Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyến khởi duyến diệt

3379 chữ

Quyển 1: Đại lục Lan Tạp!

Chương 1: duyến khởi duyến diệt

Trăng non treo trên cao, mây đen trên bầu trời dường như cố ý bao phủ dày đặc lấy nó, không để lọt một tia sáng nào. Đúng là một đêm tốt để hoàn thành những âm mưu đen tối.

Lúc này ở một nơi nào đó có một đứa bé trai mặc bạch y, không biết vì lý do gì lại đứng ở trên khe núi vào lúc đêm khuya như thế này. Xung quang còn mơ hồ truyền đến những âm thanh thống khổ kêu gào, như quỷ hồn bị tra tấn chốn địa ngục.

Dưới khe núi phủ kín đầy dữ thi thể, máu me be bét, khuôn mặt bọn họ dữ tợn, vẫn còn hơi vặn vẹo co giật chứng tỏ họ còn chưa chết, mà chỉ là đang giãy dụa một cách vô vọng chờ tử thần đến. Những người đó đều là được phái tới để bảo đứa trẻ kia, những đã bị người khác dùng khí độc ám toán, không một có một người trốn thoát.

Người hạ thủ là người đứng đầu tổ chức sát thủ của Mặc gia, Mị Ảnh, mục tiêu lần này của nàng là cướp người, không tiếc bất kỳ giá nào.

Tư liệu thu thập được nói rằng dược đồng Mặc Liên có thể chịu được mọi loại độc dược, sở dĩ Mị Ảnh quyết định dùng khí độc vì đó là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Chỉ là nàng không có ngờ tới, đứa bé ấy chỉ yên lặng đứng nhìn mọi thứ diễn ra, không chút nào hoảng sợ hay khó chịu, cũng chẳng thèm nhíu mày. Phản ứng này có thật sự là phản ứng một đứa bé chỉ tầm bảy, tám tuổi nên có hay không?

Ánh mắt Mị Ảnh dừng ở trên một thi thể gần Mặc Liên nhất, gió đêm lưu luyến mang theo mùi máu tươi thổi qua phương hướng mà hắn đang đứng. Gió thổi bay mái tóc che khuất khuôn mặt hắn, làm lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc, làn da mịn màng trắng sáng như bạch ngọc, đôi lông mày kiếm rậm rạp, bên dưới là một đôi phượng lấp lánh trong đêm đen, làm cho người nào chẳng may ngắm nhìn sẽ thất hồn lạc phách.

Chỉ là bộ dáng của hắn trong mắt của Mị Ảnh, có thể hình dung ngắn gọn bằng bốn chữ --- lạnh lùng như băng. Đứa bé đó giống như một người sống mà không hề có linh hồn. Hắn giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ khéo léo bằng bạch ngọc. Hắn đứng đó lặng lẽ chứng kiến nhân sinh biến hóa . . . một cách hờ hững . . . vì mọi thứ dường như không hề liên quan đến hắn.

"Đi thôi." Mị Ảnh ra lệnh.

Mặc Liên quay đầu nhìn nàng, đôi mắt mang theo chút khó hiểu, nhưng vẫn kiên định không chịu mở miệng hỏi nàng, chỉ lặng lẽ thả người, nhảy xuống, nâng bước đi về phía nàng.

Lúc này Mị Ảnh càng thêm tò mò hắn không lo lắng chút nào về những chuyện vừa xảy ra và những chuyện sẽ xảy ra với hắn trong tương lai sao? Ít nhất hắn cũng nên hỏi những câu như: Ngươi là ai? Vì sao lại giết người của ta? Ngươi muốn gì từ ta? Sao không giết luôn ta đi mà còn muốn mang theo ta?

Trong đôi mắt của hắn không nổi lên một gợn sóng nào.

Thực ra Mặc Liên không hề tò mò. Hắn chỉ biết là lúc này hắn vẫn còn sống, thế là đủ rồi, hắn chẳng cần gì nhiều hơn. Điều đó dường như là một điều quá mức bình thường với người khác, nhưng lại là một đòi hỏi quá xa vời với hắn.

-------

Ngọn đèn dầu chập chờn vì những cơn gió đêm, trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh một nữ tử xinh đẹp. Mị Ảnh nhợt nhạt cười, khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt mị hoặc làm giống như cây thuốc phiện khiến người khác trầm mê. Đoản đao trong tay đang được đặt chuẩn xác ở trên cổ của nam tử kia.

"Ai phái ngươi tới giết ta?" Nàng lạnh lùnlên tiếng.

Đôi mắt lạnh nhạt, giọng điệu mang theo chút tùy ý, nhưng không cách nào che dấu được sát ý tận cùng trong đó.

"Ha ha, ngươi cho là ngươi có thể trốn thoát sao? Một mình mang theo con mồi chạy trốn chỉ có một con đường chết." Hồng y nam tử quỳ trên mặt đất hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cuồng vọng hỏi vặn lại nàng.

"Nga, ngươi nghĩ rằng ta như mấy người trong gia tộc đệ nhất thất bại các ngươi sao?" Đôi mắt đẹp đẽ của Mị Ảnh trừng hắn, không cho nam tử kia có cơ hội nói thêm gì nữa. Cái tay khẽ động đã vẽ một đường dứt khoát, chuẩn xác chặt đứt hô hấp trên người hắn.

Mị Ảnh móc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch chút máu tươi dính trên lòng bàn tay. Nàng quay người nhìn về phía một góc tối trong phòng, chỗ ấy có một bóng dáng nho nhỏ, ôn nhu nói: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi."

Đôi đồng tử đen kịt của tiểu nam hài đẹp mê ly, vẫn như trước không có một tia gợn sóng, sự tịch mịch của hắn khiến cho người khác đau lòng một cách kỳ lạ, nhưng mà lúc này dường như đôi mắt ấy có chút biến hóa, nhưng mà được hắn che giấu quá kĩ nên Mị Ảnh không thể phát hiện ra được một chút khác thường rất nhỏ đó.

Hắn hơi nhíu mày, cơ thể đột nhiên co rút mãnh liệt, hai tay run run, lục lọi áo khoác nàng.

Mị Ảnh bởi vì hành động kì lạ của hắn mà nổi lên nghi hoặc, khom lưng xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé ấy, nhưng nháy mắt sắc mặt nàng trở nên thâm trầm, nhanh chóng buông hai tay ra, nhưng vẫn không kịp, không lâu sau trên cổ đã truyền đến cảm giác đau đớn, giờ này toàn thân Mị Ảnh như đang được ngâm trong hầm băng.

“Quỷ Ảnh! Là ngươi!” Nàng lấy tay che cổ mình lại, trầm giọng nói.

Tiểu nam hài có khuôn mặt kiều nộn lúc nãy đưa tay xé rách mặt nạ da người trên mặt xuống, lên tiếng trả lời: "Không hổ là Mị Ảnh, đúng là lão phu."

Người vừa nói là một lão nhân xấu xí mặc hồng bào, mà tiểu nam hài đi theo lão nhân, tựa như một con rối không có linh hồn, tới gần chỗ nàng mà cả người vẫn không tự chủ được khẽ đong đưa.

"Ngươi cũng đừng hòng có suy nghĩ muốn ngụy biện, ta đã hạ độc thần kinh, mau chóng giao ra dược đồng, thúc thủ chịu trói, may ra còn giữ được một mạng." Lão nhân kia khàn khàn nói.

"Mị Ảnh, ngươi là một người thông minh." Một đám người mặc quần áo màu hồng, ma mị xuất hiện, không gây lên chút tiếng động nào, người nào người nấy hoặc là khôi ngô, hoặc là nóng bỏng, hoặc là cao gầy, hoặc là thấp bé, bọn họ chính là tám người trong mười đại sát thủ của Mặc gia, thuộc tổ chức Ảnh .

Ngoại trừ hồng y nam tử đã chết lúc trước, họ đều dùng ánh mắt như đang nhìn người chết để nhìn Mị Ảnh.

"Ha ha, chỉ bằng các ngươi?" Mị Ảnh vẫn cuồng ngạo lên tiếng, đôi mắt đẹp không chứa một tia sợ hãi nào: "Các ngươi có khả năng thì thử xem, xem ai mới là người chết trước."

Đối thủ rõ ràng đã mất đi năng lực phản kháng, nhưng tư thái lạnh lùng của nàng đã thành công làm cho tám người còn lại sinh ra sợ hãi tận sâu nơi đáy lòng.

Mị Ảnh không có khả năng chạy thoát! Họ cố gắng an ủi chính mình.

"Nhanh... Đi..." Giọng nói yếu ớt của Mặc Liên truyền đến, Mị Ảnh nghe vậy, xán lạn cười, chậm rãi nói: "Tiểu tử, nguyên lai ngươi có thể nói chuyện."

Vừa dứt lời, một ánh sáng bạc hiện lên trong đôi đồng tử đen kịt, lúc nào cũng tĩnh lặng của hắn, lúc này mặt mày của vị lão giả ở phía sau đã trở lên tanh tưởi rỉ máu, nhìn đáng sợ đến cực điểm.

Lão nhân gục ngã trên mặt đất, da thịt rất nhanh hòa tan với máu, cuối cùng chỉ để lại một vũng máu nhỏ trên mặt đất.

Mà khi Mặc Liên tiếp xúc với vết máu đó, trong nháy mắt cánh tay bị ăn mòn lộ ra tận xương trắng, không lâu sau đã được khôi phục trở lại như lúc ban đầu, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Không sai, tiểu nam hài có thể chất kỳ quái này chính là dược đồng. Từ khi thể chất đặc biệt này của hắn bị phát hiện, đó cũng chính là lúc ác mộng của hắn bắt đầu.

Trong ký ức của hắn, vô luận hắn bị trọng thương nghiên trọng đến thế nào, không lâu sau đều khôi phục như cũ.

Máu của hắn còn có thể làm thuốc dẫn chữa thương, chữa bệnh, bị trọng thương hay kể cả những bệnh hiểm nghèo, đều có thể chưa khỏi ngay ngày thứ hai sau khi dùng máu của hắn.

Mặc Liên chính là dược đồng trân quý nhất, không ai biết rằng hắn đã bị không biết bao nhiêu người lợi dụng như vậy đã hơn năm trăm năm. Các quốc gia hay các gia tộc cố thế lực, dù có hùng mạnh như thế nào cũng có một ngày bị diệt vong, cảnh tượng đó hắn đã chứng kiến qua không biết bao nhiêu lần.

Phú quý tiêu vong, hưng thịnh bị diệt.

Bất bệnh, bất lão, bất suy, bất tử.

Đó có thể là ước mơ theo đuổi của nhiều người, nhưng đối với hắn cũng là bất hạnh, bởi vì hắn không thể chết nên cuộc đời như ác mộng này cứ được kéo dài mãi, không có hồi kết.

Nhóm sát thủ nhìn chằm chằm Mặc Liên với ánh mắt tham lam, như hổ đói nhìn con mồi.

Hắn quả nhiên là thế gian chí bảo, máu độc của Quỷ Ảnh mà hắn cũng có thể trị hết trong nháy mắt!

Tổ chức đã dùng nhiều khí lực và tài lực để cướp Mặc Liên từ trong tay người khác, nhưng bởi vì Mị Ảnh đột nhiên phản bội mà thất bại trong gang tấc. Tổ chức Ảnh vẫn tìm kiếm hai người bọn họ suốt năm năm qua, trong thời gian đó, đám người bọn họ quả thực sống không bằng chết, thật may cuối cùng cũng tìm được dược đồng, bằng không có khả năng toàn bộ bọn họ sẽ phải xuống địa ngục.

Mị Ảnh dùng một chiêu đánh chết một người mặc hồng y, rồi sau đó nhanh nhẹn thả người nhảy lên, rút ra vũ khí bên hông, ngay lập tức trong trời đêm đồng thời xuất hiện vài tàn ảnh.

Nhóm hồng y sát thủ tự nhiên cũng không đứng đấy đợi Mị Ảnh đến giết bọn họ, trong khoảng thời gian rất ngắn, đao quang kiếm ảnh, cường đại khí lạnh cuồn cuộn kéo tới, ánh sáng bạc ngay tại lúc mọi người không có phản ứng thì đã lặng yên xẹt qua.

Một khỏa cầu bay lên giữa không trung, máu đỏ tươi nhanh chóng nhiễm đỏ bộ quần áo trắng của Mị Ảnh. Đòn này không chỉ tấn công địch nhân, mà còn tấn công chính nàng.

Nhìn màu máu đỏ tươi liên tục chảy ra từ những lỗ thủng chi chít trên người, Mị Ảnh nhướng mi, lộ ra ý cười nơi khéo mắt, dáng người linh hoạt, khí thế sắc bén, bàn tay quỷ mỵ hướng nhóm hồng y mà chém, từng sinh mệnh lặng yên ngã xuống.

Mị Ảnh, đệ nhất sát thủ của Mặc gia, tổ chức Ảnh, sở hữu bàn tay quỷ mị cùng thân thủ cực nhanh, đầu óc nhạy bén thông minh, chỉ cần người nàng muốn giết, không ai có khả năng sống đến ngày thứ hai.

Mặc gia nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, người họ nuôi dưỡng để bảo hộ an toàn của họ, lưỡi dao sắc bén nhất của tổ chức Ảnh, cuối cùng lại dùng để cắt đứt yết hầu của chính bọn họ.

Toàn quân đã bị diệt, Mị Ảnh thản nhiên cười, thân thể ngay lập tức ầm ầm ngã xuống, máu tươi chậm rãi chảy ra.

Lúc bảy tuổi, sau khi phụ mẫu nàng chết thảm, bởi vì nàng có thiên phú kinh người, nên Mặc tộc đã an bài cho nàng gia nhập tổ chức.

Song song với đó, Mặc gia cũng đã đoạt đi danh tính của nàng, xóa đi tồn tại của nàng.

Nàng biết phụ mẫu bị chết oan, nàng muốn báo thù! Vì vậy mà nàng đã léo dài hơi tàn này thêm mười ba năm nữa, nàng rốt cục đã làm được! Nàng vốn không hề có chút tiếc nuối gì trên cõi đời này, nhưng bởi vì gặp gỡ hắn, khiến cho sinh mệnh nàng lần thứ hai gợn sóng.

Nguyên bản, Mặc Liên là con mồi của nàng, rõ ràng nhìn chỉ giống như một tiểu hài tử, thế nhưng cặp mắt kia lại lộ ra một loại thần thái từng trải, giống như hắn đã trải qua tang thương nhiều đời, tâm tình hờ hững hòa cùng đau thương của hắn, phảng phất như sợi tơ, nhẹ nhàng quấn lấy tâm nàng, đuổi không đi, mà vốn dĩ nàng cũng không muốn đuổi.

Nguyên bản nàng đã đánh mất những người thân quý giá trong cuộc đời từ lâu, mạng sống của nàng chỉ như cái cây héo rũ chỉ chờ ngày báo thù cho cha mẹ, lúc đó nàng sẽ không ngại buông tay tất cả. Nhưng mà đây là lần thứ hai trái tim nàng sản sinh ra một loại khát vọng.

Khát vọng có thể xóa đi sự bi thương trong đôi mắt hắn.

Nàng khó khăn móc ra một viên dược hoàn từ trong lòng, đưa đến trước mặt tiểu hài tử, mệt mỏi nói: "Đây là giải dược, ăn nó vào rồi ngươi sẽ không sao."

Gương mặt hắn đã bị nhiễm đầy máu, đỏ hồng một mảng, những vẫn cố kiên trì giữ được sự bình tĩnh, nhìn nàng đầy trìu mến, hắn chậm rãi nói: "Ngươi thì sao?" Ngươi biết rõ ta bách độc bất xâm, vì sao còn phải nhường giải dược cho ta.

Nàng suy yếu cười, đôi mắt đầy tiếu ý, nở một nụ cười mãn nguyện, đây là lần đầu tiên trong năm năm hắn đáp lại lời nàng.

Mị Ảnh nhẹ giọng nói: "Ta sẽ ổn thôi."

Tuy rằng biết hắn không cần, nhưng nàng vẫn muốn đưa giải dược cho hắn, có thể là do nàng sợ hắn lại phải trải qua cái loại thống khổ kia một lần nữa. Nàng biết hắn bách độc bất xâm, nhưng mà mỗi lần độc tố phát tác, hắn đều đau đớn đến chết đi sống lại.

Nàng không muốn thấy hắn, chỉ đơn giản là như thế.

Mặc Liên kiên định lắc đầu, không có ý tứ muốn dùng giải dược.

Nàng là người đầu tiên coi hắn như một người bình thường mà quan tâm, trong mắt hắn, nàng là người tốt. Tuy rằng không biết vì sao nàng không giao hắn cho tổ chức, nhưng trong suốt thời gian năm năm bị truy sát, bản thân nàng nhiều lần từng bị trọng thương rất nặng, có thể sẽ chết, vậy mà nàng không có ý định dùng máu của hắn để trị liệu.

Sự kiên trì của nàng trong năm năm qua tuy rằng không thể hoàn toàn phá vỡ được lớp băng tồn tại trong lòng hắn, nhưng cũng thành công để lại chút dấu vết của nàng ở đó.

Cái loại cảm giác này như gió xuân chạm vào linh hồn, khiến Mặc Liên không biết nên phản ứng làm sao. Hắn biết, thân thể của hắn dị dạng khác người, đều là bởi vì cặp mắt đen tinh khiết, nó chứa một loại lực lượng hủy thiên diệt địa.

Nếu như hắn là sự ấm áp duy nhất trong sinh mệnh của nàng, nàng làm sao có thể mặc kệ hắn tiếp tục sống trong bóng tối tuyệt vọng như lúc trước được.

Từng đợt tiếng bước chân lần thứ hai truyền đến, đôi lông mày tinh tế của Mị Ảnh hung hăng nhăn lại, xoay người đẩy Mặc Liên, một lưỡi đao bén nhọn trong nháy mắt đâm vào trong ngực của nàng.

Không để ý dị nghị của hắn, Mị Ảnh dùng hết khí lực còn sót lại của mình nhét dược hoàn vào trong miệng hắn, điên cuồng hét: "Đi đi!"

Một ngụm máu đen trong miệng phun ra theo động tác của nàng, máu rơi đầy đất như dục hỏa mặc liên, ý thức của nàng bắt đầu trở nên không rõ ràng.

Nàng cố gắng dùng chút hơi tàn nhìn về hướng Mặc Liên ở bên cạnh. Khuôn mặt tuyệt mỹ linh hoạt của hắn giờ này đã trở nên mờ ảo. Lúc mới gặp gỡ hắn, chính là cặp mắt đen kia khiến nàng không tự kiềm chế được mà trầm luân.

Nàng chỉ hy vọng, hắn có thể sống tốt.

Nở một nụ cười hạnh phúc, nàng nhẹ nhàng nhắm lại. An tĩnh giống như đang ngủ, chỉ là khí tức đã hoàn toàn không có.

Mặc Liên không di động, yên lặng nhìn nàng, cặp mắt không có chút ánh sáng, nhìn chằm chằm vào nàng, không hề chớp mắt, phảng phất như muốn khảm hình dáng nàng vào tim hắn. Thời gian năm năm bảo vệ hắn, cuối cùng thì sự ra đi của nàng đã làm cho cặp mắt tinh khiết kia gợn sóng.

Hối hận không?

Không, cho dù dùng sinh mệnh của nàng để đổi lại sinh mệnh cho hắn, nàng cũng không oán không hối.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hắn ngồi xổm xuống, chăm chú bế nàng lên, lần đầu tiên mỉm cười nói: "Cảm tạ."

Phía sau hai người đã bị một đoàn người vây quanh từ lúc nào, hắn không chút hoang mang, vươn tay nâng khuôn mặt tái nhợt của nàng lên, đặt một nụ hôn lên trán của nàng như muốn nói lời tạm biệt.

Trong lòng hắn có đủ loại cảm xúc, là đau lòng, là cảm kích, là không nỡ, là quyến luyến, hình như còn có thêm một cảm xúc gì đó mà ngay cả hắn cũng không thể xác định rõ.

Tình, chẳng sở khởi, nhưng nhất vãng mà thâm...

Ánh sáng ấm áp bao trùm thân thể hắn, mà hắn đã từ từ trở nên trong suốt, hóa thành một luồng khói xanh, biến mất trong thiên địa.

Một lúc sau, khi Mị Ảnh mở hai tròng mắt thì đã không thấy bóng dáng của Mặc Liên đâu, thế nhưng nàng không có bỏ sót nụ cười tuyệt mỹ của hắn. Trong nháy mắt, không gian tĩnh lặng, thiên địa thất sắc. Nàng phảng phất như đã trải qua luân hồi, vạn năm cô tịch, duyến khởi duyến diệt.

Có lẽ kết quả này chính là điều mà hắn vẫn hằng mong ước.

Nhìn hắn dần dần dung nhập vào hắc ám, nàng chậm rãi đứng lên, thanh lệ tuyệt luân, khuôn mặt lộ ra nét cười thoải mái, cổ tay hướng về phía xa xa. Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, hỏa quang rọi sáng tận trời, loá mắt mà huyến lệ.

Bạn đang đọc Dị thế Mặc Liên (Dịch) của Sí Tiểu Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sansam1008
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.