Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Cung Khai Tâm sẽ bị gả đi ?

Phiên bản Dịch · 1452 chữ

Dương Tiểu Quang dừng bước lại: "Ừm? Làm sao?"

"Theo tin tức thăm dò của ta, bác sĩ An Hi đã từ nước Mỹ đến Tây Kinh. Ngươi đừng quên đi xem bệnh cho ta."

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi, hắn ngừng lại, lại nói: "Bằng không, ta cũng cho ngươi chút thuốc, tự người bôi lên một chút xem sao?"

"A? Tự ta bôi lên?"

"Chẳng lẽ còn muốn ta giúp người giúp bôi lên?"

Gương mặt Sở Yên Nhiên bạo đỏ: “Lăn."

Nàng ngừng lại, lại nói: "Nước kia của người, không thể uống sao?"

"Ây. . ."

Lấy thăm dò bây giờ của Dương Tiểu Quang vẫn còn chưa uống thử nha.

Hắn biết tiên thủy có thể thẩm thấu vào da thịt, cho nên dù là ngoại thương, hoặc là ung thư nằm ở gần da, tiên thủy đều có thể xuyên thẳng qua da thịt đến thẳng chỗ bện.

Nhưng nếu là bệnh bao tử, bệnh phổi những này, nếu như có thể uống vào có lẽ sẽ còn tốt hơn.

Chỉ là, bệnh của Sở Yên Nhiên, Dương Tiểu Quang lại không biết nên dùng thuốc như thế nào?

Bởi vì hắn không biết rõ nguyên nhân từ cái gì gây nên.

Dương Tiểu Quang ngẫm lại, sau đó nói: "Ngày mai ra đi tìm bác sĩ An Hi hỏi một chút vậy."

"Cảm ơn!"

"Không khách khí, ai bảo ngươi sinh ra một cái nữ nhi dễ thương như thế chứ. Vì Thi Kỳ, ta nguyện vì mẹ của nàng lên núi đao xuống biển lửa."

Sở Yên Nhiên mặt hơi đen lên: "Biến thái, la lỵ khống."

"Không phải la lỵ khống, ta là nữ nhi khống!" Dương Tiểu Quang nhớ tới cái gì, lại nói: "Đúng, Hạ Hà có nói với ngươi, có người muốn hẹn ngươi ăn cơm không ?."

"Có."

"Vậy ngươi?"

"Đồng ý rồi. Nam Cung Khai Tâm, lúc trước ta hẳn đã gặp qua nàng, nhưng lại không nhớ rõ là lúc nào. Ta cũng muốn thừa cơ hội này hỏi nàng một chút." Sở Yên Nhiên nói.

Nàng ngừng lại, lại nói: "Nghe nói, cái Nam Cung Khai Tâm này đánh nhau rất giỏi?"

"Không phải rất có thể đánh, nàng căn bản chính là bug. Trước kia, thời cấp ba, chúng ta hỏi tương lai Nam Cung Khai Tâm muốn gả cho nam nhân như thế nào. Nàng nói, đánh thắng được nàng, nam nhân để nàng sùng bái. Ta lúc ấy liền biết rõ, cái Nam Cung Khai Tâm chỉ sợ muốn độc thân cả một đời."

"Nàng lợi hại như vậy?" Sở Yên Nhiên một mặt nghi ngờ.

"Nếu không tin mà nói, ngươi có thể cùng với nàng luận bàn một chút."

Sở Yên Nhiên vẫn một mặt nghi ngờ.

Dương Tiểu Quang cũng không tiếp tục đàm luận cái đề tài này, sau đó hắn thân phận chủ tịch của Cửu Châu bệnh viện đem mấy người hôm nay Khúc Dĩnh mang đến gọi vào phòng làm việc.

Lúc tám người đối mặt Dương Tiểu Quang cugnx không có chút tôn kính, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia khinh thường.

"Liền xem như Sở Yên Nhiên, cũng không có quyền ra lệnh cho chúng ta, chỉ là chủ tịch tạm thời, ha ha "

Dương Tiểu Quang cũng rất bình tĩnh, hắn pha cho mình một ly trà, sau đó chậm lo lắng nói: "Chư vị am hiểu cái gì?"

"Bệnh ngoài da."

"Bệnh bao tử."

"Khối u."

"Xuất huyết não."

"Bệnh nam khoa."

"Khoa nhi đồng."

"Khoa hô hấp."

"Bẹnh phụ khoa."

Tám người theo thứ tự trả lời.

Dương Tiểu Quang gật gật đầu, sau đó lại nói: "Cửu Châu bệnh viện chúng ta là bệnh viện trứ danh ở Tây Kinh, không thu lang băm."

Nghe được lời này của Dương Tiểu Quang, tám người liền cuồng tiếu.

"Một năm còn không đạt một ngàn bệnh nhân còn đòi trứ danh."

"Còn không thu lang băm? Mấy cái chúng ta vô luận đến bệnh viện nào của Tây Kinh, cũng sẽ được người đoạt lấy."

"Tuổi còn trẻ cứ thích trang bức như vậy, thật sự là không có tiền đồ."

Đương nhiên, những lời này, bọn hắn cũng không có nói ra ngoài, chỉ là đều hiện lên trên mặt.

Có chút không kiêng kị.

Lúc này, Dương Tiểu Quang rốt cục đứng lên: "Đã như vậy, chúng ta lại đi dạo một chút. Tranh tài một hồi."

"Tranh tài? Tranh tài cái gì?" Có người nói.

"Ta cùng các ngươi tranh tài, nếu như y thuật các ngươi đều không bằng ta. . ."

"A! Khôi hài đi. Y thuật của chúng ta không sánh bằng ngươi? Nếu thật sự không bằng, ta lập tức từ chức!"

Những người khác cũng là phụ họa: "Ta cũng thế."

Dương Tiểu Quang gật gật đầu: "Vậy liền đi xem một chút."

Vừa mới tiến một phòng bệnh, liền thấy một đôi vợ chồng trẻ đang ôm đứa bé khóc rống.

"Có chuyện gì sao?" Dương Tiểu Quang đi qua hỏi.

Lúc này, Dương Tiểu Quang mới chú ý nam hài trong ngực người phụ nữ kia.

Đại khái sáu bảy tuổi, trên mặt mọc đầy bong bóng, nhìn vô cùng kinh khủng.

Đối với câu hỏi của Dương Tiểu Quang, nam nhân chỉ lắc đầu, lại không muốn nói trả lời.

Dương Tiểu Quang lại nói: "Ta là chủ tịch tạm thời của Cửu Châu bệnh viện, có thể giúp gì cho các ngươi sao?"

Nam nhân sững sờ, lập tức lau đi nước mắt trong hốc mắt, mới nói: "Nhi tử ta mắc một bệnh ngoài da kỳ quái, trước đó ở bênh viện Đệ Nhất Nhân Dân Tây Kinh chữa bệnh một thời gian, không những triệu chứng không có giảm bớt, lại còn tăng thêm. Chúng ta không có cách, liền muốn đến chỗ Trần Diệu Văn để hắn xem một chút. Nhưng hắn lắc đầu, hắn nói trị không. . ."

Nam nhân nói còn chưa dứt lời, sau lưng Dương Tiểu Quang liền đột nhiên đi ra nam nhân bốn mươi tuổi, hắn khẽ mỉm cười nói: "Bọn hắn đương nhiên trị không hết. Bệnh này tên là da hòa tan mụn nước chứng, phi thường nghiêm trọng mà còn hiếm gặp. Ta đoán chừng toàn bộ Tây Kinh cũng chỉ có ta có thể trị."

Nam nhân kia nghe xong, thần sắc kích động: " Bác sĩ. Thật sao?."

Bác sĩ này giốn như cố ý trước mặt Dương Tiểu Quang khoe khoang, lại nói: "Loại bệnh ngoài da này là do lúc tái tạo gen bị sai lệch. Mà trước ta dùng phương pháp trị liệu gen chữa qua mấy người."

Còn có người phối hợp với bác sĩ này nói: "Hoàng bác sĩ, có thể nói cụ thể một chút sao?"

Cái Hoàng bác sĩ này nhìn Dương Tiểu Quang một chút, lại nói: "Chúng ta có thể lấy một ít da từ chỗ khác trên người bệnh nhân, sau đó đem gen khoe mạnh cấy vào bên trong, xây dựng một lớp gen mới. Sau đó lại cấy lên chỗ bị bệnh. Không phải ta tự phụ, quốc nội có thể làm cái giải phẫu này cũng không có mấy người, ở trong đó lại có ta."

Đôi phu phụ kia nghe xong, nội tâm phi thường kích động.

Lúc này, cái Hoàng bác sĩ kia lại nói: "Các ngươi trước đừng kích động. Ta nói một chút, cái tiền chữa bệnh này rất cao. Phí chuẩn bị cũng rất đắc, bình thường cũng hai mươi vạn."

Nghe được con số này, đôi phu phụ kia liền tái nhợt.

Rất hiển nhiên, hai mươi vạn đối bọn hắn là một khoản tiền quá lớn.

Nam nhân xoắn xuýt một chút, sau đó cắn răng nói: "Ta làm! Ta coi như mượn vay nặng lãi, ta cũng phải đem con ta chữa khỏi!"

Mà nữ nhân thì hỏi: "Bác sĩ, xin hỏi, đại khái bao lâu có thể trị hết vậy?"

"Căn cứ kinh nghiệm của ta, muốn khỏi hẳn mà nói, chỉ cần tám tháng, ta cam đoan con của ngươi không còn một mụn nước nào." Hoàng bác sĩ nghiễm nhiên trở thành một bộ đại y cao thượng.

"Tạ ơn, tạ ơn." Nữ nhân liên thanh gửi tới lời cảm ơn.

Mà nam nhân liền nói: "Bác sĩ, bây giờ ta liền đi vay tiền, ngươi mau chóng chuẩn bị chữa bệnh cho con ta đi."

Nói xong, nam nhân liền quay người muốn đi.

"Chờ một chút." Lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc Đi Ra Mắt Đi Ba Ba của Khả Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.