Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nạp Lan Phản Quốc

6968 chữ

Biên

Converter: ThuongLong

Ở thời điểm hai người đang giằng co, trên bầu trời Phổ Lí Tắc Lợi thành đột nhiên xuất hiện cầu vồng sáu màu rực rỡ.

Cầu vồng rực rỡ này có chỗ khác thường chính là mỗi một sắc cầu vồng đều lóe lên quang mang ma pháp khiến người ta mê mẩn.

Giáo chủ Huyết thần giáo cảm nhận được dao động ma pháp từ trên bầu trời. Lão vừa ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đã đại biến.

Sáu loại màu khác nhau biểu hiện cho lục hệ ma pháp dung hợp một lần nữa xuất hiện.

- Rốt cuộc đã không nhịn được?

Hắn hừ lạnh một tiếng, phóng tới Lưu Vân với tốc độ nhanh nhất.

- Ta ngất. Chuẩn bị xong rồi cũng không thông báo một tiếng cho ta biết.

Lưu Vân bay về phía cầu vồng trên bầu trời.

Trên không trung, huyết sắc quang cầu đuổi theo bạch quang, càng bay càng cao, dần dần trở nên mơ hồ.

Mới vừa tiếp cận cầu vồng ở trên không trung, Lưu Vân liền cảm giác được bạch quang bao bọc quanh mình xao động kịch liệt, nguyên tố ma pháp dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của bạch quang bay về phía cầu vồng.

- Thành thật một chút, giờ không phải là lúc chơi đùa!

Hắn vỗ nhẹ vào quang bích.

Hắn cũng không biết nguyên tố ma pháp có thể hiểu được lời nói của hắn hay không. Hắn chỉ hy vọng vào lúc mấu chốt không xảy ra sai lầm.

Cầu vồng trên bầu trời dường như cũng bị bạch quang hấp dẫn, bắt đầu nhẹ nhàng lay động.

Cầu vồng trên không vừa động, lão Tạp đang giơ cao hai tay trên tường thành lập tức toát mồ hôi trán, mồ hôi nhỏ giọt như mưa.

Giáo chủ Huyết thần giáo nhanh chóng đuổi theo.

Lão Tạp cuối cùng cũng hoàn thành ngâm xướng, hai tay vô lực hạ xuống.

- Tiểu tử, ta đã hết sức, hiện tại chỉ có thể nghe theo mệnh trời!

Lão Tạp nhìn Lưu Vân trên không trung, khẽ thở dài.

Lục đạo thải hồng (cầu vồng 6 màu) trong khoảnh khắc lão Tạp hoàn thành ngâm xướng dường như liền có sinh mệnh.

Chúng nó bắt đầu nhẹ nhàng bay lên, xuất ra từng đạo đồ án mỹ lệ.

Tất cả mọi người thất thần nhìn bầu trời.

Nhưng một lát sau ánh mắt mọi người lại nhìn về phía chiến trường trên tường thành.

Bên trong Phổ Lí Tắc Lợi thành, nhóm ma pháp sư cũng đứng ở trên tường thành.

Hai gã thần sứ huyết thần giáo mang theo 10 tên Thần thị xuất hiện trên không trung ở phía trước tường thành. Ngoài hai gã thần sứ có thực lực ma pháp sư ngoài thánh giai thì 10 tên Thần thị cũng đều là Ma Đạo Sư hoạc Thánh giai Ma Đạo Sư.

Á Lịch Sơn Đại phái ba gã Thánh giai Long kỵ sĩ lao thẳng tới địch nhân. Các Thánh giai cao thủ: Hỏa Y, Thủy Như Yên, Phỉ Lệ Ti cũng bay lên bầu trời chắn ở phía trước tòa thành.

Trên bầu trời, lục đạo thải hồng cuối cùng cũng đan vào nhau, tạo thành một cái lưới lớn. Sau khi tạo thành cái lưới, màu sắc rực rỡ biến mất, tất cả chỉ một một tầng quang mang giống như quang mang trên người Lưu Vân.

- Để ta xem thử uy lực của lục hệ dung hợp như thế nào!

Nhìn thấy quang võng của lục hệ tụ ở bên cạnh Lưu Vân, Giáo chủ Huyết thần giáo phá lên cười.

Lục hệ quang võng thành hình liền tự động tạo thành cái lòng tiến về phía Huyết thần giáo.

Giáo chủ Huyết thần giáo không tránh. Lão nhanh chóng bị quang võng kia bao phủ.

Quang võng mang theo huyết cầu nhanh chóng rơi xuống.

Lưu Vân đuổi theo phía sau. Bôn nguyệt đao điên cuồng múa may, mỗi một đao đều mang theo đao mang nặng nề đánh trên quang võng.

- Nếu như vậy mà cũng không giết được lão thì ta cũng không có biện pháp!

Trong huyết quang, giáo chủ Huyết thần giáo nở nụ cười. Lục hệ ma pháp dung hợp là khắc tinh thiên nhiên của Huyết thần giáo. Lão có muốn tránh cũng trốn không trốn được, dứt khoát phải mạo hiểm thử một lần. Kết quả hoàn toàn giống với tưởng tượng của lão. Tu vi của Lưu Vân cùng Lục hệ ma pháp sư kia kém hắn quá xa.

- Các ngươi chuẩn bị chịu chết đi!

Quang võng rơi xuống trên chiến trường. Hỏa nhiệt trên chiến trường bốc lên.

Trên không trung, lúc nào cũng nhìn thấy quang mang của ma pháp thuẫn. Huyết tiễn, băng cầu, hỏa cầu, thiểm điện, phong nhận, phi thạch, các trung giai cùng cao giai ma pháp bay loạn đầy trời. Trong lúc ma pháp sư đối chiến, không ai có thời gian đi chuẩn bị đại hình ma pháp, tất cả đều liều mạng sử dụng ma pháp lực. Huyết thần giáo hoàn toàn dựa vào Huyết ma pháp mới đánh cho trận cước của ma pháp sư Phổ Lí Tắc Lợi thành đại loạn. Tuy rằng tạm thời không có thương vong nhưng rơi vào hoàn cảnh xấu. Ưu thế duy nhất chính là tiểu Tạp. Hắn thường thao túng ma pháp của vài tên Thần thị của Huyết thần giáo phát động đánh lén định nhân, làm giảm bớt áp lực cho ma pháp sư bên mình. Mà tổ hợp Thánh giai Long kỵ sĩ của Phổ Lí Tắc Lợi thành biểu hiện uy lực cường đại khiến cho mấy Thần thị của Huyết thần giáo bị đuổi bay tán toạn. Trên mặt đất, Huyết khô lâu tới gần sát tường thành liền lọt vào công kích như cuồng phong bạo vũ của ma pháp sư ở trên tường thành. Tuy rằng bọn họ không đánh chết được chúng nhưng cũng khiến cho huyết khô lâu không có cách nào leo lên tường thành. Cho dù có huyết khô lâu leo được lên tường thành, trong khoảnh khắc cũng bị ma thương bắn cho thành mảnh nhỏ.

- Phá!

Theo tiếng hét lớn vang cả bầu trời, quang võng trên chiến trường bị rách thành mảnh nhỏ. Một đầu huyết khô lâu cự đại xuất hiện trên không trung.

Lưu Vân trợn tròn mắt. Bởi vì hắn đang hướng về phía đầu khô lâu kia.

Lão Tạp cũng trợn tròn mắt bởi vì sau khi quang võng bị xé rách liền biến mất.

Các tràng đấu trên chiến trường cũng tạm thời đình chỉ. Tất cả mọi người đều nhìn cái đầu khô lâu cự đại kia.

Khô lâu chậm rãi mở miệng, giáo chủ huyết thần giáo với một thân hắc bào xuất hiện.

- Bất luận phản kháng gì đều không có ý nghĩa.

Dường như phối hợp với lời nói của lão, một tiếng vang lớn đánh thẳng vào đầu Lưu Vân khiến hắn hét lên một tiếng thảm thiết. Tiếp theo toàn thân hào quang tan hết, từ trên đầu khô lâu rơi xuống mặt đất, sinh tửu không rõ.

- Thần giáo lướt qua, tất cả mọi sinh mệnh đều muốn được ôm ấp trong vòng tay của Huyết Thần. Hôm nay ta mở cho Phổ Lí Tắc Lợi thành một con đường. Ta chấp nhận các ngươi đầu hàng, cho phép các ngươi gia nhập bản giáo, chia sẻ vinh quang với Huyết Thần!

Nói xong hắn lấy tay chộp một cái, lão Tạp liền từ trong tường thành bay ra ngoài.

Giáo chủ Huyết thần giáo thu tay lại.

Lão Tạp đang ở không trúng cũng giống như Lưu Vân, rơi tự do xuống đất.

- Nhưng hai người kia nhất định phải chết!

Giáo chủ Huyết thần giáo cười lớn, từ miệng khô lâu đi ra, phiêu phù tại không trung, bắt đầu ngâm xuớng.

Huyết khô lâu trên không trung biến hình, biến ảo thành một thanh liêm đao cực lớn------giống như lưỡi hái tử thần trong truyền thuyết, chuyên đi gặt hái sinh mệnh của mọi người.

Mọi người ở Phổ Lí Tắc Lợi thành trầm mặc, trơ mắt nhìn Lưu Vân cùng lão Tạp rơi xuống mặt đất.

- Cũng nên đến đây chứ?

Á Lịch Sơn Đại ngồi ở trên đài chỉ huy, nói thầm một câu.

- Không!

Trên tường thành, tiểu Tạp kêu lên một tiếng bi thiết khi nhìn thấy Lưu Vân cùng lão Tạp sắp sửa bị liêm đao chém chúng.

Tiếp theo hắn hướng lên bầu trời, giơ hai tay lên.

- Tiểu Tạp, ngươi làm gì vậy?

Hải Luân vội vàng chạy lại.

- Không nên đụng vào ta, sẽ thành tai nạn chết người đấy!

Tiểu Tạp quay đầu nhìn nàng quát, lệ rơi đầy mặt. Sau đó lại nhìn lên bầu trời, điên cuồng vũ động hai tay.

Tốc độ liêm đao hạ xuống dường như có chút chậm lại.

Giáo chủ Huyết thần giáo vẫn ngâm xướng.

Sắc mặt tiểu Tạp dần trở nên tái nhợt.

Ngâm xướng của giáo chủ Huyết thần giáo gần kết thúc.

Tiểu Tạp cảm giác mình sắp bị một lực lượng cực lớn áp thành mành nhỏ. Nhưng trong tâm hắn có một thanh âm luôn nhắc nhở hắn:

- Tiểu Tạp, kiên trì! Ngươi là nam nhân, là chiến sĩ. Cho dù hy sinh tính mạng của mình cũng phải cứu đại thúc cùng đầu nhi quay về!

Vào lúc giáo chủ Huyết thần giáo hoàn thành ngâm xướng ma pháp, liêm đao mới hạ xuống.

Đôi môi tiểu Tạp bị cắn nát, máu tươi không ngừng rơi xuống mặt đất. Mạch máu toàn thân hắn cũng vỡ tan, máu tươi ướt đẫm toàn thân.

Mấy người Á Lịch Sơn Đại vội vàng chạy tới bên cạnh tiểu Tạp. Lúc bọn họ tới nơi thì hắn đã mềm oặt, ngã vào trong lòng Hải Luân.

Nhưng mà trên khuôn mặt hắn lại hiển hiện nụ cười. Hắn biết hắn đã thành công.

- Cứu bọn họ….Liêm đao…đã bị ta làm chệch!

Dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ, sau khi nói xong câu cuối cùng hắn liền rơi vào hôn mê.

Hải Luân rơi lệ.

Tử Văn Thành đỏ mắt nhìn xung quanh, nổi giận mắng:

- Con mẹ nó, ai dẫn hắn tới đây vậy!

Liêm đao còn không có hạ xuống, tâm tình tất cả mọi người vẫn chưa buông lỏng được.

- Đạt Mặc Lý Tư, tất cả cũng nên kết thúc!

Trên không trung truyền đến thanh âm uy nghiêm của một nam nhân

Long Ngạo Thiên cùng Thủy Tâm dắt tay nhau xuất hiện trên bầu trời phía tây chiến trường.

Hai luồng bạch quang ôn nhu từ trong tay bọn họ bắn nhanh ra, phóng tới trên người Lưu Vân cũng lão Tạp, nâng thân thể bọn họ lên giữa không chung.

Giáo chủ Huyết thần giáo nghe vậy toàn thân chấn động.

Thanh âm này hắn đã từng nghe hơn 1000 năm trước. Nhưng lúc này nghe lại vẫn thấy quen thuộc.

Tại sinh lộ hắc ám chỉ có hắn từng cho vị giáo chủ này thấy ánh sáng trên con đường.

- Ngươi… Cho rằng…. Ngươi có thể ngăn ta sao?

Giáo chủ Huyết thần giáo run giọng nói.

- Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là đúng sao, Đạt Mặc Lý Tư?

Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

- Ta không có làm sai! Nhân loại không xứng đáng sống trên thế giới này!

Đạt Mặc Lý Tư lặng lẽ kéo hắc bào xuống----lộ ra cái đầu. Phải nói chính là là một cái đầu lâu có bọc da người.

- Trong lòng ngươi biết rõ vì sao ta lại làm như vậy?

Đạt Mặc Lý Tư lặng lẽ nhìn vào Phổ Lí Tắc Lợi thành. Trong đôi mắt khô héo không ngờ nhỏ ra hai giọt nước mắt. Mỗi một giọt đều là sự bi thương ngưng tụ từ ngàn năm lại.

- Đến đây đi!

Long Ngạo Thiên thở dài nói.

- Không!

Đạt Mặc Lý Tư điên cuồng quát.

- Ai cũng không ngăn được ta!

Long Ngạo Thiên không thèm nói, hướng thê tử khẽ gật đầu.

Thủy Tâm mỉm cười với hắn.

- Thần thánh chuyển chú!

- Long lực gia trì!

Thanh âm hai người đồng thời vang lên, tiếp theo hai đạo bạch quang trên người lão Tạp cùng Lưu Vân đột nhiên tăng vọt lên tới mấy chục lần, hình thành cột sáng rộng vài mét, bắn thẳng lên trên người hai người.

Một lát sau Lưu Vân cùng lão tạp đồng thời mở mắt.

- Tiểu tử, động thủ đi.

Hai người gật đầu, thân hình phóng lên cao. Quang mang Lục hệ ma pháp dung hợp đồng thời xuất hiện trên thân.

Đạt Mặc Lý Tư vội vàng đuổi theo hai người nhưng bị Long Ngạo Thiên cùng Thủy Tâm ngăn cản.

- Đừng phản kháng nữa!

Long Ngạo Thiên thở dài nói.

- Ta muốn hủy diệt nhân loại ghê tởm!

Đạt Mặc Lý Tư căm hận nói.

Ba người nhanh chóng giao chiến với nhau. Long Ngạo Thiên cùng Thủy Tâm mới hoàn thành xong phép thuật, không có nhiều lực đế chiến đấu do đó chỉ có thể áp dụng hình thức du đấu. Đạt Mặc Lý Tư không có thời gian phóng thích ma pháp nên chỉ dựa vào võ kỹ. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp gì thoát khỏi hai người.

- Động thủ cho ta! Giết!

Đạt Mặc Lý Tư quát bảo thuộc hạ.

Chiến trường lại khôi phục như cũ.

- Mẹ nó, muốn chết hả. Dám đánh Như Yên của lão tử!

Ma Tước vừa hiện thân trên chiến trường liền đánh bay một tên Thần thị mới đem hỏa cầu đánh về phía Thủy Như Yên.

- Mie nó, ma lực sớm đã dùng hết rồi còn ném tiểu hỏa cầu sao?

Thần thị đang phi hành kia trong lòng kêu lên ủy khuất:

- Lão tử đánh tinh linh thì có liên quan gì tới đầu long nhà ngươi?

Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Ma Tước, trong lòng thì cười lớn:

- Tiểu tử này không tồi. Có phong phạm của ta năm đó!

Ma Tước đến cho thấy Long tộc cường thế đã trở về. Trên bầu trời đông nghìn nghịt thân ảnh cự long thiết trái tim của Thần sứ và Thần thị Huyết thần giáo băng giá. Những người ở Phổ Lí Tắc Lợi thành đột nhiên nhìn thấy nhiều cự long như vậy cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Một gã sĩ quan phụ trách hậu cần nghĩ:

- Viện quân như vậy thì ta biết lấy cái gì cho bọn họ ăn bây giờ?

- Bệ hạ, 2700 chiến sĩ chúng ta đã tới!

Ma Tước hướng Long vương đang chiến đấu báo cáo.

Long vương gật gật đầu, không thèm nói lời nào. Hắn cùng Thủy Tâm đã đấu xong với Đạt Mặc Lý Tư. Đạt Mặc Lý Tư buông bỏ quần đấu với bọn họ, quay về trong quân đội Huyết thần giáo.

Bầu trời lại xuất hiện dị tượng.

Vẫn là lục đạo thải hồng như trước nhưng bao phủ cả chiến trường, to hơn mấy chục lần so với trước.

Hào quang trên người Lưu Vân tan hết, phiêu du ở trong thải hồng.

Lão Tạp sau khi hoàn thành ma pháp liền vỗ vỗ vào bả vai Lưu Vân:

- Tiểu tử, theo ta đoán thì thứ này tương đương với mười cấm chú. Chú ý một chút!

Nói xong hắn liền bay về phía Phổ Lí Tắc Lợi thành.

Bởi vì người xem phía dưới quá nhiều, Lưu Vân vẫn phải duy trì mỉm cười. Tuy nhiên trong lòng hắn đã sớm chửi ầm lên: Rõ ràng là ngươi làm ra thải hồng, khiến nó hút hết năng lượng trên người ta, biến chúng thành đầu đạn hạt nhân khủng bố. Vì cái gì lại muốn ta ở lại chiến đấu còn mình thì rời đi?

Thật ra lúc này không thể trách lão Tạp được. Sau khi ma pháp hoàn thành, lão Tạp có thể hoạt động nhưng Lưu Vân lại bị lực lượng nào đó giam cầm ở trên không trung, không thể bay đi.

Năng lượng ở phía sau lưu chuyển phát ra tiếng vang. Lưu Vân quyết định liều mạng, bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể.

- Lão thần côn, chỉ mong ngươi có thể cứu được ta!

Vừa động tức khắc giống như thiên lôi rống giận. Luống khí trong cơ thể không thể khống chế điên cuồng vận chuyển. Ma pháp năng lượng trong thải hồng cũng giống như thủy triều chảy vào trong cơ thể hắn.

- Lão tử sẽ vì ăn no quá mà chết!

Đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Vân nhưng hắn ngoại trừ cười khổ thì cũng không làm gì được cả. Người cả đời khát vọng lực lượng bị lượng cường bạo khiến cho nổ chết có thể nói là khiến cho mọi người cười thối mũi.

Nhưng khi năng lượng điên cuồng tràn vào thân thể Lưu Vân thì thân thể hắn vẫn duy trì nguyên trạng như cũ. Lục hệ quang mang đặc hữu cũng không có xuất hiện.

Khi quang mang thải hồng hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều ngây ngốc.

- Ta ngất. Mười cấm chú như vậy mà cũng có thể ăn hết?

Lão Tạp dùng sức lắc lắc đầu, không thể tin vào hai mắt của mình.

- Dung hợp quá hoàn hảo?

Long Ngạo Thiên thở dài nói.

- Tiểu tử này do thứ gì tạo thành vậy?

Thủy Tâm thở dài nói.

Đạt Mặc Lý Tư vốn đang khẩn trương khẽ cười:

- Thật là làm người ta sợ hãi chuyện không đâu. Tiếp tục tấn công!

Lưu Vân chậm rãi rút bôn nguyệt đao, sau đó nhẹ nhàng chém về phía dưới.

- Nhật Diệu thiên lý!

Một đao kia đánh ra giống như đánh nát thái dương.

Trong phạm vi vài dặm ở Phố Lí Tắc Lợi thành đều bị chói mắt, quang mang bao phủ.

Ánh sáng mãnh liệt khiến tất cả mọi người tạm thời không nhìn thấy gì.

Đợi cho hào quang tan đi, một màn quỷ dị đã xảy ra.

Quân đội Huyết thần giáo ở dưới Phổ Lí Tắc Lợi thành, từ giáo chủ cho tới huyết khô lâu toàn bộ biến mất không chút tăm hơi. Thậm chí ngay cả một chút xương cốt cũng không nhìn thấy trên chiến trường.

Giống như chưa từng có chi quân đội này xuất hiện.

Long vương, Thủy Tâm, Long tộc viện quân cũng đều tiêu thất.

Đương nhiên Ma Tước vẫn đang ở đó. Hắn đang ngơ ngác nhìn bầu trời, suy nghĩ xem có phải mình đang nằm mộng.Đế quốc lịch ngày 20 tháng 3 năm 754, xuân về hoa nở.

Sáng sớm, lão nhân Khắc Nhĩ Mạn mang cung tên trên lưng, giống như mọi ngày đi vào trong thôn khẩu chuẩn bị lên núi săn thú.

Tuy rằng đế quốc cùng Thú nhân khai chiến nhưng chiến tranh cũng không có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với tiểu trấn ở biên giới Phổ Lí Tắc Lợi thành.

Cuộc sống của mọi người ở tiểu trấn vẫn bình yên như cũ.

Dân chúng cũng tin tưởng rằng có Hắc Ưng quân đoàn cùng bá tước Lưu Vân tọa trấn, Hỏa Vân không thể bị thua.

Nhưng mà hôm nay tiểu trấn không hề yên bình nữa.

- Lão Kiệt Khắc, ta đến đây, có thể đi rồi!

Nhìn thấy lão bạn già của mình ở phía xa xa, Khắc Nhĩ Mạn mỉm cười đưa tay vẫy vẫy rồi lớn tiếng gọi.

Khắc Nhĩ Mạn cùng lão Kiệt Khắc chơi với nhau từ bé. Sau khi lớn lên cùng tham gia quân ngũ, sau lại cùng xuất ngũ trở về cố hương. Thường ngay quan hệ của hai người rất tốt. Thêm vào đó con trai hai người lại cùng đi lính trong quân đội cho nên quan hệ lại càng thân thiết hơn.

- Hôm nay chỉ sợ không được. Khắc Nhĩ Mạn à!

Lão Kiệt Khắc đi tới bên cạnh hắn, sắc mặt âm trầm nói.

- Lão gia hỏa, có chuyện gì xảy ra hả?

Thấy sắc mặt lão bằng hữu có vẻ hơi khác, Khắc Nhĩ Mạn vội vàng hỏi.

- Ta có thể giúp gì không?

Lão Kiệt Khắc lắc đầu, bi thương nhìn Khắc Nhĩ Mạn:

- Ngươi không thể giúp. Hơn nữa ngươi cũng có phiền toái!

- Mau nói cho ta biết xảy ra chuyện gì?

Khắc Nhĩ Mạn vội vàng hỏi lão Kiệt Khắc. Tuy rằng lão đã già nhưng vẫn không thay đổi được tính tình nóng nảy của hồi trẻ.

- Ai, tin tức này rất xấu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!

Lão Kiêt Khắc thở dài nói.

- Ta nghe đây!

Khắc Nhĩ Mạn trầm giọng nói.

- Hàn thành làm phản đi theo địch!

Lão Kiệt Khắc trầm giọng nói.

Khắc Nhĩ Mạn nghe vậy ngẩn người:

- Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta chứ? Đây là đại sự khiến Lưu Vân bá tước đại nhân phiền lòng mà?

- Ta thấy lão thật hồ đồ rồi!

Lão Kiệt Khắc nổi giận mắng.

- Hai đứa con trai của chúng ta đều đi lính ở Hàn thành!

Giống như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Khắc Nhĩ Mạn khiến lão thống khổ nhắm hai mắt lại, thân hình lung lay sắp đổ.

- Ngươi không sao chứ?

Lão Kiệt Khắc tiến tới, đưa một tay đỡ hắn.

Nhẹ nhàng đẩy lão Kiệt Khắc ra, Khắc Nhĩ Mạn cố gắng đứng vững.

- Không việc gì! Ngươi biết được tin tức này từ đâu?

Khắc Nhĩ Mạn hỏi.

- Chiều tối ngày hôm qua ta được một người thân thích từ Phổ Lí Tắc Lợi thành chạy tới nói cho biết. Nghe nói hiện tại tin tức này đã truyền khắp Phổ Lí Tắc Lợi thành!

- Sao có thể chứ, ông trời ơi! Người phòng thủ Hàn thành là Nạp Lan tướng quân nổi tiếng đế quốc! Năm ngoái lúc con trai ta về nhà còn khen hắn nữa!

- Đúng vậy. Bởi vì là hắn cho nên không ai nghĩ tới!

Lão Kiệt Khắc vô cùng đau đớn nói.

- Thế còn bọn nhỏ đâu?

Khắc Nhĩ Mạn vội hỏi.

Lão Kiệt Khắc im lặng không nói gì.

Sắc mặt Khắc Nhĩ Mạn càng căng thẳng.

Nhưng một lúc sau hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, nếp nhăn trên mặt đột nhiên giãn ra:

- Con trai Khắc Nhĩ Mạn ta sẽ không làm như vậy!

Hắn vỗ bả vai lão Kiệt Khắc. Khắc Nhĩ Mạn dường như hồi phục sự hăng hái khi còn ở quân doanh năm nào:

- Lão gia hỏa ngươi đừng lo lắng! Ngươi còn không rõ vê mấy tiểu tử kia sao? Cho dù chết trận sa trường bọn chúng cũng không làm kẻ phản đồ!

- Khắc Nhĩ Mạn à, không may là toàn bộ quân bảo vệ Hàn thành đã đầu hàng! Ta nghe được như vậy! Hiện tại bọn chúng đã trở thành quân tiên phong của Thú nhân đại quân, sẽ nhanh chóng đánh tới dưới Phổ Lí Tắc Lợi thành!

Nụ cười của Khắc Nhĩ Mạn nhanh chóng đọng lại.

- Không có khả năng!

Hắn không ngừng lắc đầu.

- Con của chúng ta không thể làm như vậy!

- Tin tức vô cùng chính xác!

Lão Kiệt Khắc đâu khổ nói.

- Bọn họ còn trẻ tuổi, nếu không cẩn thận sẽ đi nhầm đường!

- Hồ đồ à, hồ đồ! Kẻ phản quốc làm sao có kết cục tốt?

Khắc Nhĩ Mạn thì thào.

Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tái nhợt. Ánh mắt trống rỗng giống như bị bàn tay vô hình hút hết sức sống khỏi toàn thân.

Ngẩng đầu yên lặng nhìn bầu trời, hai hàng lệ làm ướt khuôn mặt lão nhân. Khắc Nhĩ Mạn đột nhiên nổi điên rống lớn:

- Ta sẽ đánh chết con mẹ ngươi!

Thanh âm thê lương cao vút, vang lên trong đêm khuya giống như tiếng sói tru.

Lúc hoàng hôn, Khắc Nhĩ Mạn cùng Lão Kiệt Khắc và mấy người trung niên mang theo binh cùng nhau rời khỏi trấn.

Đế quốc lịch ngày 5 tháng 3 năm 754, Nạp Lan phản bội, đem theo 3 vạn kỵ binh nam hạ đảm nhiệm chức vụ tiên phong của Thú nhân.

Ngày mùng 10 tháng 03, phản quân công chiếm trọng trấn Khắc Lạp Mã của Bối Cách Lạp Mỗ hành tỉnh. Quân phòng thủ Bối Cách Lạp Mỗ nhanh chóng bị quản quân đánh bại, toàn bộ tuyến phòng thủ tan vỡ.

Ngày 13 tháng 03, phản quân tiến vào A Lạp Khắc hành tỉnh. Trong 05 ngày liên tiếp phá vỡ 03 thành, quân tiên phong thẳng tới La Mạn hành tỉnh.

30 vạn Thú nhân đại quân đi theo thông đạo do Nạp Lan mở ra, nhanh chóng nam hạ.

- Tình yêu thật sự có thể khiến cho người ta điên cuồng!

Á La Ước nhìn những mảnh đất, thôn trang hóa thành sự khô cằn, hoang vu, không khỏi cảm khái nói.

- Mấy trăm dặm đường toàn là cảnh tượng tàn phá như vậy. Người này thật là lãnh huyết!

Cả thôn trang chỉ có 1 người sống sót. Những thôn dân khác cho dù không chết cũng đã bỏ chạy hết.

Đó là một lão nhân hơn 70 tuổi.

Lão đang khóc nức nở vì đau thương, khập khiễng kéo một khối thi thể cháy đen đi tới hướng một cái hố mới đào.

- Hài tử, hảo về nhà ngủ đi!

Lão nhân vừa kéo thi thể vừa tự nói.

Trên bầu trời, vài con thi điểu đang bay lượn trên đầu lão, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu chói tai.

- Kẻ yếu vĩnh viễn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, giãy dụa cầu sinh giống như lão nhân kia. Trong nội tâm Nạp Lan tràn ngập khát vọng làm một cường giả chân chính. Hàn thành cũng chỉ là một địa phương mà hắn tạm thời ngủ đông. Hắn giống như một thanh đao, Hỏa Vân mài nó sắc bén nhưng lại không dùng hắn, cuối cùng lại làm bị thương chính mình.

Minh Lạc nhìn thân ảnh lão nhân rồi nói.

- Tuy nhiên nếu ngươi làm cho hắn trở thành một gã vì yêu mà điên cuồng thì hoàn toàn sai!

- Tại sao?

- Ngươi biết ta đáp ứng với hắn điều kiện gì không?

- Điều kiện gì?

- Ngày tiêu diệt Hỏa Vân đế quốc ta sẽ xây dựng một quốc gia trên phiến thổ địa này, để hắn làm hoàng thượng!

A La Ước hừ lạnh nói:

- Dã tâm của hắn không hề nhỏ!

Minh Lạc cười nói:

- Ai mà không có dã tâm chứ? Trên đời này có mấy người có thể nhìn thấy danh lợi? Lam Nguyệt đại lục chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta mà thống thị là không được. Chúng ta cần những người như hắn giúp đỡ. Cho dù ta trợ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế hắn cũng không phải là đối tượng mà dân chúng Hỏa Vân đế quốc tôn thờ. Không có chúng ta đứng ở phía sau thì ngôi vị hoàng đế này của hắn cũng không dễ ngồi đâu!

- Ta còn nghĩ hắn là một nam nhân nhiệt huyết. Xem ra cũng chỉ là một tên tự tư tự lợi thôi! Ha ha!

A La Ước nở nụ cười hèn mọn.

- Hắn thực sự có tình cảm chân thành với Na Á công chúa. Lúc nữ nhân kia còn sống, hắn tình nguyện canh giữ ở Hàn thành xa xôi cũng không muốn làm nàng thương tâm. Dã tâm của hắn bị si tâm giam cầm. Sau khi công chúa chết đã làm cho ma quỷ trong lòng hắn được phóng thích. Ngươi không nhìn thấy những thi thể bình dân ven đường sao? Ta nghĩ lúc hắn đi lên con đường này đã không nghĩ tới việc quay đầu lại.

- Ngươi rất vừa lòng với biểu hiện của tên tiên phong này?

A La Ước hiểu được ý đồ khi Minh Lạc cho Nạp Lạn làm quân tiên phong: Đó không chỉ là một khảo nghiệm tàn nhẫn mà còn khảo nghiệm sự trung thành của phản quân, cũng đem Nạp Lan đẩy lên tuyệt lộ, khiến hắn đứng vào thế đối lập với cả Hỏa Vân đế quốc. Mà Nạp Lan cũng biểu hiện rất lưu manh, đối mặt với dân chúng Hỏa Vân đế quốc cũng không chút do dự giơ đồ đao đại sát tứ phương.

- Đúng vậy. Ta chẳng những vừa lòng mà còn rất thưởng thức thủ đoạn trị quân của hắn. Ngươi nghĩ lại coi toàn bộ quan binh dưới tay hắn đều đến từ Hỏa Vân đế quốc. Hắn làm được như vậy cũng không dễ dàng gì! Từ lúc Hỏa Vân đế quốc nội chiến, hắn tiến công chớp nhoáng khiến ta chú ý, đây là mục đích chân chính của hắn. Cho nên ta mới có thể tại lúc hắn thất ý không ngừng bày tỏ hảo ý, vì hắn mở ra một con đường.

Minh Lạc nói.

- Nói như vậy công chúa chết trận thật đúng lúc?

A La Ước cười nói.

- Phải nói là Lưu Vân xuất hiện rất đúng thời điểm nên mới thu được danh vọng như vậy. Hiện tại chỉ mong hắn có thể ứng phó được.

Minh Lạc không khỏi nhớ tới đối thủ của mình. Hắn chờ mong Lưu Vân càng có nhiều biểu hiện tuyệt vời hơn, như vậy chiến tranh mới trở nên thú vị.

- Đúng rồi, đại ca. Ngươi chuẩn bị để kẻ điên này một đường đánh tiếp như vậy?

- Không.

Minh Lạc lắc đầu.

- Tiến vào La Mạn hành tỉnh hắn có thể đã phát tiết đủ rồi, để cho hắn dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục, điều Thú nhân đi đánh tiên phong. 30 vạn Thú nhân đại quân cũng đủ đánh trận này. Hiện tại chúng ta cần công cụ chứ không phải vật hi sinh!

- Cái này kêu là vừa đấm vừa xoa?

- Phải nói là ân uy đều xem trọng!

Huynh đệ hai người nhìn nhau cười to.

Trong bóng đêm, hai gã quan quân đi ra ngoài doanh trướng, đi tới nơi hoang dã cách đó không xa.

Nơi đó còn có một người trẻ tuổi đang lẳng lặng nhìn về phía tây.

- Kiệt Khắc đang suy nghĩ gì thế?

- Cáp Lợi, ta nghĩ nếu cha ta biết ta là kẻ phản quốc sẽ phản ứng như thế nào?

Gã thanh niên quan quân đang nhìn về phía xa xoay người nhìn hai người bạn tốt là Cáp Lợi cùng La Đặc, cười khổ nói.

- Xem ra chúng ta đều có phiền não giống nhau! Tuy nhiên tình huống của ngươi thì nghiêm trọng hơn so với ta. Tính tình của cha ngươi rất là nóng nẩy….

- Được rồi, hai người các ngươi đừng thương cảm nữa. Nếu biết ta trở thành một thành viên của phản quân chỉ sợ ta cũng sẽ binh đánh cho một trận!

Thanh niên quan quân tên là La Đặc cũng thở dài nói, rồi ngồi trên cỏ.

- Ngươi nói xem chúng ta tiến tới có quá dễ dàng không? Không đến một tháng ngắn ngủi toàn bộ đều hóa thành hư ảo. Hiện tại lại được gọi là phản quân, không thể gặp người thân, cơn ác mộng này khi nào mới chấm dứt đây?

La Đặc nằm ở trên mặt đất, nhìn bầu trời đêm, mờ mịt hỏi

Kiệt Khắc cùng Cáp Lợi cùng yên lặng nằm xuống.

Bầu trời đêm đầy sao, vẫn mỹ lệ như trước.

Nhưng đối với ba người trẻ tuổi này mà nói thì bầu trời kia đã không còn giống với bầu trời trong quá khứ.

Bầu trời kia từng là sự vinh quang của bọn họ, là lý tưởng mà bản thân theo đuổi. Hiện tại bọn họ là một thành viên của phản quân, bọn họ đang đi trên vách núi, lúc nào cũng có thể rơi xuống tan xương nát thịt.

Hàn thành là nơi bắt đầu giấc mộng của bọn họ. Cũng từ nơi bắt đầu này bọ họ mơ mộng một ngày kia có thể trở thành môt gã sĩ quan đế quốc, lập nên sự nghiệp trong quân đội. Nhưng mà ba thanh niên tới từ nông thôn lại thấy giấc mộng của bọn họ rất xa xôi. Trong quân đội, một binh lính xuất thân bình dân muốn trở thành một viên sĩ quan sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Nạp Lan đã tới mở ra một cách cửa cho bọn họ. Hắn lựa chọn nhân tài không dựa theo một khuôn mẫu nhất định, rốt cuộc làm cho bọn họ thực hiện được giấc mộng của mình. Vị tướng quân vang danh đế quốc này dựa vào tài hoa quân sự phi phàm khiến mọi người tôn trọng. Trong thời gian ngắn đã biến quân phòng thủ Hàn thành thành một chi tinh binh. Tất cả mọi người dường như thấy được tương lai tươi sáng của mình. Bọn họ tin tưởng rằng dưới sự dẫn dắt của một vị danh tướng, bọn họ sẽ có cơ hội kiến công lập nghiệp.

Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp đem tin vui mình thăng chức báo về quê hương thì Nạp Lan tướng quân đã dẫn bọn họ đi lên một con đường không lối về.

- La Đặc, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu chúng ta có thể sống trở về, ta sẽ giải thích với muội muội ta giúp ngươi.

Kiệt Khắc phá vỡ sự im lặng, thở dài nói.

La Đặc cười khổ nói:

- Chúng ta phải còn sống trở về mới được! Hiện tại chúng ta đã nhanh chóng tiến tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, sắp sửa phải giao thủ với Hắc Ưng quân đoàn. Lưu Vân bá tước là ai? Hắn là chiến thần của Hỏa Vân!

- Một đường đi tới, trên hai tay chúng ta đã dính bao nhiêu máu của người dân thường? Trong lòng ta càng ngày càng không kiên định. Nếu bắt chúng ta đi tân công Hắc Ưng quân đoàn, lão tử tình nguyện cởi bỏ bộ quân trang này về nhà làm ruộng!

Kiệt Khắc nặng nề nói.

- Chúng ta đây nên làm gì bây giờ?

Im lặng.

Không ai có thể trả lời vấn đề này.

Vào lúc ba người nói chuyện với nhau, có vài người dưới sự yểm hộ của bóng đêm đang hướng tới nơi phản quân Hành thành đóng quân.

Tới cách nơi đóng quân vài chục thước, bọn họ liền bị một đội binh lính phát hiện.

- Người nào. Đứng lại!

“Rắc”, một thanh âm vang lên, gã quan quân hét lớng, rút trường đao bên hông ra, mang theo mấy binh lính chạy tới chặn đường mấy người này.

- Ta là cha ngươi! Bọn phản quốc!

Cùng với tiếng chửi mắng, một thanh búa lạnh lùng bổ tới quan quân đối diện.

Quan quân hoảng hốt giơ trường đao đón đỡ.

Búa đánh vào trường đao khiến hắn không khỏi lùi lại mấy bước.

Vài tên binh lính vội vàng chạy tới, cầm vũ khí che trước người hắn.

Mấy binh lính cầm đuốc chạy lên bao vây mấy người.

Quan quân rốt cuộc thấy rõ kẻ tập kích chỉ là mấy bình dân Hỏa Vân.

Nhíu nhíu mày, tên quan quân này nói:

- Đây là khu vực quân sự, các ngươi tới đây làm gì?

- Làm gì?

Khắc Nhĩ Mạn cười lạnh.

- Nơi này là đất đai của Hỏa Vân đế quốc. Ta là người Hỏa Vân đế quốc, chẳng lẽ không thể tới sao?

- Buông vũ khí xuống và rời đi, ta không làm khó các ngươi!

Gã quan quân nói.

- Buông vũ khí xuống?

Khắc Nhĩ Mạn khẽ cười.

- Lúc địch nhân đánh lén, nam nhân Hỏa Vân đều cầm lấy vũ khí ra tiền tuyến! Hôm nay lão tử đến đây để giáo huấn bọn tay sai Thú nhân đế quốc!

- Quan quân nghe vậy sắc mặt khẽ biến, đang muốn nói tiếp thì mấy người Khắc Nhĩ Mạn đã vung vũ khí trong tay vọt về phía hắn.

- Bắt lấy, đừng làm tổn thương tiếc tính mạng bọn họ!

Quan quân bất đắc dĩ ra lệnh.

Mấy người Khắc Nhĩ Mạn không phải là đối thủ của những binh linh có huấn luyện hẳn hoi tử tế. Chỉ một lát bọn họ đã bị binh lính bắt được, trói chặt lại.

- Mấy người các ngươi đã quên đi gốc gác! Có bản lĩnh thì giết ta đi!

- Bại hoại! Những kẻ bại hoại của đế quốc!

- Ta muốn nhìn thấy con trai ta! Con trai ta không thể trở thành phản tặc!

Tuy rằng bị trói nhưng Khắc Nhĩ Mạn cùng mấy người lão Kiệt Khắc vẫn không ngừng mắng to.

Khi quan quân biết con trai mấy bình dân này cũng ở trong quân Nạp Lan liền đem bọn họ áp giải vào doanh trại.

- Báo cáo tướng quân, bắt được mấy bình dân tập kích quân doanh.

Nạp Lan đang ngồi ở trong trướng nói chuyện với sứ giả do Minh Lạc phái tới thì một gã quan quân đi vào báo cáo.

Người sứ giả này sau khi Nạp Lan dẫn quân đầu nhập vào Thú nhân thì đều ở trong quân doanh của Nạp Lan. Danh nghĩ là phụ trách liên kết giữa Thú nhân quân đội cùng Nạp Lan nhưng thực tế là có ý tứ giám thị theo ý của Minh Lạc.

- Mấy bình dân cũng cần ta tự mình xử lý sao? Các ngươi muốn làm gì?

Nạp Lan tức giận mắng.

- Nhưng mà, tướng quân, bọn họ...

Quan quân đang muốn biện bạch thì Nạp Lan lại nói:

- Còn nói gì nữa? Ra ngoài!

- Nạp Lan tướng quân chậm đã. Mấy bình dân này làm sao dám tập kích quân doanh chứ? Ta xem chuyện này không đơn giản như vậy, có phải là người do Lưu Vân bá tước phái tới hay không? Người này quỷ kế đa đoan, chúng ta cần phải cẩn thận. Nên nghe hắn nói một chút chứ?

Sứ giả của Minh Lạc nói.

Trong lòng Nạp Lan khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói với gã quan quân kia:

- Nói xem có chuyện gì xảy ra?

- Mấy bình dân tập kích quana doanh có con trai ở trong quân chúng ta. Bọn họ ồn ào muốn gặp con trai mình!

Gã quan quân giải thích.

- Dẫn bọn hắn vào đi!

- Các ngươi vì sao tập kích quân doanh?

Nạp Lan đưa mắt nhìn mấy người này liền phát hiện những người này đúng là dân chúng Hỏa Vân bình thường.

- Ngươi là ai?

Khắc Nhĩ Mạn trợn mắt lên nhìn Nạp Lan hỏi.

- Ta là Nạp Lan. Trước mắt chiến sự đang gấp, ta không truy cứu tội của các ngươi, mau rời khỏi chỗ này!

- Ngươi chính là Nạp Lan tướng quân?

Khắc Nhĩ Mạn phá lên cười.

- Thì ra ngươi chính là Nạp Lan tướng quân nổi danh Hỏa Vân đế quốc! Lúc con trai ta về nhà con khen ngợi ngươi! Tại sao ngươi lại làm tay sai cho Thú nhân?

Lão Kiệt Khắc cũng mắng:

- Chính ngươi làm phản là được rồi, vì cái gì còn muốn lôi kéo con chúng ta vào? Có thể thả chúng ta ra nhưng muốn chúng ta rời đi phải để con trai chúng ta đi cùng!

Lời nói của hai người khiến cho mọi người trong trướng của Nạp Lan đều cảm thấy nóng mặt.

Mà sứ giả của Minh Lạc thì hứng thú nhìn một màn này.

- Đồ chó đẻ, Hỏa Vân không hiểu thế nào lại nuôi dưỡng ra ngươi!

Khắc Nhĩ Mạn nói xong nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất.

- Trước hết nhốt bọn họ lại!

Nạp Lan lạnh lùng nói với gã quan quân.

- Tướng quân, bọn họ vũ nhục người như vậy, không bằng trực tiếp giết chết đi? Để cho bọn họ ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng tới quân tâm!

Sứ giả đột nhiên chen vào nói.

Nạp Lan do dự .

- Đương nhiên giết hay không là do tướng quân tự quyết định.

Sứ giả mỉm cười nói.

- Giết!

Nạp Lan nghiến răng, lạnh lùng nói.

Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s! (http://adf.ly/2MZOD)

Đổng Lam Phương

07-12-2011, 08:12 PM

Dị Giới Quân Đội

-- o --

Quyển thứ Năm

Bạn đang đọc Dị Giới Quân Đội của Lý Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.