Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bôi thuốc

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

"Dương Tiểu Quang, ngươi làm gì?" Thần sắc của Hồ Điệp rất là khẩn trương.

"Dẫn ngươi đi chữa trị thôi, ngươi xem trên người ngươi bây giờ rất nhiều chỗ đang bị thương kìa."

"Nhưng mà, chữa trị không phải nên đi bệnh viện sao?"

Dương Tiểu Quang nhìn Hồ Điệp một chút, bình tĩnh nói: "Ta có một loại dược thủy, có thể nhanh chóng chữa trị loại thương thế này. Nếu đi bệnh viện mà nói, một tuần cũng không nhất định khỏi hẳn, ngươi muốn lúc tới ngày giỗ phu quân, bản thân lại nằm trong bệnh viện sao ?"

( Dương Tiểu Quang khôn như này, ai dám nói nó ngu đâu ?)

Hồ Điệp sững sờ.

Nàng trầm mặc một lát, sau đó nói: "Vậy người cần bao lâu?"

"Mười phút hẳn là được rồi." Dương Tiểu Quang nói.

Hồ Điệp: . . .

Nàng ngẩng đầu nhìn khách sạn một chút, do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật gật đầu: "Ta tin tưởng ngươi."

Dương Tiểu Quang không có lại nói cái gì, trực tiếp ôm Hồ Điệp tiến vào khách sạn.

Hắn cũng không có chú ý tới, một người quen cũng đi qua chỗ này, lại thấy cảnh này.

"Uyển Nhi, ngươi đang nhìn cái gì?" Một cái thiếu phụ trẻ tuổi nói.

Nàng chính là biểu tỷ Thiệu Vũ Nhạc của Tô Uyển Nhi.

Mà bị nàng gọi là Uyển Nhi chính là đối tượng hẹn hò trước đó của Dương Tiểu Quang Tô Uyển Nhi.

Thần sắc Tô Uyển Nhi có chút phức tạp.

"Làm sao vậy?" Thiệu Vũ Nhạc lại nói.

Nàng cũng không nhìn thấy một màn lúc này.

"Không có việc gì." Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này, Thiệu Vũ Nhạc nhãn thần nghi ngờ nói: "Uyển Nhi, ngươi không phải đang suy nghĩ tới Dương Tiểu Quang đấy chứ?"

"Không, không có !" Tô Uyển Nhi vội vàng nói.

Thiệu Vũ Nhạc gật gật đầu: "Tên kia không đáng tin . Ta đã điều tra hắn. Hắn cùng cái kia gọi Hạ Hà kia có quan hệ rất mập mờ, tám chín phần là được Hạ Hà bao nuôi, một cái tiểu bạch kiểm. Ngươi tranh thủ trước khi sa vào nhanh chóng thoát ra"

Tô Uyển Nhi suy nghĩ thần du, căn bản không biết rõ Thiệu Vũ Nhạc đang nói cái gì.

Nàng lại nhìn khách sạn kia.

"Nữ nhân được Dương Tiểu Quang ôm là ai nhỉ? Không giống như Hạ Hà, là đối tượng hẹn hò kế tiếp sao?"

——

Dương Tiểu Quang tự nhiên không biết chuyện bên ngoài, hắn ôm Hồ Điệp tiến vào khách sạn sau đó thuê một gian phòng.

"Ngươi tắm trước, ta đi quần áo cho người thay. Quần áo của ngươi cũng hỏng bảy tám phần rồi." Dương Tiểu Quang lại nói.

"Ngươi biết kích thước quần áo của ta sao?"

Dương Tiểu Quang cười cười: "Vóc dáng của người rất giống bạn gái trước của ta, chắc là có thể dễ dàng mua được quần áo phù hợp với người."

Nói xong, Dương Tiểu Quang liền rời đi.

Hắn không có đi hỏi chuyện lúc nãy.

Nếu như Hồ Điệp tin mình, nàng sẽ chủ động nói ra.

Nhưng nếu nàng không tin mình, hoặc là chuyện này không tiện nói ra, Dương Tiểu Quang cũng sẽ không đi truy vấn.

Dù sao mỗi người cũng bí mật của mình.

Đẳng Dương Tiểu Quang rời đi, Hồ Điệp đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh có một vòi bông sen dùng để tắm rửa.

Nàng đem quần áo từng kiện cởi ra, sau đó bắt đầu cọ rửa thân thể.

Hồ Điệp nhìn xem từng mảnh vết thương trên lưng.

Những vết thương này trên cơ bản đã không chảy máu nữa, nhưng vết thương lại không phải nhanh như vậy liền có thể khép lại, vết thương liên miên để Hồ Điệp nguyên bản có thân thể mỹ lệ lúc này lại có chút ghê người.

Lúc Dương Tiểu Quang trở về, Hồ Điệp đã nằm trên giường, nàng chỉ mặc lót ngực cùng nội khố, chăn mền đắp lên trên người.

Nhưng mà, Dương Tiểu Quang cũng không biết rõ Hồ Điệp có mặc quần áo hay không, bởi vì có chăn mền che lại.

"Ngươi trước mặc áo lót vào, đợi chút nữa bôi thuốc lại mặc áo ngoài đi." Dương Tiểu Quang nói xong, ném cho Hồ Điệp một cái lót ngực cùng một cái nội khố: "Ta sẽ xoay người."

Lúc hắn đi ra ngoài cũng không nhìn thấy Tô Uyển Nhi cùng Thiệu Vũ Nhạc, đoán chừng hai người bọn họ đã rời đi.

Hồ Điệp biểu lộ xấu hổ: "Ta mặc có nội y, nội y không có hỏng."

"Nha."

"Nhưng vẫn phải cám ơn người." Hồ Điệp lại nói.

Dương Tiểu Quang cười cười: "Trợ giúp cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân mà."

Hắn ngừng lại, sau đó biểu lộ nghiêm túc lên: "Vậy ta liền mạo phạm."

Hồ Điệp gật gật đầu, sau đó vén chăn lên, lộ ra thân thể bên dưới.

Lúc này, trong mắt Dương Tiểu Quang lắc lư một tia gợn sóng.

Mà thêm vẻ mặt ủng hồng của Hồ Điệp lại càng thêm kích thích hormone của Dương Tiểu Quang.

Hắn vốn có một chút thiếu phụ khống.

Không, phải nói, đại bộ phận nam nhân trưởng thành trong lòng nhiều ít đều sẽ có một ít nhân thê hoặc thiếu phụ tình kết.

Dù nam nhân biết thiếu phụ có độc, nhưng vẫn sẽ uống hết độc dược.

Các nàng ưu nhã thành thục, làm việc căng chặt có độ.

Sẽ không cố tình gây sự, cũng không quá ngạo kiều, đều lẳng lặng tản ra một loại mê hoặc chí mạng.

Đương nhiên, không phải ai cũng giống như Hồ Điệp.

Có những cái ngang ngược, cố tình gây sự, giống như Diệp Khải Lệ, còn có rất nhiều loại người khác.

Dương Tiểu Quang thở nhẹ hơi, để mình tỉnh táo lại.

Hắn cũng không biết rõ từ nơi nào lấy ra một cái cái chén, trong chén có một ít chất lỏng tinh khiết.

"Đây chính là dược thủy ngươi nói sao?"

Hồ Điệp tận lực không muốn đi hoài nghi Dương Tiểu Quang, nhưng chén nước này cùng nước sôi để nguội không khác nhau mấy phần, Hồ Điệp vẫn không nhịn được hỏi.

Dương Tiểu Quang cười cười: "Không nên nhìn bề ngoài, phải nhìn hiệu quả chữa trị."

Hắn nói xong, dùng tay bôi lên một ít tiên thủy, sau đó bôi lên cánh tay của Hồ Điệp.

Trên thực tế, Hồ Điệp bị thương khắp thân, sở dĩ trước chữa trị trên cánh tay, chủ yếu là vì làm dịu xấu hổ.

Cũng không thể đi lên liền xóa cái mông đi!

Tiên thủy bôi lên trên thân Hồ Điệp, Hồ Điệp chỉ cảm thấy miệng vết thương truyền đến một cỗ mát lạnh, có chút giống tinh dầu cảm giác.

Nhưng mà!

Không lâu sau đó, Hồ Điệp liền thấy hiệu quả khác biệt với tinh dầu.

Vết thương chỗ cánh tay vậy mà thật nhanh chóng khép lại.

"Oa, cái này. . ."

Hồ Điệp cũng là loại nữ nhân có tính cách rất trầm ổn, nhưng lúc này, nàng cũng bị tiên thủy rung động.

"Đây là sản phẩm gì?" Hồ Điệp nhịn không được nói.

Dương Tiểu Quang cười cười: "Phương thuốc tự ta chế tạo."

"Ngươi có thể xin quốc gia độc quyền đấy." Hồ Điệp lại nói.

"Ngươi gặp cái bí pháp dân gian nào đần độn đi xin quốc gia độc quyền? Một cái so một cái che nghiêm."

"Ách, đúng thế."

Hồ Điệp ngừng lại, lại nói: "Ta tự mình tới bôi lên a? Chỗ không tự bôi được, ngươi sẽ giúp ta."

"Được."

Dương Tiểu Quang gật gật đầu.

Chỗ Hồ Điệp bị thương có rất nhiều điểm riêng tư như, như vùng mông, bên đùi, trước ngực...

Những địa phương này đều là chỗ nữ nhân muốn che đậy, hắn xác thực cũng không quá phù hợp giúp nàng xoa lên.

Dương Tiểu Quang sau đó đem tiên thủy đưa cho Hồ Điệp, sau đó tự mình xoay người, đưa lưng về phía Hồ Điệp.

Thời gian từng chút từng chút đi qua.

Ước chừng mười phút sau, Hồ Điệp lại mở miệng.

"Ừm, có thể xoay người rồi."

Dương Tiểu Quang xoay người.

Hồ Điệp chỉ chỉ phía sau lưng, sau đó lại nói: "Nơi này ta xoa không đến, làm phiền ngươi."

Dương Tiểu Quang cười cười: "Không có việc gì. Vui lòng cống hiến sức lực."

Hồ Điệp không nói gì, sau đó nằm lỳ ở trên giường.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.