Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dụ hoặc khó mà cự tuyệt

Phiên bản Dịch · 1800 chữ

"Ai vậy?" Lúc này, Sở Yên Nhiên từ trên lầu thò đầu ra.

"Không biết rõ, một cái nam nhân."

"Nam?" Sau đó Sở Yên Nhiên đi xuống.

Muộn như vậy còn nhấn chuông cửa, Sở Yên Nhiên còn tưởng rằng là Triệu Đình Đình trở về.

( Người Sở Yên Nhiên thuê để tìm con gái lớn )

Xuống lầu, Sở Yên Nhiên đã nhìn thấy người.

Nàng đưa tay xoa xoa đầu.

"Ừm?" Dương Tiểu Quang đột nhiên phản ứng: "Sở tổng, vị này hẳn là thanh mai trúc mã Ngô Hạo của người?"

Hắn mặc dù đã nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Ngô Hạo, nhưng cũng không có ảnh chụp của Ngô Hạo.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt này của Sở Yên Nhiên, Dương Tiểu Quang cũng đại khái đoán được cái gì.

"Chính là hắn." Sở Yên Nhiên chỉnh đốn cảm xúc, nhìn xem Dương Tiểu Quang, lại nói:

"Ngươi đi mở cửa đi."

"A? Ta không nên né tránh một chút sao?"

"Không cần. Chúng ta cũng không có quan hệ gì. Lại nói, Ngô Hạo cũng không phải bạn trai của ta, ta ở cùng người nào cũng không liên quan gì tới hắn."

"A, vậy được. Ta biết rõ."

Dương Tiểu Quang để đũa xuống, sau đó đi ra ngoài.

Lúc Ngô Hạo nhìn thấy Dương Tiểu Quang từ biệt thự Sở Yên Nhiên đi ra, hắn rõ ràng sững sờ hạ.

Hắn vô ý thức nhìn xem bảng số nhà.

Lúc này, Dương Tiểu Quang mở miệng nói: "Xin hỏi, ngươi đang tìm Sở Yên Nhiên sao?"

"Vâng."

Ánh mắt Ngô Hạo rơi xuống trên người Dương Tiểu Quang, lại nói: "Ngươi là?"

"A, ta là thư ký Sở Yên Nhiên, Dương Tiểu Quang." Dương Tiểu Quang một mặt nhiệt tình: "Ta nghe nói. Ngươi là bằng hữu của Yên Nhiên, nhanh vào trong nhà ngồi."

Con hàng này ở đâu ra thư ký tư thái, nghiễm nhiên chính là một bộ nam chủ gia đình.

Đương nhiên, đây cũng không phải là Dương Tiểu Quang cố ý làm.

Ngô Hạo thì cười nhẹ nhìn Dương Tiểu Quang một chút, ánh mắt này giống như có một chút chế giễu?

Quang ca không vui.

Có ý gì? Ta nhiệt tình như vậy, ngươi còn chế giễu ta?

Dương Tiểu Quang mặc dù là người điếu ti, nhưng cũng không phải ai cũng có thể coi thường.

"Các hạ là có ý tứ gì?" Dương Tiểu Quang bình tĩnh nói.

"Ngươi ưa thích Yên Nhiên, đúng không?"

"Ta có thích hay không, liên quan gì đến ngươi?" Dương Tiểu Quang nói thẳng.

Hắn mới không có hàm dưỡng cao như vậy đâu.

Ngô Hạo lại nghẹn lời.

Hắn không nghĩ tới, thư ký của Sở Yên Nhiên lại không lễ phép như thế, há miệng liền phun.

"Yên Nhiên đâu?" Ngô Hạo lại nói.

"Tắm rửa."

Ngô Hạo: . . .

"Ngươi đang nói đùa chứ? Vì cái gì lúc Yên Nhiên tắm rửa, ngươi lại ở trong nhà nàng. Ngươi là kiêm chức bảo mẫu của nàng sao?"

"Sai, là trợ lý thiếp thân. Biết rõ cái gì gọi là thiếp thân sao? Chính là lúc tắm rửa, ta phải chịu trách nhiệm chà lưng cho nàng. Lúc đầu ta đang chà lưng cho Sở tổng đấy, cửa lại có người nhấn chuông, thật sự là phá hư phong cảnh." Dương Tiểu Quang một mặt khó chịu, nói dối nhưng mắt cũng không nháy.

Sở Yên Nhiên cách đó không xa đang đi tới nghe vậy, một cái lảo đảo, kém chút không có té ngã.

"Gia hỏa này!"

Ngô Hạo cũng không có ưu nhã như trước, sắc mặt thoáng có chút khó xử.

"Ngươi không cần loạn kéo, Yên Nhiên tuyệt đối không phải loại nữ nhân kia. Ta cùng với nàng nhận biết hơn hai mươi năm, ta còn hiểu nàng hơn người!" Nội tâm Ngô Hạo mặc dù rất phẫn nộ, nhưng vẫn khống chế lại tâm tình của mình, cũng không có thất thố.

Lúc này, Sở Yên Nhiên cũng đi tới.

"Ngô Hạo, ngươi lúc nào đã đến Tây Kinh?"

"Vừa tới." Ngô Hạo thấy tóc Sở Yên Nhiên hơi buột , quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không giống mới vừa tắm rửa, cũng nhẹ nhõm thở ra.

Cái động tác nhỏ bé này tuy nhỏ, đừng nhìn Ngô Hạo vừa rồi ngôn từ chắc chắn, kỳ thật hắn cũng không có hoàn toàn tin tưởng Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên cũng chú ý tới tiểu động tác này của Ngô Hạo, nhưng nàng cũng không có nói cái gì, mà là mỉm cười nói: "Muộn như vậy đến, có chuyện gì sao?"

"Ách, ta đề cử sơ yếu lý lịch, ngươi đã xem sao?" Ngô Hạo nói thẳng: "Một ngày trôi qua cũng không có tin tức gì, cũng không biết ở giữa có ra sai lầm gì hay không, liền đến hỏi một chút."

"Nhìn qua. Chỉ là. . ." Sở Yên Nhiên biểu lộ có chút khó khăn: "Cửu Châu bệnh viện bây giờ cũng không phải là ta quản lý."

"A?"

Ngô Hạo sững sờ: "Ngươi không phải toàn bộ thu mua sao?"

"Đúng. Nhưng mà, trước khi sơ yếu lí lịch của người gửi đến, ta đem vị trí chủ tịch nhường ra đi."

Ngô Hạo: . . .

"Tặng cho ai?"

Dương Tiểu Quang đứng ở một bên đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: "Chính là ta nha."

Khóe miệng Ngô Hạo nhúc nhích: "Kéo. . ."

"Thật đúng là hắn." Sở Yên Nhiên cười cười: "Ta gần nhất đang nhìn « biến hình ký » đột nhiên có ý nghĩ muốn thay đổi thân phận một chút, ta cũng có thể càng hiểu rõ tâm tình thuộc hạ của mình."

Khóe miệng Ngô Hạo càng mãnh liệt kéo xuống: "Ngươi là lão bản, làm sao điều khiển công ty, đều là ngươi quyết định."

Hắn ngừng lại, lại nói: "Yên Nhiên, ta nói, ta sẽ cho Cửu Châu bệnh viện mang đến chí ít mười tên danh y, không phải nói đùa. Trong đó có Đường Quốc Hùng."

"Đường Quốc Hùng?" Sở Yên Nhiên hít ngụm khí lạnh.

Dương Tiểu Quang nháy mắt mấy cái: "Cái Đường Quốc Hùng này là ai vậy?"

"Phó chủ tịch y học của Hoa Hạ, lão sư lâu năm của Yên Kinh đại học, người nghiên cứu ngăn ngừa AIDS giỏi nhất ở Hoa Hạ." Sở Yên Nhiên ngừng lại, nhìn xem Dương Tiểu Quang lại nói: "Trước đó, ta đã nói với ngươi, bằng hữu Triệu Thiên Lý đã từng gia nhập một nhóm nghiên cứu bệnh AIDS, cái tiến sĩ kia chính là Đường Quốc Hùng, bằng hữu của người là đệ tử của hắn."

Nói đến đây, Sở Yên Nhiên cũng kịp phản ứng, một mặt chấn kinh nhìn xem Ngô Hạo: "Ngươi nói, ngươi có thể để Đường Quốc Hùng gia nhập bệnh viện chúng ta?"

"Không thể xem như chuyên trách, dù sao hắn còn có rất nhiều hạng mục nghiên cứu khoa học muốn làm, còn muốn dạy học tại Yên Kinh đại học, nhưng hắn có thể làm giáo sư tọa trấn Cửu Châu bệnh viện, một tháng định kỳ đến Cửu Châu bệnh viện ngồi xem bệnh một lần."

Ngô Hạo ngừng lại, lại nói: "Dù vậy, Yên Nhiên, ngươi cũng nên biết rõ loại phân lượng này a? Đường Quốc Hùng giáo sư chưa từng tọa trấn cho bất kì bệnh viện nào, bao quát nhưng bệnh viện nổi tiếng ở Yên Kinhn. Đến lúc đó, Đường Quốc Hùng giáo sư một người dẫn phát tin tức oanh động đều có thể vì Cửu Châu bệnh viện mang đến lưu lượng không thể tưởng tượng."

Sở Yên Nhiên thật bị chấn động đến.

Ngô Hạo nói một chút cũng không sai, không cần Đường Quốc Hùng giáo sư đến Cửu Châu bệnh viện làm chuyên trách thầy thuốc, chỉ cần làm một cái tọa trấn giáo sư, liền có thể cho Cửu Châu bệnh viện mang đến lợi nhuận to lớn."

"Ngô Hạo, đây cũng không phải là chuyện nói đùa. Ngươi sao có thể khiêu động một đại năng như thế?" Sở Yên Nhiên biểu lộ hồ nghi.

Ngô Hạo cười cười, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một hồi.

"Ngô thiếu a, có chuyện gì sao?" Trong điện thoại truyền tới một thanh âm, ngữ khí phi thường ôn hòa.

Sở Yên Nhiên biểu lộ chấn kinh!

Đây thật là thanh âm của Đường Quốc Hùng!

"Ngô Hạo gia hỏa này đến cùng xảy ra chuyện gì? ?"

"Không có việc gì, chính là hỏi Đường giáo sư lúc nào có rảnh, ta mời ngươi uống chén trà." Ngô Hạo mỉm cười nói.

"Ha ha, hẳn là ta xin Ngô thiếu uống trà. Nói đến, nhà chúng ta có không ít lá trà tốt, ngươi chừng nào rảnh thì đến nhà chúng ta, hai chúng ta giao lưu một cái trà đạo." Đường Quốc Hùng đối với Ngô Hạo lại phi thường tôn kính.

"Được, có rảnh sẽ tới."

Ngô Hạo cùng Đường Quốc Hùng trò chuyện một hồi, sau đó mới cúp điện thoại.

"Thế nào?" Lúc này, Ngô Hạo nhìn xem Sở Yên Nhiên cùng Dương Tiểu Quang, lại khẽ cười nói: "Muốn để cho ta đến Cửu Châu bệnh viện đi làm hay không?"

Sở Yên Nhiên đã động tâm, đối nàng mà nói, cái này thật là dụ hoặc khó mà cự tuyệt.

Nhưng mà, nàng cũng không nói lời nào, mà là nhìn về phía Dương Tiểu Quang.

Dù sao, bây giờ Cửu Châu bệnh viện là Dương Tiểu Quang làm chủ.

"Dương thư kí, ngươi thấy thế nào?" Ngô Hạo khẽ cười nói.

Trong lòng của hắn mười điểm chắc chắn.

Vô luận Dương Tiểu Quang cự tuyệt, hay là tiếp nhận, cũng đối với Dương Tiểu Quang rất bất lợi.

Nếu như Dương Tiểu Quang đồng ý, vậy mình một khi tiến vào Cửu Châu bệnh viện liền có một vạn phương pháp đem Dương Tiểu Quang từ bên người Sở Yên Nhiên lấy ra.

Mà nếu như Dương Tiểu Quang cự tuyệt, vậy ấn tượng của hắn trong lòng Sở Yên Nhiên ttự nhiên liền sẽ giảm bớt đi nhiều.

Dù sao, chuyện này đối với Cửu Châu bệnh viện mà nói, thế nhưng là kỳ ngộ trăm năm khó gặp!

Lấy hiểu biết của Ngô Hạo về Sở Yên Nhiên, nàng ghét nhất là nam nhân vì tư lợi.

Cho nên, nếu như bây giờ hắn cùng Dương Tiểu Quang trong bóng tối giao phong, như vậy mình tuyệt đối toàn thắng!

"Dương thư kí? Ngươi quyết định chưa?" Ngô Hạo lại mỉm cười nói.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.