Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trừu Thiêm

Phiên bản Dịch · 2792 chữ

Lần thứ hai Mộ Dung Thiên mở mắt, hắn có cảm giác tinh thần rất sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc đều biến mất, bất kể là lực lượng hay lòng tin, tất cả hầu như đều đã đạt đến cực điểm mà từ trước tới nay chưa từng có. Đây chính là trạng thái được nghỉ ngơi đầy đủ sau những buổi huấn luyện hà khắc, mà tác dụng của nó lại càng được nâng cao đến mức tối đa vì thời điểm nghỉ ngơi rất đúng lúc. Nếu như hắn vẫn cố gắng khổ luyện trong suốt một ngày cuối cùng này thì có khi giờ đây đã mất đi nửa cái mạng rồi; hoặc giả nếu như hắn nghỉ sớm vài ngày thì hiệu quả cũng sẽ không được tốt như vậy. Đây cũng chính là kinh nghiệm quý báu của dong binh đoàn mà Bích Dạ đã thu hoạch được sau những ngày tháng ác chiến đầy hung hiểm với ma thú.

Mộ Dung Thiên gặp ngay Khiết Tây Tạp khi vừa bước chân ra khỏi phòng, hắn cười hỏi:

- Tạp Hy, chuẩn bị thế nào rồi?

Khiết Tây Tạp biết, khi mà nàng không thể phơi bày thực lực chân chính của mình thì nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh lên tới năm hai mà thôi. Bởi đại đa số các kỹ năng của ma pháp sư đều trông cậy vào chú ngữ, mà nàng lại là ma pháp thiên tài, nên đối với những kỹ năng ma pháp của cấp thấp cũng không cần tới chú ngữ thì vẫn có thể phát ra được. Cho nên, thừa cơ lúc hỗn loạn, nàng có thể ẩn tàng ma pháp xen lẫn vào ma đấu khí để che giấu thân phận thực sự của mình, nhưng với các kỹ năng ma pháp cao cấp hơn thì nàng lại không cách nào sử dụng được. Tuy ma đấu khí của nàng cũng không tệ, nhưng so với sở trường của nàng là ma pháp thì lại còn kém quá xa, do đó mà Khiết Tây Tạp cảm thấy có một chút tiếc nuối, đồng thời cũng không bị áp lực phải gánh trọng trách, nên nàng chỉ nhún nhún vai và nói với giọng không mấy quan tâm:

- Thì cũng tàm tạm thôi, có lẽ miễn cưỡng cũng có thể chen vào trận chung kết đấy. Còn ngươi thì sao?

Mộ Dung Thiên đắc ý nói:

- Trạng thái của ta hiện nay đang rất tốt! Bất kể là ai muốn ngăn trở đường ta đi, nam thì giết sạch, còn nữ thì toàn bộ lôi ra SM (bạo dâm). Xích sắt, roi da, đèn cầy, xiềng cổ, gông cùm, khăn bịt mắt, dây thừng, lồng nhốt người [1], vv.....tất cả đều đem ra sử dụng hết, không chừa lại một cái gì, ha ha ha!

Khiết Tây Tạp nghe vậy mà nổi hết cả da gà, cứ dựa theo những danh từ đó là có thể dễ dàng hình dung ra tình cảnh khủng khiếp của nạn nhân rồi, và cũng từ đó mà nàng mới hơi hiểu ra ý tứ của cái chữ "SM" kia là gì, vì thế nàng chỉ biết thầm mắng hắn là đồ biến thái thôi. Tuy vậy, thường ngày thì cái gã bạn cùng phòng này khá là khiêm tốn, thế mà không hiểu tại sao hôm nay hắn lại kiêu ngạo khác thường, giống như là ăn phải xuân dược vậy, điều đó khiến nàng cảm thấy kỳ quái nên buột miệng hỏi:

- Ngươi nhắm chừng là mình sẽ đánh tới giai đoạn nào?

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc, đáp:

- Có lẽ là sẽ tiến được vào vòng loại.

Khiết Tây Tạp đảo cặp mắt láo liên, nàng đã vỡ lẽ, thì ra là hắn đang khoác lác.

Đợt đầu là thi đấu nội tuyển, không phải do các học viên tự đấu với nhau, mà cũng tương đương như những kỳ trắc thí vậy. Chủ yếu sẽ trông vào ba phương diện chính là lực công kích, phòng ngự, và thuật lẫn tránh nhanh chóng. Khi trắc thí, số liệu công kích sẽ được đo lường bằng khí cụ, còn thuật phòng ngự và độn thuật thì đều do các giảng viên chuyên môn đích thân tấn công học viên với những cường độ khác nhau. Nếu họ thấy học viên có đủ năng lực chịu đựng và lẩn tránh được thì sẽ phê điểm cho học viên đó. Sau cùng sẽ cộng điểm của cả ba phương diện đó lại, và nó sẽ trở thành tổng số điểm của học viên đó.

Những năm trước, trong ban thấp nhất chỉ có hai mươi học viên là có cơ hội được thông qua vòng nội tuyển thôi, thế nhưng năm nay chẳng hiểu vì lý do gì, sau khi hai học viện thương nghị và thống nhất ý kiến với nhau thì họ đã đồng ý nâng cao con số đó lên gấp đôi, tức là ban thấp nhất sẽ có bốn mươi người được tham gia. Như vậy là cứ hai, ba người dự thi thì sẽ có một người được trúng tuyển. Điều đó đúng là một tin tức mang tính chất khích lệ tinh thần rất tốt, nó có nghĩa là mọi người sẽ càng dễ dàng có cơ hội để biểu hiện và tôi luyện thêm.

Sau cùng, thành tích nổi bật nhất trong ban của Mộ Dung Thiên là của nữ sinh Phỉ Áo Nạp, nàng là tộc dân Chúa Tể Rừng Sâu, vốn sở trường về Mộc hệ đấu khí. So với loại người âm hiểm vô sỉ, chuyên môn che giấu thực lực ngay từ đầu để kẻ địch khinh thường, và rồi sau đó sẽ ăn tươi nuốt sống kẻ địch như Mộ Dung Thiên, thì nàng khác hẳn. Tộc dân Chúa Tể Rừng Sâu hầu hết đều rất bộc trực thẳng thắn, tuyệt đối không phải là hạng người có âm mưu quỷ kế. Nàng chính là người xếp thứ ba ở trong lớp, vì người đứng hạng nhất chính là Mộ Dung Thiên, người duy nhất được đích thân viện trưởng Bố Luân Đặc truyền dạy, với một khả năng vận dụng đấu khí cực cao khiến cho ngay cả bậc thánh cấp cũng phải ngưỡng mộ và ganh tỵ. Người đứng thứ hai là nhân vật cực kỳ lợi hại, và được xưng tụng là "thiên tài thiếu nữ ma pháp sư", Khiết Tây Tạp. Điều buồn cười ở đây là dù cho ma đấu khí tàm tạm của nàng được kết hợp với ma pháp rất hỗn tạp, vậy mà thực lực của nàng vẫn còn ở trên cả Phỉ Áo Nạp.

Nhưng thực lực của hai người này trước đây không hề có thành tích gì đáng kể, Khiết Tây Tạp được xếp thứ mười một, đây là một thứ hạng không phải quá cao, ít ra thì người ta cũng sẽ không nghi ngờ tới thân phận thật sự của nàng. Trong khi đó thì điểm của Mộ Dung Thiên lại còn thấp hơn, hắn đứng thứ hai mươi ba, rõ ràng là có cái tâm âm hiểm của lợn lòi muốn nuốt trọng cọp con, và điều đó cũng không cần nói đến. Trên thực tế, dựa vào hai kỹ năng biến thái của hắn là Ma Bạo Phá và băng thuẫn siêu ngưng tụ, e rằng trong cả công kích và phòng ngự, dù Khiết Tây Tạp có mang thực lực chân chính ra so thì cũng không bì được với Mộ Dung Thiên. Còn về phương diện tránh né, nhờ hắn tiếp thu được kinh nghiệm tác chiến phong phú trong suốt mười ngày bị giày vò từ Bích Dạ, một thành viên cung tiễn thủ nổi tiếng của Cuồng Bạo dong binh đoàn nên khỏi nói cũng biết là phải có tiến bộ hơn người rồi. Huống chi, vị giảng viên đảm nhiệm việc kiểm tra thuật phòng ngự và tránh né lại không hơn được Bích Dạ, tuy nhiên, hắn cũng cố ý để cho trúng chiêu vài lần, nhưng vì hắn biểu diễn khá tốt nên không một ai nhìn ra được điều đó cả.

Cuộc thi nội tuyển phải mất hết một ngày một đêm mới xong, đã có không biết bao nhiêu tình tiết gay cấn và cam go xảy ra, rốt cuộc bốn mươi người trong ban được tuyển ra cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Họ đều là những người nằm trong nhóm xuất sắc và có biểu hiện tốt nhất trong lần trắc thí đầu tiên. Mộ Dung Thiên ngoài việc lần đầu tiên trắc thí bị thất bại ra, nhưng sau đó lại được thụ huấn rất có bài bản, trình độ vận dụng linh lực của hắn nguyên bản đã rất mạnh và chính xác, lại cộng thêm việc được Bố Luân Đặc đích thân dạy bảo thì trình độ của hắn lại càng biến thái hơn, nên khi trắc thí, hắn phóng Thủy nguyên tố rất chuẩn xác, nhờ vậy mà giữ được một chỗ trong vị trí của hai, ba mươi người.

Trước khi vòng nội tuyển kết thúc, lại còn một sự kiện rất quan trọng, đó là rút thăm.

Trong cuộc thi đấu của học viện, người nào phải thi đấu ở giai đoạn nào, ngoài thực lực ra, đôi khi còn phải nhờ vào vận khí nữa. Rút thăm là một trong những nguyên tố quyết định vận khí của từng người. Nếu như một kẻ nào đó được may mắn thì chỉ phải đấu liên tục với mấy người có thực lực kém cỏi để rồi tiến thẳng vào trận chung kết. Còn như kẻ ấy kém may mắn, nói không chừng là y sẽ đụng ngay một cường giả trong lần rút thăm đầu tiên, vậy thì sau khi đấu xong chỉ có thể ủ rũ lết xuống hội trường để làm một kẻ khán giả mà thôi.

Chính vì thế mà cứ mỗi lần rút thăm, ai nấy cũng đều lâm râm niệm chú cầu xin thần may mắn phù hộ cho mình, rồi sau đó mới dám đưa tay vào cái rương gỗ là vật quyết định vận mệnh phong quang hay thê thảm của mình, điều đó cũng tương tự như lấy ra bản án chung thân cho đời mình vậy.

Mộ Dung Thiên và Khiết Tây Tạp đều đứng giữa hàng, nhìn thấy những người đi trước mình sau khi rút thăm thì đều tỏ lộ rất nhiều thần thái khác nhau, hoặc là cao hứng bừng bừng, hoặc là tâm tình ủ rũ, hoặc là trạng thái không vui không buồn, vv.....cái gì cũng có. Khiết Tây Tạp tất nhiên là không có điều gì phải sợ, tuy nhiên, nàng nhìn thấy Mộ Dung Thiên ở phía trước mình cũng rất ung dung và không hề có chút khẩn trương nào thì lại thấy kỳ quái, hỏi:

- La Địch, sao ta không thấy ngươi lo lắng gì hết vậy?

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi lại:

- Lo lắng cái gì? Có phải ngươi muốn nói tới việc mỹ nữ trong đám tân sinh còn ít hơn mấy cấp khác hay sao? Yên tâm đi, ta tuấn mỹ thế này, sợ gì mà không tìm được nữ bằng hữu chứ.....

Khiết Tây Tạp tức giận cắt ngang lời hắn:

- Ta đang nói đến chuyện rút thăm kìa, ngươi nghĩ tới đâu vậy hả?

Vừa nói, nàng vừa thầm nghĩ, “ngươi mà anh tuấn cái gì, sao bổn tiểu thư nhìn không ra vậy chứ?”

Mộ Dung Thiên chợt nói:

- Úi chà, thì ra ngươi nói chuyện này hả, Tạp Hy? Không phải ta đã nói nhiều lần rồi sao, khi chúng ta nói chuyện gì thì cũng phải nói cho rõ ràng để tránh hiểu lầm chứ.

Khiết Tây Tạp nghe hắn nói vậy thì tức muốn ngất đi được, bất luận là chuyện gì thì cũng đều bị Mộ Dung Thiên trả treo lại hết; tư tưởng của gã bạn cùng phòng này quả thật là như thiên mã hành không [2], kiếm tẩu thiên phong [3], cho đến bây giờ mà nàng vẫn không có cách nào tiếp thu hoàn toàn được.

Mộ Dung Thiên vỗ ngực, nói:

- Ngươi yên tâm đi, vận khí của ta lúc nào cũng rất tốt, chỉ trừ việc sờ vào vé số thì chưa bao giờ trúng thôi à.

Lời này của tên sắc lang cũng không sai chút nào, tuy nhiên, hắn đã từng sờ qua hai tấm vé số, phần thưởng đầu tiên là một cái hộp diêm trị giá một đồng, còn lần thứ hai thì là một gói giấy napkin, cả hai món phần thưởng đó đều không đủ thu lại tiền vốn nữa kia.

Khiết Tây Tạp bán tín bán nghi, hỏi:

- Thật thế à?

- Cứ chờ mà xem, rồi ngươi sẽ biết thôi.

Không lâu sau thì tới lượt hai người họ, sau khi rút được thăm rồi thì cả hai liền đi tìm một nơi để mở ra xem.

- Oa, ha ha ha.....

Mộ Dung Thiên bỗng nhiên cười rộ lên, khiến cho Khiết Tây Tạp giật cả mình, cả những người khác cũng tò mò nhìn sang phía hai người nữa.

Khiết Tây Tạp ghé đầu sát lại, rồi hỏi:

- Ê, ngươi cười cái gì đó? Có phải là đã bắt trúng tên đối thủ nào đó có thực lực thấp kém không?

Thì ra ở trên mặt giấy của Mộ Dung Thiên có dòng chữ: "Tát Á Da Lộ ma khí học viện, năm một, ban ba, Ốc Thập Lạp Cơ."

Mộ Dung Thiên cười đến không ngậm miệng lại được:

- Đọc đi này, "ta là đồ rác rưởi", [4] vừa nghe tên cũng đủ biết là một tên gà mờ rồi. Đến lúc đó hãy xem ta làm sao thu thập hắn, và khiến hắn hiểu được cái đạo lý....

Nói tới đây thì hắn liền dằn từng chữ một:

- Chiến đấu là tàn khốc như thế nào! Ha ha ha ha.....

Nghĩ tới thời khắc mình sẽ có thể tùy ý khinh nhờn đối thủ, Mộ Dung Thiên rất đỗi vui mừng.

Nhìn thấy những người bạn cùng lớp đang nhìn mình dò xét, Mộ Dung Thiên đắc ý nói:

- Các ngươi có nhìn ta thì cũng vô ích thôi, nhân phẩm tốt cũng đâu có giống nhau. Khà khà!

Khiết Tây Tạp vỗ vỗ lên vai hắn, rồi thở dài, nói:

- Huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, ngày này năm sau, ta sẽ giúp ngươi làm sạch cỏ trước mộ.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì liền ngưng bặt tiếng cười:

- Phì phì phì, là đại cát đại lợi à!

Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn mơ hồ cũng cảm thấy có điều bất an.

Trong đám bạn học đang nhìn hắn có một người là ma kỵ sĩ, tên là Đường Nạp Đức, nói:

- La Địch, cái gã Ốc Thập Lạp Cơ kia trong lúc trắc thí tân sinh khi nhập học, đã tạo ra thành tích rất cao, đứng thứ tám trong toàn trường đấy.

Mộ Dung Thiên nghe xong thì rùng mình:

- Lão huynh không gạt ta đó chứ, ngàn vạn lần đừng có dọa ta nha, tâm lý của tiểu đệ không tiếp thụ được đâu đó.

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn đã tin hết tám phần mười, bởi vì Đường Nạp Đức rất thích thu thập tin tức tình báo, nên còn có một danh xưng khác là trinh sát viên nữa kia.

Đường Nạp Đức gật đầu thêm lần nữa để khẳng định lời mình, cả những người khác cũng đều tỏ rõ sự đồng tình của mình.

Mộ Dung Thiên hết hoài nghi, nhưng nét mặt lại dài thượt ra, nói:

- Không phải chứ hả, vậy là số ta xui rồi à?

Trong cảm nhận của hắn, các cao thủ võ lâm hẳn là phải có những cái tên thật kêu và khí thế phi phàm, chẳng hạn như là Dương Đỉnh Thiên, Đông Phương Bất Bại, Kim Mao Sư Vương, nếu không thì ít ra cũng phải như là Triệu Mãnh, Vương Hổ, vv....mới phải. Thế sao tên này lại là "Ta là rác rưởi" thể nhỉ? Xem ra dù sao thì Thần Phong đại lục và địa cầu cũng không thể so sánh với nhau được rồi.

Mộ Dung Thiên phảng phất như nhìn thấy được một cuộc ác chiến sắp sửa xảy ra.

Bạn đang đọc Dị Giới Dược Sư của Vô Sỉ Đạo Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.