Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Đến Thượng Hải, Gặp Anh

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Thời điểm tôi gặp anh lần đầu tiên đó là ở trong buổi đi chơi với nhóm bạn cùng ký túc. Vừa mới đỗ vào Đại học Thượng Hải không lâu, chuyển lên thành phố sống, tôi quyết định chọn ở trong ký túc xá. Phòng chúng tôi có bốn người, tôi - Hạ Thần - là du học sinh duy nhất không khỏi có nhiều bỡ ngỡ. Thực ra ba năm cấp ba tôi đều học Chuyên Trung ở trường, vậy nên lúc này mới giành được một suất học bổng tại nơi đây.

Bạn cùng phòng tôi, cái người đeo mắt kính dày, một thân trang phục nhã nhặn tên là Tần Gia Lãng, cậu ta đến từ Quý Châu. Người có gương mặt rất ưa nhìn, trắng trẻo thư sinh tên Trần Hạo, hắn ta là người Thượng Hải. Còn anh chàng cao lớn, tính tình hào sảng chuyên dùng khẩu âm vùng Đông Bắc nói chuyện với tôi, cậu ta tên Lý Kiến, Minh Thành là người bạn mà cậu ta rủ đến.

Tôi sớm đã biết tính hướng của mình, nhưng cuộc đời học sinh hối hả chẳng cho tôi chút thời gian để để tâm đến ai cả; thế nên trước giờ tôi vẫn chưa biết cái gọi là yêu, cũng chỉ có một người bạn trong giới. Minh Thành lúc đó đã cao một mét tám tám, thân hình cao lớn chẳng giấu nổi sau lớp áo khoác, lại chẳng hề ăn nhập chút nào với gương mặt mịn màng của anh. Mái tóc húi cua, lông mày thẳng tắp, đôi môi mỏng - sáng bóng.

Anh từ xa đi tới mà tôi nghĩ rằng trái tim của mình sắp bị bước chân của anh giẫm đến hấp hối rồi.

Nói thế nào nhỉ, nếu là một chàng "gay", ai lại chẳng có một hình mẫu trong lòng: Người đó phải thật nam tính, trông hơi lạnh lùng một chút, cơ bắp là điều cần thiết, nhưng vẫn phải có chút gì đó thân thiện dễ gần (để tiện mơ mộng hão huyền). Thì cố tình, đó lại là những gì miêu tả về anh, Hoàng Minh Thành. Cho nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên, khi ở lần gặp mặt đầu tiên tôi đã trúng phải "tiếng sét ái tình" với anh rồi.

Minh Thành đến khoác vai với Lý Kiến, chào hỏi chúng tôi. Hôm nay cả phòng quyết định đi ăn lẩu xem như gặp mặt nhau, Lý Kiến bảo rằng cậu ta có một người anh em cùng quê, cũng trúng tuyển vào trường nên muốn rủ theo cùng, chúng tôi đều rất hoan nghênh. Anh nhiệt tình bắt tay từng người, miệng thì luôn nói: "Làm phiền các cậu chiếu cố tên này, hắn dễ sống chung lắm!"

Tới phiên tôi, tôi cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh, khẽ siết một cái. Lòng bàn tay ấy ấm nóng hệt như ấn tượng về con người anh vậy. Có chút gì đó lưu luyến trong lòng sau khi anh thả tay ra.

Chúng tôi bắt đầu tự giới thiệu, Trần Hạo ung dung mở đầu trước, tên này nhanh chóng bảo rằng hắn sống từ nhỏ ở vùng này, mong cả phòng cùng nhau vượt qua bốn năm thật vui vẻ, có gì không biết có thể nhờ vả hắn, rồi cầm cốc bia uống sạch một hơi.

Tiếng vỗ tay rầm rầm bốn phía.

Lý Kiến cũng giới thiệu, cậu ấy nói mình quê ở Liêu Ninh, cũng mong được các anh em giúp đỡ!

Tần Gia thì đẩy đẩy gọng kính, nói bằng một giọng hùng hồn:

"Tôi tên Tần Gia Lãng, Lãng trong Thụy Lãng Tư Phồn, trước nay sống khá khép kín. Giờ đã lên đại học, hi vọng anh em cũng chiếu cố và giúp tôi hoàn thiện mình hơn!" Nói rồi cũng "rầm" một tiếng đặt cốc bia xuống.

Ha ha, nhìn qua không nghĩ cậu ta lại thẳng thắn như thế, mấy anh em tiếp tục vỗ tay động viên cậu.

Tôi cũng nhanh nhẹn giới thiệu: "Tôi tên Hạ Thần, tới từ Hà Nội, đây là lần đầu tiên tới Trung Quốc, mong được các cậu giúp đỡ trong bốn năm sắp tới!"

Cả bọn sớm đã biết gốc gác của tôi, lúc này chỉ có anh là hơi ngơ ngác một chút, anh hỏi lại:

"Cậu không phải người Hoa thật hả?"

Tôi nhìn anh chăm chú: "Thật đấy."

"Vậy tôi nói tiếng địa phương cậu hiểu được không?" Anh hơi hé miệng, khuôn miệng trái tim, cái đỉnh nhọn như được khắc nổi lên vậy.

"Cái này tôi vẫn đang học." Từ giờ sẽ vì anh mà học, tôi âm thầm nghĩ trong lòng.

Anh có vẻ bị bất ngờ, lại nhìn qua đánh giá tôi hồi lâu, vẻ chưa tin tưởng, Lý Kiến lập tức nói với anh:

"Cậu đừng bị vẻ ngoài ngây thơ của tên này lừa, nghe nói cả thành phố cậu ta năm nay chỉ có một suất được đi thôi đó, trâu bò quá đi!"

Nghe thế anh lập tức cười híp cả mắt mà đáp:

"Đúng đúng, người anh em rất tài giỏi. Tới đây, tôi kính cậu một ly!"

Tôi cũng thò tay ra chạm cốc với anh. Thì ra tính tình anh hoạt bát như thế, lại chẳng hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài; hoặc là, lúc này anh vẫn còn rất đơn thuần, còn chưa cất giấu quá nhiều tâm tư.

Bữa họp mặt rất vui vẻ, mọi người anh một câu tôi lại một câu, dưới cái lạnh se se của thành phố ngày đầu đông chúc đến chúc đi, trên bàn ăn đã có sáu, bảy chai bia rỗng. Tôi không dám nhìn anh lâu, tôi biết, để yên ổn sống giữa đám "trai thẳng", bạn phải hòa nhập, bạn chơi được, uống được, lại thoải mái, họ sẽ không ngại mở lòng ra với bạn.

Trong không khí huyên náo như vậy, tuổi mười tám, lại thêm chút men bia, tôi nở một nụ cười rất thật lòng, cảm thấy thật may, may mắn được gặp anh rồi.

Bạn đang đọc Đến Thượng Hải, Gặp Anh sáng tác bởi meoyeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoyeu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.