Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xâm nhập đại sa mạc

Phiên bản Dịch · 9085 chữ

Vũ hội vẫn diễn ra, nhưng Tiếu Ân đã sớm rời đi, còn về Harrison, một lúc lâu sau mới tìm được cơ hội nói chuyện một mình với Juliana.

Vũ hội này do gia tộc hắn cử hành, đám công tử bên cạnh cũng cấp mặt mũi cho hắn, nếu không chưa chắc hắn đã có được cơ hội này.

Harrison cũng không giấu diếm, trực tiếp đưa túi da ma thú cho nàng nói: “Juliana tiểu thư xinh đẹp, bằng hữu của ta, trong vũ hội gặp được nàng, liền điên đảo thần hồn, hắn nhờ ta tặng vật này cho nàng, hy vọng nàng nhận lấy nó.”

Đối với tình huống này, Juliana thấy bình thường, không có gì cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi xem thường bằng hữu của Harrison, ngay cả tặng lễ vật cũng không dám tự mình đưa tới, tự nhiên không được nàng đặt trong mắt.

Toát ra một nụ cười mê người, Juliana êm ái nói: “Harrison, nhờ ngươi nói cho vị bằng hữu kia của ngươi biết, nếu như hắn không có dũng khí đối mặt với ta, ta sẽ không nhận lấy lễ vật của hắn.”

Harrison nhún vai nói: “Ta sớm biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng vị bằng hữu kia của ta nói, trong đó có một chiếc vòng tai của nàng, muốn trả lại cho nàng. Ai, ta trả lại cho hắn vậy.”

Trong lòng Juliana động, lần đầu tiên hỏi: “Bằng hữu của ngươi giờ ở đâu?”

“Hắn?” Harrison cười hắc hắc nói: “Ta nghĩ hắn không có can đảm nhìn nàng cự tuyệt ý tốt của mình, cho nên đã rời đi.”

Vô thức Juliana hướng về nơi vừa mới phát hiện ra Tiếu Ân, nhưng thấy nơi đó trống không, nàng mỉm cười, nhận lấy túi da ma thú.

Lần này tới phiên Harrison thất kinh, hắn kinh ngạc hỏi: “Juliana, nàng muốn nhận nó?”

Juliana chu cái môi đỏ rực lên, tưởng như muốn câu hồn đoạt phách của Harrison, lúc này chậm rãi nói ra: “Ta chỉ muốn nhìn xem trong đó có cái gì, dám nói ta cần nó a…”

Ngọc thủ của nàng sờ vào trong túi, ngón tay tinh tế thon dài, móng tay thì lộ ra ánh sáng màu lam, trông giống như một viên bảo thạch.

Cổ Harrison hơi rung động, tưởng như muốn biến thành cái túi để được nàng sờ soạng.

Mở túi ra, bên trong quả nhiên có một chiếc vòng tai tinh xảo, nhưng nó không hề xứng với bộ trang phục trên người Juliana.

Mặc dù hai người bọn họ không ở trung tâm của vũ hội mà ở trong một nơi tương đối hẻo lánh, nhưng với vẻ đẹp tuyệt sắc của Juliana, tự nhiên khiến nhiều người chú ý, hơn nữa phần lớn đều xuất thân từ danh môn, tự cho mình là thanh niên thanh cao tuấn kiệt.

Những người này không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, còn tưởng Harrison tặng lễ vật cho Juliana.

Cho nên giờ phút này, vừa thấy cái vòng tai đó, phần lớn mọi người đều lộ ánh mắt xem thường, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng thứ đó không phải là vật quý giá gì, tiếp theo, cũng xem thường Harrison.

Có một số người càng lộ rõ vẻ trào phúng, bọn họ rất muốn nhìn cảnh Juliana cự tuyệt, rồi nhìn bộ dáng kinh ngạc sau đó của Harrison.

Nhưng không ngờ, Juliana sau khi nhìn cái vòng tai, không có ý cự tuyệt, ngược lại khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Bàn tay như ngọc của nàng cầm lấy vòng tai, nhẹ nhàng sờ nó, sau đó sắc mặt của nàng có sự thay đổi nhỏ. Dường như phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn, đôi mắt của nàng lộ ra vẻ kinh hỉ, ngay cả khuôn mặt cùng không che dấu được vẻ tươi cười.

Dù Juliana xinh đẹp tuyệt luân, nhưng từ trước đến giờ trước mặt người khác đều vô cùng rụt rè, cho nên vẻ vui mừng phát ra từ nội tâm nàng, rất ít người thấy được.

Hiện giờ khi nàng cười, giống như trăm hoa nở rộ, giống như vầng trăng sáng giữa trời đêm, đột nhiên bao phủ một vòng sáng khiến mọi người thất thần, ngay cả các lão nhân cũng bị nàng làm cho ngây dại.

Cảm giác được hoàn cảnh xung quanh dường như có chút khác thường, Juliana mới cảnh giác, thu hồi lại vẻ tươi cười của mình, thi vòng tai lại, nói: “Harrison, Tiếu Ân ở đâu?”

Đôi mắt Harrison nhất thời mở lớn ra còn hơn cả mắt trâu, hắn kinh ngạc nhìn Juliana, có chút cà lăm hỏi: “Nàng… Nàng làm sao biết được tên của hắn?”

Đôi mắt Juliana mở to, dường như lộ ra những tia sáng làm mê đắm lòng người, mặc dù không nói câu gì, nhưng khiến cho Harrison hoàn toàn đầu hàng.

“Được rồi, ta không giấu nàng, hắn ở trong nhà của ta, là bạn tốt nhất của ta, là một vị nhất tinh ma pháp sư tôn kính.”

“Hắn là ma pháp sư? Nhất tinh ma pháp sư?” Juliana kinh ngạc hỏi, bởi trong trí nhớ của nàng, Tiếu Ân là một cung tiễn thủ.

“Đúng vậy!” Harrison quả quyết nói: “Mặc dù hắn vừa mới tới ma phát công hội để thăng cấp, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là nhất tinh ma pháp sư. Hơn nữa hắn mới có mười tám tuổi, tuyệt đối tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô cùng rộng mở.”

Juliana uyển chuyển cười, giống như chim hoàng anh cất tiếng hót, khiến tâm hồn người khác điên đảo: “Ta biết rồi, ngươi và hắn đều tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô cùng rộng mở.”

Harrison xấu hổ gãi đầu, trong lòng hắn thầm hận, đứng trước mặt mỹ nữ, sao chân tay mình lại luống cuống chứ?

Juliana thu hồi vẻ tươi cười, nói: “Harrison, ngươi giúp ta cảm ơn Tiếu Ân, nếu như hắn muốn gặp ta, thì tới chỗ Dida sư phụ của ta.”

Dừng một chút, lại nói: “Hôm nay ta đã chơi đủ, ngươi không tiễn ta trở về sao?”

“Ta?” Harrison chỉ vào mũi mình, kinh ngạc hỏi.

Juliana hơi tức cười, Harrison nhất thời vui mừng khôn xiết, nói: “Thực tốt, hết sức vinh hạnh!”

Nhưng khi Harrison rời đi cùng Juliana, mới phát giác có điều không đúng. Bởi vì xung quanh bắn ra vô số đạo ánh mắt giết người, rất hiển nhiên hắn trở thành công địch của những thanh niên tuấn kiệt trẻ tuổi.

Giờ phút này khi leo lên xe ngựa, đầu Harrison đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng mơ hồ cảm giác, mình có mắc mưu Tiếu Ân hay không.

Ở trong cỗ xe ngựa, Juliana lấy vòng tai ra, lực lượng tinh thần tiến vào trong vòng tai, nhất thời cảm ứng được bên trong có một không gian rộng lớn. Không gian tầm khoảng năm trăm thước lập phương, ngay cả sư phụ của nàng, Dida đại tát mãn nổi tiếng trong đế quốc cũng không có được.

Ý niệm trong đầu thay đổi, ngọc thủ xinh đẹp của nàng cầm lấy một chiếc lông vũ màu đỏ.

Đó là vật phẩm duy nhất trong vòng tai không gian. Nhưng khi Juliana lấy chiếc lông ra, thân thể không nhịn được hơi run rẩy.

Nàng nhận ra lai lịch của chiếc lông vũ này, hơn nữa quan trọng hơn là, trong chiếc lông vũ này có cất giấu một bí mật to lớn, đối với bộ tộc thiên hồ thì đó là một cơ mật trọng yếu.

Juliana hơi nghiêng đầu, trong đầu xuất hiện rõ thân ảnh của người kia.

Hắn lại là một ma pháp sư, hơn nữa vừa ra tay, đã tặng nàng một phần đại lễ, khiến nàng không thể cự tuyệt được, nhân tình này thực sự quá lớn.

Tiếu Ân trở về gian phòng đơn sơ của mình, đầu tiên nhìn tiến độ tu luyện của đám người Đức Lỗ Phu. Biểu hiện của ba người tốt hơn nhiều so với dự đoán của Tiếu Ân, căn bản không lười biếng tí nào, cẩn thận hoàn thành một cách tỉ mỉ, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ Tiếu Ân giao, mà còn dùng thời gian thừa còn lại để khổ luyện.

Thấy bọn họ, Tiếu Ân nhớ lại đoạn thời gian đầu khi mình tiếp xúc với ma pháp.

Không thể không nói, Kim và Lai An cùng với đám người Đức Lỗ Phu, một khi trở thành đệ tử của ma pháp sư chính thức, là có cơ hội để tiến giai. Sự cố gắng của bọn họ hơn hẳn đám người Benson và Nepal.

Có lẽ, trong thời gian ngắn, sự tiến bộ của Kim và đám người Đức Lỗ Phu không so được với những nhân tài có thiên phú tuyệt đỉnh như Benson, nhưng hơn mười năm nữa, có lẽ song phương sẽ không cách biệt nhau mấy.

Bởi vì chỉ có khổ học nhưng không có tiến bộ, mới biết được gian khổ trong đó, không dám buông lỏng. Mà đám người Benson và Nepal khuyết thiếu kinh nghiệm đó, ngay cả khi biết đạo lý đó nhưng không có kinh nghiệm đau khổ, cho nên yêu cầu đối với bản thân chắc chắn không thể so được với bọn họ.

Cảm thụ cường độ năng lượng trên thân thể đám người Đức Lỗ Phu, Tiếu Ân hài lòng gật đầu.

Tư chất của bọn họ mặc dù không thuộc loại tuyệt đỉnh, nhưng không dưới Kim và Lai An, nếu tập luyện thêm quảng bá thể thao, chắc chắn thành tựu của bọn họ sau này không chỉ dừng ở ma pháp sư chính thức.

Về tới phòng mình, Tiếu Ân lấy mắt kính ra, thuận lợi tiến vào Nhất Hào không gian.

Hình ảnh Juliana xinh đẹp lại một lần nữa hiện ra, nhưng biểu hiện của Nhất Hào lại thân thiết hơn nhiều, không chút tị hiềm kéo lấy cánh tay Tiếu Ân, vui sướng kêu lên: “Chủ nhân, ngài đã tới!”

Mắt Tiếu Ân sáng lên, cười nói: “Đúng vậy, ta đã trở về, bắt đầu tu luyện thôi, nếu không sẽ thua kém đám người Đức Lỗ Phu.”

Nhất Hào mân mê cái miệng nhỏ của mình, nói: “Chủ nhân, ngài xem Juliana tiểu thư ở ngoài hay ta xinh đẹp hơn?”

Tiếu Ân ngẩn ra, không thể giải thích được, Nhất Hào chỉ là một đoạn chương trình, còn Juliana là một con người chân thực, làm sao có thể so sánh hai người với nhau chứ?

Nhưng hắn lập tức nghĩ ra, Nhất Hào đã thêm vào chương trình nội mị, có lẽ đã phát sinh một số biến hóa dị thường.

Hắn ung dung cười nói: “Nhất Hào, không phải ngươi nói ngươi yêu Juliana tiểu thư sao, vậy ngươi so sánh vẻ đẹp với nàng để làm gì?”

Nhất Hào cúi đầu trong chốc lát, bộ dáng ngây thơ đủ khiến bất cứ kẻ nào rung động.

Nếu như là trước kia, chỉ sợ Tiếu Ân đã điên đảo thần hồn, nhưng từ khi tu luyện từ trường hồng trĩ, Tiếu Ân đã có năng lực miễn dịch với động tác của Nhất Hào.

Mặc dù trong mắt của hắn, chỉ xem những cử chỉ của Nhất Hào như những trò đùa tiêu khiển mà thôi, nhưng hắn phải ẩn giấu trong lòng, sợ gây xích mích với Nhất Hào.

“Được rồi, nhanh an bài đi, ta muốn luyện công.” Tiếu Ân nói xong, lập tức ngồi xuống, trước mặt hắn hiện ra một tấm màn hình.

Hiện giờ trong không gian hư cấu, thời gian nghịch soa đã đạt tới bốn mươi lăm lần, mỗi ngày hắn dành tám tiếng để tiến vào Nhất Hào không gian, tức hắn có thêm ba trăm sáu mươi mấy giờ.

Trong khoảng thời gian đó, hắn chỉ ngồi trước màn hình, không biết mệt mỏi, thực hiện đúng một động tác, giống như một đoạn chương trình, không có bất cứ biến hóa gì.

Có lẽ do hắn cố gắng, nên dù không nắm giữ phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần cao cấp, nhưng tốc độ tiến bộ không hề kém hơn nhất tinh ma pháp sư bình thường.

Đương nhiên, khi tu luyện lực lượng tinh thần, tinh lực của Tiếu Ân đặc biệt tập trung cao độ, dường như không cảm giác được sự trôi đi của thời gian, cho nên hắn mới cảm giác, mấy trăm giờ chỉ như một giây.

Rốt cuộc, Tiếu Ân hoàn thành công khóa hôm nay, mỹ mãn đứng dậy.

“Chủ nhân!” Nhất Hào giống như quỷ mị vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Tiếu Ân.

Mặc dù đã sớm biết Nhất Hào có năng lực thần kỳ này, nhưng Tiếu Ân vẫn có chút hãi hùng, nếu như vẫn ở cùng một chỗ Nhất Hào, sớm muộn gì hắn cũng bị nó hù dọa tới vỡ tim.

“Chuyện gì?”

“Ta phát hiện một đoạn nói chuyện, ngài nghe chứ?”

Ánh mắt Tiếu Ân ngưng trọng lại, hắn đương nhiên biết, Nhất Hào tuyệt đối không rỗi hơi mà đi nghe những tin tức nhảm nhí, nếu bị Nhất Hào chú ý tới, chuyện này có mười phần liên quan tới hắn.

“Bật lên cho ta nghe!”

“Vâng!”

Trước mặt Tiếu Ân hiện lên một hình ảnh.

Trong hình ảnh này, có một bóng dáng quen thuộc đối với Tiếu Ân, chính là người ngày hôm nay đã lén ước định với hắn, Klee tát mãn.

Lúc này, vị tát mãn trẻ tuổi tới một nơi hẻo lánh, tiến vào một căn phòng cũ nát.

Chỗ này thuộc địa bàn gia tộc Berwick, nhìn người gác cổng là biết. Hơn nữa phòng ốc ở đây mặc dù mục nát, nhưng cảnh sắc lại tú lệ, không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên nhân vật ở bên trong có thân phận đặc thù, tuyệt đối không phải hạng người bình thường.

Quả nhiên khi tới trước phòng, Klee không đẩy cửa mà vào, chỉ cúi đầu thật sâu trước cửa nói:

-Lão tổ tông,con tới thỉnh an ngài.

Một âm thanh già nua truyền ra từ trong phòng:

-Klee, trong lòng ngươi tràn ngập sự bàng hoàng, vui mừng, do dự, thậm chí còn có chút sát khí. Ai, trong đám người đồng lứa, ngươi được coi là nhân vật kiệt suất, có chuyện gì mà khiến ngươi biến thành như vậy?

Lông mày Tiếu Ân hơi nhíu lại, mặc dù hắn không biết nhân vật ở trong phòng là ai, nhưng nghe hắn nói ổn định như vậy, trong lòng Tiếu Ân mơ hồ có chút ngơ ngẩn.

Sắc mặt Klee thay đổi, hắn vội vàng nói:

-Lão tổ tông, con tới báo cho ngài một tin vui.

-A, có việc vui gì?

-Con đã tìm được một nhất tinh ma pháp sư mới có mười tám tuổi.

-Cái gì?

Thanh âm trong phòng chợt cao vút lên, âm thanh vững vàng dường như trường tồn vĩnh cửu, rốt cuộc xuất hiện sự biến hóa nhỏ.

-Mười tám tuổi đã thành nhất tinh ma pháp sư chính thức? ngươi chờ một chút.

Một lúc sau, đạo âm thanh lại truyền đến:

-Không sai, gần đây quả thực có người ở ma pháp công hội trong thành Hollywood trở thành nhất tinh ma pháp sư, hơn nữa hắn chỉ mới mười tám tuổi.

Nghe được câu này, trên người Tiếu Ân không nhịn được nổi lên một trận da gà. Trong lòng hắn rung động vạn phần, lão già ở trong phòng cuối cùng là ai, lại có năng lực khó tin này, nagy cả tin tức trong ma pháp công hội cũng có thể tra được.

Thần sắc của Klee không biến hóa chút nào, dường như đã sớm biết lão tổ tông có năng lực đó, hắn càng thêm cung kính nói:

-Lão tổ tông, con đã nói qua với hắn, hắn nguyện ý ra tay đối phó hoàng kim sa trùng, hơn nữa sau khi thành công, giao trứng hoàng kim sa trùng cho Harrison.

-Ừ, ngươi làm tốt lắm.

Âm thanh già nua khôi phục lại bình tĩnh hỏi:

-Hắn đưa ra điều kiện gì?

-Không có bất cứ điều kiện gì.

-Cái gì! Chẳng lẽ hắn định trợ giúp miễn phí?

-Đúng vậy, bởi vì hắn là bằng hữu của Harrison, thậm chí ở hồ Stanco, hắn từng cứu Harrison một lần.

-Hắc, hắc…

Thanh âm già nua đột nhiên trầm thấp xuống, nói:

-Klee, ta đem cơ hội tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn cho Harrison, ngươi có chút bất mãn đúng không?

Thân thể của Klee khẽ run lên, nói:

-Lão tổ tông, quyết định của ngài chính là quyết định của gia tộc Berwick, Harrison là đệ đệ của con, con không có chút bất mãn nào cả.

Đứng xem bên cạnh, Tiếu Ân cười lạnh một tiếng, Klee mặc dù là đại ca của Harrison, nhưng tính cách của hai người lại khác nhau. Hắn có thể vừa gặp đã kết thân với Harrison, nhưng với Klee thì nhiều nhất chỉ có quan hệ lợi ích, tuyệt đối không thể kết giao sâu đậm.

-Ai, Klee, tâm tư của ngươi làm sao mà ta không biết chứ?

Người trong phòng thản nhiên thở dài một tiếng nói:

-Kỳ thực, không chỉ có ngươi, ngay cả phụ thân ngươi, huynh đệ, còn có đám thúc bá, đều rất oán hận. Trên thực tế, ngay cả ta cũng đố kỵ với Harrison.

Những câu này vừa nói ra, chẳng những Klee ngây người, ngay cả Tiếu Ân cũng bị mê hoặc.

-Klee, ngươi cảm thấy Harrison có gì khác so với chúng ta?

Klee chăm chú tự hỏi một chút nói:

-Harrison quả thực khác so với chúng ta, từ nhỏ hắn không bị trở ngại gì, linh vật của hắn cũng không do hắn thu hoạch mà là do ngài chỉ định, hơn nữa còn trợ giúp hắn.

-Hắc, hắc, ngươi nói, ra đối tốt với hắn, sủng ái hắn quá phải không?

Klee trầm mặc xuống, mặc dù hắn không nói ra, nhưng không nghi ngờ gì đã thầm công nhận điều này.

Lão nhân thở dài một tiếng nói:

-Klee, sinh ra trong đại gia tộc như chúng ta, đối với các ngươi mà nói, không nghi ngờ gì có điểm khởi đầu rất tốt. các ngươi có thể dễ dàng đạt được những điều mà người bình thường không thể đạt được. Nhưng các ngươi phải chịu đựng áp lực lớn hơn người bình thường. Cho nên khi các ngươi tu luyện, cũng nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ, đối xử với người khác lại càng cẩn thận, không dám tùy ý làm theo ý mình.

Khuân mặt Klee chậm rãi thả lỏng xuống, hơn nữa khuân mặt còn lộ vẻ buồn bã. Lão nhân này có thân phận đặc thù, hơn nữa giọng nói còn mang theo sự thuyết phục cường đại, khiến tâm tư của người khác dao động mãnh liệt, những gì hắn chôn sâu trong lòng dần hiện lên rõ ràng.

-Những người từ gia tộc chúng ta đi ra ngoài, ngoài những nhân vật bình thường, còn lại chia làm hai loại khác nhau.

Lão nhân tiếp tục nói:

-Có những người không chịu được áp lực, sẽ chỉ biết ăn uống chơi đùa, còn lại sẽ trở thành tinh anh của đế quốc, thậm chí trở thành trụ cột của đế quốc.

Hai mắt Klee mơ hồ tỏa sáng, không hề nghi ngờ, hắn đã xem mình thuộc loại hàng ngũ tinh anh, mặc dù bây giờ chưa có khả năng, nhưng chuyện sau này ai mà biết được?

Lão nhân không chú ý tới vẻ mặt hắn, tiếp tục nói:

-Nhưng trong các ngươi, còn xuất hiện một loại người khác, người như thế không cần cơm lo áo mặc, không ai dám giương oai trên đầu hắn, chỉ trong đại gia tộc mới có khả năng xuất hiện.

Klee ngẩn ra, thốt lên nói:

-Là Harrison?

-Không sai, chính là Harrison.

Lão nhân nhẹ giọng nói:

-Trên con đường tu luyện, mặc dù Harrison không bằng các ngươi, nhưng hắn có một tâm hồn chân thành, loại tính cách này là do thần linh ban cho, rất khó bồi dưỡng thành được.

Khuân mặt Klee biến đổi, hắn không nghĩ ra, lão nhân lại đánh giá Harrison cao như vậy.

-Harrison có trái tim chính trực, đối xử nhiệt tình với mọi người. Mặc dù hắn rất dễ bị người khác tính kế, nhưng những cường giả chân chính sẽ tiếp nạp Harrison, bởi vì bọn họ dễ dàng cảm nhận được bản chất của Harrison, có lẽ do thương xót, hoặc xuất phát từ sự yêu thích. Tóm lại, trước những nhân vật hàng đầu, Harrison sẽ không phải chịu thua thiệt.

Klee há to miệng, lần này lão nhân giải thích cho hắn, khiến hắn rất khó hiểu.

Trong phòng truyền ra tiếng thở dài, lão nhân bất đắc gĩ nói:

-Có lẽ đợi ngươi đạt tới thành tựu như ta, ngươi mới có thể hiểu được ý của ta.

Hai mắt Klee phát sáng, trong kiếp này có thể đạt được thành tựu giống như lão nhân, cả đời hắn không ân hận.

-Tóm lại, ngươi nhớ kỹ, trong gia tộc của chúng ta, chỉ có Harrison mới có khả năng tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn, hấp dẫn mấy linh hồn cấp chín.

Lão nhân dừng lại một chút rồi thì thào nói:

-Đây là biện pháp duy nhất để gia tộc Berwick chúng ta thu được linh vật cấp chín, ta tuyệt đối không để cho một sai lầm nào xảy ra.

Khuân mặt Klee căng thẳng, nói:

-Vâng.

Là một thành viên của một gia tộc thế gia tát mãn, hắn đương nhiên hiểu tầm quan trọng của linh vật cấp chín đối với một gia tộc.

Đột nhiên, Klee ngẩng đầu lên nói:

-Lão tổ tông, chẳng lẽ lúc đầu ngài chỉ định cho Harrison kết hợp với linh hồn thể của ma thú cấp 4, cũng đã cân nhác đến hôm nay?

Lão nhân không lên tiếng, một lúc lâu sau mới hòa hoãn nói:

-Tên ma pháp sư Tiếu Ân kia là người như thế nào, hắn đối đãi với Harrison như thế nào?

-Tên Tiếu Ân kia…

Klee trầm tư trong chốc lát, cẩn thận nói:

-Hắn là một người ẩn nhẫn, tuyệt đối không thể khinh thường.

Trong Nhất Hào không gian, Tiếu Ân thất kinh, không thể ngờ được Klee lại đánh giá mình cao như vậy, thực là ngoài mong đợi.

-Lúc đầu Tiếu Ân mang theo ba học đồ tiến vào thành, đúng lúc Harrison lại ra ngoài. Thủ vệ trong tộc an bài cho bọn họ ở trong một gian phòng khác đơn sơ, sau khi Harrison trở về, con cũng đi theo, điều kiện sống ở nơi đó còn kém hơn của hạ nhân.

Klee hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm nói:

-Nhưng bộn Tiếu Ân không hề oán giận, con cẩn thận quan sát, dù là Tiếu Ân hay ba gã học đồ của gã, dường như không để chuyện này trong lòng.

Trong phòng truyền đến âm thanh của lão nhân:

-Không sai, tên Tiếu Ân này quả thực là người trầm ổn.

Lão nhân thản nhiên nói:

-Căn cứ theo tin tức mà ta thu được, khi Tiếu Ân tiến hành khảo hạch, hắn có cả đạo cụ không gian và ma pháp trượng. Lấy năng lực của hắn, chắc chắn là do gia tộc hoặc sư phụ tặng cho. Hắc hắc, với thân phận của hắn, lại có thói quen giản dị như vậy, a, lại còn không nóng này, tuổi còn trẻ mà đã tấn chức thành ma pháp sư chính thức.

Tiếu Ân lộ ra ánh mắt xem thường, từ trước tới nay, hắn không ở tỏng một gia tộc quyền thế nào cả, nếu như không phải thấy được cuộc sống xa hoa trong vũ hội, hắn cũng không biết, cuộc sống của những người này ra sao.

Cho nên ở chỗ này, hắn không cảm thấy có gì không đúng, nhưng làm như vật lại rước phải nghi ngờ không cần thiết, thực là oan uổng mà.

-Lão tổ tông, ngài xem Tiếu Ân có làm ra những chuyện gây hại với Harrison không?

Klee cẩn thận hỏi.

-Chưa chắc, nhưng không thể không đề phòng.

Lão nhân cười hắc hắc nói:

-Hai ngày nữa, ngươi dẫn Tiêu Ân và Harrison tới đại sa mạc, ta sẽ đi theo bọn chúng. Nếu như tên Tiếu Ân lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng, tự nhiên ta sẽ cho hắn chỗ tốt. dù sao, hắn cũng là vị ma pháp sư thiên tài, nếu cùng hắn giao hảo, dù đối với Harrison hay gia tộc chúng ta, cũng là chuyện tốt. Bất quá, nếu hắn không biết điều… hừ.

Tiếng hừ nhàn nhạt đập vào tai Tiếu Ân, giống như một thanh búa lớn nenej vào đầu hắn, khiến hắn rùng mình.

-Lão tổ tông, nhưng Hoàng Kim sa trùng cảm giác quá nhạy cảm, nếu ngài ở đó, chỉ sợ…

-Không sao cả, khi tới gần khu vực của sa trùng, ta sẽ không đi vào, ngoài Tiếu Ân và Harrison ra, không được cho kẻ nào được phép tiến vào.

Nghe lời nói tràn đầy tin tưởng của lão nhân kia, lúc này Klee mới thở phào một hơi.

-Tốt lắm, người lui xuống an bài đi.

Lão nhân phân phó:

-An bài cho thỏa đáng, đừng để Harrison nghi ngờ.

-Vâng.

Klee vội vàng thi lễ, rồi cáo từ rời đi. Khi Klee rời đi, lão nhân mới thì thào nói:

-Linh vật cấp chín, nếu như có thể để Harrison sử dụng, vậy gia tộc Berwick sẽ trở thành gia tộc vinh quang nhất tỏng bộ tộc thanh lang.

Nhìn bóng lão nhân chậm rãi đóng cửa, Tiếu Ân đột nhiên hỏi:

-Nhất Hào, ngươi thấy rõ hình dang của lão nhân đó chứ? Tại sao không thấy hình của lão.

-Bởi vì trong phòng của lão nhân có một lá chắn năng lượng kỳ lạ, tôi không thể nào ***ng vào đó.

Nhất Hào uyển chuyển giải thích.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, xem ra ruồi máy khi đối mặt với cao cấp tát mãn cũng bị hạn chế, không thể không kiêng kỵ gì mà điều tra như trước nữa.

-Chủ nhân, hiện tại ngài đã chuẩn bị rời đi chứ?

Nhất Hào dò hỏi.

-Rời đi?

Tiếu Ân không hiểu hỏi:

-Tại sao phải rời khỏi nơi này?

-Ngài không thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ sao, bọn họ muốn tính kế với ngài.

-TÍnh kế ta?

Tiếu Ân xem thường, cười lạnh một tiếng nói:

-Có ngươi ở bên cạnh giám sát, bọn họ đừng nghĩ tới việc tính kế với ta.

-A?

Nhất Hào khó hiểu hỏi:

-Chủ nhân, chẳng lẽ ngài chuẩn bị giúp bọn chúng đi tìm trứng hoàng kim sa trùng?

-Tất nhiên, tại sao lại không giúp chứ?

Tiếu Ân hỏi ngược lại.

Khuân mặt của Nhất Hào trở nên thú vị, nó suy nghĩ nửa ngày mới sâu kín nói:

-Chủ nhân, tôi hiểu rồi.

-Ngươi hiểu gì?

Tiếu Ân tò mò hỏi.

-Tôi hiểu suy nghĩ của loài người rất khó nắm bắt.

Nhất Hào nghiêm túc nói.

Tiếu Ân dở khóc dở cười nhìn nó, bất đắc dĩ nói:

-Nhất Hào, ngươi đã nghe cuộc nói chuyện của bọn chúng thì nên biết, bọn chúng thu được trứng Hoàng Kim sa trùng, người được lợi là Harrison. Đã như thế, tại sao ta lại từ chối không giúp chứ?

-A, ngài nói vì Harrison, ngài nguyện ý bị lợi dụng?

-Không phải là lợi dụng.

Tiếu Ân trầm ngâm nói:

-Phải nói là lợi dụng lẫn nhau. Một khi ta lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng, lão già kia cũng đã nói, sẽ đưa ta thù lao khiến ta hài lòng. Hơn nữa, nếu Harrison thực sự chiếm được linh vật cấp chín, như vậy chẳng khác gì ta có được một vị minh hữu có thực lực khổng lồ, cuộc mua bán này, không lý do gì ta không làm.

Nhất Hào hơi sững sờ, ý nghĩ phức tạp này có lẽ vượt phạm vi lý giải của nó, nó không thể phán đoán được cũng là chuyện bình thường.

-Được rồi, nếu ngài làm như thế, ta ủng hộ ngài.

-Cảm ơn.

Hai tay Tiếu Ân nắm lại, tỏng mắt hắn hiện lên một tia sáng:

-Sau khi học được thuật triệu hoán Viêm Ma, ta còn chưa biết năng lực cực hạn của nó, có lẽ lần này có thể chính thức buông tay thử một lần.

Lông mày Nhất Hào cau lại, yên lặng nhìn Tiếu Ân, trong đầu nó hiện lên ý nghĩ, có lẽ Tiếu Ân muốn thử nghiệm thực lực chính thức của Viêm Ma, cho nên mới lựa chọn như thế….

Sáng sớm hôm sau, Harrison lập tức tới, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi Tiếu Ân làm sao quen Juniana.

Tiếu Ân lập tức triển khai phương pháp càn khôn đại na di, chuyển đề tài này sang chuyện vũ hội ngày hôm qua.

Nói đến vũ hội ngày hôm qua, Harrison lập tức trở nên hăng hái, hắn không ngừng đàm luận đám thiếu nữ xinh đẹp ở đế đô, hơn nữa còn kể cho Tiếu Ân biết chiến tích vĩ đại của mình. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Tiếu Ân cẩn thận khống chees câu chuyện, mỗi khi có xu hướng chuyển sang chuyện của Juliana,, hắn lập tức lái sang chuyện khác. Đợi Harison thao thao bất tuyệt, khô cả miệng lưỡi, lúc đó mới phát hiện ra, thì Tiếu Ân lấy cớ tu luyện mà chuồn mất, còn đám người Đức Lỗ Phu thì không biết chuyện của Juliana, dù Harrison có hỏi cũng không thu được tin tức gì.

Đương nhiên, Tiếu Ân cũng không rời đi, bởi vì hắn vừa đi ra ngoài đã bị Klee chăn lại.

Đối với vị Lang Nhân tát mãn này, Tiếu Ân không có nhiều hảo cảm, đặc biệt khi nghe câu chuyện ngày hôm qua giữa hắn va lão tổ tông của gia tộc Berwick, Tiếu Ân càng không xem hắn là bằng hữu.

Nhưng biểu hiên ra bên ngoài, vẫn phải thân thiết với hắn.

-Tiên sinh Tiếu Ân, ngài tính khi nào tới đại sa mạc?

Nói chuyện phiếm nửa ngày, cuối cùng Klee không nhịn được hỏi/

-Đương nhiên là hai tháng sau.

Tiếu Ân không do dự nói:

-Ngươi không phải nói, hai tháng sau mới tới kỳ sinh sản của Hoàng Kim sa trùng sao?

-Đúng vây.

Klee cười khổ nói:

-Tiên sinh Tiếu Ân, mặc dù chỉ còn hai tháng nữa, nhưng từ đây chạy tới sa mạc Sahara, ít nhất phải mất hơn một tháng.

-Không sao cả.

Tiếu Ân vung tay, ra hiệu nói:

-Ta sẽ bay tới đó, đến lúc đó mang theo Harrison cùng đi là được.

-Không được.

Klee quả quyết nói:

-Harrison không biết chỗ đó ở đâu.

-Hắn không biết?

-Đúng vậy, chúng ta không nói cho hắn biết.

Klee mỉm cười bịa chuyện nói:

-Bởi vì chúng ta muốn hắn ngạc nhiên va bất ngờ, cho nên mới cố ý dấu hắn.

Tiếu Ân cười lớn mấy tiếng nói:

-Không sai, đến lúc đó khiến hắn ngạc nhiên va vui mừng, thực không biết, sau khi biết chuyện hắn hưng phấn như thế nào?

Klee và Tiếu Ân cười khan mấy tiếng, nhưng có chút miễn cưỡng. xem ra Klee có chút không cam lòng đối với quyết định của lão tổ tông. Nhưng bằng vào năng lực của hắn, thực không có cách nào phản kháng.

Tiếu Ân cố ý trầm ngâm trong chốc lát nói:

-Được rồi, chúng ta xuất phát, ta tới ma pháp công hội tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm trứng sa trùng bình thường, yêu cầu Harrison đồng hành cùng ta.

Đôi mắt Klee hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức trở nên thư thái, nói vậy hắn cũng biết quy định cổ quái của ma pháp công hội trong đế quốc Lang Nhân.

Tiếu Ân gật đầu với hắn nói:

-Tiên sinh Klee, xinh ngài chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, ta và ba đệ tử sẽ đi cùng nhau. Mặc dù bọn chúng sẽ không tiến vào đại sa mạc nhưng ở bên ngoại nhìn một chút cũng tốt.

-Tốt, đo là chuyện nhỏ, ngài không phải lo lắng.

Klee cam đoan nói.

Ngồi trên xe ngựa xa hoa, nhìn thành thị từ từ khuất sau tầm mắt, Harrison thở dài một tiếng noi:

- Tiếu Ân, ngươi không định gặp tiểu thư Juliana sao?

Tiếu Ân tức giận nói:

-Harrison, ngươi không nói ai bảo ngươi câm đâu. Ta đã sớm nói với ngươi, ta và cô nàng Jaliana kia không có quan hệ gì mà.

-Thật không, nếu không có quan hệ, sao ngươi lại đưa cho người ta một chiếc vòng tai? Còn nũa, tại sao nàng lại nhận nó?

Tiếu Ân lộ ánh mắt xem thường nói:

-Ta thấy cái vòng tai đó đẹp, nên mới tặng nàng, chẳng lẽ không được sao?

-Nói bậy, cái vòng tai đó thì đẹp cái nỗi gì? So sánh được với nàng chứ.

-Điều đó chưa chắc, chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua, mỗi người có một sở thích riêng ak? Có lẽ nàng ta thích sự tinh xảo của chiếc vòng tai đó.

-Thật không?

Harrison nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:

-Thế tại sao nàng lại biết tên ngươi?

Tiếu Ân sửng sốt, vấn đề này khó giải thích đây.

Đôi mắt chuyển động, hắn hít sâu một hơi nói:

-Được rồi, Harrison, nếu ngươi đã hỏi, ta cũng thẳng thắn nói với ngươi.

Khuân mặt của Harrison nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói:

-Rất tốt, thế mới là huynh đệ tốt, nói nhanh lên nào!

Vẻ mặt của Tiếu Ân trở nên trang nghiêm, ánh mắt nghiêm túc nói:

-Nói thật, bởi vì ta và tiểu thư Juliana có tình ý với nhau.

-Cái gì?

Harrison mở rộng miệng sói ra, cả hàm răng cũng lộ ra. Mặc cho hắn suy đoán thế nào, cũng không thể tưởng được, Tiếu Ân lại kể ra tin tức động trời như vậy.

Nếu như là người bình thường nói, Harrison tuyệt đối không tin.

Nhưng Tiếu Ân thì khác, buổi tối hôm đó, Harrison tự mình đưa vòng tai cho Juliana hắn thấy vẻ mặt biến hóa của nàng, nên tin tưởng lời nói của Tiếu Ân vài phần.

-Ai…

Tiếu Ân xúc động thở dài một tiếng nói:

-Juliana vốn xuất thân từ danh môn, mà ta chỉ là một ma pháp sư nho nhỏ, tứ cố vô thân, chênh lệch giữa chúng ta rất lớn. cho nên ta mới trả lại vật đính ước cho nàng.

Harrison càng mở miệng lớn ra, khiến Tiếu Ân lo lắng, tên này có vị vỡ miệng hay không.

-Tiếu, TIếu Ân, ngươi không gạt ta đó chứ?

Tiếu Ân xem thường liếc mắt nhìn hắn, nói:

-Vòng tai này vốn thuộc về Juliana, nếu như ngươi không tin, có thể tới hỏi nàng, sẽ biết thôi.

Harrison trầm ngâm một chút, ghi tạo những lời này vào trong lòng, quyết định, lần sau gặp lại, phải hỏi cho rõ.

Nhìn Harrison trầm mặc, trong lòng Tiếu Ân mơ hồ có chút lo lắng hỏi:

-Này, ngươi không sao chứ?

Harrison lắc đầu cười nói:

-Không có việc gì.

-Nhưng ta thấy hình như ngươi có chuyện.

-Ai, ngươi không phải là người ở đế đô, nên không hiểu suy nghĩ của chúng ta.

Harrison hiếm khi thở dài nói:

-Từ nhỉ, Juliana đã rất xinh đẹp rồi, cả đế đô, không, không chỉ cả đế đô, ngay cả hoàng thất của các đế quốc khác cũng đều biết.Đáng tiếc tới bây giờ chưa có ai khiến nàng động tâm. Những thanh niên quyền quý ở đế đô như ta, không ai không muốn ôm mỹ nữ về nhà, vậy mà cuối cùng lại để người ngoài độc chiếm thực là tức chết mà.

Tiếu Ân ngẩn ra, hồ nghi liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

-Harrison, ngươi tin lời ta?

-Nói nhảm.

Harrison nhíu mày nói:

-Cho tới giờ, Juliana chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân nào ngoài đại tát mãn Dida. Nếu như nàng không phải có ý với ngươi, sao lại nhờ ta nói với ngươi.

Tiếu Ân không nhịn được cười, đừng nói mình vừa đưa cho nàng một phần đại lễ, dù không có phần đại lễ này thì ngày xưa khi mình ở ốc đảo, tốt xấu gì mình cũng đã cứu nàng một mạng.

Hơn nữa lúc đầu nàng nói ra, chỉ đơn thuần là do cảm kích ân cứu mạng của Tiếu Ân, nhưng không có tư tình nam nữ gì cả.

Nhưng chuyện qua lời kể của Harrison lại trở nên minh bạch không rõ ràng, khiến Tiếu Ân dở khóc dở cười.

-Quên đi.

Harrison vung tay nói:

-Tiếu Ân, ngươi lần này tới đại sa mạc, chuẩn bị tìm bao nhiêu trứng sa trùng?

-A, ma pháp công hội dường như cũng không yêu cầu số lượng.

Harrison lắc đầu nói:

-Mặc dù không yêu cầu số lượng, nhưng nếu ngươi tìm được một trăm trứng sa trùng, chắc chắn ngươi sẽ nổi danh.

Tiếu Ân chần chờ một chút, nói:

-Không phải cần như thế chứ.

-Không.

Harrison tùy tiện nói:

-Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi. Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Tiếu Ân không thể giải thích được đành lắc đầu. Trong lòng hắn có chút hối hận, không nên lấy Juliana ra làm trò đùa. Nhưng hắn không ý thức được, mặc dù hắn nắm giữ được từ trường hồng trĩ, không bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của từ trường nội mỵ, nhưng bản thân Juliana là một vị thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, dù không có từ trường nội mỵ, cũng khiến nhiều người điên đảo.

Là nam nhân bình thường, có chút hứng thú đối với nữ nhân là chuyện bình thường, cho nên hắn mới đem nàng ra làm trò đùa.

Nói cho cùng, đây chỉ là một hành vi vô thức mà thôi, có điều người trong cuộc không có phát giác ra mà thôi.

Hai người Tiếu Ân ngồi tỏng xe ngựa, được một người hầu trong gia tộc Berwick hộ tống, trải qua thời gian một tháng, cuối cùng, cũng tới sa mạc Sahara trong truyền thuyết.

Đại sa mạc rất hoang vu. Dù là ở rìa sa mạc cũng không tìm thấy một ngọn cây ngọn cỏ nào cả.

Xa xa, chỉ có những khối đá to nhỏ, cùng với bầu trời màu xanh biếc, bụi vàng của cát, từ đầu tới cuối, đại sa mạc rất yên tĩnh…Gia tộc Berwick phái ra ba gã cao cấp đi theo hai người Tiếu Ân. Ba gã tát mãn này không thuộc gia tộc Berwick mục đích lần này của họ là để giám sát Tiếu Ân, bảo đảm hai người an toàn khi giao thủ với sa trùng, hơn nữa còn phải thu được trứng sa trùng.

Đương nhiên, khi cần, ba gã tát mãn cao cấp cũng sẽ ra tay viện trợ, nhưng một khi bọn họ ra tay thì là lức đợt thì luyện kết thúc.

Mặc dù Tiếu Ân không nhận ra ba người này, nhưng hắn biết trong ba người có một người có sứ mạng dẫn bọn họ tới khu vực của Hoàng Kim sa trùng.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, thì đây là lần đầu tiên Tiếu Ân tiến vào sa mạc.

Nhìn sa mạc hoang vu,từng đợt cát cuồn cuộn lại dưới chân, giống như lửa nóng, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Nhưng năm người mang theo bảy con lạc đà, không hề có ý niệm quay lại, di chuyển trong sa mạc rộng lớn.

Trong năm người này, Harrison tới là để tiến hành thí luyện, cho nên nhiệm vụ dẫn đường, tự nhiên do hắn đảm nhận.

Khi hắn vung tay lên, trên người nhất thời xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng. đạo ánh sáng màu trắng này ở trên không trung một lúc lâu, đột nhiên chuyển về một hướng.

Harrison khẽ gật đầu, ra hiệu cho người phía sau, nói:

-Hướng này, mười dặm nữa là tới, đi nhanh thôi.

Mặc dù Tiếu Ân đã sớm nghe nói qua thú nhân tát mãn có năng lực dò đường trong sa mạc, nhưng tới hôm nay hắn mới được mở rộng tầm mắt.

Hắn đuổi lạc đà tới gần Harison hỏi:

-Harrison, ngươi làm thế nào mà phán đoán được phương hướng?

-Đương nhiên là dựa vào linh vật bạch tuộc.

Harrison nói:

-Linh vật của tát mãn chúng ta là linh hồn thể của ma thú, có lực lượng thần kỳ, rất mẫn cảm với sự biến hóa của lực lượng và không khí. Cho nên chỉ cần có tát mãn, không lo bị lạc đường.

Hai mắt Tiếu Ân sáng lên, đáng tiếc mình lại không cần phương pháp này.

Hắn dừng lại một chút nói:

-Linh vật có phạm vi cảm ứng chứ?

-Có, linh vật càng cường đại, phạm vi cảm ứng càng mạnh, nhưng linh vật nhỏ yếu, phạm vi cảm ứng được chỉ rất nhỏ.

-Bạch tuộc của ngươi thì sao?

-NÓ vừa trải qua tiến hóa, thực lực không tồi. chỉ cần chúng ta không tiến sâu vào trong sa mạc, sẽ không bị lạc mất phương hướng.

Harrison tự hào nói.

Tiếu Ân chậm rãi gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:

-Harrison , nghe nói tát mãn có thể cải tạo được đạo cụ không gian, linh vật của ngươi có khả năng đó chứ?

-Đương nhiên là có.

Harrison cất cao giọng nói:

-Chỉ cần là tát mãn, cho dù là tát mãn cấp bậc thấp nhất, cũng có thể cải tạo đạo cụ không gian của các người thành không gian ngủ đông, dùng để chở ma thú to lớn.

-Các ngươi làm thế nào?

-Không biết.

Harrison nhún vai nói:

-Đây là năng lực đặc biệt mà thần linh ban cho linh vật, cũng chỉ có thần linh mới biết chúng nó làm như thế nào.

-Thần linh? Trên thế giới này, thực sự có thần linh sao?

Harrison trầm mặc trong chốc lát, nói:

-Có hoặc không có, chỉ có trời mới biết được, dù sao ta chưa từng gặp qua.

Trải qua hai ngày di chuyển, mọi người dần trầm mặc xuống. Trong hoàn cảnh buồn tẻ này, ngay cả người có tính cách sảng khoái như Harrison cũng mất đi hứng thú nói chuyện.

Quay đầu nhìn lại, phương xa có mấy bóng đen đi theo bọn họ.

Khi tiến vào sa mạc ba gã tát mãn cao cấp chủ động đi phía sau, nhưng với năng lực đặc thù của bọn họ, muốn đi theo sau hai người Tiếu Ân là một chuyện dễ dàng.

Harrison thấy nhàm chán, lại thả linh thể bạch tuộc ra, lúc này linh thể bạch tuộc biểu hiên thái độ khác thường, ánh sáng màu trắng trở nên nồng đậm hơn, chỉ thẳng về phía trước.

- Tiếu Ân mau nhìn.

Harrison ngạc nhiên vui mừng nói:

-Chúng ta tìm được rồi.

-Cái gì? Là sa trùng sao?

Tiếu Ân dồn dập hỏi.

Đến tận bây giờ, hắn chưa biết hình dáng của sa trùng ra sao, đương nhiên có chút nóng vội.

-Đúng vậy, bạch tuộc phát hiện thấy sa trùng, hơn nữa là hai con.

Harrison hưng phấn nói:

-Chúng ta lưu lại hành lý và lạc đà, cần phải giải quyết hai mối họa này.

Dừng lại một chút, hắn lại nói:

-Hy vọng chúng nó đã tiến vào thời kỳ sinh sản, nếu không lần này chúng ta đi uổng công.

Hai người Tiếu Ân lưu lạc đà lại chỗ này, hai người không lo lắng gì, bởi ở trong biển cát này, trừ khi gặp phải gió bão, nếu không lạc đà sẽ không chạy trốn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiếu Ân lấy áo giáp ra, trên tay hắn, ngoài đại kiếm ra, còn có cây ma pháp trượng.

Nhìn trang phục trước mắt của t Tiếu Ân, Harrison liền ôm bụng cười, ngay cả Tiếu Ân cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng không vì thế mà hắn không mặc bộ áo giáp này, bởi vì bộ áo giáp và vũ khí ma pháp khiến hắn thêm yên tâm.

Phải biết rằng mấy thứ này, Tiếu Ân luyện chế thành khi còn là bát cấp học đồ, rất thích hợp để Tiếu Ân vận dụng, nhưng bây giờ phút này không còn nhiều ý nghĩa nữa, nhưng hắn vẫn muốn mặc nó để bảo vệ cái thân thể yếu ớt của mình.

So với uy lực của ma pháp thì thân thể loài người quả thực quá yếu ớt.

Hai người nhanh chóng lướt trên mặt đất, đặc biệt là Tiếu Ân, phát động Phong Tường Thuật trên bộ áo giáp, hắn không bay lên không trung, mà bay phía trên mặt đất khoảng nửa thước mà thôi.

Mà biểu hiện của Harrison lại càng khiến Tiếu Ân kinh ngạc. Hắn biết bạch tuộc là con ma thú hệ thủy, nếu ở tỏng hồ Stanco, tự nhiên nó có thể phát huy uy lực lớn nhất, nhưng hiện giờ ở trên biển cát, năng lực của nó bị hạn chết mới đúng.

Nhưng khi Harrison vung tay lên, năng lượng vẫn biến thành hình bạch tuộc như cũ, nhưng khác ở chỗ là, mấy cái xúc tu tiếp xúc với mặt đất còn thân hình bạch tuộc thì dung hợp với thân thể của Harrison.

Nhìn qua, bản thân Harrison chính là con bạch tuộc. thân thể hắn chỉ có thêm tám cái chân mà thôi.

-Harrison, ngươi có thể kết hợp với linh vật?

Tiếu Ân kinh ngạc hỏi.

-Đúng vậy, sau khi bạch tuộc của ta tiến giai, ta có thể làm được điều này.

Harrison cười hắc hắc nói:

-Nếu nó tiến giai, ta có thể biến thành bộ dạng của nó để tác chiến.

Trong lòng Tiếu Ân động, hắn mơ hồ nắm bắt được phương thức chiến đấu của tát mãn.

Nếu như nói ma pháp sư sử dụng ma pháp để công kích, kỵ sỹ ma thú sử dụng vật cưỡi để chống lại ma pháp sư, còn tát mãn cao cấp,khi linh vật của bọn họ được đề cao, có lẽ bọn họ có thể trực tiếp biến thành ma thú khi còn sống, lúc này chiến đấu với tát mãn, giống như chiến đấu với một ma thú.

Đột nhiên, Tiếu Ân nghĩ tới linh thể cấp chín ở trong mộ địa của các triều đại tát mãn. Nếu như Harrison thực sự có được linh thể đó, hơn nữa còn bồi dưỡng nó tới trạng thái đỉnh cao, như vậy khi gặp phải ma đạo sỹ, cũng có thể buông tay đánh một trận.

Đang cảm khái thì cách đó không xa, hai hố cát đột nhiên nổ tung lên, hai sinh vật to lớn chui từ hai hố cát lên, hướng về phía Tiếu Ân và Harrison.

Hai mắt Tiếu Ân ngưng tụ lại, cẩn thận nhìn hai ma thú.

Thân hình của chúng nó dài như một con mãng xà bình thường. nữa thân thể của chúng vẫn chôn trong sa mạc, nhưng thân thể lộ ra dài gần năm thước. đầu chúng nó lại càng to, cái mồm của chúng thì không có răng, chỉ có một hắc động hình tròn, dường như có thể nuốt cả ánh sáng vào trong đó.

Nhưng, có lẽ do hình thể của chúng quá lớn, nên động tác của chúng không nhanh, cho nên dù là Tiếu Ân hay Harrison đều có thể dễ dàng né tránh. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Hai sa trùng này không cắn trúng ai, thân hình lướt ngang qua, muốn dùng thân thể to lớn để đánh hai người.

Tâm niệm Tiếu Ân động, đã bay lên trời, hắn nắm giữ quỹ đạo phi hành, khiến một con sa trùng phải chú ý tới hắn.

Động tác của Harrison khác với Tiếu Ân, thân hình vừa động, một cái xúc tu quấn vào thân hình con sa trùng.

Giác hút của xúc tu vô cùng hữu ích, vững vàng bám vào thân sa trùng, sau đó mấy cái xúc tu luân phiên nhau di chuyển, tới gần đầu sa trùng.

Sa trùng liều mạng lắc lư cái đầu lớn của mình, muốn quật Harrison xuống, nhưng đáng tiếc dù nó giãy dụa như thế nào cũng không thể lay chuyển được Harrison.

Xúc giác của Harrison cuối cùng quấn lấy đầu sa trùng, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng nói:

- Tiếu Ân, hạ sát thủ đi, sa trùng này có trứng.

Khi nói chuyện, tám cái xúc tu của hắn có sự biến hóa kỳ diệu.

Trong đó có hai cái xúc tu giữ cho thân hình hắn ổn định, còn sáu cái xúc tu còn lại trong nháy mắt biến thành lợi khí bén nhọn, đâm thẳng vào cổ sa trùng.

Sa trùng càng giãy dụa kịch liệt, thần sắc Harrison ngưng trọng lại, mặc dù sa trùng không có uy hiếp lớn tới hắn, nhưng nếu bị thân thể to lớn của nó đập phải, thì không phải chuyện đùa. Cho nên , từ đầu tới cuối, hắn đều duy trì trạng thái cảnh giác, không dám có chút buông lỏng.

Một trong tám cái xúc tu đâm trúng cổ sa trùng, lập tức đâm loạn ra tám hướng, dưới lực đâm to lớn của linh vật bạch tuộc, sa trùng không duy trì được lâu, cuối cùng đầu của nó bị kéo gãy.

Mất đi cái đầu để chỉ huy, thân hình to lớn của sa trùng sụp đổ, nhưng nó không chết ngay, mà chui vào hố cát, ngay cả nửa thân chôn trong cát cũng cố chui ra.

Harrison phản ứng cực nhanh, hắn vứt đầu sa trùng đi, lập tức sử dung bạch tuộc rời xa nơi đó.

Tám cái xúc tu dốc toàn lực di chuyển, tốc độ cực nhanh, không hề thua kém khoái mã.

Giải quyết xong con sa trùng đo, Harrison ngồi xem náo nhiệt, hắn không định đi hỗ trợ Tiếu Ân.

Ở trên không trung, thấy Harrison giải quyết gọn nhẹ một con sa trùng, trong lòng Tiếu Ân cảm thấy bội phục.

Nhưng hắn không biết, trước khi khởi hành, Harrison đã nghiên cứu qua ưu điểm và nhược điểm của sa trùng, cho nên mới dễ dàng đắc thủ như vậy. nhìn Harrison ra tay, Tiếu Ân biết được nhược điểm lớn nhất của sa trùng, chính là chỗ tiếp nối trong thân thể nó.

Trong lòng động, Tật Phong Thuật đơn giản được phóng ra.

Với tốc độ cực nhanh của Tật Phong Thuật, không có chuyện gì ngoài ý muốn, bắn trúng cổ của sa trùng. Nhưng Tiếu Ân lập tức phát hiện ra, mặc dù Tật Phong Thuật cường đại, nhưng thương tổn tạo ra kém hơn so với mấy cái xúc tu. Nếu như chỉ dựa vào ma pháp này để công kích, vậy phải có hơn mười cái, trăm cái cùng phát ra mới thành công cắt sa trùng thành hai đoạn.

Nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn đầu sa trùng sinh long hoạt hổ tiến về phía mình dương oai diễu võ, tay Tiếu Ân giơ lên, một đạo gió lốc xuất hiện trước mặt sa trùng.

Lúc đầu đạo gió lốc nhẹ nhàng, nhưng chỉ một giây sau đó, nó trở nên bạo động, tạo thành một vòi rồng lớn.

Những hạt cát ở xung quanh bị lực hấp dẫn của vòi rồng, cuốn vào trong đó.

Nhưng khiến người khác phải sợ hãi, đó là vòi rồng này dường như có ý thhucws, xoay chuyển quanh người sa trùng.

Vòi rồng ngày càng lớn lên, thân hình to lớn của sa trùng bị hút vào trong đó.

Khóe miệng Tiếu Ân nở nụ cười, lần đầu tiên hắn thi triển ma pháp này khi xé rách quyển trục Toàn Phong Thuật.

Nhưng sư dụng quyển trục công kích khác với ma pháp do mình triệu hoán ra.

Sử dụng quyển trục để công kích, hắn không thể khống chế được phương hướng của vòi rồng, nó chỉ là một đạo gió lốc tàn phá không gian hai trăm thước xung quanh, sau đó hoàn toàn biến mất.

Nhưng hiện giờ thực lực của Tiếu Ân đủ để chủ động thi triển pháp thuật này, cho nên hắn hoàn toàn khống chế được phạm vi và phương hướng của vòi rồng này.

Hắn tùy ý khống chế độ mạnh yếu của cơn lốc, linh giác của ma pháp sư chính thức thậm chí còn giúp hắn gia tiếp được với con cuồng phong.

Khi vòi rồng cuốc con sa trùng vào trong., Tiếu Ân điều khiển đạo gió lốc này bay lên cao, cho nên khi trên không trung xuất hiện một tiếng nổ kịch liệt thì đầu sa trùng đã bị con lốc xé thành trăm ngàn mảnh, hoàn toàn mất đi sức sống

Bạn đang đọc Dị Giới Chi Quang Não Uy Long của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.