Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây chính là một khối bảo địa a!

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

Phen này lắc lư xuống, Quách Đạm phát hiện kỳ thật Từ Kế Vinh cũng không phải là giống như nguyên chủ trước kia, nguyên chủ là thật phế, đọc sách đến đầu óc ngu muội. Nhưng Từ Kế Vinh cũng không ngu ngốc, hắn chỉ là tương đối đơn thuần, có một chút tiểu tính cách, nhưng điều này không thể trách hắn, đây thật ra là một hiện tượng xã hội phi thường điển hình ở Minh triều.

Bất kỳ ai ở vị trí Từ Kế Vinh cũng rất có khả năng biến thành dạng này.

Nhân sinh của hắn còn cái gì có thể cầu? Còn có cái gì để phấn đấu?

Miệng ngậm chìa khóa vàng xuất sinh, sinh ra đã có tiền nhiều vô số, chỉ cần kết cấu não bộ không xảy ra vấn đề, hoặc là tự sát, tương lai thăng quan tấn tước đều là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng không thể cải biến được vì đây chính là chế độ cho phép.

Đổi là ai cũng không cần phải học cho giỏi, lũ ngu các ngươi học hành gian khổ cũng chính là vì làm quan, ta mẹ nó không đọc sách ta cũng có thể làm quan, đã như vậy, vậy ta còn cần đọc cái gì sách a.

Cho nên có thể đoán được, nhân sinh của bọn hắn liền chỉ còn lại sống phóng túng, hơn nữa còn rất thích tàn nhẫn tranh đấu.

Nói trở lại, nếu mà loại người này Quách Đạm còn không giải quyết được, vậy kiếp trước hắn thật sự là sống đến trong bụng chó đi.

Rất nhanh, hai người trò chuyện đều có loại cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, mặc dù còn không đến mức có cùng ý tưởng đen tối, nhưng rất có xu thế này, bởi vì Từ Kế Vinh đã dần dần cho rằng hai người chính là một cái tổ hợp.

Trò chuyện nửa ngày, bọn hắn rốt cục đi vào phiến đất hỏng trong truyền thuyết .

"Oa! Hóa ra nơi này thúi như vậy?"

Từ Kế Vinh che mũi, mặt lộ vẻ buồn nôn.

Quách Đạm nghe thôi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn.

Từ Kế Vinh hiếu kỳ nói: "Ngươi vì sao nhìn ta như vậy?"

Quách Đạm hỏi: "Đây là lần đâu tiên ngươi đến đây sao?"

"Đúng a!"

Từ Kế Vinh gật gật đầu.

Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Ngày đó tại Chu Kí ta rõ ràng nghe ngươi nói, ngươi một ngày trước đã tới nơi này xem qua."

Từ Kế Vinh khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, hắc hắc nói: "Kỳ thật ta chưa từng tới nơi này, là ta gọi hạ nhân đến đây xem, chỉ là lúc ấy ta đang tìm bọn họ tính sổ, vậy ta đương nhiên phải nói ta tự mình đến."

"Thì ra là thế." Quách Đạm gật gật đầu, nghĩ thầm, hắn ngược lại là có chút tiểu tâm tư. Lại quay đầu đi, nhìn xem phiến đất lớn trước mặt trông như một cái hồ nước bốc mùi hôi thối, có chỗ còn giống như đầm lầy, không khỏi cũng có chút phiền muộn.

Mảnh đất này thật sự một chút giá trị cũng không có.

Hóa ra nơi này vốn là một khối đất chũng lớn, chủ nhân của nó trước kia không thanh lý tốt mương máng thoát nước, dẫn đến nơi này lâu dài nước đọng rồi hình thành một cái hồ nước thối, lâu dần, không thể trồng được lương thực.

Quách Đạm cho rằng đất đai nơi này cũng đã lâu dài bị ngập mặn, thật sự là một mảnh đất hỏng.

"Ngươi nghĩ ra biện pháp chưa?"

Từ Kế Vinh hỏi.

Quách Đạm nghiêm túc nói: "Tiểu Bá gia, chúng ta là một cái tổ hợp, hai chúng ta phải cùng một chỗ nghĩ biện pháp."

Từ Kế Vinh tùy tiện nói: "Chúng ta đại trí nhược ngu, cho nên chỉ cần ngươi nghĩ, ta nghe ngươi là được rồi."

Hắn nói như vậy thật đúng là không sai, thật đúng là đại trí nhược ngu. Kỳ thật ta cũng muốn đại trí nhược ngu, đi theo Ngâm Sa đại mỹ nữ ăn cơm, nàng nuôi ta, ta bồi nàng đi ngủ, đây là cỡ nào hài hòa mỹ mãn, ân, ta nhất định phải vì thế phấn đấu. Quách Đạm trong nội tâm một mảnh hướng tới, trải qua một lát, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nói: "Đi thôi, nơi này không có gì để xem, đi xung quanh xem một chút."

"Xung quanh đây thì có gì đẹp mắt mà xem, tất cả cũng đều là ruộng của Lý gia." Từ Kế Vinh nhẹ nhàng khẽ nói.

Quách Đạm nói: "Ngươi vừa rồi không phải nói đều nghe ta a?"

Từ Kế Vinh giơ lên tay nói: "Đi thôi, đi thôi."

Quách Đạm nhất định phải đi xung quanh nhìn xem, bởi vì một số thời khắc một mảnh đất có đáng tiền hay không, không ở chỗ bản thân nó giá trị, mà là ở xung quanh, trước mắt xem ra phiến đất này khẳng định là không có bất kỳ giá trị gì, chỉ có thể đi xung quanh nhìn xem.

Một khi rời đi phiến đất thối này, cảnh sắc hoàn toàn khác biệt, thậm chí có thể nói là cách biệt một trời, xung quanh đều là ruộng tốt, mênh mông vô bờ, bây giờ lại chính là mùa xuân, trên đồng ruộng không thiếu nông dân đang khom người nhổ cỏ gieo hạt.

Quách Đạm thật tâm có chút nhịn không được, châm chọc nói: "Tiểu Bá gia, ngươi thật đúng là biết chọn địa phương a!"

Từ Kế Vinh lập tức kích động nói: "Việc này thật không thể trách ta, đều là đám Lý Thủ Kỹ làm bậy, ta làm sao có thể ngờ rằng bọn hắn vì chút xíu tiền này mà đi lừa gạt, thật sự là không cao đại thượng."

Học được ngược lại là thật nhanh a. Quách Đạm biết rõ là không có cách nào giảng đạo lý với Từ Kế Vinh, tiếp tục dọc theo đường nhỏ bên bờ ruộng đi tiếp.

Bên cạnh bờ ruộng có một lão nông đang khom lưng nhổ cỏ, thấy hai công tử ca ăn mặc lộng lẫy đi tới, vội vàng tránh ra.

Động tác này của lão thoáng dẫn đến sự chú ý của Quách Đạm, lúc đầu hắn chỉ là liếc mắt nhìn, thế nhưng lúc đi qua người lão nông, hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi tay thô ráp của lão.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Từ Kế Vinh hiếu kỳ nói.

Quách Đạm lại không để ý tới hắn, mỉm cười hướng lão nông nói: "Vị đại thúc này, trong tay thúc đang cầm cái gì vậy?"

Từ Kế Vinh lập tức nói: "Trong tay lão cầm chính là cỏ dại nha, liền cây cỏ Từ ngươi cũng không biết, xem ra ngươi đại trí nhược ngu còn muốn thắng ta một bậc a!"

Vị kia đại thúc cũng đần độn gật đầu.

Trên trán Quách Đạm lập tức toát ra ba đường hắc tuyến, tiếp tục không để ý đến người này, lại hướng nông dân lão bá hỏi: "Đại thúc vì sao muốn nhổ cỏ?"

Nông dân lão bá vội nói: "Hồi công tử, đây đều là cỏ dại, nếu không diệt trừ sẽ nguy hại đến hoa màu."

"Thật sao?"

Quách Đạm vươn tay ra, nói: "Có thể cho ta xem một chút không?."

"Đương nhiên có thể."

Nông dân lão bá nhanh chóng đưa cỏ dại trong tay đưa cho Quách Đạm.

Quách Đạm tiếp nhận cỏ dại nhìn kỹ.

Từ Kế Vinh cũng góp đến, nhìn nhìn, nói: "Cây cỏ này có gì đẹp sao?"

Quách Đạm liếc nhìn hắn một cái, cầm cỏ dại đi về phía trước.

Từ Kế Vinh vội vã theo tới, nói: "Ngươi ngược lại là nói chuyện nha?"

Quách Đạm vẫn không để ý tới, giống như đang suy tư điều gì, trải qua nửa ngày, hắn đột nhiên hỏi: "Xung quanh đây tất cả đều là ruộng của nhà Lý Thủ Kỹ?"

"Ừm, như ngươi nhìn thấy tất cả đều là của nhà hắn."

Từ Kế Vinh nói: "Hơn nữa đây còn là trang ấp tốt nhất, bằng không, ta lúc đầu sẽ không mua đất ở nơi này, làm sao biết trong này còn có một khối đất hỏng."

Quách Đạm gật gật đầu, lại hỏi: "Lúc trước hắn bán phiến đất hỏng đất kia cho ngươi bao nhiêu tiền?"

Từ Kế Vinh nói: "Một ngàn hai trăm lượng."

"Mới ngần ấy thôi sao?"

"Hắn chính là lấy giá của ruộng tốt nhất bán cho ta. . . Ngươi nói gì, mới ngần ấy?"

Từ Kế Vinh hai mắt lồi ra, kinh ngạc nhìn Quách Đạm.

"Không thể không nói, tiểu Bá gia, ngươi thật đúng là biết làm mua bán." Quách Đạm lắc đầu khen.

Từ Kế Vinh nói: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Quách Đạm nói: "Phát ra từ đáy lòng, tiểu Bá gia, ngươi thế nhưng mua được một khối giá trị liên thành bảo địa a!"

Từ Kế Vinh mở to hai mắt nói: "Bảo địa?"

Quách Đạm gật đầu nói: ”Chính là khối đất kia, chí ít giá trị hai ngàn năm trăm lượng, ngươi lại lấy một nửa giá cả mua được, tiểu Bá gia, ngươi thật đúng là có con mắt tinh đời a!"

"Thật sao? Đại trí nhược ngu, đại trí nhược ngu! Ha ha!"

Từ Kế Vinh lúc này vui vẻ đến nỗi hai vai gấp đứng thẳng, trải qua một hồi lâu, mới hồi phục, vội vàng hỏi : "Vậy ngươi nói một chút, địa bảo ở chỗ nào?"

Quách Đạm vung tay lên nói: "Bảo tại xung quanh a."

"Xung quanh? Xung quanh đều không phải đất của ta, khối đất thối kia mới là của ta." Từ Kế Vinh lại buồn rầu.

"Nếu xunh quanh đều là đất của ngươi, vậy sẽ không đáng giá." Quách Đạm lắc đầu, hỏi: "Ngươi biết một cục phân chuột giá trị bao nhiêu tiền không?"

"Cứt chuột cũng đáng tiền?"

Từ Kế Vinh cả kinh nói.

Quách Đạm cười nói: "Trên đời này không có cái gì không thể bán được, tại một loại tình huống, cứt chuột cũng rất đáng tiền."

"Tình huống như thế nào?"

"Chính là khi trong tay ngươi đang bưng một bát canh thịt mỹ vị ."

Từ Kế Vinh nghĩ nghĩ, lung lay đầu: "Ta không hiểu lắm."

Quách Đạm nói: "Chính là trong tay ngươi bưng một bát canh giá trị một lượng bạc, mà trong tay của ta có một viên cứt chuột, đồng thời ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không cho ta năm đồng bạc, ta sẽ vứt viên cứt chuột này vào trong canh, tính ra, ngươi cho ta năm tiền, vậy ngươi sẽ chỉ lỗ năm tiền, nhưng nếu ngươi không cho, ngươi sẽ thua lỗ một lượng, vậy ngươi có cho hay không?"

"Đương nhiên sẽ không." Từ Kế Vinh ngạo kiều nói: "Một lượng bạc mà thôi, Từ Kế Vinh ta sao lại chịu để ngươi uy hiếp."

"Vậy nếu là một ngàn vạn lượng thì sao?"

Từ Kế Vinh hút một ngụm hơi lạnh, "Cái gì? Một. . . Một ngàn vạn lượng? Có. . . Có canh đắt như vậy sao?"

"Nếu có."

"Vậy. . . Vậy ta. . . . ."

Từ Kế Vinh lắp ba lắp bắp hỏi.

"Bởi vậy có thể thấy được, chén canh này giá trị càng cao, tỉ lệ ngươi đưa tiền sẽ càng cao."

Quách Đạm nói xong một ngón tay chỉ hướng bên cạnh, nói: "Ngươi vừa rồi cũng đã nói, xung quanh đây tất cả đều là ruộng đồng của nhà Lý Thủ Kỹ, mà lại là trang viên tối nhất, mà khối đất thối kia chính là một viên cứt chuột, để ở chỗ này là không đáng một đồng, nhưng chỉ cần cầm lên, coi như đáng giá ngàn vàng."

Từ Kế Vinh trừng mắt nhìn, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, kích động chỉ vào Quách Đạm nói: "Ta. . . Ta hiểu được, ngươi. . . Ý ngươi là tại trên khối đất hỏng kia trồng loại cỏ dại này phải không?"

Xem ra hắn cũng không có ngốc a! Quách Đạm nghiêm túc nói: "Sai!"

Từ Kế Vinh tâm lập tức lạnh thấu, việc này cũng đoán sai, hỏi: "Vậy . . . Vậy ngươi có ý tứ gì?"

Quách Đạm nói: "Ý của ta là, nếu muốn trồng thì phải trồng loại cỏ dại càng thêm có hại, nhưng mà, đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, nếu Lý Thủ Kỹ không trả tiền thì chúng ta sẽ nuôi côn trùng có hại, tóm lại, cái gì có hại với hoa màu, chúng ta liền làm, đến khi hắn phải mua đất về mới thôi."

"Chủ ý này của ngươi thật đúng là đủ độc a!" Từ Kế Vinh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy rùng mình.

Nhìn Quách Đạm mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã, nhưng không ngờ lại ác độc như vậy.

Quách Đạm cười tủm tỉm nói: "Ngươi không muốn sao?"

"Muốn a, ta đương nhiên muốn. Lúc này Lý Thủ Kỹ chết chắc. Oa ha ha!"

Từ Kế Vinh kích động hai tay chống nạnh, ngửa mặt cười ha hả.

Quách Đạm nhìn vẻ mặt đắc ý của Từ Kế Vinh, cũng có thể lý giải, dù sao nhiều năm như vậy Từ Kế Vinh bị người ta nghiền ép trí thông minh, bây giờ xem như xoay người a.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhận Thầu Đại Minh của Nam Hi Bắc Khánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyMinhThuy88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 184

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.