Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

59~63

Phiên bản Dịch · 14867 chữ

Lúc Lưu a ma còn đang mặc sức tưởng tượng đến hình ảnh tốt đẹp mình tay trái ôm một chắt nội, tay phải ôm một chắt nội, trên lưng còn cõng một chắt nội thì Phương Trí Viễn đã đưa hai người đến cửa nhà. Lưu a ma đau lòng Phương Trí Viễn, bắt hắn ở lại ăn cơm. Phương Trí Viễn liền ăn điểm tâm ở nhà Lưu Trang rồi nhanh chóng trở về. Dù sao Trần a ma và Trần Nghiễn gia cũng là khách, nào có khách nhân ở mà chủ nhân lại không tiếp đón, hơn nữa, cũng chỉ sợ hai người không kịp chăm sóc cữu ma và tiểu biểu đệ.

Về tới nhà, Phương Tằng đã trở lại, đang ra sức giặt tã. Phương Trí Viễn nhìn cữu cữu mình, ngẫm nghĩ rồi nhận mệnh đến giúp. Phương Tằng vội vàng ngăn lại, nói: “Hổ tử, không cần, chỉ có ít tã thôi, cữu cữu giặt lát là xong. Hôm nay con dậy sớm, hôm qua lại mệt mỏi, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa nấu canh gà con cũng uống đi, tẩm bổ một chút. Đừng cậy mình khỏe mạnh không sao, con còn đang tuổi lớn đấy.”

Trần a ma nghe thế cũng nói: “Đúng vậy, Hổ tử, cữu cữu cháu nói rất đúng. Cháu đang tuổi lớn, đừng chỉ lo làm. Đi nghỉ đi, lát nữa đệ đệ tỉnh, dẫn cháu vào thăm đệ đệ. Bọn Đại Mao đi chơi với Đại Tráng, Tiểu Tráng rồi, nhân lúc trong nhà yên ắng, cháu ngủ đi một giấc, chúng nó mà về thì cháu sẽ đau đầu đấy.”

Phương Trí Viễn đúng là hơi mệt mỏi, cũng không từ chối, đi vào phòng ngủ một giấc.

Lâm Thành gia dẫn hai nhi lang đến thăm cha con Trần Mặc, mang theo hai con gà mái và bốn mươi quả trứng gà. Trần a ma giữ lại ăn cơm, bọn họ từ chối, nói đợi hôm tắm ba ngày sẽ đến ăn một bữa, bây giờ Phương gia bận rộn, cũng không ở lại làm phiền.

Tiễn bước Lâm Thành gia, trong thôn, người thân quen với Phương Tằng lục tục đến. Trong nhà, trứng gà và gà mái rất nhanh đã chất thành đống. Ai đến Trần a ma đều rất khách khí chu đáo, khách chủ tẫn hoan. Từ lúc đó, trong thôn không còn ai nói nhà Trần Mặc kênh kiệu nữa.

Lúc Trần Mặc tỉnh đã là giữa trưa. Anh không có sữa, bé con uống sữa dê mà Phương Tằng đã chuẩn bị từ trước nên anh ngủ cũng không ai gọi dậy. Hôm qua anh sinh con mất sức, tối còn nói chuyện với Phương Tằng một hồi nên mới ngủ sâu như vậy.

Anh đang trong tháng, Trần a ma đã hầm canh gà từ lâu, thấy anh tỉnh liền bưng vào. Đáng tiếc, Trần Mặc chưa sinh thì khẩu vị rất tốt, giờ sinh rồi lại ngược lại, nhìn canh gà đầy mỡ liền không muốn ăn, làm Trần a ma lo lắng không thôi.

Ở cữ không thể qua loa, nếu không, nếu có mầm bệnh thì người khổ chỉ có ca nhi nhà ông. Nhưng Trần Mặc không ăn được, không thể ép. Trần a ma muốn buộc anh uống, nhưng Trần Mặc uống mấy ngụm liền nôn ra hết, làm Trần a ma hoảng sợ, cũng không dám ép anh nữa.

Phương Tằng biết cũng lo lắng, anh biết việc ở cữ rất quan trọng. Ca nhi nhà người ta ở cữ chỉ sợ không đủ ăn, nhà mình lại ăn không vô, này đúng là muốn mạng mà, làm anh lo chết. Phương Trí Viễn nghe cũng lo lắng, dù sao Trần Mặc đối với hắn rất tốt, nếu Trần Mặc thật sự có mầm bệnh, người khổ là cữu cữu và đệ đệ hắn.

Cuối cùng là Lưu a ma đến thăm Trần Mặc nghĩ ra biện pháp, không hầm gà vịt thịt cá, chỉ ninh cháo hoa, cho Trần Mặc uống nước cơm. Trần Mặc uống không buồn nôn nữa, sau đó Lưu a ma lại nấu nước đường luộc trứng. Trần Mặc ăn hai quả trứng, uống chút nước đường, sắc mặt mới tốt hơn.

Trần a ma thiên ân vạn tạ Lưu a ma, hôm sau liền làm theo, nấu cháo lấy nước cơm, trứng gà nước đường. Ăn hai ngày, Trần Mặc mới bắt đầu thèm ăn, cũng có thể uống một bát canh gà, ăn mấy miếng thịt gà, làm Phương Tằng và Trần a ma vui không kiềm được.

Tắm ba ngày, không ít người đến Phương gia. Phương Tằng vốn muốn làm lớn, nhưng bộ đầu Trần nói em bé còn nhỏ, không nên phô trương, nếu không sẽ không có phúc, nói chỉ mời người nhà, đợi đến đầy tháng thì có thể làm náo nhiệt hơn.

Nhạc phụ mở miệng, Phương Tằng nào có đạo lý không nghe. Anh không còn trưởng bối nên rất kính trọng Trần a ma và bộ đầu Trần. Hai người đều muốn tốt cho con anh, nên lời của bọn họ bình thường anh đều làm theo.

Nhưng dù như thế thì cũng rất nhiều người đến nhà Phương Tằng. Phương Tằng vốn định làm ba bàn, nhưng người đến nhiều, Phương Tằng lâm thời lại thêm ba bàn, Lưu a ma làm đầu bếp chính. Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng theo sau giúp đỡ. Lâm Tín gia, Lâm Chính gia đều đến sớm để giúp. Trong phòng bếp bận rộn đến khí thế ngất trời, không ngưng tay.

Giữa trưa khai tiệc sớm, một đám người nói nói cười cười. Phương Tằng ai đến kính rượu cũng cạn sạch, mọi người đều biết là anh vui vẻ. Phương Trí Viễn sợ cữu cữu hắn say làm trễ lễ tắm ba ngày, liền đổi rượu trong chén thành nước sôi. Cữu cữu hắn là ai chứ, thử qua liền biết, nhưng Phương Tằng cũng không nói gì, nháy mắt với cháu ngoại mấy cái tỏ vẻ cảm ơn. Anh cũng không muốn say rượu tham gia lễ tắm ba ngày của con mình.

Các ca nhi ở trong phòng cùng Trần Mặc trông bé. Trần Nghiễn tặng cho cháu ngoại một khối ngọc bội, Trần Nghiễn gia đánh cho cháu một cái khóa trường mệnh bằng vàng, Trần a ma thì làm một bộ đồ lót, giày đầu hổ, mũ đầu hổ, đầy đủ mọi thứ. Bộ đầu Trần thực dụng nhất, cho cháu ngoại một nén bạc mười lượng.

Lưu a ma cũng tặng một bộ quần áo trẻ con, Lưu Trang và Phương Trí Viễn tặng chung, mỗi người tặng một củ lạc bằng vàng. Củ lạc có tên khác là quả trường sinh, vừa thực dụng vừa có ý nghĩa. Lâm Thành gia nhìn lễ vật của Trần gia, trong lòng hâm mộ lại hơi ngượng ngùng, nhà ông chỉ mang tới vải đỏ và khóa bạc.

Vốn như thế ở nông thôn đã là đủ, dù sao một cái khóa bạc cũng mất một lượng, nhưng vừa so với Trần gia, Lâm Thành gia liền có chút xấu hổ, chênh lệch cũng quá lớn, hơn nữa, bọn họ là thân thích của Phương Tằng, thế nào cũng phải làm Phương Tằng nở mặt nở mày.

Nhưng đồ chỉ có thế, không có hơn, Lâm Thành gia chỉ có thể lấy ra. May mà Trần Mặc cười nhận, người khác cũng không nói gì. Lâm Thành gia khẽ thở phào, Phương gia đã thành nhà có cấp bậc từ lúc nào, xem ra, chính ông vẫn là xem nhẹ Phương gia và Trần gia.

Ông đỡ đã chuẩn bị từ trước, theo tập tục ở đây thì ba ngày phải làm lễ tắm cho trẻ con. Ông đỡ nói mấy câu vui mừng, chuẩn bị xong hết đâu vào đó, chủ nhà chỉ cần lấy chậu ra là được. Lễ tắm ba ngày liền kết thúc vô cùng náo nhiệt, vui sướng như vậy.

Trần a ma ở lại chăm sóc Trần Mặc, bọn Trần Nghiễn thì trở về, đợi đến lúc đầy tháng thì lại đến, dù sao bọn họ cũng có nhà có việc, ở suốt Phương gia cũng không tiện. Phương Tằng tiễn người Trần gia đi, Lưu a ma cùng vài người thu dọn xong cũng chuẩn bị về.

Nhưng trước khi đi, Lưu a ma thương lượng với Phương Tằng một việc.

Phương Tằng rất kinh ngạc, không ngờ Lưu a ma muốn nói chuyện hôn sự của Phương Trí Viễn và Lưu Trang với anh. Nói thật, trong lòng anh, Phương Trí Viễn vẫn chỉ là một đứa bé. Tuy cháu ngoại anh làm việc lão luyện, có chủ trương, nhưng tuổi của nó vẫn còn nhỏ, cùng lắm chỉ tính là nửa người lớn, thành thân như vậy, Phương Tằng cảm thấy hơi sớm.

Nhưng anh cũng biết năm nay Lưu Trang đã mười sáu, ở nông thôn có mấy ca nhi bằng tuổi Lưu Trang đã là a ma trẻ con, dù đã định thân với cháu ngoại anh nhưng cũng không ổn lắm. Lưu a ma nói với anh chuyện này cũng coi như là có tình có lý.

Phương Tằng ngẫm nghĩ, nói với Lưu a ma đang nhìn anh đầy chờ đợi: “Lưu a ma, theo ý cháu thì hai nhà ta đã định hôn từ lâu, việc Hổ tử và A Trang thành hôn chỉ là sớm hay muộn. Ông nói cũng không phải không được, dù sao tuổi A Trang cũng đã bằng đó, như vậy đi, chúng ta định ngày vào cuối năm sau, lúc đó Hổ tử cũng gần mười sáu. Nhà ông không phải còn một mảnh đất ở cửa thôn sao, Hổ tử nói với cháu rồi, dù ở hay không thì nó cũng muốn xây một cái nhà ở chỗ đó.”

Phương Trí Viễn đã từng tâm sự với Phương Tằng, hắn cảm thấy ở chung với anh rất tốt, Lưu Trang và Trần Mặc cũng đều có ý ở chung, sau này cùng nhà cũng rất tốt. Nhưng bọn họ có thể ở cùng nhau, Lưu a ma lại sẽ không. Lưu a ma chỉ có một người, sau này dưỡng lão, chăm sóc trước lúc lâm chung nhất định là do Phương Trí Viễn và Lưu Trang làm, Phương Trí Viễn và Lưu Trang sao có thể nhẫn tâm để Lưu a ma một người lẻ loi sống ở Lưu gia thôn.

Vậy nên Phương Trí Viễn mới định xây nhà, trước vẫn ở cùng Phương Tằng, đợi đến lúc Lưu Trang có con, lấy danh nghĩa chăm chắt mời Lưu a ma đến ở. Đương nhiên, Phương Trí Viễn định xây nhà ở Lưu gia thôn cũng là để Lưu a ma yên tâm, dù sao Phương Trí Viễn tiếp nhận gia sản của Lưu gia thì phụng dưỡng Lưu a ma càng là thiên kinh địa nghĩa.

Không thể phủ nhận, Phương Trí Viễn làm thế cũng là để nhà Lưu Hưng không làm gì được. Hắn có tiền, dù xây nhà để đấy không ở cũng không cho Lưu Hưng ở, dám bắt nạt Lưu Trang, hắn liền làm cho bọn họ tức chết, cũng vừa vặn lưu gia sản cho con cái.

Lưu a ma nghe, trong lòng vui vẻ, sao ông lại phải lo lắng nữa chứ? Nếu đòi lại mà để không, người trong thôn sẽ nói, giờ thì tốt rồi, đòi cho Phương Trí Viễn xây nhà, người trong thôn không thể phản đối được.

Lưu a ma cảm thấy mỹ mãn, dẫn Lưu Trang về. Phương Tằng kéo Phương Trí Viễn, nói đại khái lời của Lưu a ma cho hắn. Phương Trí Viễn nghe, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không sợ hãi. Hắn nghĩ có lẽ là cữu cữu hắn có con, kích thích Lưu a ma nên ông mới vội lo hôn sự của hắn và Lưu Trang.

Phương Trí Viễn cũng rất chờ mong việc thành thân. Phu lang của mình, con cái của mình, nghĩ liền cảm thấy vui vẻ. Hắn rất tôn kính Phương Tằng, thành thân xong cũng không muốn ở quá xa Phương Tằng, không thì sau này chăm sóc Phương Tằng sẽ khó khăn. Trong mắt Phương Trí Viễn, Phương Tằng tuy tuổi tâm lý không hơn kém hắn bao nhiêu, tuổi sinh lý hơn hắn mười một tuổi, nhưng là người mà lòng hắn công nhận như phụ thân. Cho dù bây giờ Phương Tằng đã có phu có con, Phương Trí Viễn vẫn muốn hiếu kính một phần lực, một phần tâm.

Vậy nên Phương Trí Viễn nói quyết định của mình với Phương Tằng, muốn xây một căn nhà gần nhà Phương Tằng, hai nhà ở cạnh nhau vừa có không gian riêng vừa có thể chăm sóc lẫn nhau. Sau này đón Lưu a ma về cũng không khiến Lưu a ma cảm thấy mất tự nhiên.

Phương Tằng kinh ngạc, nhưng nghĩ cũng hiểu được, hai cậu cháu nói chuyện một lúc lâu, tận đến lúc Trần a ma gọi ăn cơm mới ngừng.

Cuộc sống có trẻ con rất náo nhiệt, khóc, cười, từng động tác nhỏ đều rất thú vị. Ông bố ngốc Phương Tằng càng là như anh nhà quê, mỗi lần Tiểu Đoàn Tử làm gì đều cực kì ngạc nhiên, tán thưởng con nhà mình đủ kiểu, sau đó bắt đầu khen gen tốt gen đẹp nhà mình, khiến người nghe là Phương Trí Viễn lần đầu tiên phát hiện, thì ra cữu cữu nhà mình có thể ngốc thành như thế nha.

Tên của Tiểu Đoàn Tử đã có, là lúc tắm ba ngày bộ đầu Trần tuyên bố, Phương Trí An. Bộ đầu Trần giải thích, Phương Trí Viễn và Tiểu Đoàn Tử là huynh đệ, đệ đệ theo ca ca, tên đệ đệ cũng phải theo tên ca ca, bắt đầu bằng “Trí”. Cha ma chỉ mong con một đời bình an, nên dùng “An”, cũng là sự chúc phúc của bộ đầu Trần cho cháu ngoại, một đời yên ổn, vui vẻ bình an.

Trẻ con lớn nhanh như gió, đến đầy tháng, Tiểu Đoàn Tử đã không phải bé khỉ con như lúc mới sinh nữa, mi mũi miệng đã ra hình, sau này sẽ là tiểu tử anh tuấn. Lúc còn trong bụng Trần Mặc, Tiểu Đoàn Tử đã được ăn ngon, khổ người cao lớn, bây giờ uống sữa lại càng nhiều, mới một tháng liền trắng trắng tròn tròn, không hề cô phụ nhũ danh cha ma đặt.

Ngày đầy tháng, Phương Tằng mời đầu bếp ở chỗ chưởng quầy Trần. Một nhà chưởng quầy Trần cũng được mời đến uống rượu đầy tháng. Hôm tắm ba ngày chỉ có phu lang chưởng quầy Trần đến, đầy tháng nhà ông liền đi cả nhà. Phương Tằng cũng mời rất nhiều người trong thôn, trên cơ bản là mời hơn một nửa thôn.

Tiệc mở hai mươi bàn, ngồi đầy. Lâm Thành thấy cháu ngoại nhà mình có mặt mũi như thế, khóe miệng cong rõ cao. Đồng thời, hôm nay Lâm Song còn đến, việc này đúng là ngoài dự đoán của Phương Tằng. Dù sao anh và vị đường ca này cũng không có quá nhiều quan hệ, lúc anh thành thân cũng không mời Lâm Song, coi như là đoạn quan hệ với Lâm Song, không biết sao lần này y lại không mời mà đến.

Nhưng Phương Tằng không biểu hiện ra ngoài, người tới là khách, anh dù chỉ nể mặt cả nhà Lâm Thành cũng sẽ khách khách khí khí chiêu đãi Lâm Song. Hôm nay Lâm Song chỉ đi một mình, y còn phá lệ mà mang một ít vải đỏ đến, tươi cười đầy mặt chào hỏi với Phương Tằng.

Phương Tằng không rõ mục đích của Lâm Song, nhưng buồng trong có Trần a ma trấn, cũng không cần lo lắng cho Trần Mặc. Hôm nay đông người, Trần a ma sợ người nhiều nhốn nháo, dọa đến bảo bối Tiểu Đoàn Tử nhà ông, tân khách đến đều ở ngoài sương phòng, nếu có người muốn nhìn bé con, không sao, Trần a ma tự mình ôm không rời tay cho họ xem, phòng của Trần Mặc là không cho ai vào, lý do có sẵn, thân mình Trần Mặc yếu, phải ở cữ hai tháng, không thể gặp gió.

Người có quan hệ tốt với Phương Tằng thì không ai so đo, mấy người muốn lấy thân phận ra nói, Trần a ma càng không để ý. Vậy nên, ngoại trừ Trần Nghiễn gia, trong phòng Trần Mặc cũng chỉ có Lưu Trang và Lưu a ma có thể vào.

**

Zổ: chúc mừng sinh nhật Kỳ Nhi ~ cầu mong em cả đời bình bình an an (´▽`

~*~

☆Chương 60: xây nhà

Tác giả: Lãng Lãng Minh Nhật

Edit: Zổ

Beta: chờ ~ing

Tiểu Đoàn Tử nho nhỏ, ngoan ngoãn, còn rất nể mặt người lớn, ai ôm cũng cười tươi. Lưu a ma đặc biệt thích Tiểu Đoàn Tử, hận không thể ôm vào liền không cho ai ôm. Trần Nghiễn gia âm thầm nói, người không biết khéo còn cho rằng Lưu a ma là ma ma ruột của Tiểu Đoàn Tử ấy chứ.

Một tháng này Trần Mặc ăn được ngủ được, béo lên một chút, da cũng càng trắng. Bây giờ anh toàn tâm toàn ý đều là con của mình, cùng với Phương Tằng là hai người nhi khống mười phần, rảnh rỗi liền thích hôn bàn tay bàn chân nho nhỏ của Tiểu Đoàn Tử, cực yêu thương.

Tiểu Đoàn Tử trông rất đáng yêu, Trần Nghiễn gia nhìn cũng thích, thậm chí còn tiếc nuối trong lòng, này nếu là ca nhi, Tam Mao nhà anh có thể làm con rể của cô phụ nó. Nhóc con này đẹp như thế, sau này A Mặc không lo việc Tiểu Đoàn Tử không cưới được phu lang, chỉ sợ phải đau đầu vì tiểu phu lang quá nhiều, không biết chọn ai mới tốt.

Phương Tằng rút thời gian, từ phía trước trở về xem bé con nhà anh, trước khi vào phòng xoa xoa tay rồi mới ôm lấy Tiểu Đoàn Tử. Có lẽ là phụ tử thiên tính, vừa vào tay Phương Tằng, Tiểu Đoàn Tử cười càng tươi, bàn tay bé nhỏ còn nhất định phải thò lên mặt Phương Tằng sờ sờ, không cho sờ còn muốn khóc.

Phương Tằng cũng là tranh thủ thời gian, chưa hết một chén trà, Trần a ma đã gọi Phương Tằng đi chiêu đãi khách khứa. Phương Tằng đành phải lưu luyến không rời hôn Tiểu Đoàn Tử, trong lòng nghĩ: “Tiểu Đoàn Tử nhà mình sao lại đáng yêu như thế chứ?”

Lâm Song đến với Lâm Thành gia, lần này cũng biết chịu khó, tay chân nhanh nhẹn, cùng Lâm Tín gia, Lâm Chính gia bận trong bận ngoài, không hề có tư thái ngồi chờ cơm như trước kia, làm ca ma, đệ ma y không hiểu, Lâm Song hôm nay làm sao vậy? Đúng là bất thường!

Lâm Thành gia lại rất vui mừng. Từ lúc Lâm Song phân gia, tuy trong nhà thiếu thốn nhưng người cũng ít hơn, không có hai cụ Triệu Đức và cả nhà Triệu Kiệm, chỉ có ba người nhà y, mấy thứ Lâm Song lấy về cũng đủ ăn vài ngày.

Lâm Song cảm thấy phân gia rất tốt, nhất là Đại Bàn được huynh đệ y đưa đến tư thục đọc sách, Nhị Bàn nhà Triệu Kiệm ngay cả cổng tư thục cũng chưa nhìn thấy đâu. So sánh như thế, trong lòng Lâm Song càng vui vẻ, thường xuyên sang bên nhà Triệu Đức khoe Đại Bàn ở tư thục học những gì, mình thì về nhà mẹ đẻ lấy thứ gì. Khoe khoang như thế làm Triệu Đức gia và Triệu Kiệm gia như có lửa cháy trong bụng.

Nhà Triệu Đức vốn nghèo, lúc đầu cả nhà trồng hai mẫu ruộng nhà và ruộng thuê của người khác còn có thể sống qua ngày. Nhưng giờ chia Triệu Cần ra ngoài, la lại bị Lâm gia dắt đi, tất nhiên là không kịp làm. Nhà đó cũng chỉ có hai hán tử là đứa con thứ hai Triệu Kiệm và Triệu Đức, không có la, trong nhà không chỉ thiếu tiền, ngay cả làm ruộng cũng cố hết sức.

Triệu Đức gia liền hối hận, bọn họ liền đến nhà con cả, nói ngọt với con cả, bảo bọn Triệu Cần về nhà ở, nói là không nỡ phân gia, để bọn họ về giúp đỡ. Triệu Cần cũng coi như hiếu thuận nhưng không phải thằng ngu, hắn có thể để cha ma trục lợi của nhạc gia mình vì nhạc gia dù sao cũng không phải là hắn, nhưng giờ phân gia, sinh hoạt rõ ràng được cải thiện, con được đi học, mình có tiền riêng, Lâm Song cũng không hùng hùng hổ hổ, thỉnh thoảng lại cãi vã như trước đây, hắn ngoại trừ làm đồng, rảnh rỗi có thể lên trấn trên làm công, Lâm Song không có việc gì cũng có thể mua đậu phụ của nhà mẹ đẻ với giá thấp mang lên trấn trên bán, kiếm chút tiền tiêu vặt, đầy đủ hơn trước khi phân gia nhiều. Nếu bảo hắn trở về nuôi con cho thằng hai thì hắn vạn vạn lần không muốn.

Triệu Đức gia thấy không nói được con cả của mình, ngoại trừ mắng một trận hả giận thì cũng không làm được gì. Sau này vẫn là Triệu Kiệm gia nói với ma ma mình, nói cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ Lâm Song cưới ca nhi của quan trấn trên, có mười mẫu ruộng hồi môn ở Triệu gia thôn bọn họ, dù sao trong nhà cũng không đủ ăn, đều phải thuê ruộng nhà người khác, nếu là người quen thì có thể thương lượng địa tô.

Triệu Đức gia nghe cũng thấy đúng, nhà mình thuê ruộng của người khác phải trả năm phần địa tô, một mẫu ruộng bận chết bận sống cũng không còn bao nhiêu. Nếu thuê ruộng của cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ Lâm Song, mười mẫu đất, dù mỗi mẫu có rẻ được hai phần, nếu bọn họ không trồng hết còn có thể cho người khác thuê, địa tô một năm liền đủ cả nhà ăn. Đương nhiên, ông ta cố tình quên việc thuê ruộng bình thường đều thu ít nhất năm phần địa tô, còn tính toán trong lòng, chỉ cần cho bọn họ thuê thì địa tô không phải là do bọn họ định đoạt?

Triệu Cần nghe cha ma hắn nói, miệng cự tuyệt nhưng tâm lý lại lung lay. Nhà hắn chỉ có một mẫu ruộng, hắn nghĩ hắn cũng không tham như cha ma hắn, muốn mười mẫu của người ta, nhưng dựa vào mặt mũi của nhạc gia hắn thì hai mẫu chắc là cũng được, địa tô rẻ hơn bên ngoài thì nhà mình không phải có lời sao.

Triệu Cần nói với Lâm Song, Lâm Song lại thấy khó, bởi vì y và Phương Tằng thực sự là không quen thân gì. Thậm chí, y không phải ngốc, còn rõ rệt cảm nhận được Phương Tằng không thích y. Nếu bảo y đi thuê ruộng của Phương Tằng chỉ sợ không dễ dàng. Cách làm việc của Phương Tằng tuyệt đối không phải chỉ dựa vào nể mặt là được.

Đúng lúc Lâm Song về lại nghe a ma y nói phu lang Phương Tằng sinh con, muốn mở tiệc đầy tháng, y nghĩ đây không phải là thời cơ tốt để cải thiện quan hệ sao? Vì thế mới mang lễ vật đi theo a ma mình, không mời tự đến nhà Phương Tằng dự tiệc đầy tháng.

Đáng tiếc, tính toán thì đúng là hay, nhưng khách nhà Phương Tằng thật sự là quá nhiều, chỗ Trần Mặc lại không ai vào được, Lâm Song chỉ giúp ở trong bếp, nửa điểm giao tình cũng không quàng được vào Phương Tằng.

Bộ đầu Trần và Lâm Thành uống rượu với nhau, Trần Nghiễn có Lâm Tín cùng, chưởng quầy Trần thì do Lâm Chính chiêu đãi, Phương Tằng thì nơi nơi chạy, trông coi cả hai bên. Tiệc rượu náo nhiệt không cần nói, hơn một nửa hán tử trong thôn đều đến, cả đám cùng Phương Tằng uống rượu, mỗi người một chén, tiệc mới qua một nửa Phương Tằng đã nằm sấp xuống.

Bộ đầu Trần thấy Phương Tằng bị ép uống như thế, ra hiệu với con cả của mình, khiến anh đi chắn rượu cho Phương Tằng. Trần Nghiễn kỳ thực đã nhìn thấy Phương Tằng uống quá nhiều, nhưng anh không định đi giải vây, nhưng nhìn lấy cha mình đang liều mạng nháy mắt, Trần Nghiễn nhận mệnh tiến lên nói với mọi người, đỡ Phương Tằng vào phòng.

Phương Trí Viễn tay mắt lanh lẹ đi chăm sóc cữu cữu nhà hắn. Trần Nghiễn thấy Phương Trí Viễn đến liền đi ra ngoài. Phương Tằng miệng còn nói: “Uống, thêm chén nữa, uống!”, đúng chuẩn hình tượng hán tử say.

Tiệc rượu kết thúc trong tiếng ngáy khò khò của Phương Tằng. Phương Tằng tỉnh rượu, mỗi lần nói đến tiệc đầy tháng của Tiểu Đoàn Tử nhà mình đều đập chân vỗ ngực nói anh ngàn chén không say, thế mà lúc uống rượu đầy tháng của con lại bị quá chén, đúng là mất mặt!

Tiểu Đoàn Tử lớn rất nhanh, đến tết đã có thể ăn một ít nước cơm và cháo. Phương Trí Viễn và Lưu Trang làm xe đẩy và giường lắc cho bé. Trần Mặc rảnh rỗi liền để bé vào xe đẩy, mang bé ra ngoài phơi nắng.

Phương Tằng thì lên núi tìm rất nhiều quả hạch, mỗi ngày rảnh rỗi sẽ lấy hạch đào, hạt dẻ ra xay thành bột, nấu cháo cho Tiểu Đoàn Tử. Trần Mặc ngửi mùi thấy thơm, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn một bát. Tiểu Đoàn Tử không kiêng ăn, người lớn cho gì ăn nấy, hơn nữa cũng khỏe mạnh, năm tháng qua chưa từng sinh bệnh.

Trần a ma lúc đầu còn lo lắng Phương gia không có trưởng bối, Phương Tằng và Trần Mặc là hai người trẻ tuổi không biết chăm Tiểu Đoàn Tử, muốn mang Tiểu Đoàn Tử về nuôi, lớn lên lại trả về. Phương Tằng và Trần Mặc tuy trẻ nhưng lại yêu thương con không ai sánh bằng, hai người vốn đã học hỏi các tình huống chăm trẻ, nuôi Tiểu Đoàn Tử rất chu đáo.

Qua tết, Phương Trí Viễn mười lăm tuổi, là đứa bé lớn. Vốn đã nói với Lưu a ma, cuối năm sẽ thành thân với Lưu Trang nên Phương Trí Viễn cũng muốn nhanh chóng xây nhà. Hắn nói ý định với Phương Tằng, hai cậu cháu bàn bạc, quyết định đợi đầu xuân, xây nhà bên Lưu gia trước, đến tầm tháng tám, tháng chín lại xây nhà ở bên Phương gia, một thời gian sau là có thể thành thân.

Phương gia bên này đã có đất, chỉ cách nhà Phương Tằng vài bước. Phương Trí Viễn định xây kiểu tứ hợp viện, xung quanh có sân, để đất trồng rau, dùng hàng rào vây quanh, làm ra một bộ biệt thự ở nông thôn.

Bên Lưu a ma, Phương Trí Viễn định xây một căn nhà ngói ba gian, gạch xanh, sân bao quanh, bên trong cũng không cần làm kĩ, sau này nhà nhiều người rồi tính. Nhưng việc này phải đợi hai cậu cháu làm xong vụ chè rồi nói.

Qua tháng tư, chè làm xong, Phương Trí Viễn liền đến Lưu gia thôn, thương lượng việc xây nhà với Lưu a ma. Lưu a ma tâm tâm niệm niệm muốn dùng mảnh đất kia, không để cho nhà Lưu Hưng, nghe ý định của Phương Trí Viễn liền đáp ứng.

Đồng thời Lưu a ma cũng rất cảm niệm sự tôn kính của Phương Trí Viễn với ông. Rõ ràng có thể không tiêu tiền xây nhà, nhưng vì buồn bã và bất bình trong lòng ông, Phương Trí Viễn lại có thể làm vậy. Vậy nên lúc Phương Trí Viễn nói chuyện sau khi thành thân với Lưu Trang sẽ đón ông về ở, ngoài dự đoán của Phương Trí Viễn, Lưu a ma đồng ý.

Không chỉ Phương Trí Viễn bất ngờ, ngay cả Lưu Trang cũng thấy ngạc nhiên. Người ngoài không hiểu ma ma cậu, nhưng cậu là người hiểu nhất. Ông là người mạnh mẽ, sao lại đồng ý đến ở nhà Phương Trí Viễn, không phải là lừa hai người bọn cậu chứ. Vì thế, tối đến, Lưu Trang đến phòng Lưu a ma, tâm sự cùng ông.

Lưu a ma thấy cháu nội sang phòng mình, sao có thể không hiểu. Ông nhìn khuôn mặt lo lắng của cháu, biết nó sợ mình không thích, miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ như thế, ông chậm rãi nói với Lưu Trang: “A Trang, ma ma thấy con hôm nay không vui, sao vậy? Là lo lắng việc ông đồng ý đến nhà Phương Trí Viễn ở hả? Yên tâm, ông vui mà, không hề miễn cưỡng.”

Lưu Trang thấy ma ma cậu chủ động nói, cũng đi thẳng vào vấn đề: “Ma ma, tính ông con biết mà, không muốn nợ ơn người khác, có nguyên tắc của mình. Năm ngoái, mỗi lần con nói sau này sẽ phụng dưỡng ông ông đều mắng con một trận, lần này đột nhiên đổi ý, có phải ông có gì khó nói không? Ma ma, con là cháu nội ông mà, ông còn gì không thể nói với con sao ông?”

Lưu a ma cười nói: “Nào có gì khó nói. Đứa bé ngốc, trước kia ông không muốn ở với con là bởi vì con gả cho người ta thì không thể chỉ theo ý một mình con. Sau này con có chồng, dù con nguyện ý nuôi ông nhưng chưa chắc nhà chồng đã đồng ý. Con hiếu thuận nhưng không thể vì ông mà cãi cọ với nhà chồng. Hơn nữa, trong lòng ông vẫn không buông được ông nội và cha con, nghĩ chờ con thành hôn, có quy túc, ông cũng an tâm, sống một năm là một năm, có thể sớm đi gặp ông nội và cha con cũng coi như là một loại phúc khí.” Nói đến đây, hốc mắt Lưu a ma liền đỏ.

Lưu Trang nhìn cũng khó chịu, Lưu a ma vội vàng nói: “Bây giờ ông nghĩ thoáng hơn rồi, nhìn Tiểu Đoàn Tử nhà Phương Tằng ông liền vui vẻ. Nếu con và A Viễn sinh cho ông vài thằng chắt, đời này của ông cũng coi như viên mãn. A Viễn còn nói sẽ để con của hai đứa theo họ của ông nội và cha con, ông nghĩ ông nội và cha con có người kế tục hương hỏa, trong lòng cũng vui vẻ. Ông phải giúp các con chăm con, sau này nha, ông mà xuống dưới đó, ông nội và cha con cũng có thể sáng mắt.”

Trong lòng Lưu Trang hơi bi thương, cậu nhìn mái tóc đã dần bạc của ma ma mình, cố gắng nén nước mắt, chỉ cầm chặt tay ma ma mình, thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nói từ đâu. Ma ma cậu rất khổ, chỉ hy vọng cậu và A Viễn có thể phụng dưỡng nửa đời sau cho ông, để ông an hưởng tuổi già, con cháu xum vầy.

Phương Trí Viễn làm việc rất nhanh, hắn mượn người ở Lưu gia thôn xây nhà. Hắn vốn không quen thuộc Lưu gia thôn, Lưu Trang lại là ca nhi nên việc này là do Lưu Gia ra mặt. Nhà Lưu Gia ở Lưu gia thôn cũng coi như có tiếng, người trong thôn đều sẽ nể mặt ông vài phần, ông vừa ra mặt liền có hán tử đến nhận việc.

Phương Tằng không yên tâm, ngày nào cũng đến xem. Lưu Gia mời không ít người, đều là người thành thật giỏi giang, mấy người gian xảo lười biếng Lưu Gia không mượn. Người nhiều làm việc nhanh, gạch ngói đều mua đủ, nửa tháng nhà đã gần xong, có thể gác đòn dông*.

*Lễ gác đòn dông (lễ cất nóc), trong tiếng Hán là lễ thượng lương

Mấy ngày nay Lưu a ma đều mỗi ngày đến xem. Cơm trưa cho hán tử xây nhà đều do Lưu a ma làm, để họ dụng tâm dốc sức, Lưu a ma nấu đều dùng thịt cá, bình thường còn dẫn Lưu Trang mang canh đậu xanh, canh ngân nhĩ đến cho mọi người uống.

Lễ gác đòn dông, Lưu a ma liền mở tiệc ở nhà mình, làm to một chút, để người trong thôn biết nhà ông sống như thế nào, để mấy ca nhi lưỡi dài nói xấu sau lưng A Trang nhà ông phải hâm mộ ghen tị hận.

Phương Trí Viễn không có ý kiến gì. Phương gia có Tiểu Đoàn Tử, Phương Trí Viễn cũng không muốn cữu cữu cữu ma của mình phải lo liệu tiệc tùng. Hơn nữa, đây là đất của Lưu gia, theo lý mà nói thì nhà cũng có thể là của Lưu gia, làm tiệc ở Lưu gia cũng là hợp tình hợp lý.

**

Zổ: chúc Kỳ Nhi cưng tuổi mới ăn nên làm ra, cố gắng kiếm tiền bao dưỡng tỷ nha. Tỷ nằm ăn chờ em nuôi ha ~

Klq nhưng bên TQ hay uống canh đậu xanh nhỉ, nấu ntn không biết, ở quê t chỉ hay nấu cháo đỗ đen uống nước thôi ;_; Nhớ có lần âm xong, lúc bắt tôi làm đổ nửa xoong nước, tôi sợ ăn mắng liền lấy nước sôi đổ vào OTZ

~*~

☆Chương 61: cứu người

Tác giả: Lãng Lãng Minh Nhật

Edit: Zổ

Beta: chờ ~ing

Nếu định làm tiệc ở Lưu gia thì phải mua không ít đồ. Từ lúc bắt đầu xây nhà Lưu a ma đã không ngừng muốn đưa tiền cho Phương Trí Viễn, luôn nghĩ Phương Trí Viễn xây nhà mất không ít bạc, tiền này trong mắt Lưu a ma phải là tự ông ra mới đúng.

Phương Trí Viễn sao có thể nhận bạc của Lưu a ma, ba dỗ bốn lừa, Lưu a ma nghĩ tiền của mình sau này cũng đều cho Phương Trí Viễn và Lưu Trang liền không tranh với Phương Trí Viễn nữa. Nhưng mỗi khi nói về Phương Trí Viễn với người ngoài, Lưu a ma đều khen hắn hết lời.

Lưu a ma thương lượng với Phương Trí Viễn, cuối cùng quyết định bên Phương Trí Viễn thì mời Phương Tằng và nhà Lâm Thành, còn Trần gia thì sau này xây nhà bên Phương gia rồi mời cũng không muộn. Bên Lưu a ma thì mời Lưu Gia, lý chính và vài nhà thân quen với ông.

Như thế tính ra cũng phải năm sáu bàn tiệc. Nhưng Lưu a ma vui vẻ cũng không tiếc tiền, từ sớm đã đuổi Phương Trí Viễn và Lưu Trang lên trấn trên mua đồ, lấy bình rượu, phải làm tiệc rượu sao cho hoành tráng.

Mà bên kia, nhà Lưu Hưng lại là mây đen sương mù, đất vốn nằm trong tay lại không có, nhìn kẻ đối đầu càng ngày càng giàu có, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nhưng Phương Tằng và Phương Trí Viễn không phải là người bọn Lưu Hưng có thể động vào, năm đó Phương Tằng còn chưa có bao nhiêu năng lực đã dám đánh Lưu Hưng răng rơi đầy đất, huống chi bây giờ Phương tằng còn cưới ca nhi nhà quan ở trấn trên.

Vậy nên dù có hận như thế nào nhà Lưu Hưng cũng phải nhịn. Chỉ là người lớn có thể biết đúng mực không có nghĩa là con cái nhà Lưu Hưng có thể nhịn được. Nhà Lưu Hưng có một tiểu tử một ca nhi, tiểu tử tên là Lưu Đạt, ca nhi tên Lưu Liễu. Chưa nói Lưu Đạt, Lưu Liễu cũng coi như một bông hoa của Lưu gia thôn, trong các ca nhi ở Lưu gia thôn, y là người xinh đẹp nhất.

Vì thế người trong nhà rất chiều y, trông cậy y có thể lấy được nhà giàu, giúp đỡ người nhà. Vốn Lưu Liễu là đối tượng hâm mộ của ca nhi trong thôn, cũng luôn chướng mắt ca nhi trong thôn, nghĩ sau này mình nhất định sẽ không giống bọn họ.

Tiểu tử trong thôn mỗi lần nhìn thấy Lưu Liễu đều đỏ mặt, tranh nhau đối tốt với y. Y thêu thùa giỏi, mấy ca nhi kia thường xuyên hâm mộ y, đồng thời Lưu Liễu cũng nghe rất nhiều lời ganh ghét, nhưng y coi đó là việc vui, như thế mới có thể thể hiện sự bất đồng của y.

Trong mắt Lưu Liễu, Lưu Trang là ca nhi không giống ca nhi nhất, xấu xí, trông y như hán tử, đi đường cũng uy vũ sinh phong, không hề có sự ôn nhu và yên tĩnh mà một ca nhi nên có. Một ca nhi không học thêu thùa, mỗi ngày cùng hán tử lên núi săn thú, đúng là dã man. A ma y thường nói với y: “Con trăm ngàn lần không được học cháu của lão già kia, giống y như hán tử, nhìn xem cháu ông ta sau này ai dám cưới. Dù có gả đi được thì nhất định cũng chỉ là gả cho mấy thằng du thủ du thực, khổ một đời.”

Ân oán giữa nhà y và nhà Lưu Trang y đều biết rõ. Trong mắt Lưu Liễu, Lưu a ma đúng là bất hiếu, ngang ngược bá đạo, chân cha y đang yên lành liền bị ông ta làm cho què, hại người bên ngoài đều nói y là ca nhi của người què.

Trong lòng y luôn chướng mắt Lưu Trang, nghĩ mình xinh đẹp, có cha ma có ca ca, sau này nhất định gả tốt hơn Lưu Trang, đến lúc đó a ma y có thể chê cười Lưu a ma.

Lúc nghe tin Lưu Trang và Phương Trí Viễn thường qua lại, Lưu Liễu chỉ cười nhạo. Phương Trí Viễn là loại người nào, là người mất hết thanh danh, một người không nhận cả cha đẻ thì sau này có thể sống được sao. Lưu Trang có phải là không gả được nên mới có ý định với loại người như Phương Trí Viễn không.

Không chờ Lưu Liễu cười trên sự đau khổ của người khác, cữu cữu của Phương Trí Viễn đã mua mảnh ruộng ở Lưu gia thôn mà nhà y muốn mua, cha y còn bị cữu cữu Phương Trí Viễn đánh một trận. Lúc đó, Lưu Liễu vừa oán hận vừa nghĩ cữu cữu Phương Trí Viễn bạo lực như thế, nếu Lưu Trang đúng là gả cho Phương Trí Viễn thì cũng sẽ bị đánh thôi.

Nhưng Phương Trí Viễn lại rất ôn nhu với Lưu Trang. Dù Lưu Trang không nói gì nhưng mắt mọi người cũng không mù. Tôn kính của Phương Trí Viễn với Lưu a ma, vải tốt trên người Lưu Trang, đồ vật Phương Trí Viễn thường xuyên mang tới nhà Lưu Trang, các loại hào phóng với Lưu Trang đều khiến mọi người bàn tán. Nhưng Lưu Liễu cũng chỉ nghĩ là Phương Trí Viễn hào phóng mà thôi.

Hai năm sau, Lưu Trang quả nhiên đính hôn với Phương Trí Viễn. Lưu Liễu trào phúng với ca nhi đang chơi cùng một trận. Cũng không bao lâu sau, cữu cữu Phương Trí Viễn cưới ca nhi trấn trên, trong thôn có tin đồn cữu cữu Phương Trí Viễn phân cho hắn cửa hàng và không ít bạc.

Lưu Liễu không tin, nói thì dễ, cửa hàng kia ngay cả y cũng biết nếu không phải hai ba trăm lượng thì đừng mơ. Hai ba trăm lượng là bao nhiêu, không nói nhà y, chỉ sợ tất cả mọi nhà trong thôn cũng chưa ai từng thấy.

Nhưng sự thật đúng là thế, Phương Trí Viễn đúng là có cửa hàng có bạc. Lưu Liễu ngồi không yên, Lưu Trang cũng quá may mắn, hán tử như thế mà lại định thân với Lưu Trang, đúng là không có thiên lý. Nếu chính mình gả cho hắn thì đúng là chỉ cần ngồi nhà chờ bạc, hơn nữa, cữu ma hắn có gia thế như thế, ai cũng sẽ không dám coi khinh nhà mình.

Lưu Liễu tức giận bất bình, nhất là y cũng đã đến tuổi làm mai, nhưng đến nhà y nói chuyện đều là nông dân chân lấm tay bùn, ăn no mặc ấm đã là rất tốt rồi, khẳng định kém gia thế của Phương gia. Cứ nghĩ như thế, vốn là đối tượng không tồi vào mắt Lưu Liễu đều là kém.

Nhà nông dân vốn cũng không quá yêu cầu dung mạo, chỉ cần không quá xấu là được. Trong mắt bọn họ, ca nhi xinh đẹp cũng không thể ăn thay cơm, cưới ca nhi về là để lo liệu chuyện nhà, nối dõi tông đường. Dù có tiểu tử thích y xinh đẹp, xin người nhà đến cầu thân nhưng cũng bị thái độ chọn tam lấy tứ của Lưu Liễu làm mất hứng.

Cứ như vậy, Lưu Liễu vẫn chưa gả đi, mười bảy tuổi còn chưa định thân. Lúc này, Lưu a ma còn cướp đất nhà y định xây nhà, Lưu Liễu bùng nổ. Lưu Trang khinh người quá đáng, không phải là định Phương Trí Viễn sao? Ngươi xấu như thế, không chừng người ta không thích nhưng chỉ là khó nói mà thôi.

Vì thế y thường xuyên ra ngoài nói Lưu Trang thế này thế kia, không hề xứng với Phương Trí Viễn. Mấy nhà ghen tị với Lưu Trang cũng mù quáng tham gia, lời đồn trong thôn dần dần lan truyền. Đáng tiếc, da mặt Lưu Trang dày như thế, không hề biết xấu hổ, còn đeo ngọc bội mới ra, làm Lưu Liễu tức muốn chết.

Đúng lúc Phương Trí Viễn thường đến Lưu gia thôn, Lưu Liễu chuyên môn đi gặp Phương Trí Viễn. Vừa nhìn liền thấy thiếu niên đàng hoàng như Phương Trí Viễn lấy Lưu Trang là thiệt thòi, thế nào cũng là như y mới xứng. Lưu Liễu liền động tâm, muốn quyến rũ Phương Trí Viễn.

Đáng tiếc, mỗi lần Lưu Liễu làm bộ vô tình gặp Phương Trí Viễn trên đường đều không thành công, Phương Trí Viễn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đánh xe đến Lưu gia, không hề dừng lại ven đường. Có một lần, y giả bộ bị ngã, ngồi ven đường “ Aiz ôi!” một lúc lâu, xe la của Phương Trí Viễn cũng không dừng lại.

Nếu Phương Trí Viễn biết, nhất định phải phun tào, ta tốt xấu gì cũng là người hiện đại được không, không đỡ người ven đường đã thành thường thức được không. Hơn nữa hắn cũng không phải thánh phụ, gặp ai khó khăn cũng phải giúp đỡ, thật coi hắn là thang, ai cũng có thể dẫm chắc?

Mắt thấy nhà Phương Trí Viễn đã xây xong, nghe nói Lưu Trang và hắn sắp thành hôn, Lưu Liễu liền nóng nảy, hạ quyết tâm, nảy ra ý xấu.

Lưu a ma mở tiệc rượu cực kì náo nhiệt. Lưu gia đã rất nhiều năm chưa mở tiệc, Lưu a ma nhìn người đến người đi, trong lòng vui vẻ. Gác đòn dông phải chuẩn bị đường và màn thầu nhỏ, còn cả hoa quả, tiền mừng cho thợ xây, bọn họ đem đòn giữa gác lên, lại mang đồ mà chủ nhà đã chuẩn bị rắc ở giữa nhà*.

*OTZ đừng hỏi tôi độ chính xác

Trong tiệc rượu, Phương Trí Viễn tiếp khách, không hề non nớt, nịnh trưởng bối trên bàn đều vui vui vẻ vẻ, ai ai cũng cảm thấy mình có mặt mũi. Lưu a ma thấy càng mừng, tiểu tử như vậy mới có khả năng đỉnh môn lập hộ, không để cháu ông chịu thiệt thòi.

Ăn xong cơm trưa, mọi người đều trở về. Phương Tằng uống nhiều rượu, Phương Trí Viễn chào hỏi Lưu a ma, đỡ cữu cữu hắn lên xe la về nhà.

Phương Trí Viễn giống như bình thường đánh xe về Lâm gia thôn, không ngờ vừa ra khỏi cửa Lưu gia thôn được mấy mét liền nghe thấy một tiếng “Rầm!”, nghe như tiếng người rơi xuống nước, sau đó, không ngoài dự đoán của Phương Trí Viễn, có người kêu: “Cữu tôi với! Cứu tôi với!”

Được rồi, Phương Trí Viễn không muốn thừa nhận nhưng đúng là có người rơi xuống sông. Trời còn chưa vào hạ, nước sông cũng đủ khiến người chịu khổ. Aiz, Phương Trí Viễn không thể không thừa nhận, lòng hắn mềm hơn, ngẫm nghĩ, vẫn là dừng xe, nhìn người rơi xuống sông.

Lưu Liễu vùng vẫy một lúc lâu, y nhìn thấy Phương Trí Viễn đi ra mới nhảy, nếu Phương Trí Viễn không nghe thấy thì hắn đúng là thiệt to. Nhưng nhìn ca ca đứng sau cái cây gần đó, Lưu Liễu vẫn có lòng tin.

Phương Trí Viễn xuống xe nhìn, là ca nhi rơi xuống sông. Hắn không thể thấy chết không cứu, nhưng cũng sẽ không tùy tiện nhảy xuống cứu người. Đó là cách làm của người não ngắn, không phải là của người có gia thất như hắn, những gì được học cũng nói cho hắn cứu người cũng phải có đầu óc.

Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, về xe la lấy dây thừng ra, nhìn thấy đủ dài liền chạy trở về. Lưu Liễu thấy Phương Trí Viễn không cứu y mà về xe, trong lòng u ám, nghĩ rằng mình tính sai, định bảo ca ca ra cứu y lên, dù sao y cũng không thể lấy mạng mình ra nói đùa.

Không ngờ Phương Trí Viễn lại trở lại, nhưng dây thừng trên tay hắn sao lại chướng mắt thế nhỉ? Phương Trí Viễn không phải là nên nhảy xuống nước cứu người sao? Mặc kệ Lưu Liễu nghĩ như thế nào, Phương Trí Viễn đã ném dây thừng xuống, nói với Lưu Liễu: “Tiểu ca, ngươi cầm lấy dây thừng, ta kéo ngươi lên.” Phương Trí Viễn cao giọng hô với Lưu Liễu đang trong nước.

Lưu Liễu không có biện pháp, trong nước rất lạnh. Phương Trí Viễn không mắc mưu thì y cũng phải lên trước rồi nói. Lưu Liễu kéo dây thừng, bò lên trên, chậm rãi bò lên bờ. Vừa đến bờ, buông dây thừng, Phương Trí Viễn liền sợ phiền phức, cuộn dây, trở về.

Lưu Liễu trợn mắt nhìn, sao có thể như thế? May mà lúc này, Lưu Đạt, ca ca Lưu Liễu nhảy ra, hô tô với Phương Trí Viễn: “Khốn kiếp, ngươi dám bắt nạt đệ đệ ta.” Nói xong liền muốn đánh Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn ngây cả người, trong lòng có chút vô lực, việc này đúng là quá khéo, làm hắn theo bản năng mà hoài nghi. Đương nhiên, hắn cũng không ngây ngốc đứng đó để Lưu Đạt đánh, nhẹ nhàng xoay người liền tránh được Lưu Đạt, nói với Lưu Đạt: “Vị đại ca này, tiểu đệ ta chỉ là thấy lệnh đệ rơi xuống nước, dùng dây thừng kéo y lên. Còn việc bắt nạt ngươi nói, ta vạn vạn không dám nhận.” Phương Trí Viễn nhấn mạnh chứ “rơi xuống nước, dây thừng”, nói cho Lưu Đạt biết bọn hắn chưa hề có tiếp xúc, đừng có vu hãm người khác.

Lưu Đạt mặc kệ, hắn đã bàn bạc với đệ đệ, nhất định phải bắt Phương Trí Viễn nhận chuyện này, không thì đệ đệ Lưu Liễu của hắn sao có thể gả cho Phương Trí Viễn được? Hắn lớn tiếng nói: “Nói bậy, nhất định là mày tưởng bắt nạt đệ đệ tao, nên đệ đệ tao mới nhảy xuống, mày sợ tai nạn chết người mới cứu nó. Tao nói cho mày biết, mày nghĩ bắt nạt đệ đệ tao xong còn chạy, không có cửa đâu.” Nói xong liền muốn đi lên bắt Phương Trí Viễn.

Phương Trí Viễn nói với Lưu Liễu: “Tiểu ca, ca ca nhà ngươi quan tâm sẽ bị loạn, nói sai hết rồi, ngươi giải thích cho hắn, chứng minh trong sạch của tại hạ được không?” Việc là do ca nhi này gợi ra, chính mình đang bị ca ca y chất vấn, ca nhi này lại không nói gì là ý gì?

Việc này là do Lưu Liễu thiết kế, sao lại có thể mở miệng vạch trần bản thân, y chỉ khóc, cũng không mở miệng nói gì. Lúc này mà Phương Trí Viễn còn chưa biết hắn bị người lừa thì đúng là thằng ngu.

Hắn bị tức đến bật cười, bình tĩnh lại, nói với Lưu Đạt: “Huynh đệ các ngươi đúng là biết tính toán, kế nhảy sông này không tồi. Không biết các ngươi muốn tiền hay muốn gì? Nhưng ta nói cho các ngươi, các ngươi muốn lừa ta thì đúng là lừa nhầm người rồi.” Phương Trí Viễn nói rất bình thản, ngữ khí cũng là thản nhiên nhưng Lưu Đạt, Lưu Liễu nghe liền cảm thấy chột dạ.

Lưu Liễu thấy việc hôm nay mà không thành thì y cũng không còn mặt mũi gặp người, dứt khoát lên tiếng: “Vị huynh đệ này, ca ca ta quan tâm nên bị loạn, trách lầm ngươi. Nhưng ta là một ca nhi chưa lập gia đình, bị ngươi cứu, nếu việc này truyền ra thì ta sao có thể gặp người? Như thế ta chỉ có thể chết để chứng minh trong sạch.” Lưu Liễu khóc lê hoa đái vũ, ngữ khí thê lương, một bộ thân bất do kỷ, ẩn tình liếc Phương Trí Viễn.

Lúc này Phương Trí Viễn không còn tí thương hương tiếc ngọc nào, đây là đang uy hiếp hắn phải không? Nói cho hắn, hôm nay mà không làm bọn họ vừa lòng liền một khóc hai nháo ba thắt cổ ép hắn, dùng dư luận áp bức hắn. Thật đúng là mưu mẹo, trong mắt Phương Trí Viễn lóe lên một vệt sáng, ai thán trong lòng: Quả nhiên, không được làm người tốt sao?

**

Zổ: vừa đọc lại Cocktail cho tình yêu, một cuốn tr Việt đọc rất lâu rồi, ấn tượng với nam chính rất đàn ông ~

Chúc Kỳ Nhi cưng kiếm được anh người yêu như ý, đừng có mà đua độ ế với tỷ à nha ~

~*~

☆Chương 62: khinh bỉ

Tác giả: Lãng Lãng Minh Nhật

Edit: Zổ

Beta: chờ ~ing

Phương Trí Viễn bình tĩnh nói với Lưu Liễu: “À, không biết vị tiểu ca này định thế nào? Ta đúng là không biết nên làm gì, cũng không thể để ngươi đi chết được.”

Trong lòng Lưu Liễu âm thầm đắc ý, quả nhiên mình rất có mị lực, y đã nói mà, Lưu Trang sao có thể so được với y. Phương Trí Viễn cũng không mù mắt mà chọn ca nhi xấu như thế, chỉ là đã định hôn rồi nên không tiện từ chối mà thôi, này không, vừa thử một lần không phải là biết ngay sao.

Ngoài miệng Lưu Liễu lại nói: “Vị huynh đệ này đã cứu mạng ta, ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhưng trên người đúng là không có gì đáng giá. Này đây, nếu ngươi không chê, ta nguyện ý lấy thân báo đáp đại ân của ngươi.” Nói xong còn cúi đầu xấu hổ cười với Phương Trí Viễn.

Này đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp kinh điển nha, đáng tiếc hắn không phải anh hùng, Lưu Liễu lại càng không phải mỹ nhân. Lúc này Phương Trí Viễn cười lạnh nói: “Thì ra là thế, ta cũng không biết từ lúc nào một ca nhi cũng có thể nói ra miệng việc gả cho người khác. Cũng đúng, một ca nhi có thể tùy tiện lừa gạt người qua đường như ngươi thì làm gì có cái gọi là liêm sỉ. Ngươi từ từ chơi trò rơi xuống nước của ngươi đi, ta không có hứng thú chơi cùng.” Nói xong liền định đi.

Lưu Liễu không ngờ bản thân bị Phương Trí Viễn nói như thế, trong lòng y vừa tức giận vừa không cam tâm, biết nếu để Phương Trí Viễn đi thì y không còn cơ hội nào nữa. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì y cũng không thể gả cho nhà tử tế. Vì thế, y hô với ca ca: “Đại ca, huynh bắt tên tiểu nhân ti bỉ này lại, hắn muốn bắt nạt ta, chúng ta đến chỗ lý chính nói chuyện, nhất định phải mời lý chính làm chủ cho chúng ta.”

Lưu Đạt đã chờ từ lâu, lập tức định chạy về thôn. Phương Tằng nằm trên xe nghe một lúc lâu, tỉnh rượu, người cũng đi ra, xuống xe liền cản Lưu Đạt lại. Lưu Đạt và Lưu Liễu không ngờ còn có một người nữa, không có khả năng, rõ ràng vừa nãy không phát hiện.

Phương Trí Viễn thấy cữu cữu mình đi tới, giật mình, nói với cữu cữu: “Cữu cữu, cữu xem, cháu ngoại cữu làm chuyện tốt lại bị người hại, cữu trông coi hai tên không biết xấu hổ này cho con, con đi tìm lý chính. Nếu chuyện đã xảy ra thì con cũng không thể chịu thiệt mà không biết. Con là người rõ ràng, đinh là đinh, mão là mão, bọn họ tưởng vu hãm sự trong sạch của con, không có cửa đâu.” Nói đến hiên ngang lẫm liệt.

Khóe miệng Phương Tằng giật giật, rất muốn nói: Cháu à, cái đó, loại chuyện này bình thường đều là ca nhi muốn trong sạch, ngươi có cái gì trong sạch mà giữ. Nhưng Phương Tằng cũng không vạch trần cháu mình, vừa nãy trong xe anh hơi đau đầu nên không xuống, không ngờ nghe được màn kịch như vậy. Huynh đệ này đúng là mưu mô, định hại cháu anh đây mà.

Nhìn Lưu Liễu đang ướt sũng và Lưu Đạt đầy mặt hung tợn, Phương Tằng biết chuyện này mà làm to chỉ sợ hai bên đều không được lợi. Nhưng hai huynh đệ này nhất quyết không tha, bọn anh mà lui một bước cũng sẽ thiệt thòi lớn. Cháu ngoại anh là tiểu tử, lại có hôn ước, còn sợ một ca nhi chưa lập gia đình chắc? Gây chuyện? Được, làm bọn họ vừa lòng.

Hai cậu cháu nhìn nhau, đều nhìn được tâm tư của đối phương. Phương Trí Viễn định tiên hạ thủ vi cường, nói với cữu cữu: “Cữu cữu, cữu coi hai người này, con đi tìm lý chính Lưu gia thôn đến làm chủ cho chúng ta. Cứu người còn bị lừa, sau này ai dám làm chuyện tốt nữa, đây không phải là làm hỏng thôn phong tốt đẹp của Lưu gia thôn sao?” Vừa nói vừa nháy mắt với cữu cữu.

Bọn Lưu Liễu sao có thể không có chuẩn bị trước, bọn chúng vốn định nếu Phương Trí Viễn không chịu đồng ý thì sẽ làm to chuyện, vậy nên mới chọn cửa thôn, ăn cơm trưa xong đại bộ phận hán tử đều sẽ ra đồng, dù sao cũng sắp cấy, không phải lúc nghỉ ngơi.

Quả nhiên, có ba hán tử đi từ phía xa tới. Phương Trí Viễn nhìn thấy, nhanh chân sốt ruột đi đến, lớn tiếng nói với ba hán tử: “Các vị thúc bá, cháu là Phương Trí Viễn Lâm gia thôn, đây là cữu cữu cháu, Phương Tằng. Cháu có hôn ước với Lưu Trang trong thôn các vị. Hôm nay cháu nghe có người rơi xuống sông, có ý tốt dùng dây thừng kéo lên, không ngờ là gặp phải người lừa bịp, muốn hãm hại lừa tiền của cháu. Mọi người nên làm chứng cho cháu, cữu cữu cháu còn đang đứng kia. Bọn họ vu hãm cháu bắt nạt bọn họ, vu hãm cháu cố tình gây rối. Cháu vạn vạn không ngờ, có ý tốt cứu người mà bị vu oan như thế. Chỉ đành nhờ các thúc bá làm chủ cho cháu, không thì người ngoài ai dám đến Lưu gia thôn nữa, cũng không ai dám làm người tốt, như vậy không phải làm hỏng hương phong tốt đẹp của Lưu gia thôn sao?” Nói đến chính nghĩa đường hoàng.

Ba người này ngây ngẩn, bọn họ biết Phương Trí Viễn, không biết cũng không được, đây là người xây nhà ở thôn họ, sắp kết hôn với ca nhi thôn họ, kiểu gì cũng đã từng gặp mặt, giờ không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Ba người họ là cha con, trong lòng biết đây đã thành án, cũng không dám nói gì, dù sao liên lụy đến hương phong, lừa tiền của người khác, bọn họ cũng không thể nói rõ đạo lý, quyết định bảo một hán tử trong đó đi mời lý chính và tộc lão đến phán xử.

Lưu Liễu choáng váng, tại sao có thể như vậy? Không phải là y và ca ca khóc lóc kể lể với ngoài ngoài rằng mình bị bắt nạt, Phương Trí Viễn không chịu trách nhiệm sao? Sao lại biến thành y và ca ca lừa tiền của người khác chứ? Y nhanh chóng giật giật ca ca, ca ca y cũng lập tức phản ứng kịp.

Hai huynh đệ nhanh chóng đi tới, định nói lý do thoái thác của mình ra, tốt xấu gì cũng lưu ấn tượng cho người khác rằng bọn họ mới là người bị bắt nạt. Nhưng chưa đi được mấy bước, Phương Tằng đã ngăn lại, lớn tiếng nói: “Sao hả? Nhìn người đến liền muốn chạy? Không có cửa đâu. Hai vị huynh đệ, hai tên này muốn chạy, các ngươi cũng trông chừng giùm, nếu không ta và cháu ngoại làm sao giải oan được? Sau này ta còn thanh danh hay không?”

Lưu Liễu thật muốn hộc máu, hai cậu cháu này đúng là biết lật ngược phải trái, con mắt nào của hắn thấy bọn họ muốn chạy chứ, bọn họ đi giải thích được không. Nhưng hai hán tử kia đã bị Phương Trí Viễn rào đón trước, giờ lại nghe Phương Tằng nói như thế, đâu có không tin, cho rằng bọn lừa đảo thấy có người nên muốn chạy.

Đang nghĩ thế, lại nhìn thấy người, ai nha, thì ra là tiểu tử và ca nhi nhà Lưu Hưng nổi tiếng trong thôn đây mà. Một hán tử trong đó là Lưu Toàn, là trưởng bối có vai vế khá cao trong thôn, làm người cũng tương đối chính trực, vẫn chướng mắt tên ăn cắp vặt, bắt nạt kẻ yếu như Lưu Hưng, thêm việc Lưu Đạt cũng nổi tiếng trong thôn là ham ăn lười làm, y như cha hắn. Lưu Toàn nhìn Lưu Liễu ướt đẫm, lại nhìn người Phương Trí Viễn và Phương Tằng rất sạch sẽ, không ướt tí nào, còn cả dây thừng còn đang nhỏ nước ném trên đất, liền nhận định con cái nhà Lưu Hưng lừa gạt người, không ngờ người ta cũng là người cứng rắn, không lừa được.

Ông có bối phận lớn, lại nhìn không vừa mắt chuyện như vậy, đây là chuyện liên lụy đến thanh danh cả thôn, càng thêm chướng mắt Lưu Liễu và Lưu Đạt. Ông nói với Phương Tằng: “Phương đương gia, ngươi xem đấy, các ngươi chịu thiệt thòi như vậy. Thôn ta không phải không phân rõ phải trái. Các ngươi yên tâm, lát nữa lý chính đến đây, ta nhất định sẽ làm chứng cho các ngươi. Sẽ không làm cho các ngươi làm ơn còn mắc oán, không làm hỏng thanh danh của Lưu gia thôn chúng ta. Các ngươi yên tâm, trong một thôn thể nào cũng có một hai đống phân chuột, nhưng đại bộ phận người đều biết phân rõ phải trái, chắc chắn sẽ không làm các ngươi chịu oan.” Vừa nói còn cố ý nhìn thoáng qua huynh đệ Lưu Liễu.

Lưu Đạt không phải người tính tình tốt, bị Phương Trí Viễn giành nói trước đã tức giận, giờ lại bị Lưu Toàn nói là phân chuột, gân xanh trên mặt hắn nổi lên, rít gào với Lưu Toàn: “Ông nói ai là phân chuột? Lão già chết tiệt, đừng tưởng ông có tí tuổi liền có thể nói linh tinh, ông muốn ăn đập hả.” Nói xong liền định đánh nhau.

Lưu Liễu nghe liền biết không tốt, ca ca y đúng là không có đầu óc, lúc này thì tức giận cái gì, chỉ có thể ra bộ yếu thế thôi. Quả nhiên, Lưu Toàn bị mắng như thế, nhất là bị tiểu bối như Lưu Đạt mắng, dù có là ông nội hắn cũng không dám mắng ông như vậy, sao hắn lại dám. Con út của Lưu Toàn đứng bên cạnh thấy cha mình bị mắng như thế, mặc kệ, cũng không thèm nói, tiến lên tát Lưu Đạt mấy tát.

Lưu Đạt ngây cả người, người này dám đánh hắn, liền nổi điên đánh nhau với con út của Lưu Toàn. Phương Trí Viễn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức xông lên giúp con út của Lưu Toàn. Hai đánh một, hơn nữa Phương Trí Viễn còn học võ với cữu cữu hắn, tất nhiên là rất tốt, con út của Lưu Toàn đang tuổi 25-26 tráng niên, hai người bọn họ cùng đánh, Lưu Đạt chỉ có thể bị đánh, làm sao có thể đánh lại.

Mà bên kia, con cả của Lưu Toàn đi thẳng tới nhà Lưu a ma. Lý chính và tộc lão đang nói chuyện với Lưu a ma, nói đất đã giao, về sao đứa con theo họ Lưu của Lưu Trang phải vào gia phả, tất nhiên muốn cẩn thận. Hơn nữa, các tộc lão cũng muốn nói mấy lời.

Lưu a ma cũng đã có chuẩn bị, dù sao tuy con của cháu ông có huyết mạch gần hơn, nhưng về lý thì không gần bằng con cháu đồng tông trong họ. Ông muốn con của Lưu Trang kế thừa hương khói cho trượng phu ông cũng không phải chuyện dễ, nhưng cũng không có gì, sự thành tại người, năm đó ông khổ sở như thế cũng có thể để trượng phu ông vào từ đường hưởng bái tế, bây giờ sống tốt hơn ngày xưa nhiều, tiêu chút tiền bạc cũng cho dòng họ ông cũng vừa lòng.

Mọi người còn chưa kịp uống ngụm nước, nói vào chuyện chính, con cả nhà Lưu Toàn đã thở hổn hển chạy đến nhà Lưu a ma. Vừa vào nhà, anh liền nói với lý chính: “Lý chính, Phương Tằng Lâm gia thôn và cháu ngoại hắn dùng dây thừng cứu một ca nhi rơi xuống sông ở cửa thôn ta, nhưng bị ca nhi kia và huynh đệ nhà y lừa tiền. Cháu ngoại Phương Tằng thấy chúng ta đi ngang qua, bảo chúng ta làm chủ cho nó, nhờ ta mời mọi người đến phân xử, nói là không thể làm chuyện tốt còn bị đổ tội, nếu không sau này cũng không dám đến Lưu gia thôn nữa.”

Con cả nhà Lưu Toàn vừa nói xong, trong lòng lý chính và tộc lão đã run lên. Việc này là sao, ta còn đang muốn tiền của ma ma tương lai người ta, cháu rể tương lai của người ta đã bị người lừa ở ngay cửa thôn. Việc này đúng là mất mặt.

Lưu a ma vừa nghe Phương Trí Viễn gặp phiền phức, lập tức gọi Lưu Trang: “A Trang, mau ra đây, A Viễn nhà ta bị người lừa bạc. A Trang, mau, chúng ta đi xem, nó là người thôn khác, nhân đơn lực bạc, đừng để nó bị bắt nạt. Cũng phải thôi, ai bảo ông chỉ có một đứa cháu là con, nhà không có một hán tử đỉnh môn lập hộ chứ? Này không, cháu rể còn bị người ta bắt nạt ngay ở cửa nhà, ông ơi, con ơi, các người đúng là độc ác, sao lại đi sớm như vậy, để lại A Trang và trượng phu tương lai của nó bị bắt nạt, làm việc tốt còn bị lừa, sau này ai còn dám đến Lưu gia thôn nữa, ai còn dám làm chuyện tốt ở Lưu gia thôn đây. Đây là muốn phá hỏng hương phong của Lưu gia thôn, làm xấu thanh danh tích lũy bao nhiêu năm của Lưu gia thôn đây mà.”

Lưu a ma than thở, vừa khóc vừa kể, lý chính và tộc lão càng nghe càng đen mặt. Việc này mà không xử lý tốt, sau này Lưu gia thôn sẽ bị người ngoài cười chết, hán tử trong thôn còn có thể ra ngoài, ca nhi tiểu tử còn có thể gả cưới nữa hay không.

Lưu Trang vừa nghe Phương Trí Viễn gặp chuyện, không nói lời nào, vào bếp cầm một cây gậy to ra chính đường. Lưu a ma lớn tuổi nhưng chân không chậm, nói xong liền đi, tốc độ kia ca nhi trẻ tuổi bình thường cũng không bằng.

Nhóm người Lưu a ma vốn tưởng đến cửa thôn sẽ nhìn thấy Phương Trí Viễn và Phương Tằng bị người giữ lại không cho đi, nhưng một màn trước mắt lại làm mọi người trợn mắt há mồm. Con út nhà Lưu Toàn và Phương Trí Viễn đang đánh Lưu Đạt, nếu không phải bọn họ đến thì Lưu Đạt còn bị đánh nữa.

Lưu Đạt thấy lý chính đến tựa như thấy cứu tinh, hô với mọi người: “Lý chính, các vị tộc lão cứu mạng! Bọn họ muốn đánh chết ta, các ngươi mà đến chậm thì không còn thấy ta nữa rồi. Xin mọi người làm chủ cho ta!” Nói xong, mặt lại bị con út nhà Lưu Toàn đấm một cái.

Lý chính vội vàng nói: “Đây là sao vậy? Toàn tam thúc, ngươi xem xem, sao lại đánh nhau thế này? Không phải là thêm phiền sao? Được rồi, được rồi, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.”

Lưu Toàn lại hừ lạnh một tiếng: “Sao hả, lý chính, nó là một tiểu bối mà chỉ vào mũi ta mắng, con ta dạy dỗ nó thì có gì sai. Ta không biết từ lúc nào thôn ta lại không tôn trọng trưởng bối như vậy, hay là ta sai, để tiểu bối gọi đánh gọi giết? Lý chính, nếu ngươi bị một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh hùng hùng hổ hổ hô đánh hô giết, mấy đứa con nhà ngươi còn ngồi được chắc?”

Lý chính không dám nói tiếp, các tộc lão vừa nghe thế, thấy cũng đúng, một tiểu bối mà chỉ vào mặt trưởng bối mắng chửi, đây là đạo lý gì, cũng không ai có ý đứng ra ngăn cản nữa.

Lưu Liễu thấy mọi người tới, cũng thông minh, lập tức khóc nói: “Lý chính, các vị tộc lão, mọi người phải làm chủ cho ta.”

Lúc này mọi người mới nhớ ra, lạc đề rồi, bọn họ đến để giải quyết chuyện của Phương Trí Viễn cơ mà. Vừa nhìn quần áo của Lưu Liễu, mọi người liền biết vị này mới là chính chủ. Đáng tiếc, Lưu Liễu còn chưa kịp nói tiếp thì Phương Trí Viễn đã lập tức nói: “Các vị, mọi người đến vừa lúc, tuổi ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng cũng biết lễ pháp. Bây giờ ta chỉ hỏi, ta đi trên đường nhìn thấy một người rơi xuống sông, có ý tốt, dùng dây thừng kéo y lên, nhưng cứu lên bờ, ca ca y liền đến đây, không phân tốt xấu nói ta bắt nạt người, muốn lừa tiền của ta. Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ không được làm người tốt, hay là không được làm người tốt ở Lưu gia thôn?” Phương Trí Viễn nhấn mạnh mấy chứ “dùng dây thừng kéo y lên”, “lừa tiền”.

Lưu Liễu lập tức phản bác nói: “Không đúng, không đúng, ta và ca ca ta lừa tiền của ngươi lúc nào? Là ngươi không bắt nạt được ta mới vu hãm chúng ta.” Nói xong liền khóc.

Lưu Đạt cũng nói: “Đúng thế, tiểu tử này miệng toàn nói dối, ta lừa tiền ngươi lúc nào? Ta nói ngươi bắt nạt đệ đệ ta, nó là ca nhi chưa thành thân, ngươi phải phụ trách, cưới nó. Ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

Mọi người kinh ngạc, Phương Trí Viễn làm ra vẻ giật mình, nói với Lưu Lý: “Bắt nạt? Chỉ bằng y? Vậy cũng quá vũ nhục ta rồi.” Nói xong, khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Liễu.

**

Zổ: =v= hết lời để chúc rồi, chúc cục cưng của tỷ có thể vui vẻ làm những gì em thích.

p/s: cầu bao dưỡng lần 2 =3=

p/s2: về nam nam thế giới mới có bộ XV chi hậu mỗ nan vi, hậu mỗ là “mẹ kế”, có hồ nước tùy thân, có cực phẩm, chỉ mỗi tội công mờ nhạt, y như người qua đường ý.

~*~

☆Chương 63: cường ngạnh

Tác giả: Lãng Lãng Minh Nhật

Edit: Zổ

Beta: chờ ~ing

Lưu Liễu bị ánh mắt khinh bỉ của Phương Trí Viễn làm cho xấu hổ và giận dữ, cũng không thèm để ý thể diện của ca nhi, khóc lóc kể lể với Lưu Lý và các tộc lão: “Các vị thúc bá, ta là một ca nhi, chẳng lẽ lấy trong sạch của chính mình ra làm trò đùa? Rõ ràng là hắn có ý đồ xấu, may mà ta liều mạng phản kháng hắnmới không làm được gì. Ca ca ta không thể để ta bị bắt nạt, tất nhiên là muốn làm chủ cho ta. Không ngờ hai cậu cháu hắn lưỡi không xương, lật ngược phải trái, ca ca ta thẳng tính mới bị bọn họ vu hãm như vậy.”

Lúc này những người đến xem càng nhiều, rất náo nhiệt. Mọi người nghĩ cũng thấy đúng, trong sạch là điều quan trọng nhất của một ca nhi. Lưu Liễu muốn lừa người cũng không thể làm hỏng trong sạch của mình, sau này còn muốn gả cho người ta không.

Phương Trí Viễn sao có thể để Lưu Liễu xoay chuyển cục diện, chân thành nói với mọi người: “Các vị, mọi người xem, y nói ta bắt nạt y nhưng trên người ta đều khô ráo, người y lại ướt, nếu ta từng động vào y thì quần áo ta chắc chắn có vệt nước. Nhưng mọi người nhìn xem, trên người ta đâu có ướt chỗ nào. Hơn nữa, ta là người ngoài, mọi người có thể không tin nhưng vị đại bá này là người qua đường, ông không có quan hệ gì với chúng ta, để ông nói đi.”

Lưu Toàn vốn cho rằng huynh đệ Lưu Liễu vu hãm Phương Trí Viễn, lại thêm chuyện vừa rồi, càng khinh thường Lưu Liễu. Ông nói với mọi người: “Phương tiểu huynh đệ nói đúng đấy, ta và hai đứa con ra đồng liền nhìn thấy Phương tiểu huynh đệ đang đi vào thôn, định tìm người đến phân xử, làm chủ cho hắn. Đúng lúc gặp chúng ta, hắn nói chuyện cứu người rồi bị lừa tiền của hắn, để ta mời người đến nói rõ lý lẽ, không thể bị vu oan như vậy, cữu cữu hắn thì đang coi chừng Lưu Đạt và Lưu Liễu, không để hai đứa nó chạy mất. Lúc ấy, đến nói chuyện, bọn Lưu Đạt muốn chạy, bị cản lại. Ta nói vài câu lại bị Lưu Đạt mắng chửi, vậy nên mới đánh nhau.”

Vai vế của Lưu Toàn trong thôn cao, làm người chính trực, cũng rất có uy vọng. Ông vừa nói thế, mọi người liền khinh thường Lưu Liễu và Lưu Đạt. Lưu Liễu thấy tình hình không đúng, lập tức nói: “Không đúng, không đúng, vừa nãy ca ca ta đắc tội tam gia gia nên ông ấy mới nói thế. Rõ ràng là ta chịu oan ức, không thì sao ta có thể dùng trong sạch của mình làm trò đùa, như vậy không phải ta tự ép chết bản thân sao?”

Người ngoài không tiện nói, Lưu a ma lại không cố kỵ gì, nói với Lưu Liễu: “Ta thấy ngươi và ca ca định tính toán lừa A Viễn, đáng tiếc A Viễn không muốn nhẫn nhịn, thà là làm to chuyện cũng không muốn bị oan. Các ngươi làm chuyện vốn lén lút, giờ to chuyện, mọi người đều biết các ngươi là loại người nào, ngươi là một ca nhi chưa thành thân, nghĩ thà được ăn cả ngã về không, đã làm phải làm đến cùng, nói A Viễn bắt nạt ngươi, bắt A Viễn cưới ngươi. Nếu không qua chuyện này ai còn muốn cưới ngươi?”

Mọi người ngẫm thấy rất có lý, càng chướng mắt Lưu Liễu. Phương Trí Viễn làm bộ hoảng sợ, bày tỏ trung tâm với Lưu a ma: “Ma ma, ông đừng làm con sợ. Một ca nhi không hiểu quy củ như thế còn muốn gả cho con? Con chỉ nhận một mình A Trang là phu lang của con thôi. Xem A Trang biết bao là giỏi giang, lại còn hiếu thuận, đẹp người đẹp nết, trong mắt con không còn ai đẹp hơn đệ ấy. Xem lại ca nhi này, con cứu y, y còn vu oan hãm hại con, loại người này còn không bằng một ngón tay của A Trang. Mắt con phải mù đến mức độ nào mới muốn kết hôn với một ca nhi như thế chứ.” Nói xong, cả mặt đều là ý Lưu Liễu cút xa hắn càng xa càng tốt.

Lúc này, có ma ma đến xem chuyện cũng mở miệng, nói: “Ta thấy cũng đúng đấy. Lưu Liễu này thường xuyên nói xấu Lưu Trang với ca nhi nhà chúng ta, nói hắn không xứng với Phương tiểu tử. Không chừng chuyện này đúng là huynh đệ y tính toán trước, đáng tiếc Phương huynh đệ không thích y, lúc này mới muốn chết muốn sống, nói người ta bắt nạt y. Đáng tiếc, ngay cả góc áo y người ta cũng không sờ, không phải là chỉ nhìn thấy áo y ướt sao? Nếu thế mà phải cưới y thì không phải hán tử đứng đây đều phải cưới y sao? Đúng là cố tình gây sự.” Ca nhi nhà ma ma này cũng là người mạnh mẽ, từng có mâu thuẫn với Lưu Liễu, không ngờ Lưu Liễu lại nói ba nói bốn trước nhà chồng tương lai của con ông, suýt chút nữa thì làm hỏng hôn sự của ca nhi nhà ông. Trong lòng ông đã tức giận từ lâu, lúc này không xả giận thì còn đợi lúc nào.

Phương Trí Viễn nghe thế liền giận thật, thảo nào A Trang nhà hắn có một thời gian luôn rầu rĩ không vui, thì ra đều là do người này giở trò. Hắn nói với vị ma ma kia: “Ma ma, A Trang nhà cháu phẩm hạnh, mọi thứ đều xuất chúng, hòa thiện với mọi người, hiếu thuận với trưởng bối, cháu có thể đính hôn với đệ ấy là do phúc khí đã tu luyện mấy đời của cháu. Tuy nói người vô dụng ganh tị kẻ có tài cũng là bình thường, nhưng chuyện bại hoạt thanh danh của A Trang nhà cháu trắng trợn như thế thì cháu không chấp nhận được. Ca nhi lưỡi dài như thế đã là xấu xa, giờ còn vu hãm cháu, không biết lý chính có muốn nói gì không?”

Phương Trí Viễn đã nói như thế, Lưu Lý chỉ có thể đáp lại. Thấy mọi người bàn tán xôn xao, ông cũng không phải thằng ngốc, nơi này cũng không ai ngốc, đều đoán được đây là trò của Lưu Liễu, nhảy sông cầu cứu, Phương Trí Viễn mà động vào y thì có thể buộc người ta cưới mình. Chỉ là không ngờ Phương Trí Viễn nhanh nhạy, không trúng kế của y nên Lưu Liễu, Lưu Đạt mới nói là Phương Trí Viễn bắt nạt người để ngăn chặn hắn, đáng tiếc, người ta cũng không ăn chay.

Nhìn Phương Tằng đứng cách đó không xa, Lưu Lý cũng không dám thiên vị, kia là người có hậu trường. Lưu Lý nói với Phương Trí Viễn: “Sự việc đã làm rõ, là Lưu Đạt, Lưu Liễu muốn vu oan lừa tiền ngươi. Ta lấy danh nghĩa của Lưu gia thôn trả lại trong sạch cho ngươi, việc này ngươi không hề sai. Còn về Lưu Liễu và Lưu Đạt, bại hoại thôn phong của thôn ta, ta sẽ thương lượng với tộc lão rồi xử phạt bọn họ.”

Phương Trí Viễn cũng biết đúng mực, khách khí với Lưu Lý mấy câu rồi không nói gì nữa.

Lúc này, Lưu Trang vẫn bàng quan đi ra, nói với Lưu Lý: “Lý chính, khoan đã!”

Vừa nãy mọi người bàn tán xôn xao Lưu Trang mới biết được chân tướng lời đồn, lại nghe thì ra Lưu Liễu ngấp nghé A Viễn nhà mình, trong lòng Lưu Trang bừng bừng lửa giận, còn cả khủng hoảng không áp chế nổi.

A Viễn tốt như vậy, ngay cả Lưu Liễu mắt cao hơn đầu cũng muốn bày mưu gả cho hắn, chính mình gả cho hắn có phải là làm hắn thiệt thòi không? Lưu Trang vốn mẫn cảm liền càng dao động, nhưng không ngờ trước mặt mọi người, A Viễn rõ ràng nói có thể lấy mình là phúc khí tu luyện mấy đời của hắn. Thì ra, trong mắt A Viễn mình tốt như vậy, trong lòng Lưu Trang vừa ngọt ngào lại vừa cảm động.

Hoài nghi chỉ là trong nháy mắt, sau đó là phẫn nộ. Rõ ràng biết A Viễn là trượng phu tương lai của cậu mà còn dám cướp, coi cậu là cái gì? Nếu ai cũng như thế thì dù A Viễn có tốt với cậu cỡ nào thì cũng có lúc không phòng bị nổi. Nếu cậu không ra mặt thì thật coi cậu là vô hình chắc?

Vậy nên Lưu Trang mở miệng gọi Lưu Lý lại.

Lưu Lý nhìn Lưu Trang, hỏi: “Lưu gia ca nhi, ngươi gọi ta lại làm gì?”

Lưu Trang đi đến chỗ Lưu Liễu. Lưu Liễu thấy Lưu Trang mặt âm trầm đi đến, không khỏi có chút chột dạ, vội vã cúi đầu. Lưu Trang rất nhanh gọn, tát Lưu Liễu một cái, miệng nói: “Nói cho ngươi biết, Lưu Liễu. A Viễn là trượng phu chưa cưới của ta, là người của ta, cái tát này là đánh vì tội ngươi dám mơ ước huynh ấy. Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày còn có ta thì A Viễn vẫn là của ta. Ngươi bỏ cái ý nghĩ của ngươi đi, nếu không, cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách, xem ai sợ ai.”

Lưu Trang hung dữ nói. Nhìn Lưu Trang cao lớn, Lưu Liễu kinh hoảng gật đầu, vội vã nói: “Không dám, không dám.” Lưu Trang này nhìn hiền hòa, không ngờ dữ lên lại đáng sợ như vậy, nếu Phương Trí Viễn cưới y thật thì Lưu Trang có giết y không, Lưu Trang vốn là thợ săn mà.

Đồng thời, mấy người có ý xấu nhìn bộ dáng Lưu Trang cũng tắt hẳn. Phương Trí Viễn thì vừa mừng vừa sợ, mình là nghịch lân của A Trang? Mình quan trọng với đệ ấy như vậy? Nếu không, bình thường cậu vốn ôn hòa, sao giờ lại khác thường đến vậy chứ.

Lúc này, Lưu Trang lộ ra khí phách như thế, ở trong mắt Phương Trí Viễn đúng là phong độ chết người, suýt nữa thì chảy nước miếng. Nhưng trong mắt Lưu a ma chỉ có bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ: cháu mình cái gì cũng tốt, chỉ là trí nhớ không tốt, mình đã nói với nó bao nhiêu lần, hán tử đều thích ca nhi mềm mềm mại mại, bộ dạng hung tợn này của nó không phải là sẽ dọa A Viễn bỏ chạy sao.

Lưu a ma quét mắt về phía Phương Trí Viễn, may mà bộ dáng si mê nhìn Lưu Trang của Phương Trí Viễn khiến Lưu a ma nhẹ nhàng thở phào, Lưu Trang cũng thoát được một trận lải nhải của Lưu a ma.

Xong việc thì cũng không liên quan gì đến bọn Phương Trí Viễn nữa. Phương Tằng lúc đầu còn hơi say rượu, nhưng việc xảy ra như thế, rượu cũng tỉnh. Anh nhìn cháu ngoại còn có ý muôn nói chuyện với Lưu Trang, liền tự đánh xe về.

Lưu Trang vừa nãy nói đến thống khoái, không thể phủ nhận, lúc biểu thị công khai quyền sở hữu Phương Trí Viễn kia, trong lòng Lưu Trang cực kì thỏa mãn. Nhưng sau đó liền ngượng ngùng, cậu không để ý ánh mắt của người ngoài, nhưng lại không chắc Phương Trí Viễn có chán ghét biểu hiện vừa rồi của cậu không.

Dù sao, ngày nào ma ma cũng nói với cậu, mặt mũi của hán tử y như đuôi hổ, trăm ngàn lần không được sờ. Nhưng vừa nãy não cậu nóng lên, lời liền ra khỏi miệng, cũng không biết A Viễn có để ý không.

Phương Trí Viễn không có lo lắng như Lưu Trang. Hắn nịnh hót chạy đến trước mặt Lưu Trang, chớp mắt sùng bái với cậu: “A Trang, vừa rồi đệ đúng là phong độ chết mất, ta cực vừa lòng.” Bộ dáng hoan hoan hỉ hỉ.

Lưu Trang nghe lại càng xấu hổ. A Viễn thật là, lúc nào cũng dỗ cậu, cậu biết vừa nãy mình ngang ngược, nhưng A Viễn nguyện ý dỗ dành cậu như vậy, là để ý cậu, thích cậu phải không. Nghĩ như thế, đầu Lưu Trang càng cúi thấp.

Lưu a ma thấy hai đứa nhỏ đang thầm thì, cũng không quấy rầy, ông còn chuyện phải làm. Các tộc lão có ý muốn ông cúng tiền cho dòng họ, bạc còn chưa ra túi mà nhà mình đã chịu thiệt thòi. Ông một lão ma ma nuôi cháu khổ sở như thế, nếu tộc không cho công đạo thì ông sẽ bắt bọn họ phải chờ. Dù sao A Trang nhà ông muốn sinh con thì nhanh nhất cũng phải hai ba năm nữa, ông còn nhiều thời gian.

Nếu không để ông vừa lòng thì đừng mơ đến bạc. Lưu a ma tính toán vốn riêng, ngẫm nghĩ không chừng còn có thể thêm cho A Trang nhà ông chút bạc làm của hồi môn. Để xem tộc lão còn có thể không biết xấu hổ mà kênh kiệu trước mặt ông nữa không.

Buổi tối, Phương Trí Viễn ăn cơm ở nhà Lưu a ma, cũng biết kết quả xử phạt của thôn đối với Lưu Đạt và Lưu Liễu. Lưu Đạt bị đánh hai mươi gậy, Lưu Liễu nhốt trong từ đường ba ngày. Nhìn không nặng nhưng Phương Trí Viễn biết, một ca nhi bị nhốt trong từ đường đã nói lên y làm sai chuyện lớn, nhà ai cũng biết. Lưu Liễu tuổi đã không nhỏ, lại thêm chuyện này, muôn tìm nhà trong sạch để gả cũng khó.

Mà Lưu Đạt thì lúc đánh nhau Phương Trí Viễn đã rất nặng tay, nhìn thấy bị thương không nặng nhưng rất đau, chỉ sợ không mười ngày nửa tháng thì chưa hết được. Hơn nữa, lần này chuyện huynh đệ bọn hắn lừa tiền bị truyền ra ngoài, Lưu Đạt cũng khó sống.

Đối với kết quả này, Lưu a ma hiển nhiên không quá vừa lòng. Cháu rể tốt của ông bị hãm hại trắng trợn như thế, kết quả lại là giơ cao đánh khẽ, đúng là không công bằng. Vì thế, cơm nước xong, Lưu a ma liền khí thế mười phần đi đến nhà lý chính, muốn nói cho ra đầu ra đuôi.

Hai người Lưu Trang và Phương Trí Viễn ở trong phòng. Lưu Trang nghĩ nhân lúc trời chưa tối, bảo Phương Trí Viễn đánh xe về. Phương Trí Viễn lại có chuyện muốn nói. Hôm nay tuy Lưu Trang ra mặt nhưng nghĩ đến mấy ngày trước Lưu Trang rầu rĩ không vui, Phương Trí Viễn vẫn cảm thấy trong lòng Lưu Trang có tâm sự.

Vậy nên hắn không vội về, mà ngồi ở trên ghế, đối diện với Lưu Trang.

Lưu Trang còn hơi không quen, dù sao Phương Trí Viễn bình thường đều là cười đùa với cậu, giờ nghiêm túc như thế đúng là hơi mới lạ. Phương Trí Viễn nói với Lưu Trang: “Thực ra chuyện hôm nay là do Lưu Liễu cố tình dàn xếp. Y muốn ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó y dùng thân báo đáp. Nhưng y không ngờ ta kiên trinh một lòng với đệ, không để y đạt được mong muốn. Ta nghĩ nếu nói việc đó ra, không quản sự thực là thế nào cũng sẽ thành đề tài bàn tán, không tốt cho ta. Vì thế ta mới nói sang chuyện khác, nói bọn họ lừa tiền. Thực ra thì cũng không sai, bọn họ không phải là thích tiền của ta nên mới vội vã muốn gả cho ta sao.”

Phương Trí Viễn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lưu Trang, hắn sợ Lưu Trang nghĩ hắn làm quá đáng. Lưu Trang nghe cũng không quá ngạc nhiên, dù sao Lưu Liễu hôm nay luôn nói về sự trong sạch của mình, còn nói A Viễn bắt nạt y. Hán tử bắt nạt ca nhi, việc này có lớn có nhỏ, ở nông thôn dĩ hòa vi quý, đại bộ phận đều là chấp nhận kết hôn cho xong chuyện. Lưu Trang lúc ấy đã biết tâm tư của Lưu Liễu nên Phương Trí Viễn vừa nói cậu liền đáp: “Ta biết, Lưu Liễu nói trong nói ngoài đều là ý muốn gả cho huynh.” Nói đến đây, trong lòng Lưu Trang liền buồn bã đau xót.

Phương Trí Viễn nói: “A Trang, thực ra, lời hôm nay của ta nói trước mặt mọi người cũng không phải nói dối. Trong mắt ta, đệ là nghìn tốt vạn tốt. Trước kia ta không có thanh danh, trong nhà cũng không được như bây giờ, chúng ta đã thân với nhau. Vậy nên đệ đúng là thật lòng với ta, ta biết. Ta cũng thích đệ, đệ đối với ta tốt như nào, ta đều biết. Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, ta luôn cho rằng có thể lấy đệ là phúc khí lớn nhất đời ta. Vậy nên người ngoài nói những câu không tốt đều là ghen với đệ, đệ đừng hao tổn tinh thần vì họ.”

Lưu Trang rất cảm động. Cậu nghĩ lại những lời mình nghe được, trong lòng rất khó chịu, nhìn ánh mắt thân thiết của Phương Trí Viễn, thốt ra: “Đệ không tốt như vậy, đệ biết mà. Bọn họ nói cũng đúng, đệ đúng là không xứng với huynh.”

Bạn đang đọc Dị Giới Chi Nông Gia Ký Sự của Lãng Lãng Minh Nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.