Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ quản nghiêm? haha

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Sở Yên Nhiên không có trả lời hắn, mà đi đến trước mặt Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang lập tức nói: "Sở Yên Nhiên, ngươi nếu lại tới gần một chút, cũng đừng trách ta chiếm tiện nghi của ngươi!"

Sở Yên Nhiên nghe xong lập tức phản xạ có điều kiện dừng bước lại.

Sau khi bị Dương Tiểu Quang cưỡng hôn lại còn bóp ngực , Sở Yên Nhiên đối với Dương Tiểu Quang đã bóng ma tâm lý!

Sở Yên Nhiên hung hăng trừng Dương Tiểu Quang một chút, lại quay người đi đến đại sảnh.

Dương Tiểu Quang thở phào, hắn đi đến bên người nữ cảnh sát, nói: "Đồng chí cảnh sát, cám ơn ngươi."

Nữ cảnh sát nhìn bóng lưng Sở Yên Nhiên một chút: "Nếu như người bị ả bạo lực gia đình, có thể gọi cảnh sát xin giúp đỡ. Không phải, nam nhân đánh nữ nhân mới là bạo lực gia đình. Nữ nhân đánh nam nhân cũng là bạo lực gia đình."

Sở Yên Nhiên nghe được đánh cái lảo đảo, nội tâm nhỏ sụp đổ.

Mà Dương Tiểu Quang thì một mặt cảm động nhìn nữ cảnh sát: "Ô ô, đồng chí cảnh sát, các ngươi đúng là anh hùng vũ trụ."

Nữ cảnh sát khóe miệng giật nhẹ: "Ngươi quá xốc nổi."

Nàng ngừng lại một chút, lại nói: "Đúng, nữ nhi của người tại sao lại họ Sở?"

Dương Tiểu Quang nhắm mắt nói: "Ta còn có cái nữ nhi họ Dương, gọi Dương Đóa Đóa."

"A, ra là vậy." Nữ cảnh sát cũng không nói thêm gì.

Trong đời thực, sinh hai đứa bé, theo họ phụ mẫu cũng không có gì hiếm lạ.

Nàng hiển nhiên lại hiểu lầm.

Lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên phản ứng, nhì nữ cảnh sát lại nói: "Nũ nhi của người cũng học ở đây sao?"

"Đúng vậy. Chỉ là ta bận rộn công việc , bình thường đều là bà ngoại nàng tới đón nàng." Nữ cảnh sát nói.

"Ba ba của nàng đâu?" Dương Tiểu Quang thuận miệng nói.

"Ây. . ." Nữ cảnh sát hơi trầm mặc, sau đó vén lên tóc dài trên tráng, bình tĩnh nói: "Ba ba của nàng là cảnh sát hình sự, mùa hè năm ngoái, trong một lần hành động, đã hi sinh rồi."

"A. . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Dương Tiểu Quang vội vàng xin lỗi.

Nữ cảnh sát cười cười: "Cũng không có việc gì."

Dương Tiểu Quang lại nhìn nữ cảnh sát một chút, nói thực ra, trước đó hắn cũng không có nghiêm túc quan sát vị nữ cảnh sát này.

Nàng xem ra cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, dù nhan sắc có kém Sở Yên Nhiên, Hạ Hà một chút, nhưng cũng thuộc về loại thượng thừa.

Có thể bởi vì trải qua đau khổ mất chồng, trên người nàng có một loại khí chất kiên nghị, so với Sở Yên Nhiên cùng Hạ Hà, càng thành thục hơn.

Lúc này, bọn nhỏ đã từ trên lầu đi xuống.

"Được rồi, không nói chuyện nữa, nữ nhi của ta ra đến rồi." Nữ cảnh sát nói xong cũng đi về phía trước.

Đi hai bước, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang, khẽ cười nói: "Đúng, quên nói cho ngươi, ta tên Hồ Điệp."

"Ta gọi Dương Tiểu Quang." Dương Tiểu Quang cũng nói.

Hồ Điệp gật gật đầu, không nói gì, sau đó liền tiến vào trong đại sảnh.

"Uy, ngươi đến cùng tới làm gì? Say mê nữ cảnh sát liền quên đứa bé?"

Lúc này, âm thanh của Sở Yên Nhiên vang lên phía sau.

Dương Tiểu Quang quay đầu nhìn lại, Sở Yên Nhiên tay trái nắm Dương Đóa Đóa, tay phải nắm Sở Thi Kỳ.

Hai cái tiểu la lỵ đã ra.

Dương Tiểu Quang thì ngó ngó, sau đó nói: "Bạn trai của người đâu?"

"Đi."

"Hắn không có hiểu lầm hai chúng ta a?"

"Không có. Ta đã giải thích cho hắn."

"Vậy là tốt rồi." Dương Tiểu Quang gật gật đầu.

Sở Yên Nhiên trong lòng thì có chút không thoải mái.

"Hỗn đản này có ý gì? Vừa mới lợi dụng ta, hiện tại liền vội vã phủi sạch quan hệ?"

Lúc này, Sở Yên Nhiên nhìn thấy Hồ Điệp dẫn một tiểu hài ba bốn tuổi đi tới.

Sở Yên Nhiên nháy mắt mấy cái, lập tức hiện lên một tia giảo hoạt.

Thời điểm Hồ Điệp đi tới, Sở Yên Nhiên kéo cánh tay Dương Tiểu Quang, một mặt ôn nhu nói: "Tiểu Quang, đêm nay muốn ăn cái gì?"

Dương Tiểu Quang thình lình rùng mình.

"Nữ nhân này muốn làm gì? Đừng nói giỡn, đột nhiên lại ôn nhu như thế khẳng định có vấn đề!"

Lúc này, Hồ Điệp chạy đi tới bên người Dương Tiểu Quang.

Tự nhiên cũng nhìn thấy Sở Yên Nhiên cùng Dương Tiểu Quang đang 'Tương thân tương ái'.

"Hồ cảnh sát, đây là con gái của ngươi a? Thật xinh đẹp." Dương Tiểu Quang nói.

"Cảm ơn." Hồ Điệp thoáng gật đầu, sau đó liền dẫn tiểu nữ hài đi.

Từ đầu đến cuối, nàng đều không nói chuyện với Sở Yên Nhiên.

Chờ sau khi Hồ Điệp rời đi, Sở Yên Nhiên cũng lập tức buông cánh tay Dương Tiểu Quang, biểu lộ có chút buồn bực: "Nữ cảnh sát kia xảy ra chuyện gì? Ta có chọc tới nàng sao?"

Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: "Ai bảo ngươi không có việc gì loạn báo cảnh."

Sở Yên Nhiên một mặt hắc lên: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói? Ngươi bắt cóc nữ nhi của ta, còn không cho ta báo cảnh?"

"Lau, rõ ràng là Tiểu Thất đói bụng, chủ động tìm ta." Dương Tiểu Quang nuốt ngụm nước bọt, sau đó lại nói: "Các ngươi đung là ngược đãi nhi đồng!"

Sở Yên Nhiên tức giận.

"Hỗn đản này rõ ràng không có bản lãnh gì, cùng nữ nhân cãi nhau ngược lại là nhất lưu!"

Sở Yên Nhiên đang muốn phản bác, Sở Thi Kỳ cười hắc hắc nói: "Ba ba, mẹ, các ngươi chớ quấy rầy, mọi người đang nhìn đấy."

"Không phải chúng ta đang cãi nhau, là ba ba của ngươi chủ động kiếm chuyện!" Sở Yên Nhiên thuận miệng nói.

Sở Thi Kỳ nháy mắt mấy cái: "Cha ta? Mẹ, ngươi đây coi như chính thức thừa nhận sao?"

Sở Yên Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, một tay che lấy cái trán: "Đừng lại nói chuyện với ta, lão nương đang tức giận."

Một chút sau, Sở Yên Nhiên thu thập cảm xúc, mọi người xung quanh lại tản ra.

Sở Yên Nhiên lúc này mới thấp giọng nói: "Ta mới không có thừa nhận, vừa rồi đây chẳng qua là bị các ngươi tức ngất! Đợi đó, về nhà lại nói."

Một lát sau, bốn người ngồi lên xe con của Sở Yên Nhiên.

"Hình như trên xe nhiều thêm một người a?" Lúc này, Sở Yên Nhiên nói.

Dương Tiểu Quang nghiêm túc tìm xem, sau đó nói: "Không có a."

Sở Yên Nhiên khóe miệng co quắp hạ.

Nàng không có tiếp tụci lên tiếng, nổ máy liền lái rời.

Trên đường, Dương Đóa Đóa một mực cười nói.

Sở Yên Nhiên nhịn không được nói: "Đóa Đóa, có việc gì vui vẻ như vậy a?"

"Cảm giác Yên Nhiên a di cùng ba ba đấu võ mồm rất thú vị, giống như gia đình." Dương Đóa Đóa nói.

Sở Yên Nhiên lấm tấm mồ hôi.

Quay đầu thấy Dương Tiểu Quang cũng đang cười, liền hung hăng nguýt hắn một cái.

Một lát sau, Sở Yên Nhiên đột nhiên lại nói: "Ban đêm đến nhà ta ăn cơm. Đúng. Trước kia là ai tắm rửa cho Đóa Đóa?"

"Ta à." Dương Tiểu Quang nói.

"Về sau, ta sẽ tắm rửa cho Đóa Đóa." Sở Yên Nhiên lại nói.

"Vì sao a?"

Sở Yên Nhiên lại trừng Dương Tiểu Quang một chút: "Ngươi cứ nói đi? !"

Dương Tiểu Quang sờ mũi một cái, yếu ớt nói: "Đóa Đóa mới bốn tuổi."

"Đóa Đóa nếu là mười bốn tuổi, ngươi lại tắm rửa cho nàng, lập tức đem ngươi đưa đến đồn công an! Quỷ Phụ!"

Dương Tiểu Quang nghẹn lời.

Sở Thi Kỳ cười hắc hắc, sau đó nói: "Tiểu Quang thúc thúc có nguy cơ bị vợ quản nghiêm."

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi: "Tiểu Thất, ngươi đang khen ta sao?"

"Tiểu Quang thúc thúc cảm thấy thế nào?" Sở Thi Kỳ hỏi ngược lại.

Nhìn xem cổ linh tinh quái Sở Thi Kỳ, Dương Tiểu Quang đánh đầu nhỏ của nàng, tức giận nói: "Hừ. Quang thúc thúc của người mới không uất ức như thế đâu. Vợ quản nghiêm? Ha ha. Làm sao có thể? Ta muốn trở thành Vua Hải Tặc!"

Dương Đóa Đóa yếu ớt nói: "Ba ba, ngươi muốn làm nam nhân của Luffy sao?"

Dương Tiểu Quang: . . .

Phốc!

Mặc dù chỉ là một lời, nhưng Sở Yên Nhiên lại trực tiếp cười phun.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.