo mộng cho hắn nữa ha ha~"

Cạn lời, bản thân lúc nào lại đi báo mộng cho người ta, ta còn chưa có bản lĩnh đó.

Dưới tàng cây bạch quả, ông lão nói liên miên lẩm bẩm với một con rắn trắng...

Buổi chiều, người bán thuốc đi.

Bạch Xà cảm thấy mạng của hắn có thể không còn lâu nữa, lưỡi rắn có thể ngửi được mùi sắp chết trên người hắn, có lẽ hắn sẽ rất cao hứng, sau khi chết có thể gặp mặt bạn già, còn có thể tiết kiệm lương thực cho cả nhà con trai.

Đột nhiên nó muốn tranh thủ thời gian tu luyện, mùi vị của cái không tốt đẹp gì, bạch xà không muốn lại chết một lần.

Rắn thích âm, rắn trắng không có kinh nghiệm tu luyện đành phải căn cứ vào tri thức kiếp trước, tìm kiếm chỗ râm mát này để thổ nạp, vừa vặn nhớ tới vũng nước nhỏ trên vách núi nuốt linh dược lần đó, muốn làm thì làm, rời khỏi cây bạch quả, nó nhanh chóng leo lên giữa sườn núi, vũng nước nhỏ vẫn còn, khe hở nham thạch phía trên dòng nước nhỏ hội tụ thành vũng nước nhỏ, chất nước trong suốt ngọt ngào, rắn trắng cảm thấy nơi này nhất định là một nơi tu luyện tốt.

Cuộn thành một cuộn ngẩng đầu thổ nạp.

Trong núi, một con bạch xà vì không muốn chết mà cố gắng thu nạp thiên địa linh khí...

…………

Vài năm sau.

Sau trận mưa, mây mù như sông lớn cuồn cuộn, sương mù mênh mông như dải ngân hà rơi xuống từ chín tầng trời, vượt qua thâm cốc vượt qua sườn núi cuồn cuộn mà đi, trong biển mây mênh mông một con rắn trắng đứng trên tảng đá lớn trên đỉnh núi chìm nổi trong biển mây.

Nhiều năm tu luyện nắm chắc tất cả các cơ hội nuốt mây nhả sương, trực giác cảm giác không sai, hiệu quả thực tế cũng khiến Bạch Xà hài lòng.

Tu luyện có thể làm cho cuộc sống cô độc bớt tẻ nhạt, rắn thuộc sinh vật đẻ trứng, phá vỏ mà ra nên căn bản không biết cha mẹ là ai, hơn nữa cũng không có thói quen nhận huynh đệ tỷ muội, không có việc gì căn bản không chạm mặt, nghiêm trọng mà nói còn có thể đánh nhau, bạch xà sau khi sinh ra vẫn cô đơn sinh hoạt, chưa bao giờ tới gần loại rắn khác, cũng coi như một con trạch xà đã trạch hơn ba mươi năm.

Thổ nạp kết thúc, mang theo một trận gió tanh xuống núi.

Gần đây, Bạch Xà gặp phải phiền toái, hơn nữa tình huống rất quỷ dị.

Không biết như thế nào luôn có đại xà chạy vào trong lãnh địa tới gần mình, đuổi cũng đuổi không đi, bị chọc giận đành phải dựa vào hình thể ưu thế thô bạo đem đại xà quăng bay, nhưng là quăng bay một cái lại tới một cái không dứt.

Trước mặt có một con rắn lớn ở đó nâng người lên khiêu vũ, đi tới đâu theo tới đó, nó phẫn nộ cắn đầu rắn dùng sức quăng bay đi!

Hiện tượng này rất lâu về sau Bạch Xà mới hiểu được...

Cuộc sống khó khăn trôi qua, ngủ dưới tàng cây bị quấy rầy, chạy lên núi tu luyện cũng bị quấy nhiễu không có cách nào thổ nạp, đuổi đi một con lại chạy tới một đám không dứt.

Lại có bốn năm con rắn lớn bơi tới, bất đắc dĩ chỉ có thể bằng vào tốc độ vượt xa các loại rắn thông thường mà nhanh chóng chạy đi.

Chạy đến phía bên kia núi, lại tụ tập mấy con rắn lớn.

Bạch Xà phiền không chịu nổi phiền cảm thấy nên nghĩ một biện pháp, nhìn vào hướng Vương Đại rời đi, tâm huyết nó dâng trào muốn đi ra bên ngoài, nhìn xem thế giới loài người, nhìn xem cổ đại như thế nào, dù gì cũng đã tới thời đại, nếu không đi thể nghiệm một phen quả thực không xứng đáng với "xà sinh".

Đương nhiên, ở rìa nhìn từ xa là được, không cần phải rời khỏi rừng rậm để cho mình lâm vào nguy hiểm.

Nói đi là đi, không có liên lụy gì cũng không cần suy nghĩ chỗ ăn ở, dọc theo mùi thoang thoảng của nhân loại kia bò ra ngoài núi, du tẩu hình chữ S bước lên hành trình mới.

Hai ngày sau.

Càng đi ra ngoài, khí tức hoạt động của con người càng nhiều.

Tỷ như ở dưới cự thạch có thể tránh mưa cự có rất nhiều dấu vết lửa trại, vết bổ củi, còn có một ít cạm bẫy đơn giản, vùng ngoài này cơ bản không có động vật cỡ lớn, cũng ít chủng loại hơn, phần lớn là gà rừng thỏ hồ ly gì đó, đương nhiên, còn có loài chuột chỗ nào cũng không thể thiếu.

Hồi lâu, rốt cục đi tới bên rừng cây, cũng nhìn thấy thôn xóm ở thế giới này.

Ấn tượng đầu tiên, nghèo, ấn tượng thứ hai, rất nghèo, tục ngữ nói tiếng nghe chuông leng keng thì nghèo nhưng nơi này ngay cả chuông leng keng cũng không vang lên được, dưới sườn núi là những nhà tranh thấp bé rách nát, bên cạnh dòng suối nhỏ trong thung lũng có rất nhiều ruộng lúa, hai người đàn ông lớn tuổi nói câu được câu không, đạp xe nước tưới nước cho ruộng lúa, chó vàng gầy trơ xương chạy qua bờ ruộng, ngay cả chuột cũng không có mấy con béo tốt.

Hai mươi mấy hộ gia đình, không đến một trăm người, thôn nhỏ tới không thể nhỏ hơn.

Nhớ rõ người hái thuốc có nhắc tới một nhà nhi tử của hắn, nhưng nó không biết, cũng không thể đi tìm, quên đi, nhìn qua một chút rồi trở về thâm sơn thôi, có lẽ đến lúc đó những con rắn lớn kia liền yên tĩnh cũng không chừng.

Thế là, bạch xà bắt đầu kiếp sống nhìn trộm của mình.

Trong làng có người phát hiện dị thường gần đó...

"Ngươi nói xem cái này thật sự là kỳ quái, hôm qua ta từ trong ruộng trở về, chuột thành đàn cõng con trên lưng như chạy trốn ra ngoài thôn, gà vịt không trở về ổ, chó mỗi ngày kêu không hết, tà môn nhỉ."

Bạn đang đọc (Dịch) Tân Bạch Xà Vấn Tiên của Thư Nam Trạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi namlun.kaka
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.