Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi gặp cha mẹ chồng Hồ Điệp

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

"Các ngươi nói thật sao?" sắc mặt của Khúc Dĩnh biến đổi.

"Ta đã hỏi tiểu nam hài kia, hắn nói, Dương Tiểu Quang bôi cho hắn một loại chất lỏng, mới khiến cho những mụn nước trên người của hắn biến mất. Mà loại dược thủy kia có lẽ cũng do hắn phối ra."

"Không có khả năng." Khúc Dĩnh quả quyết nói.

"Trước khi đến đây, ta đã cho người điều tra tên Dương Tiểu Quang này, sau khi kết thúc đại học. Mặc dù đi làm ở bệnh viện Cửu Châu, nhưng cũng chưa có tiếp xúc với việc chữa bệnh, nói hắn có thể chữa bệnh, chuyện này chắc chắn không thể nào."

"Ta cũng cho là như vậy. Hơn nữa, trước đó Dương Tiểu Quang cũng đã từng lấy ra thứ này, cũng nói thẳng là do hắn lấy được từ con đường đặc biệt." Người kia ngừng lại, lại nói: "Hay là, chúng ta bắt cóc hắn, buộc hắn nói ra?"

Khúc Dĩnh: . . .

"Người ngốc sao? Có thể lấy được loại thần dược này, ngươi cảm thấy, hắn sẽ đơn giản sao? Lôi gia tuy không sợ bất kỳ thế lực nào, nhưng cũng sợ phiền phức."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

"Được rồi." Khúc Dĩnh mở miệng nói: "Ta cho ngươi hai cái nhiệm vụ. Thứ nhất, ở lại cái bệnh viện này nghe theo lệnh của Sở Yên Nhiên; thứ hai, ta sẽ nghĩ biện pháp lấy loại thần dược kia từ chỗ Dương Tiểu Quang, nhiệm vụ của các ngươi là phụ trách phân tích thành phần của loại thần dược kia. Dựa theo lời nói của ngươi, loại thuốc này có hiệu quả vượt xa những loại chúng ta đang nghiên cứu, ta cũng muốn nhìn xem cái này sẽ chứa thứ gì?"

"Ta đã biết rõ."

Sau khi cúp điện thoại, Khúc Dĩnh lâm vào trong trầm tư.

"Làm sao mới lấy được loại dược thủy kia nhỉ ?"

Dương Tiểu Quang dĩ nhiên không biết chuyện chỗ Khúc Dĩnh.

Hắn cầm được hai vạn, trong lòng đang rất kích động.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiên thủy kiếm tiền.

Lúc này, Sở Yên Nhiên cũng không biết từ nơi nào lại đột nhiên xuất hiện.

"Dương Tiểu Quang, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi nửa ngày rồi đấy."

Dương Tiểu Quang lắc lắc đống tiền mặt trong tay, hưng phấn nói: "Mới vừa kiếm được món tiền đầu tiên, có muốn đi bảo vệ sức khoẻ hay không? Ta mời!"

"Bảo vệ sức khoẻ. . ." Sắc mặt của Sở Yên Nhiên lập tức tối lại, bàn tay đưa tới eo nhỏ của Dương Tiểu Quang: "Dương Tiểu Quang, cái gọi là bảo vệ sức khoẻ có phải là đi tìm tiểu thư ( các vị tiên tử trong xuân lâu ) hay không? Ngươi không sợ ngươi nữ bạn gái làm cảnh sát kia của người đi tảo hoàng (càn quét tệ nạn) hốt người về sao?"

"Không phải, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Không phải đi tìm tiểu thư, chỉ là rửa chân, tắm rửa , mát xa bình thường mà thôi." Dương Tiểu Quang vội vàng nói.

"A. . ." Sở Yên Nhiên nhìn thấy tiền mặt trong tay Dương Tiểu Quang, lại nói: "Ngươi mời?"

"Ta mời!"

"Ta cân nhắc cái đã."

"OK." Dương Tiểu Quang ngừng lại, sau đó lại nói tiếp: "Sở tổng, ngươi tìm ta có việc sao?"

"Ta chút xíu nữa là quên chính sự." Sở Yên Nhiên ngừng lại, nói: "Vừa rồi, mấy tên bác sĩ do Khúc Dĩnh mang đến chủ động tìm ta, muốn ở lại bệnh viện, cam đoan sẽ hoàn toàn nghe lệnh của ta. Nếu như bọn hắn không phục tùng, có thể trực tiếp khai trừ bọn hắn."

"Ngươi đã đồng ý chưa?"

"Ta cảm thấy, nếu như bọn hắn nguyện ý nghe mệnh lệnh của ta, vậy cho bọn hắn gia nhập vẫn rất có ích lợi."

Chẳng biết tại sao, Sở Yên Nhiên lại bỗng dưng có chút chột dạ.

Dương Tiểu Quang ngẫm lại, sau đó gật gật đầu: "Vậy cứ giữ bọn hắn ở lại đi. Nhưng mà, riêng vị Nghiêm bác sĩ kia ta muốn dẫn hắn đi. Ta muốn để Nghiêm bác sĩ điều chỗ【 Phòng đa khoa 】của ta."

Đương nhiên, dù có điều đến bên người, cũng không có nghĩa là Dương Tiểu Quang sẽ tin hắn.

Chỉ là hiện tại hắn đang cần một cái bác sĩ có giấy phép để tọa trấn【 Phòng đa khoa 】.

Triệu Thiên Lý vẫn còn rất trẻ, Dương Tiểu Quang cũng không muốn phá hủy tương lai của hắn vì cái thứ chưa rõ ràng này.

"Vậy được rồi !." Sở Yên Nhiên gật gật đầu.

Lúc này, Dương Tiểu Quang lại nhận điện thoại.

Tiếp điện thoại xong, Dương Tiểu Quang lại nói: "Sở tổng, bạn gái muốn ta đi mua quần áo với nàng, ta trốn việc trước."

Khóe miệng Sở Yên Nhiên co quắp xuống: "Biết rồi, bạn gái quan trong nhất a!"

Dương Tiểu Quang cười cười, liền phất phất tay rời đi.

Hai mươi phút sau, Dương Tiểu Quang nhìn thấy Hồ Điệp đang ở trong một tiệm nữ trang.

"Rất xin lỗi, lại để ngươi đợi lâu." Dương Tiểu Quang lập tức nói.

Hồ Điệp cười cười: "Là ta tùy hứng kêu ngươi ra đây, không biết ngươi kia có tức giận không?"

"Nàng không có tức giận. Nàng nói, dù sao bạn gái mới quan trọng nhất." Dương Tiểu Quang cười cười nói.

"Vậy là tốt rồi. Ngày khác, ta mời nàng ăn bữa cơm." Hồ Điệp ngừng lại, lại nói: "Chúng ta đi vào đi?"

"Ừm."

Đây chính là một cửa hàng nữ trang phổ thông, cũng không phải hàng hiệu gì, bên trong cũng đều là quần áo phổ thông.

Nhưng Hồ Điệp mặc bộ nào cũng hợp, khí chất triển lộ tới vô cùng tinh tế.

"Thế nào?" Hồ Điệp hỏi.

Dương Tiểu Quang cười cười nói: "Cảm giác giống như là đang nhìn một người mẫu rất kinh diễm."

Trên mặt Hồ Điệp ửng đỏ: "Miệng lưỡi trơn tru. Đến cùng là cái nào đẹp nhất? Đừng bảo là cái nào cũng đẹp, lời này, không có ý nghĩa."

"Ừm. . ." Dương Tiểu Quang ngẫm lại, sau đó chỉ vào một cái váy màu lam nhạt, nói: "Cái này."

"Được, vậy lấy cái này." Hồ Điệp nói thẳng.

Đương nhiên, lúc trả tiền, Dương Tiểu Quang đã giành trả trước.

Bởi vì giá cả cũng không đắt, Hồ Điệp cũng không có nhăn nhó, để Dương Tiểu Quang trả tiền.

Hồ Điệp thay lên bộ bộ váy mới mua, sau đó cùng Tiểu Quang ra ngoài.

"Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi ăn cơm đi?" Dương Tiểu Quang cất tiếng nói.

"Ừm."

Ở trước mặt Dương Tiểu Quang, Hồ Điệp không chút cường thế, giờ phút này nàng chỉ ôn nhu như một con thỏ nhỏ.

Hai người không có lái xe, cũng có đi bộ, mà lựa chọn ngồi xe buýt.

Dựa theo thuyết pháp của Hồ Điệp, ngồi xe buýt là chuyện quan trọng mà các cặp tình lữ cần phải làm.

Lần này xe buýt thông hướng Đại Học Thành, hành khách chủ yếu là sinh viên cùng người đi làm.

Mà trên xe, ít cũng một nửa người là tình lữ của nhau.

Tất cả mọi người không bị cản trở, ôm nhau gắn khít.

Hồ Điệp khẽ cười nói: "Cảm giác chúng ta có chút không hợp nhau. Không, hẳn là ta có chút không hợp. Ngươi nhìn giống như sinh viên, mà nhìn ta già hơn nhiều."

"Nói hươu nói vượn. Nữ nhân 26 tuổi, cái niên kỷ rất phong nhã hào hoa, có chỗ nào già chứ?"

Dương Tiểu Quang đưa tay kéo eo thon của Hồ Điệp qua, lại nói: "Chúng ta càng thân mật hơn một chút liền sẽ không còn vẻ không hợp nhau."

Dương Tiểu Quang chủ động mập mờ, Hồ Điệp cũng không có kháng cự, mặc cho Dương Tiểu Quang ôm nàng vào trong ngực.

Mặt nàng dán ở trên ngực Dương Tiểu Quang, ánh mắt lấp lóe, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nửa giờ sau, Dương Tiểu Quang cùng Hồ Điệp xuống xe, sau đó đi vào khách sạn Long Cung.

Dương Tiểu Quang cùng Hồ Điệp tưởng rằng hai người bọn hắn đã đến sớm, nhưng không nghĩ tới đẩy, đã có người ngồi ở đó.

Chính là phụ mẫu của Hồ Điệp cùng cha mẹ chồng của nàng.

Bầu không khí trong phòng nhìn rất ngưng trọng, Dương Tiểu Quang cùng Hồ Điệp trước khi đến, cha mẹ của nàng cùng nàng cha mẹ chồng đã cãi nhau một hồi.

Mà lúc nhìn thấy Hồ Điệp cùng Dương Tiểu Quang xuất hiện ở cửa ra vào, cha mẹ chồng của Hồ Điệp lập tức lãnh đạm nhìn về phía Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang lâm vào tình cảnh này, trong nháy mắt đã tê cả da đầu.

Hồ Điệp thì hít sâu, sau đó đột nhiên kéo cánh tay của Dương Tiểu Quang, ôn nhu nói: "Tiểu Quang, chúng ta đi vào đi."

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.