Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức xấu từ tiền tuyến

Phiên bản Dịch · 1932 chữ

Bên ngoài Tổ Hồng sảnh là một vườn hoa nhỏ.

Hai phụ tử đang đi qua vườn hoa nhỏ thì nhìn thấy trong sảnh có hai người đang ở bên trong.

Hạ Thuần Hoa hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Hạ Linh Xuyên: ”Hai người này chính là người mà hôm trước nhìn thấy ở giữa đường kia?”

Hạ Linh Xuyên cũng nhìn thấy hai người khách kia, nhanh chóng gật đầu xác nhận :”Đúng, chính là bọn họ!”

Lúc đó hai người ngày phóng ngựa bạt mạng ngay giữa phố xá sầm uất, suýt nữa thì dẫm bẹp một đứa trẻ, sau đó thì nghênh ngang đi về hướng Đông Bắc.

Hạ Thuần Hoa hai hôm nay cũng không về nhà, Hạ Linh Xuyên cũng không báo lên, không nghĩ tới lão phụ thân mình vậy mà cũng biết chuyện.

Ai đi thông báo nhỉ?

Hơn phân nửa là Hào thúc rồi.

Hạ Linh Xuyên lần nữa cảm nhận được sự kiểm soát tỉ mỉ của lão cha, cho dù là hai nhi tử hay là Hắc Thủy thành cũng vậy.

Hình như có chút hơi đáng sợ.

Đảo mắt nhìn vào trong phòng, Hạ Thuần Hoa nhìn hai vị khách không mời mà đến này lên tiếng: "Xin hỏi, khách từ đâu đến?"

Thiếu niên ngày hôm qua Hạ Linh Xuyên gặp mặc một bộ màu trắng, hôm nay đã thay bằng một bộ quần áo bằng gầm mày xanh nhạt, trên vai và vạt ảo được thêu tỉ mỉ, ăn mặc nghiêm túc như vậy, là cho thấy sự tôn trọng của hẳn ta với chủ nhà.

Còn người mặc áo bào xám thì cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ mặt.

Vị này khoảng tầm sáu mươi tuổi, cao gầy, đã là một lão nhân tóc hoa râm, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng rõ, giống như có thể nhìn thẳng vào lòng người và moi móc ra được những bí mật thầm kín nhất của người khác vậy.

Người thiếu niên cười nói: "Ta là Niên Tùng Ngọc, Dương Vũ Đô úy của Nhạc Thành Tầm Châu, đến đây theo lệnh của phụ thân ta là Niên Tán Lễ.” sau đó quay sang giới thiệu người bên cạnh: "Vị này chính là Quốc sư của Đại Diên, Tôn Phu Đông, Tôn Quốc Sư!

Cho dù Hạ Thuần Hoa có định lực hơn người, nhưng lúc này cũng khó tránh được kinh hãi động dung: "Cái gì?"

Niên Tùng Ngọc thì cũng không là gì, hắn đã biết rõ vị Châu Mục của Tầm Châu là Niên Tán Lễ sẽ phải người tới đây, cùng không nghĩ tới lại là nhi tử của Niên Tán Lễ.

Còn vị Quốc Sư này lộ diện, lại càng cực kỳ vượt quá dự liệu của hắn.

Quốc Sư!

Diên Quốc tổng cộng có ba vị quốc sư, vị nào vị nấy đều có khả năng quý thần khó lường.

Ngày thường bọn họ có thể giúp đỡ quân vương khống chế số mệnh của quốc gia, lúc chiến tranh càng là đại sát khí đáng sợ, chỉ cần có thời cơ thỏa đáng, thậm chỉ có lực lượng một kích định cản khôn.

Vị Tôn quốc sư này vốn dĩ nên ở đô thành an tâm hưởng lấy sự cung phụng, đấy cũng là lý tưởng cuối cùng của đa số thuật sư, đột nhiên lại chạy tới nơi đất cằn sỏi đá này làm gì vậy không biết?

Hạ Thuần Hoa cũng không để ý sai thiếu nghi lễ, tập trung tư tưởng dò xét một lúc, mới thở ra một hơi, nói: "Quả thực là Tôn quốc sư, hạ quan mạo muội."

Tôn Phu Đông mỉm cười : "Tế Thiên Đại Điền hai mươi năm trước, ta nhớ được Hạ tế tửu dẫn theo ba đứa cháu trai đến dự lễ, ngươi chính là một trong số ba đứa trẻ kia."

"Cảnh còn người mất vậy." Hạ Thuần Hoa cảm khái một chút, sau đó chỉ tay sang anh con cả : "Đây là khuyển tử, Hạ Linh Xuyên."

Hắn ở Đô Thành mấy chục năm rồi, cũng gặp qua vị Tôn quốc sư này ở nhiều dịp, hai mươi năm qua, Tôn quốc sư cũng đã già rồi, nhưng hình dáng vẫn không thay đổi nhiều, Hạ Thuần Hoa nhìn qua vài lần cũng đã nhận ra.

Hạ Linh Xuyên đành phải tiến lên chào.

Niên Tùng Ngọc nhìn hắn cười cười: "Nhanh như vậy lại gặp mặt!"

"Cũng coi là như thể Nghe ra lời nói của hắn có ý vị thâm trường, Hạ Linh Xuyên lập tức cười càng rạng rỡ : "Xem ra Niên Đô Úy cùng ta thực có duyên!"

Hạ Thuần Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ồ, các ngươi gặp qua rồi?"

Niên Tùng Ngọc còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Linh Xuyên đã cướp lời, giải thích : "Phụ thân không biết thôi, ngày hôm trước con đang ăn cơm ở bên đường, tình cờ thấy

hai vị khách quý này đi qua, lúc ấy trên đường rất nhộn nhịp, Niên Đô Ủy còn ra tay cứu một đứa bé, để tránh nó bị giẫm đạp."

Hào thúc đang bước chân đến cửa phòng khách, nghe thấy những lời này thì da mặt co lại.

Hạ Thuần Hoa "ôi" một tiếng: "Thì ra là thế, Niên Đô Ủy thiếu niên đầy triển vọng, có một trái tim nhân hậu hiếm có."

Bốn người cùng mìm cười, xem ra đều giả bộ hồ đồ.

Hạ Linh Xuyên lại rất rõ ràng, quan hàm của Niên Tùng Ngọc lớn hơn mình nhiều, phụ thân của Niên Tùng Ngọc cũng có chức quan lớn hơn phụ thân của mình, nên chuyện va chạm ngày hôm trước nói qua một cái, rồi mau chóng vào chủ đề chỉnh hôm nay.

Dù sao hắn cũng có dự cảm, chuyện chính này cũng là chuyện không quả thoải mái.

Niên Tùng Ngọc cười cười, quả nhiên cũng không đề cập tới chuyện kia nữa, nói ra: "Hạ đại nhân, ta cũng quốc sư có nhiệm vụ quan trọng trong người, đi liên tục ba ngày ba đêm không nghỉ mới tới được đây."

Hạ Thuần Hoa cũng tỏ vẻ đồng cảm, quan tâm: "Hai vị đi đường mệt nhọc, đêm nay ở lại ngay tại Bạch Thạch Lầu nghỉ ngơi đi, đó là biệt quán tốt nhất ở Hắc Thủy thành này," dứt lời thì hắn quay ra gọi người hầu tới đây, đối lại trà nóng cho hai vị khách quý.

Thấy hắn không hỏi đến chuyện mình đang nhắc đến, Niên Tùng Ngọc đành phải tự mình nói tiếp: "Cái nhiệm vụ này, e là còn cần Hạ Đại nhân giúp đỡ."

Hạ Thuần Hoa á một tiếng, nói: "Xin lắng tai nghe!"

Niên Tùng Ngọc nghiêm giọng nói: "Hạ đại nhân có biết, Ngọa Lăng Quan vậy mà đã thất thủ?"

Hạ Thuần Hoa kinh hãi, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, hắn chẳng quan tâm sai thiếu nghi lễ gì, vội vàng hỏi: "Ngươi nói cái gì, Ngọa Lãng Quan bị đánh bại?"

Ngọa Lăng Quan, Hạ Linh xuyên lập tức tìm tòi cái địa danh này trong đầu, nhưng mà hình như nguyên thân tựa hồ cũng không quá chú ý, chỉ biết là nó giống như là một

nơi trong Diên Quốc, bên cạnh có núi có sông, sơn thủy hữu tình.

"Điều này sao có thể?” Hạ Thuần Hoa nghiêm nghị nói: "Ta là nghe nói phản quân của hai địa phương Bộ Tân, Hoàng Xuyên tụ hợp từ tháng năm, bắt đầu tấn công mấy chỗ hiểm yếu của Ngọa Lãng Quan, nhưng Ngọa Lãng Quan vẫn trấn giữ nơi hiểm yếu, mười mấy năm qua nhiều lần gia cố, dễ thủ khó công, huống chi Triệu Dung Lược được người xưng là “Thiết Dũng Tướng Quân", binh tinh nhuệ, lương thực đủ, sao có khả năng bị tặc tử dễ dàng phá bỏ phòng thủ?"

Trong dự đoán của lão, Ngọa Lăng Quan kiên trì ít nhất một hai năm cũng không thành vấn đề, khi đó nguy cơ cường đạo sẽ tự giải.

"Hạ Đại Nhân ở Kim Châu xa xôi, vậy mà còn hiểu rõ tình hình chiến đấu ở trung bộ củn hơn rất nhiều quyền quỳ ở Đô Thành." Niên Tùng Ngọc buồn bã nói, : "Đáng tiếc, "Thiết Dũng Tướng Quân; đã bị thương mắt phải trong chiến trận, không trị hết đã qua đời, ngài ấy vừa chết thì quân tâm tản mạn, tướng lĩnh nội chiến, còn quân phản loạn thì thừa cơ công thành, nửa tháng trước có nội ứng trộm mở cửa thành, thả quân phản loạn vào trong..."

Yếu địa như vậy tự sụp đổ, bầu không khí trong Tố Hồng Viện chợt yên tĩnh nặng nề, chỉ có tiếng hít thở của Hạ Quận trưởng đang dồn dập.

“Ngài cũng biết đến tầm quan trọng của Ngọa Lăng Quan đối với nội địa Diên Quốc." Niên Tùng Ngọc quan sát thái độ của hắn rồi nói tiếp "Nó trấn giữ cửa khẩu quan

trọng nhất của Phong Lăng, bây giờ đang là mùa lũ lụt, mùa hè có nhiều trận mưa lớn, dòng sông chảy xiết, nếu quân phản loạn xuôi dòng, chúng có thể vượt qua rất

nhiều trạm kiểm soát trên bờ, rồi trực tiếp đến hạ lưu sông, thành công đổ bộ vào đất liền..."

Thiếu niên nhấn mạnh từng chữ: "Nơi đó, cách Đô Thành chưa tới mười lăm dặm đường!"

Mười lăm dặm, đối với kỵ bình có tốc độ cao nhất tiến lên, thì chẳng khác gì vừa nhấc chân lên là đến nơi.

Niên Tùng Ngọc giải thích cực kỳ rõ ràng, khiến cho ngay cả con gà mở về kiến thức địa lý như Hạ Linh Xuyên cũng cảm nhận được tình thế nghiêm trọng, người một nhà

của chính mình vất vả khố cực đóng ở biên giới phòng thủ, nhưng nếu ngay cả thủ đô cũng chìm vào chiến loạn, thì công sức vất vả phòng thủ của bọn họ coi như vô

nghĩa.

Hạ Thuần Hoa chỉ cảm thấy mình thở ra đều là khí lạnh : "Quân phản loạn bây giờ đã tới đâu rồi?"

"Vẫn còn ở Ngọa Lăng Quân!"

Hả? Hai phụ tử Hạ gia đều ngẩn cả ra, quân phản loạn vất vả chiếm được Ngọa Lăng Quan, lại không thừa cơ đánh xuống, bình quý thần tốc cơ mà.

Nhưng mà nháy mắt sau đó, Hạ Thuần Hoa đã kịp phản ứng: "Đường thủy xảy ra vấn đề?"

"Phó tướng của Triệu Dung Lược đã tập hợp số tàn quân còn sót lại khi thành bị phá hủy, dùng một mồi lửa đốt cháy toàn bộ tàu thuyền ở bến tàu, ngay cả khi quân phản loạn chiếm được Ngọa Long Quan thì họ cũng sẽ không có tàu thuyền để sử dụng, gần đây trời lại mưa liên tục, họ cũng sẽ mất nhiều thời gian để khai thác gỗ cũng như đóng tàu lại, tính toán thì ít nhất cũng phải mất năm mươi ngày nữa."

"Tóm lại là trời cao rủ xuống lòng thương, cho chúng ta tranh thủ đến chút thời gian này, bây giờ quân đội các nơi đang lao tới Ngọa Long Quan, nhưng thế cục không thể lạc quan." Tôn quốc sư nói tiếp "Diên Quốc có thể kéo dài hay không, có lẽ phải xem năm mươi ngày này."

Bạn đang đọc [Dịch] Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất của Phong Hành Thủy Vân Gian

Truyện [Dịch] Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.