Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đẹp và Buồn - Chương 04 - Part 2

Phiên bản Dịch · 882 chữ

Chương 04: (Part 2)

Xe chạy quá Kamakura, dọc theo bãi biển Shichiri. Biển và trời cùng một màu xám. Oki cho xe đậu tại sở cá. Ông mua mực và cá mòi để cho cá heo ăn. Keiko đưa mồi ra cho cá nhảy lên đớp. Cô đưa mồi mỗi lúc một cao, và cá heo nhảy cao lên theo. Cô vui thích như trẻ thơ, không để ý là bắt đầu có hạt mưa.

Lát sau Oki giục:

«Ta về thôi, kẻo mưa lớn. Quần áo em ẩm nước rồi đấy.»

«Ô, em vui quá.»

Trong xe, Oki nói có nhiều đàn cá heo hay về phía bên kia vịnh, quá suối nước nóng ngầm một chút. Ông kể:

«Người ta lùa cá vào gần bờ và đàn ông tay không cởi truồng nhảy xuống bắt. Cá heo rất thích được cù dưới mang, nên bị bắt mà cứ tưởng là được ôm nên không chống cự.»

«Tội nghiệp cá chưa.»

«Không biết một cô gái ngoan có thích được người ta cù không, em nhỉ?»

«Ông nói gì mà ghê vậy. Em nghĩ cô gái ngoan của ông sẽ cào cấu cho nát mặt cái anh đàn ông dê ra.»

«Xem vậy thì cá heo dễ thương hơn con gái.»

Xe taxi đến một khách sạn trên đình đồi có tầm nhìn bao quát vịnh Enoshima. Đảo màu xám, và bán đảo Miura lờ mờ trong sương. Mưa nặng hạt và sương mù thường lệ ùa này lơ lửng trong không. Cả rặng thông gần cũng mờ sương. Lên đến phòng, hai người ướt sũng, quần áo dính láp nháp. Ông nói:

«Sương dày lắm, chắc không về tối nay được.»

Keiko gật đầu. Ông ngạc nhiên cô gái thuận ở lại đêm với ông một cách dễ dàng. Lấy tay xoa nước trên mặt, ông nói:

«Chúng ta phải tắm trước khi ăn tối.»

Rồi ông đề nghị:

«Em chơi trò cá heo với ta nhé.»

«Ông thích nói bậy bạ. Ví em với cá, ông muốn sỉ nhục em đến như vậy sao? Cá heo với cá mú...»

Rồi tựa khung cửa sổ nhìn ra khơi, Keiko nói một mình:

«Biển tối thui.»

Oki nói:

«Ta xin lỗi em.»

Keiko nói:

«Ông có thể đòi ngắm em khỏa thân. Thậm chí ông có thể đòi ôm em...»

«Em có chịu không?»

«Chịu hay không, chưa biết. Nhưng rủ em chơi trò cù nách như cá heo là sỉ nhục em. Dù sao em không phải là thứ đàn bà lang chạ. Xem ra ông là con người trác táng.»

«Vậy sao?» Oki vừa nói vừa đi vào phòng tắm.

Oki tắm bằng hương sen, Rồi tráng qua bồn xứ, ông mở nước. Ông ra khỏi nhà tắm lấy khăn lau tóc. Không nhìn Keiko, ông nói:

«Em nên đi tắm. Ta vặn nước nóng vào bồn chắc đã đầy phân nửa rồi.»

Nét mặt vẫn tư lự, Keiko nhìn ra khơi. Cô gái nói:

«Hóa ra mưa to. Cả đảo lẫn bán đảo đều chìm trong mù.»

«Em buồn chuyện gì?»

«Em ghét màu mấy ngọn sóng, vậy thôi.»

«Ướt át chắc khó chịu lắm. Em đi tắm đi.»

Keiko gật đầu vâng lời. Ông không nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, nhưng cô trở ra với cái mát mẻ của người vừa tắm xong. Keiko đến trước bàn phấn mở túi xách tay ra trang điểm. Oki tới đứng sau lưng cô gái. Ông nói:

«Ta gội đầu, nhưng họ chỉ có bri-ăng-tin. Mùi bri-ăng-tin thật khó chịu.»

«Ông dùng thử nước hoa của em.»

Keiko đưa cho ông một chiếc lọ nhỏ. Oki xịt vài giọt đưa lên mũi ngửi.

«Rắc vào bri-ăng-tin à?»

Keiko mỉm cười:

«Vài giọt thôi nhé.»

Oki chụp tay Keiko, không cho nàng trang điểm:

«Keiko, đừng.»

«Ông làm đau tay em. Ông hư lắm.»

«Ta thích em tự nhiên, không son phấn. Hàm răng em đẹp, lông mày em đẹp...»

Ông hôn vào má cô gái. Cô khẽ kêu lên. Ông làm nghiêng chiếc ghế và cô ngã chúi vào ông. Môi hai người chạm nhau. Cái hôn dài. Thấy ông ngưng để thở, Keiko nói vội:

«Đừng, đừng ngừng dở chừng. Ông hôn nữa đi...»

Keiko ghì chặt lấy ông. Giấu sự ngạc nhiên, ông nói đùa:

«Cả mấy cô thợ lặn ngọc trai chuyên nghiệp chắc cũng không nín thở giỏi bằng em. Nhịn thở lâu thế có thể ngất đi đấy.»

«Ông làm cho em ngất đi, ông...»

«Đàn bà dài hơi hơn đàn ông,» ông nói. Ông hôn lại cô gái. Cái hôn dài làm ông lại hụt hơi như lần trước. Ông bế cô gái lên giường. Keiko cuộn mình tròn như con cuốn chiếu. Cô không cưỡng lại, nhưng ông phải khó khăn mới làm cho cô ruỗi thẳng người ra. Thấy Keiko không còn trinh nữa, ông vuốt ve bạo hơn. Nằm dưới ông, Keiko rên lên vì khoái lạc. Bất thần cô gái gọi:

«Otoko, Otoko ơi...»

«Cái gì?»

Oki mới đầu tưởng Keiko gọi tên mình, nhưng hụt hẫng khi nghe ra cô gái gọi tên cô giáo.

Tỉnh cơn mê, ông hỏi:

«Em gọi ai? Em gọi Otoko à?»

Không trả lời, Keiko lẳng lặng đẩy ông ra.

Bạn đang đọc Đẹp và Buồn của Yasunari Kawabata
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.