Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đó là Quân Mạc Tà!

Phiên bản Dịch · 3093 chữ

Người tự thân viết bức thư cuối cùng này chính là Triển Mộ Bạch:

- Thánh Địa vinh quang từ muôn đời nay, không người nào có thể khinh nhờn, Triển mỗ nguyện lấy cái chết bảo vệ vinh hạnh đặc biệt này! Ngàn năm gặp nhau, cuối cùng cũng phải chia ly, Mộ Bạch hôm nay xin từ biệt!

Kiệu êm lung lay, Triển Mộ Bạch từ từ nhắm mắt lại, lại thấy kiếp này chỉ ngắn ngủi như một câu truyện ngắn, theo mắt nhắmchặt mà chậm rãi hồi tưởng, người xưa có nói: Đến thời điểm người sắp chết, sẽ hồi tưởng lại thời gian mình còn sống, quya ngược thời gian như một vở kịch ngắn, sau đó là kết thúc một đời người…

Triển Mộ Bạch, xuất thân cũng không phải là con của vợ cả Triển, hắn vốn chỉ là con của thứ thiếp sinh ra; thời niên thiếu, hắn luôn bị khinh thường; may mà hắn vừa có thiên phú lại vừa cố chấp, một đường ẩn nhẫn, nhận nhục chịu đựng, đến mười tám tuổi, cuối cùng tại buổi luận võ của gia tộc đỗ trạng nguyên, bỗng nhiên nổi tiếng.

Tiếng tăm của Triển Mộ Bạch dần dần lan rộng, đồng thời chiếm được sự coi trọng của tộc trưởng, nhưng lại khiến cho dòng chính của Triển gia căm thù, lại luân phiên hãm hại, khiến cho phụ mẫu hắn đều mất sớm, càng chịu khuất nhục bao nhiêu, trong lòng hắn lại nhẫn nhục bấy nhiêu, may mắn thoát khỏi Triển gia. Lúc sau cơ duyên xảo hợp gặp được danh sư, sớm chiều khổ luyện, hai mươi năm sau, đã đạt Thần Huyền tam phẩm chi cảnh. Triển Mộ Bạch quay về Triển gia, báo thù rửa hận; đem những người hãm hại phụ mẫu của hắn năm đó giết sạch! Một người cũng không buông tha!

Nghĩ đến đây, mặc dù bị cực hình Âm dương Luyện Hồn tra tấn cực độ, tuy hắn thống khổ nhưng khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười khoái ý!

Nhớ tới bọn người hãm hại mình nhà tan cửa nát năm đó từ từ chảy máu đến chết, hắn cảm thấy vô cùng thống khoái… Nhớ lại nữ nhân mà tên đầu não sủng ái nhất rên rỉ thống khổ dưới hạ thân hắn, da thịt tuyết trắng kia, khuôn mặt đầy nước mắt kia sau đó bị một đao của mình cứa đứt cổ, máu huyết phun ra như suối dưới anh mắt khó tin….

Cảm giác này thật là sung sướng….

Trong nháy mắt, Triển Mộ Bạch cơ hồ quên hết toàn bộ đau đớn trên người!

Thời gian ngắn ngủi kia, đúng là hắn được mở mày mở mặt một lát trong đời! Cả Triển gia, tất cả đều câm như hến, Triển Mộ Bạch dựa vào thực lực bản thân, thủ đoạn tàn khốc, đã chiếm được quyền uy tuyệt đối, trở thành gia chủ tuổi còn trẻ nhất trong các triều đại của Triển gia tới nay!

Rồi sau đó, Triển Mộ Bạch dẫn Triển gia liên tục chiến đấu khắp bốn phương, từng bước một phát triển lớn mạnh, đưa Triển gia thuận lợi trở thành gia tộc lớn mạnh nhất lúc đó. Sau đó, hắn được Độn Thế Tiên Cung mời, đưa hắn vào Độn Thế Tiên Cung ẩn tu.

Có được sự hậu thuẫn của Tam Đại Thánh Địa, Triển gia càng lúc càng phát triển, từ mấy trăm năm trước kéo dài tới hôm nay, Triển gia sớm đã làm vua một phương! Mà chính Triển Mộ Bạch, sau đó cũng trở thành Tôn Giả, rồi Thánh Giả, cuối cùng là Thánh Hoàng, trở thành thành viên cao cấp của Thiên Thánh Cung!

Cả đời vinh quang, cả đời chói lọi, cả đời tự cho mình là nhất!

Có một số việc, chứng thật là mình làm sai, nhưng... dù là sai thì thế nào? Thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, không gì nói trước được! Chỉ cần biết cuộc đời này hắn lăn lộn không lỗ vốn, vậy là đủ rồi!

Triển Mộ Bạch thống khổ mỉm cười... Hắn nằm trên giường êm, tùy ý để giường êm nâng đỡ thân mình, từng bước một đi đến điểm kết thúc của kiếp này. Hắn hiện tại không suy nghĩ vtập trung hồi tưởng những điểm nhấn trong cuộc đời mình…

Cũng như lần gần đây nhất, giết chết cả nhà Trần gia, bản thân phải chăng đã sai lầm? Không sai! Có trách cũng chỉ trách Trần gia căn cơ thật sự quá yếu, mà một gia tộc yếu như vậy, sao có thể nhìn thấy sự mất mặt của một Thánh Hoàng như hắn! Như vậy mà không đáng chết thì thế nào mới đáng chết? (Biên: Thằng này tự kỷ nặng quá )

Chỉ tiếc…. Đoạt thiên chi chiến a! Đoạt thiên chi chiến của lịch sử nhân loại trong mộng tưởng của ta mấy trăm năm nay a, đủ để lưu danh ta là anh hùng trong sử sách. Danh tiếng truyền mãi sáu trăm triệu năm, cuối cùng muôn đời lưu danh! Triển Mộ Bạch ta... khó có thể tham gia rồi….

“Có lẽ đây chính là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời ta a….”

Thành nam rộng tám mươi dặm, bắt đầu từ một tòa núi nhỏ. Lướt qua tòa núi nhỏ, tiếp tục đi lên phía trước, chính là một tòa núi lớn.

Trước núi, một mảnh rừng trúc xanh biếc. Ngọn trúc đong đưa, cả rừng trúc phía trước, cũng được đặc biệt tu sửa, phía sau đó là một khoảng đất trống.

Chính giữa chỗ đất trống, có một tấm bia đá cao mười trượng, trên mặt có khắc: “Ba mươi lăm vị cao thủ Tam Đại Thánh Địa được mai táng tại đây! Tên tuổi anh hùng trường tồn, bất diệt!”

Mọi người cơ hồ đều dừng lại cùng một lúc, đi bộ tiến về phía trước, trong mắt đều phun ra lửa giận nồng đậm!

Lần này tới, không nhiều không ít, vừa đủ ba mươi lăm người!

Xem ra đối phương đối với mình nắm chắc hành tung! Thậm chí, còn sớm biết Triển Mộ Bạch nhất định đến đây!

Rừng trúc vắng vẻ không một bóng người.

Đối phương còn chưa đến?

Hà Tri Thu ha ha cười lạnh một tiếng nói:

- Tấm bia đá này, quả nhiên là thật tức cười!

Hắn cười lơn một tiếng, thả lỏng người, không hề nhúc nhích, vận khởi huyền công, sửa lại dòng chữ trước mắt: “Tà Chi Quân Chủ chôn xương tại đây!”

Suy nghĩ một chút, lại ở dưới hàng chữ khắc thêm một hàng chữ nhỏ: “Tà Chi Quân Chủ, thật vô sỉ, không tự biết thân biết phận, to gan lớn mật, khiêu chiến Thánh Địa huy hoàng, chỉ với thủ đoạn quỷ tặc, không có thực lực, cuối cùng thân bại danh liệt, vốn làm trò cười ngàn đời, gây cười vạn năm”.

Khắc xong, Hà Tri Thu trầm giọng quát, huyền công tiếp tục chuyển, hai tay vận công, tấm bia đá to lớn kia được nhấc lên xoay một vòng, mặt vừa được viết xoay ra ngoài, mặt cũ bị xoay vào trong!

- Ha... Không sai, trò cười thiên cổ, Tà Chi Quân Chủ, gây cười vạn năm! Hà huynh, ngươi sáng tác ra đoạn này thật sự hả lòng hả dạ a! Bất quá muốn đem những lời này hủy diệt? Ngược lại tốn nhiều công phu như vậy?

Hải Vô Nhai ha ha nở nụ cười, ngoài hắn ra, những cao thủ Tam Đại Thánh Địa, cũng nhất thời cảm thấy tinh thần phấn khởi, sôi nổi trầm trồ khen ngợi.

Hà Tri Thu thản nhiên cười nói:

- Hôm nay quyết chiến, vốn là một cuộc chiến sinh tử, lúc trận chiến này kết thúc, cũng chỉ có một bên có thể rời đi. Ta làm như vậy, để tỏ rõ khi còn sống rời đi….

- …chính là lúc đem tên mình xóa đi trên mặt bia đá! Nếu như hiện tại hủy đi mấy chữ kia, sẽ giống như chúng ta không nắm chắc phần thắng... Cứ để lại, đến lúc chũng ta đánh thắng xong rồi tiếp tục xóa đi cũng không muộn.

- Không sai không sai! Hà huynh nói rất đúng!

Hải Vô Nhai cười ha ha:

- Trận chiến lúc này đây, chúng ta không thua! Để cho vị Tà Chi Quân Chủ ở chỗ này nhận lấy quả đắng của chính hắn đi!

Những cao thủ Tam Đại Thánh Địa không ngừng đồng ý, sỹ khí dâng cao!

Cuối cùng những mảng tối cuối cùng của đêm đen cũng hoàn toàn biết mất!

Bình minh đã bắt đầu xuất hiện, ánh rạng đông sáng sớm nhanh chóng hiện ra!

Bây giờ đã là lúc mắt trời bắt đầu mọc ở phía đông!

Hiện tại, chính là thời điểm vị Tà Chi Quân Chủ kia nói đến, về phía người Tam Đại Thánh Địa cũng đang chờ đợi giờ khắc này. Qua thời khắc này, toàn bộ nỗi băn khoăn đều sẽ có lời giải!

Tên địch nhân thần bí kia, cuối cùng cũng sẽ lộ ra diện mục thật của hắn!

Không cần biết tên địch nhân thần bí có thực lực cao cường kia là vị cao nhân mới độ kiếp, hay là một người khác đều sẽ được xác định!

Cho nên, tất cả bọn hắn đều lẳng lặng chờ đợi. Những người này ai cũng là lão tướng thân kinh bách chiến sa trường! Tất nhiên bọn hắn có thừa kiên nhẫn! Bọn hắn không có chút nôn nóng, biểu hiện vô cùng vân đạm phong khinh! Dù trước mắt là sinh tử, bọn hắn sớm đã chuẩn bị tinh thần!

Thậm chí cả Triển Mộ Bạch, bản thân luôn luôn ở trạng thái thống khổ cực độ, ở thời khắc mặt trời sắp lên này, cũng mang một vẻ mặt ung dung, dù một ít ung dung khi hiện lên khuôn mặt nửa đỏ nữa trắng của hắn nhìn khá buồn cười! Nhưng cũng cho thấy Triển Thánh Hoàng quyết tâm liều chết!

Từng ánh mắt sắc bén như chim ưng cả đều lẳng lặng nhìn chăm chú vào rừng trúc trước mắt.

Ngoài ra, các phương hướng khác, mọi người không cần quan tâm.

Bởi vì không cần phải nhìn!

Ánh rạng động sáng sớm ở rốt cục xuất hiện!

Hàng loạt tiếng bước chân vang lên, chỉnh tề mà nhanh nhẹn.

Phía bên phải rừng trúc có hai đạo nhân bã tiến đến, nhanh và nhẹ nhàng, giống như hai làm khói nhẹ thổi ngang mặt đất mà đến rừng trúc.

Mỗi một đội, đều là ba mươi sáu người, hai đội tổng cộng là bảy mươi hai người!

Bọn hắn đều chỉnh tề đi tới, nhìn không chớp mắt, cho thấy đội quân này rất nghiêm minh kỷ luật!

Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu nhìn thấy bảy mươi hai người này, nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống một chút. Bọn hắn không nhìn sắc mặt của nhau, chỉ biết trong lòng của nhau khiếp sợ không gì sánh kịp!

Thì ra đối phương không phải chỉ là một người, thế lực cũng có chút đồ sộ, hơn nữa...

Những người đến đây, tất cả đều là cao thủ, nhất đẳng cao thủ!

Bảy mươi hai người này, người có thực lực yếu nhất cũng đạt Tôn Giả cấp ba! Tôn Giả cấp bốn có mười chín người, Thánh Giả cấp một có ba mươi mốt người, Thánh Giả cấp hai, thậm chí có gần hai mươi người!

Về phần hai người dẫn đầu, không ngờ là Thánh Giả cấp ba cường đại!

Chỉ bảy mươi hai người này, cũng đã là vô cùng khả quan, lực lượng khổng lồ vô cùng!

Hiện thời lại có thế lực như thế tồn tại! Bọn hắn làm sao mà giấu được tai mắt của Tam Đại Thánh Địa? Thậm chí, ngay cả toàn bộ thiên hạ, bọn hắn cũng luôn dấu giếm!

Lực lượng như vậy, không phỉ là một năm hai năm là có thể đào tạo ra! Việc này cần tích lùy thời gian rất dài, ít nhất cũng hai ba trăm năm, mới có thể đào tạo ra một lực lượng như vậy!

Bọn họ làm thế nào mà lại được như vậy?

Trong lúc nhất thời, những cao thủ Tam Đại Thánh Địa có mặt ở đây cùng đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều khiếp sợ nói không ra lời, nếu đối thủ chỉ là một người, kể cả người nọ có thực lực cực cao, cùng lắm là thực lực cao hơn Cửu U Thập Tứ Thiếu, hoặc là tuyệt thế cường giả vượt qua lôi kiếp kia, mọi người tất nhiên sẽ kinh sợ, nhưng cũng chưa chắc sẽ chấn động như thế!

Trên thế gian xuất hiện một cỗ thế lực có nhiều cao thủ đỉnh phong như vậy từ lúc nào? Tại sao lại giống như từ trên trời rơi xuống, Tam Đại Thánh Địa không có một chút tin tình báo nào cả?

Điều này sao có thể? Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra!

Trước mắt bao người, bảy mươi hại vị cao thủ kia đi vào phụ cận, dưới một hiệu lệnh trầm thấp, đều nhịp nhàng biến hóa thành một đội ngũ hình tam giác. Mỗi người đều cung kính đứng thẳng, ở giữa mở ra một cái thông đạo tương đối rộng lớn. Tựa hồ đang đợi một cái gì đó.. Vị trí này, cũng chính là vị trí trung tâm!

Chẳng lẽ chủ nhân còn chưa đến?

Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu nhìn nhau liếc mắt một cái, đều cảm giác trong lòng bàn tay nắm đầy mồ hôi!

Trong lòng cực kì nặng nề cùng khẩn trương, mặc dù hai người vô cùng từng trải, thế nhưng cũng không thể kềm chế được!

Rầm rập rầm rập, một loại tiếng bước chân lại lần thứ hai vang lên, nơi phía xa, cơ hồ cùng một lúc lại xuất hiện thêm tám đội ngũ.

Mỗi một đội đều ước chừng có hơn ba mươi người, đang cấp bách tiến về phía song phương đối chọi!

Khi tám đội ngũ kia tiến vào rừng trúc vẫn duy trì đội hình vô cùng chỉnh tề, không một chút tán loạn, bối rối! Giống như tám mũi tên xé gió bay đến nơi này!

Chốc lát bọn họ đã đi tới trước mắt.

Một người quát khẽ:

- Dàn trận!

Gần ba trăm người cùng một lúc biến hóa đội hình nhanh đến hoa ca mắt, cùng với hai tiểu trận hình tam giác hoàn mỹ lúc nãy hợp lại thành một thể, sau đó từ từ biến hóa thành hai đại trận hình tam giác, vẫn theo đội hình cánh nhạn!

Hai người, một người áo đen như mực, một người áo trắng hơn tuyết.

Thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không, cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân!

Chẳng qua, hiện tại hai người này, đã đều thăng cấp lên tứ cấp Thánh Giả đỉnh phong, khoảng cách thăng cấp lên Thánh Hoàng cũng chỉ còn cách một bước!

Bọn hắn mang tới đây tám đội ngũ, tu vi của ai cũng giống như hai đội nhân mã đã đến lúc trước.

Tính cả đầu lĩnh bên trong, tổng cộng ba trăm lẻ tám người!

Tam Đại Thánh Địa cao thủ nhìn sang Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, một số gần như sụp đổ: Đám người này hầu hết đều đã là Tôn Giả! Trong đó Thánh Giả cấp bốn hai vị, Thánh Giả cấp ba sáu vị, Thánh giả cấp hai chín mươi vị, Thánh Giả cấp một có đến một trăm bảy mươi vị. Tôn Giả cấp bốn ba mươi ba người, Tôn Giả cấp ba bảy người!

Đây quả thực chính là chuyện tình không thể tin!

Chẳng lẽ tất cả chúng ta đều đang ở trong cơn ác mộng đáng sợ nhất sao?

Cho dù là Tam Đại Thánh Địa, cũng không có nhiều người thực lực đồng đều đến mức này! Thực lực khủng bố cường đại cỡ này, đã muốn đủ để quét ngang Huyền Huyền đại luc, thậm chí... Nếu Thiên Thánh Cung không ra tay, cỗ lực lượng này đã đủ quét ngang Tam Đại Thánh Địa! Việc này thực sự uy hiếp quá mức, thậm chí hơn cả ngoại tộc!

Dù sao, toàn bộ Thánh Hoàng cao thủ, đều lệ thuộc Thiên Thánh Cung!

Thế gian, lúc nào thì có một lực lượng lớn như vậy?

Những cao thủ Tam Đại Thánh Địa, mỗi người đều cảm thấy có chút ngu muội!

Những người này vẫn đang chờ đợi, chờ đợi người chủ tướng đến! Nói cách khác, những người này, toàn bộ đều do một người an bài! Cả đám cao thủ trước mắt chính là thủ hạ của người này!

Nhóm người Thánh Hoáng Thánh Giả Tam Đại Thánh Địa mỗi người đều cảm thấy lạnh giữa sống lưng! Người này ẩn nhẩn như vậy, thực lực như vậy... Tam Đại Thánh Địa nguy rồi!

Rốt cuộc bọn hắn chờ đợi ai?

Bất kể là ai, đều là một vị trí dũng kiệt xuất có một không hai!

Theo một tiếng cười khẽ, hai người đột nhiên xuất hiện trong rừng trúc, một nam một nữ, một đôi thần tiên hiệp lữ, hai người đều áo trắng hơn tuyết, nam anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nữ phong hoa tuyệt đại, như tiên tử hạ phàm!

Hai người từ từ bước ra khỏi rừng trúc.

Hai người đi vào khoảng trống ở giữado hai đội ngũ kia tạo thành, áo bay bay trong gió nhìn vô cùng tiêu sái tự nhiên.

Giống như một đôi kim đồng ngọc nữ!

Hơn ba trăm cao thủ xếp hàng hai bên, khi nhìn thấy hai người kia, trên mặt đồng thời lộ ra thần sắc cung kính, giống như là thấy được vị thần trong lòng bọn hắn vậy!

Đột nhiên Triển Mộ Bạch đang ngồi ở trên giường liền lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, giống như gặp quỷ mà kêu lên:

- Quân Mạc Tà! Đó là Quân Mạc Tà!

Bạn đang đọc Dị Thế Tà Quân của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 41
Lượt đọc 2747

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.