Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quen biết Hạ Hà hơn mười ba năm

Phiên bản Dịch · 1456 chữ

Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: "Đừng đùa nữa, nếu Hạ Hà thật muốn chơi quy tắc ngầm với ta, làm gì còn cần chờ tới bây giờ? Thời cấp ba, Hạ Hà chính là lớp trưởng của ta. Trong trường học của chúng ta, lớp trưởng quyền lực cũng rất lớn, giám sát bạn học, tăng cường học tập, thậm chí có quyền lực tiến hành thưởng phạt các bạn trong lớp. Lúc kia, Hạ Hà nếu muốn, ta cũng không dám từ chối."

"Người làm quá nhiều chuyện xấu, ai muốn quản ngươi? !" Hạ Hà ngừng lại, một mặt nhớ tới trước kia, lại nói: "Nhưng lúc chúng ta mới quen, ngươi tương đối đáng yêu."

Trên mặt Sở Yên Nhiên hiện ra một tia hiếu kì: "Nói vậy, hai người các ngươi làm sao quen biết? Ta nghe nói, lúc các người vào cấp ba đã quen nhau đúng không?"

Hạ Hà cười cười: "Lúc 10 tuổi đã quen biết."

Nàng ngừng lại, lại nói: "Năm đó là sinh nhật ta mười tuổi, gia gia tổ chức sinh nhật cho ta, làm một cái hoạt động, tại một cái cửa hàng tiến hành phát bánh kẹo miễn phí, mời các bạn tới phát bánh kẹo. Nhưng mà, lúc đó ta cũng không biết phân chia, Phát cho các bạn tới trước quá nhiều bánh kẹo. Kết quả đến lượt của Dương Tiểu Quang, bánh đãkẹo phát hết."

Dương Tiểu Quang tiếp lời, nói: "Ai, đừng nói nữa. Ngươi cũng không biết lúc ấy ta xấu hổ bao nhiêu. Một đám người cười ha ha. Bọn hắn cảm thấy rất mắc cười. Được a, khung cảnh kia đúng là rất đáng cười. Nhưng lúc ấy ta cũng xấu hổ."

"Sau đó thì sao?" Sở Yên Nhiên lại nói.

Nàng cảm thấy câu chuyện này cũng rất thú vị.

Sở Yên Nhiên bỗng nhiên nhớ lần đầu mình và Dương Tiểu Quang gặp nhau, mặt liền chuyên đen.

"Kia chính là một trận tai nạn! Lớn như vậy, lần đầu tiên bị người xàm sỡ, còn. . . thừa dịp mình ngã sấp xuống, thuận thế cưỡng hôn!"

Nghĩ tới đây, Sở Yên Nhiên liền muốn bạo tẩu.

Nhưng mà, nơi này chính phòng ăn của nhân viên, cũng không tốt.

Sở Yên Nhiên tranh thủ thời gian lắng chỉnh lại tâm tình.

Hạ Hà ngược lại không chú ý tới biểu lộ Sở Yên Nhiên, nàng cười cười nói: "Sau đó chính là, ta nói: Bánh kẹo phát hết, thật xin lỗi."

Hạ Hà nói xong, nhìn Dương Tiểu Quang, lại nói: "Tiểu Quang nói, không sao. Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một cái hộp âm nhạc, loại hộp âm nhạc rất rẻ tiền. . ."

Dương Tiểu Quang một mặt phiền muộn: "Này này, Hạ Hà, ngươi đừng không có lương tâm như thế a. Mặc dù cái hộp âm nhạc kia rất là rẻ, nhưng cũng là tiền tiêu vặt một tháng của ta, đừng dùng khái niệm của nhà giàu các người tới dùng lên ta."

"Dương Tiểu Quang mua hộp âm nhạc tặng cho ngươi làm quà sinh nhật sao?" Sở Yên Nhiên nói.

"Ừm. Về sau ta mới biết rõ, hắn tốn tiền tiêu vặt một tháng, vốn là chuẩn bị quả bóng, sau đó tại cửa hàng nhìn thấy thông báo, biết hôm nay là sinh nhật của ta, cho nên quyết định tạm thời dùng tiền tiêu vặt mua hộp âm nhạc, chờ lúc phát bánh kẹo, làm quà đáp lễ cho ta. Chỉ là, đến phiên hắn, bánh kẹo lại không còn, nhưng mà hắn vẫn đem hộp âm nhạc lấy ra, còn chúc ta 'Sinh nhật vui vẻ' ." Hạ Hà nói.

"Oa!" Sở Yên Nhiên biểu lộ kì quái: "Thời tiểu học EQ của Dương Tiểu Quang rất cao a, 10 tuổi cũng biết tán tỉnh bạch phú mỹ, làm sao lớn lên EQ thấp như thế?"

Trong nội tâm, Sở Yên Nhiên lại có một chút hâm mộ.

"Chắc hẳn, bắt đầu từ lúc đó, trong lòng, Hạ Hà đã gieo xuống tình chủng đi."

Đang thầm nghĩ, Dương Tiểu Quang đã đang kháng nghị: "Uy, Sở Yên Nhiên, khụ khụ, Sở tổng, ngươi đừng loạn oán thầm a. Lúc ấy mới không có có loại tiểu tâm tư kia đâu, ta chỉ đơn thuần muốn chúc phúc tiểu cô nương này thôi, lúc đó ta đã ưa thích tiểu nữ hài khác rồi."

"Ờ? Ai vậy?"

"Bạn học của hắn, bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ." ngữ khí Hạ Hà nghe có chút 'Cười trên nỗi đau của người khác' .

Khụ khụ!

Dương Tiểu Quang biểu lộ xấu hổ: "Nói tóm lại, ta tuyệt đối không phải vì cưa Hạ Hà mới đưa nàng hộp âm nhạc."

Hắn ngừng lại, biểu lộ đột nhiên phức tạp.

Trong nhà Hạ gia, ngươi duy nhất thương nàng thật lòng, chỉ có gia gia của nàng.

Nhưng mà, sau khi kết thúc sinh nhật mười tuổi của Hạ Hà không bao lâu, gia gia của nàng liền vì bệnh nặng mà qua đời.

Cũng có thể bởi vì lão gia tử dự cảm thời gian của mình không nhiều, cho nên mới vì tôn nữ bày ra hoạt động này.

Dương Tiểu Quang chưa thấy qua gia gia của Hạ Hà, chỉ là khi gia gia nàng chết, hắn bồi Hạ Hà mới thấy qua.

Nhưng Dương Tiểu Quang rất cảm kích gia gia của Hạ Hà.

Năm đó, nếu như không có hắn, hắn cùng Hạ Hà cũng sẽ không quen biết.

Bởi vì dựa theo thân phận lúc ấy của hai người, một cái là bạch phú mỹ, một cái là tiểu tử nghèo, nhân sinh căn bản không có khả năng gặp nhau.

"Đúng, Hạ Hà, nói đến cái hộp âm nhạc kia, ngươi còn giữ sao?" Dương Tiểu Quang đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói.

"Sao. . . Làm sao có thể? Sớm đã bị ta ném. Xưa nay ta không dùng đồ vật thấp hơn một trăm khối tiền."

Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: "Thật sao? Băng vệ sinh Tô Phỉ của người, mỗi phiến vẫn chưa tới mười đồng tiền đi."

Sở Yên Nhiên: . . .

Gương mặt Hạ Hà cũng hơi quýnh.

"Ta nói hai vị, loại chuyên này không được cầm tới bàn ăn nói, OK?"

Đáy lòng Sở Yên Nhiên loáng thoáng có một tia ghen ghét.

Nàng cũng coi là bạch phú mỹ, nhưng đừng nói bạn trai, liền một cái tri tâm khác phái cũng không có.

Về phần nguyên nhân, trong nội tâm nàng vô cùng rõ ràng.

"Lấy quyền lực của nhà kia, người trong vòng lại có ai dám cùng bọn hắn đi gần chứ?" ( Nhà kia là ai hồi sẽ sẽ biết DG)

Hạ Hà lại không chú ý tới Sở Yên Nhiên có chút sa sút, nàng hơi đỏ mặt nói: "Nói tóm lại, cái hộp âm nhạc kia, đã sớm không thấy."

Nhưng trên thực tế, những năm này, dù hàng năm vẫn nhận được rất nhiều lễ vật, tuyệt đại đa số lễ vật cũng bị Hạ Hà quyên ra ngoài, chỉ có cái hộp âm nhạc kia được Hạ Hà một mực giữ lại.

Dương Tiểu Quang tự nhiên không biết rõ chuyện này, hắn có chút oán niệm nói: "Ta nói Hạ Hà, ngươi nói một lần liền có thể, không cần lại nhấn mạnh lần thứ hai. Ta lại không ngốc, tự nhiên biết rõ không có khả năng vẫn còn, cũng bao nhiêu năm? Mười ba năm. Oa, nói đến, chúng ta đã nhận biết mười ba năm a, cảm giác thật là dài đăng đẳng."

Hạ Hà bình tĩnh nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Ừm, xác thực rất lâu."

Lời này hiển nhiên còn có ý gì khác, nhưng Dương Tiểu Quang cũng không có nghe được. ( Ta cũng nghe không được, haizz )

Trong mắt Sở Yên Nhiên thì hiện lên một tia khó hiểu, nàng đại khái cũng nhìn ra.

Khả năng từ lúc Dương Tiểu Quang đưa hộp âm nhạc cho nàng, trong nội tâm nàng liền đã sinh ra tình cảm.

"Nữ nhân này đại khái đã yên lặng ưa thích Dương Tiểu Quang mười ba năm, cái gì vĩnh viễn không đổi? Chính là cái này. Chỉ là, vì cái gì trước đây nàng còn muốn cùng đại ca Dương Tiểu Quang kết giao chứ?"

Đây là chỗ Sở Yên Nhiên rất hoang mang.

Đương nhiên, Sở Yên Nhiên cũng biết rõ, Hạ Hà không thể nào nói cho nàng biết.

Vậy đại khái cũng là bí mật của Hạ Hà.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.