Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Những ngày nghỉ phép của Tiểu Kim

Phiên bản Dịch · 4482 chữ

Thành Biện Lương, trong chợ vô cùng rộn ràng náo nhiệt, một thanh niên vận trang phục gia đinh đầu đầy mồ hôi, cuống cuồng hết va vào người nọ lại đẩy người kia chạy trong đám đông, vừa chạy vừa hỏi những tiểu thương bán hàng bên đường: “Nha, nha dịch tuần, tuần phố của Khai Phong phủ vừa đi qua đây phải không?”

Những tiểu thương bán hàng rong ven đường nhìn thấy dáng vẻ của người thanh niên này, đều không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ, mấy người dày dạn kinh nghiệm bắt đầu hướng dẫn:

“Tiểu ca, cậu từ bên ngoài tới Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân cáo trạng kêu oan phải không?”

“Nha dịch tuần phố không quản mấy chuyện này đâu, cậu nên đến cửa lớn của Khai Phong phủ gióng trống kêu oan mới đúng!”

Người thanh niên thở hổn hển nói: “Tôi, tôi không tìm Bao đại nhân, tôi, tôi tìm, tìm Kim hiệu úy của Khai Phong phủ…”

“Cậu tìm Kim hiệu úy?”

Chúng nhân bên cạnh vừa nghe vậy nhất thời sửng sốt, thần sắc trở nên cổ quái.

“Nếu là tìm Kim hiệu úy…”, một tiểu thương chỉ chỉ về đằng trước, “Người dẫn đầu đội nha dịch tuần phố ở đầu đường đằng kia chính là Kim hiệu úy.”

“Đa, đa tạ!”, người thanh niên vội vàng chạy thẳng về phía đó.

Chúng nhân ngóng theo bóng lưng của người thanh niên, rồi nhìn nhau.

“Người đến Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân trước giờ không hề thiếu, nhưng đến tìm Kim hiệu úy, thì đây là lần đầu tiên…”

“Nom dáng vẻ gấp gáp như lửa cháy sau mông của tiểu ca kia, nhất định là chuyện khẩn cấp.”

“Nhưng, sao tôi lại có cảm giác không tốt vậy…”

“Chính thế, chính thế… cảm giác rất không tốt…”

Mấy ngày sau sự việc đã được chứng minh, con mắt của quần chúng nhân dân quả nhiên sáng trong như tuyết, dự cảm linh nghiệm vô cùng.


“Kim hiệu úy xin nghỉ phép? Đã rời khỏi Khai Phong phủ? Không biết đi chỗ nào?”, Công Tôn tiên sinh ngẩng đầu khỏi một đống thư từ, nhíu mày gấp giọng hỏi: “Chuyện gì mà vội vã như vậy?”

Trịnh Tiểu Liễu đầu đầy mồ hôi, run run trình lên một tờ giấy, lau mồ hôi, đáp: “Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra, Kim hiệu úy xem xong phong thư này liền vội vội vàng vàng đi theo người đưa thư nọ.”

“Thư nào?”, Công Tôn tiên sinh nhận lấy lá thư, mở ra đọc, nhất thời đôi mắt phượng banh to, sắc mặt thình lình trở nên tái mét, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đưa lá thư lại cho Trịnh Tiểu Liễu, lựa lời ngập ngừng nói: “Trịnh bổ khoái, thư này… ngươi tạm thời giữ thật kỹ, nhất thiết không được để Triển hộ vệ đọc được…”

“Thư gì mà không để Triển mỗ đọc được?”

Một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên, một người đẩy cửa bước vào, dáng áo lam thẳng như thân tùng, đôi mày lưỡi mác cùng ánh mắt sáng lấp lánh, chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu.

“Triển, Triển đại nhân…”, Trịnh Tiểu Liễu vừa nhìn thấy người đến, vội ôm quyền thi lễ, khiến cho bàn tay cầm bức thư đang đưa lên của Công Tôn tiên sinh chưng hửng giữa không trung, thu về không được mà đưa tiếp cũng chẳng xong.

Đôi mắt đen láy của Triển Chiêu quét qua, liếc thấy sắc mặt rất không bình thường của Công Tôn tiên sinh, chàng bèn bước lên trước, đưa tay cầm lấy bức thư trong tay Công Tôn tiên sinh, lẩm nhẩm đọc từng câu từng chữ:

Một ngày không gặp, nhớ nhung phát cuồng;

Áo quần dẫu rộng lòng nào có hối, mình hạc xương mai héo hắt vì người;

Hỏi thế gian, tình là chi, mà khiến cho đôi lứa thề nguyền sống chết.

Chất giọng trong như nước, mỗi một tiếng phát ra lại tạo nên một trận rúng động, chỉ là tiếng ngâm khe khẽ lại khiến cho Trịnh Tiểu Liễu đứng rất gần nghe mà đỏ mặt tía tai, đầu váng mắt hoa.

Đọc xong, Triển Chiêu thoáng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trịnh Tiểu Liễu, như hiểu ra vài phần, khẽ cười, trêu chọc nói: “Không biết là cô nương nhà ai lại có phúc nhường ấy, có thể khiến Trịnh bổ khoái xem trọng như thế?”

Trịnh Tiểu Liễu mặt lại càng đỏ hơn, miệng mồm há ra rồi lại ngậm vào mấy lần, ngơ ngẩn không thốt nên lời.

Triển Chiêu trao bức thư vào tay Trịnh Tiểu Liễu, nghiêm sắc mặt, nói: “Trịnh bổ khoái, ngươi có biết Kim hiệu úy đi đâu không, vì sao đã quá giờ luyện công rồi mà vẫn không thấy?”

“Cái này…”, Trịnh Tiểu Liễu liếc Công Tôn tiên sinh một cái.

Công Tôn tiên sinh vội nói: “Triển hộ vệ, Kim hiệu úy xin nghỉ phép rồi.”

“Xin nghỉ phép? Xin nghỉ lúc nào? Vì sao lại xin nghỉ? Vì sao Triển mỗ không biết?”, Triển Chiêu cau chặt chân mày, thốt ra bốn câu hỏi liên tiếp.

“Cái này…”, Công Tôn tiên sinh được xưng là đa mưu túc trí cũng có chút líu lưỡi, “Kim hiệu úy đi vội, không kịp báo cáo, chắc hẳn có chuyện gấp…”

“Đi?”, Triển Chiêu tiến lên một bước, “Đi đâu? Chuyện gấp? Chuyện gấp gì?”, lại là ba câu hỏi liên tiếp.

“Việc này…”, Công Tôn tiên sinh lùi ra sau một bước, muốn tìm cách nói an toàn để trả lời chàng.

“Công Tôn tiên sinh?!”, Triển Chiêu lại tiến lên một bước, khí thế toàn thân đột nhiên tăng vọt.

“Triển, Triển đại nhân…”, dưới áp lực của khí thế Triển Chiêu phát ra, Trịnh Tiểu Liễu cơ hồ như không đứng thẳng được, ngập ngừng đáp, “Kim hiệu úy đọc một bức thư xong liền…”

“Trịnh Tiểu Liễu!”, Công Tôn tiên sinh vội quát lên một tiếng át nửa câu sau của Trịnh Tiểu Liễu, nhưng đã muộn mất rồi.

“Thư? Thư gì?”, Triển Chiêu quay đầu, nhìn chằm chằm Trịnh Tiểu Liễu.

“Chính, chính là…”, đôi mắt báo của Trịnh Tiểu Liễu lấm lét liếc nhìn Công Tôn tiên sinh.

“Trịnh bổ khoái!”, Triển Chiêu thình lình cao giọng.

Trịnh Tiểu Liễu nhắm mắt, hạ quyết tâm: “Chính là bức thư mà Triển đại nhân vừa mới đọc!”

Trong thư phòng im lìm như chết.

Công Tôn tiên sinh đưa tay đỡ trán, thầm lắc đầu.

Trịnh Tiểu Liễu rụt cổ khom lưng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đột nhiên, Triển Chiêu giật lấy bức thư trong tay Trịnh Tiểu Liễu, nghiến răng gằn từng chữ: “Một ngày không gặp, nhớ nhung phát cuồng; áo quần dẫu rộng lòng nào có hối, mình hạc xương mai héo hắt vì người; hỏi thế gian, tình là chi, mà khiến cho đôi lứa thề nguyền sống chết.”

Khớp ngón tay thon dài trắng bệch, thốt nhiên, bức thư trong tay xoẹt một tiếng rách tan tành, lả tả rơi xuống đất, chính là bị nội công đánh cho tả tơi.

Hồi lâu sau, mới nghe thấy một giọng nói âm trầm phát ra từ miệng Triển Chiêu.

“Kim Kiền đọc xong bức thư này mới vội vã rời đi?”

“Vâng, vâng…”, Trịnh Tiểu Liễu gật đầu lia lịa.

“Kim Kiền đi đâu?”

“Kim, Kim hiệu úy không nói… vả lại lấy cước lực của Kim hiệu úy, thuộc hạ cũng không nhìn rõ hắn đi hướng nào…”

“…”

“Chỉ là, trước khi đi Kim hiệu úy để lại một câu bảo thuộc hạ xin nghỉ giúp hắn…”

“Vậy kẻ đưa thư là người như thế nào?”

“Là, là một thanh niên vận trang phục gia đinh…”

“Hình dáng kẻ đó thế nào?”

“Cái, cái đó, thuộc hạ, thuộc hạ không nhìn rõ…”

“Không nhìn rõ?!”

“Bẩm, bẩm Triển đại nhân, thuộc, thuộc hạ chỉ lo nhìn lạc khoản có chút kỳ lạ trên phong thư kia, cho nên mới không chú ý đến dáng dấp của người đưa thư…”

“Lạc khoản? Là lạc khoản gì?”

“Nói đến cái lạc khoản đó cũng có chút thú vị, gọi cái gì mà ‘Tiên công tử, Thánh công tử’, nào có ai lại lấy mấy cái tên kỳ quái loại này…”

“Tiên công tử… Thánh công tử…”, đôi mắt Triển Chiêu sa sầm xuống, chầm chậm nghiến răng thốt lên hai cái tên này, Trịnh Tiểu Liễu nghe mà giật bắn mình, run rẩy từ đầu đến chân.

Đột nhiên, Triển Chiêu quay phắt người lại, thân hình như mũi tên, vèo một cái liền xông ra khỏi thư phòng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói giận dữ lãng đãng trôi trong không trung:

“Được, được lắm… không đến luyện công… lại có thời gian nhàn hạ để hò hẹn trước hoa dưới nguyệt… Hay cho một Tiên công tử… Thánh công tử…”

Để lại Trịnh Tiểu Liễu và Công Tôn tiên sinh ở trong thư phòng mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Hồi lâu, Công Tôn tiên sinh mới thở dài đánh thượt một tiếng, bước lên vỗ vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, buồn bã nói: “Trịnh bổ khoái, ngươi có từng nghe câu này chưa, họa từ miệng mà ra?”

Trịnh Tiểu Liễu cúi đầu ủ rũ, có chút không rõ: “Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân ngài ấy…”

Công Tôn tiên sinh lại thở dài, ánh mắt xa xăm: “Chỉ mong Kim hiệu úy về sớm một chút…”


Hai ngày sau, vùng lau sậy Hãm Không đảo.

“Tứ ca…”, một bóng trắng mang theo cả ánh dương rạng rỡ xông vào nội viện của Phiên giang thử Tưởng Bình, gấp giọng hỏi: “Tứ ca, huynh có biết trên giang hồ kẻ nào có danh hiệu là ‘Tiên công tử, Thánh công tử’ không?”

Tưởng Bình khoan khoái nằm trên ghế tựa dưới bóng cây, nhấc chiếc quạt lông ngỗng đang úp trên mặt lên, nhìn ngũ đệ nhà mình: “Tiên công tử? Thánh công tử? Danh hiệu kỳ quái như vậy ngũ đệ nghe từ đâu ra thế?”

Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng sáng loáng: “Ha, tứ ca, là Tiểu Miêu của Khai Phong phủ cho bồ câu truyền tim trăm dặm gấp gáp hỏi… Hê hê…”

“Triển Chiêu?”, Tưởng Bình vuốt hai chòm ria mép cá trê bóng nhẫy, chớp chớp mắt, “Còn có nhân vật mà Triển Chiêu không biết cơ đấy, chuyện này thật thú vị.”

“Tứ ca, rốt cuộc huynh đã nghe thấy danh hiệu hai người kia chưa?”, Bạch Ngọc Đường có chút sốt ruột hỏi.

Tưởng Bình phe phẩy quạt lông ngỗng, dáng vẻ cao thâm khó lường nhìn Bạch Ngọc Đường, hồi lâu, mới chầm chậm phun ra một câu: “Chưa từng nghe thấy!”

Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường nhất thời trợn trừng.

“Có điều…”, Tưởng Bình híp mắt, lại chậm rãi nhả ra một câu: “Nghe mấy danh hiệu này… dường như là…”

“Dường như là sao? Tứ ca huynh đừng có úp úp mở mở trêu chọc người khác nữa!”, Bạch Ngọc Đường giậm chân kêu lên.

“Đạo tặc hái hoa!”, Tưởng Bình nghiêm mặt đáp.

“Đạo tặc hái hoa?!”, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường banh mở, con ngươi đảo mấy vòng, rồi như ngộ ra điều gì, cười nói: “Ta đã nói mà, nghĩ mà coi, Ngũ gia ta tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, sao có chuyện Ngũ gia ta chưa từng nghe tới một danh hiệu nào, nhất định hai tên này là loại nhân vật tôm tép không đáng được xếp hạng trên giang hồ!”, lời còn chưa dứt, đã thấy Bạch Ngọc Đường xoay người phi thân chạy ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngũ gia ta phải dùng bồ câu đưa thư cho Tiểu Miêu mới được, khiến cho con mèo kia trước giờ luôn tự phụ cũng phải mở to mắt ra mà nhìn, xem Hãm Không đảo chúng ta mạnh hơn Khai Phong phủ bọn hắn thế nào… Ha ha…”

Bóng trắng lóe lên, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu.

Tưởng Bình điềm nhiên phe phẩy quạt lông ngỗng như không, đôi mắt nheo nheo như cũ, hồi lâu sau mới khe khẽ phun ra một câu: “Cái gì mà đạo tặc hái hoa chứ, chẳng qua ta chỉ nói đùa thôi, vậy mà ngũ đệ lại tưởng thật…”


Một tiểu trấn cách Đông Kinh Biện Lương hơn năm mươi dặm, Kim Kiền đang vắt óc tìm cách săn đón nịnh bợ hai lão đầu tiên phong đạo cốt trước mặt:

“Tiên công tử… Thánh công tử… danh hiệu tao nhã phong lưu như thế cũng chỉ có hai vị sư phụ mới có thể nghĩ ra nổi…”

“Ha ha, ta biết mà, đồ nhi vừa nhìn thấy lạc khoản ghi trên bức thư liền đoán ra ngay đó là bút tích của vi sư”, Y tiên vuốt bộ râu trắng như tuyết, cười ha hả nói.

Da mặt Kim Kiền giật giật, vẫn cố duy trì nụ cười, tiếp tục. “Đó là đương nhiên, thân là đệ tử nhập môn của nhị vị sư phụ, chút bản lĩnh này con vẫn phải có…”

Y tiên gật gật đầu, thân thiết hỏi: “Vậy đồ nhi có biết ba câu thơ kia mang nghĩa ẩn dụ gì không?”

Da mặt Kim Kiền lại giật giật: “Câu thứ nhất: ‘Một ngày không gặp, nhớ nhung phát cuồng’, ắt là nói hai vị sư phụ vô cùng thương nhớ đồ nhi…”

Y tiên vuốt râu.

“Câu thứ hai ‘Áo quần dẫu rộng lòng nào có hối, mình hạc xương mai héo hắt vì người’ chính là nói hai vị sư phụ tình cờ gặp phải chuyện vô cùng trắc trở, khiến cho hai người ăn không biết vị, ngủ không yên giấc, dáng hình tiều tụy…”

Y tiên gật đầu.

“Về phần câu thứ ba này: ‘Hỏi thế gian, tình là chi, mà khiến cho đôi lứa thề nguyền sống chết’, ý tứ e là…”, Kim Kiền nói đến đây liền ngừng lại, nhìn hai người đối diện một cái, da mặt co giật nói: “Ý tứ là… nếu đồ nhi không đến kịp thời, khiến cho hai vị sư phụ gặp bất trắc, nhất định hai vị sẽ kéo đồ nhi cùng xuống hoàng tuyền!”

“Hay lắm, hay lắm!”, Y tiên vỗ tay cười lớn, “Đồ nhi thông tuệ, nghiền ngẫm phỏng đoán ý tứ của vi sư như vậy là vô cùng triệt để, vi sư may mắn lắm thay, may mắn lắm thay!”

“Đại sư phụ quá khen”, Kim Kiền vội cúi đầu chắp tay thi lễ, trưng ra dáng vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng thực ra nàng đang âm thầm lau mồ hôi, nghĩ bụng:

Chậc chậc, ba câu thơ xâu chuỗi lại với nhau chính là ngầm bảo: “Chúng ta gặp chuyện phiền phức rồi, đồ đệ mau mau tới giải vây, nếu không đến, hừ hừ, nhất định sẽ cho ngươi đau khổ không chịu nổi, cương lĩnh hành động của chúng ta chính là: Có chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng!”

May mà mình biết thân biết phận, đã sớm đoán ra sẽ chẳng có ai viết mấy loại như thư tình cho mình đâu, lại thêm cái danh hiệu gì mà “Tiên công tử, Thánh công tử” tục tằng như vậy, nên mình liền liên tưởng đến bút tích của hai lão già này, bằng không nếu làm lỡ chuyện của hai lão già này, còn không biết cái sảy lại nảy ra cái ung gì nữa!

“Được rồi!”, Độc thánh bên cạnh nãy giờ vẫn không lên tiếng cuối cùng cũng không nhịn được mà nổi quạu, mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Cần gì phải nhiều lời vô ích như vậy, đồ nhi, nhanh đem bạc ra trả nợ tửu lâu cho vi sư!”

Kim Kiền nghe xong liền ngẩng phắt lên, hai mắt trợn trừng, cần cổ cứng đờ: “Lẽ nào chuyện khó khăn mà hai vị sư phụ viết trên thư chính là…”

“Khụ khụ…”, Y tiên ho khan mấy tiếng, “Vi sư đi chuyến này vội vàng, lộ phí mang theo có hạn, cho nên…”

Hai mắt Kim Kiền càng trợn to hơn, buột thốt nói: “Dựa vào thân thủ của hai vị sư phụ…” thì việc ăn chùa một bữa há chẳng phải chuyện cỏn con sao?

Nhưng mà nửa câu sau Kim Kiền còn chưa kịp nói ra, đã bị Độc thánh cắt ngang: “Hai chúng ta đều là những nhân vật đẳng cấp, sao có thể làm cái chuyện tiểu nhân kia được?!”

Kim Kiền nhất thời á khẩu.

“Vị tiểu ca này”, chưởng quầy ở bên đợi hồi lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói xen vào, “Mấy ngày nay chi phí tiêu dùng của hai người này tổng cộng hết năm mươi ba lượng bốn tiền.”

“Năm mươi ba lượng bốn tiền?”, Kim Kiền xoay cái cần cổ cứng ngắc qua nhìn vị chưởng quầy kia, hồi lâu mới khó nhọc móc từ trong người ra một cái túi vải, mở từng tầng từng lớp, rút một tờ ngân phiếu được gấp phẳng phiu, đưa cho chưởng quầy, run giọng nói: “Trong đây là năm mươi lăm lượng bạc…”

Chưởng quầy sung sướng, vội cầm lấy tờ ngân phiếu, nhưng cầm hồi lâu cũng chẳng thể rút ra được khỏi tay Kim Kiền, chưởng quầy không khỏi khó hiểu, bèn ngẩng lên nhìn, thì thấy trong đôi mắt dài nhỏ của Kim Kiền lấp lánh ánh nước, sụt sịt nói: “Chưởng quầy nhớ trả lại tiền thừa…”

“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên…”, chưởng quầy vội gật đầu, lúc này mới rút được tờ ngân phiếu trong tay Kim Kiền, rảo bước rời đi.

Kim Kiền nhìn theo bóng lưng cứ xa dần của chưởng quầy, lòng đau như cắt.

Y tiên vẻ mặt hân hoan, liếc Kim Kiền một cái, nhấc cốc trà lên nhấp hai ngụm, nói: “Cần gì phải làm chuyện phiền phức đưa tới đưa lui vậy, nếu đã còn dư mấy lượng bạc, chi bằng bảo tiểu nhị dọn lên vài món điểm tâm, để đồ nhi tẩy trần.”

Kim Kiền quay phắt sang nhìn chằm chằm Y tiên, mặt biến sắc.

Chỉ thấy Độc thánh cũng mang vẻ mặt tán đồng, đáp: “Cũng được.”

Kim Kiền nhất thời hai mắt trắng dã, ngã cái bịch xuống đất, trước khi ngất xỉu, trong lòng chỉ có một câu tâm huyết muốn phát tiết ra:

Hai lão thần phá của kia, chỗ đó là bổng lộc hơn nửa năm trời của tôi đó. Aaaaaaa!


Hai ngày sau, trong thư phòng của Khai Phong phủ.

Bao đại nhân mặt mày như mây mù nặng trĩu, thở dài một tiếng đầy bi ai với Công Tôn tiên sinh.

“Đại nhân, hôm nay nhập cung diện Thánh đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại như vậy?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

Bao đại nhân u ám nhìn Công Tôn tiên sinh một cái, chậm rãi nói: “Công Tôn tiên sinh, mấy hôm nay Triển hộ vệ có hành động gì khác thường không?”

“Việc này…”, Công Tôn tiên sinh nhất thời nghẹn lời, do dự hồi lâu mới cất tiếng: “Mấy ngày nay Triển hộ vệ… dường như rất để tâm tới mấy vụ án ‘tầm hoa vấn liễu’, ngoài ra… cũng không có hành động gì khác thường…”

“Mấy vụ án ‘tầm hoa vấn liễu’?”, Bao đại nhân vuốt chòm râu dài, trầm ngâm hồi lâu, nói: “Lẽ nào là vật chứng gì, cho nên mới khiến Triển hộ vệ lưu tâm đến vậy…”

“Vật chứng nào?”, Công Tôn tiên sinh ngạc nhiên hỏi.

Bao đại nhân thở dài một tiếng đáp: “Chính là chuyện, hôm qua khi Triển hộ vệ luân phiên trực ban trong cung đã vô tình ngâm mấy câu thơ, khiến cho cung nữ trong cung náo loạn một trận, thậm chí còn làm kinh động Thánh thượng…”

“Mấy câu thơ như thế nào…”, Công Tôn tiên sinh mặt biến sắc, đột nhiên có một dự cảm không lành.

“Hình như là mấy câu này: ‘Một ngày không gặp, nhớ nhung phát cuồng; áo quần dẫu rộng lòng nào có hối, mình hạc xương mai héo hắt vì người; hỏi thế gian, tình là chi, mà khiến cho đôi lứa thề nguyền sống chết’”, Bao đại nhân thở dài nói.

Một giọt mồ hôi lăn xuống khỏi trán vị chủ quản sổ sách của Khai Phong phủ.

Bao đại nhân nhìn Công Tôn tiên sinh một cái, lại hỏi: “Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ năm nay bao tuổi rồi?”

Công Tôn tiên sinh ngẩn ra đáp: “Triển hộ vệ năm nay hai mươi bốn rồi… Đại nhân vì sao lại hỏi như vậy?”

Bao đại nhân đưa tay đỡ trán: “Hôm nay Thánh thượng triệu bản phủ tới, trong lời nói có ý quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Triển hộ vệ, ngụ ý ám chỉ bản phủ nên mau chóng tìm cho Triển hộ vệ một mối hôn sự tốt, tránh để Triển hộ vệ trong lúc nhàn rỗi ngâm mấy câu thơ khiến cho các cung nữ lòng xuân nhộn nhạo, không chuyên tâm trực ban, dẫn tới trong cung náo loạn một phen…”

“Việc này…”, Công Tôn tiên sinh không khỏi đưa tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, “E là phải ý tứ Triển hộ vệ mới được…”

Bao đại nhân thần sắc u ám, nói: “Tuy Thánh thượng chưa hạ chỉ, nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng quyết đoán… Công Tôn tiên sinh vẫn nên mau mau liên hệ với mấy bà mối nổi danh, sắp xếp cho Triển hộ vệ mấy mối thích hợp đi…”

“Học trò biết rồi…”, Công Tôn tiên sinh khom người ôm quyền, chầm chậm thoái lui khỏi thư phòng, lại nhìn cảnh trời quang mây đãng ngoài phòng, thở dài nói: “Chuyện này phải sắp xếp thế nào đây? Haizzz… Kim hiệu úy, lần này ngươi chọc phải tổ ong vò vẽ rồi…”

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”, hắt xì ba cái liên tiếp, khiến cho Kim Kiền nước mắt nước mũi trào ra khắp mặt, “Hắt xì! Chậc, chắc không phải đi đường gấp quá, mệt tới đổ bệnh rồi chứ? Sao mấy ngày nay mình cứ hắt xì suốt vậy?”, Kim Kiền đưa tay quẹt quẹt mấy lần trên mặt, lúc này mới nhìn rõ con đường trước mặt, không khỏi sững sờ.

Kim Kiền quay đầu nhìn sang bên phải, mắt trợn trừng ngó sang bên trái, rồi lại kiễng chân dòm ra xa, ngồi thụp xuống quan sát địa hình, lại càng không hiểu gì.

Nhìn trái ngó phải, nhòm trên liếc dưới…

Không sai mà! Nhìn thế nào thì đây cũng là con đường trước mặt Khai Phong phủ nha mà!

Nhưng nhìn thế trận này… lẽ nào lão Bao vì để tăng thu nhập, tiết kiệm chi tiêu, đã đem con đường phía trước Khai Phong phủ nha cho ban quản lý chợ nhận thầu?

Chỉ thấy phía trước Khai Phong phủ nha, nhìn toàn cảnh, những người là người xúm đen xúm đỏ, người nọ nối tiếp người kia, người sau chen lấn người trước, thực sự là biển người đông nghìn nghịt, tắc nghẽn cả phố ngõ, con đường lớn như vậy mà chật như nêm cối, một giọt nước cũng chẳng lọt; tới khi chăm chú nhìn kỹ, lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn, trong biển người kia, đám bà mối áo xanh áo đỏ xúng xính rạng rỡ là chiếm phần đông hơn cả, người nào người nấy đều vung vẩy khăn tay đủ màu chóe chọe xông thẳng tới, chen chúc không được thì xô đẩy, nào nhéo tai, nào cào mặt, nào đạp mông, nào túm tóc nhau, có bao nhiêu thủ đoạn đều tung ra hết, trận chiến này, quả thực còn khoa trương hơn cả buổi ký tặng fans của các thần tượng âm nhạc nổi tiếng thời hiện đại.

Còn có bà mối vừa chen lên trước vừa oang oang:

“Tránh ra, tránh ra, tôi tới làm mai cho thiên kim tiểu thư nhà Vương viên ngoại phú hộ giàu nhất thành Biện Lương này!”

Bà mối bên cạnh cũng không chịu yếu thế: “Vương viên ngoại đã là gì chứ, tôi đây tới làm mai giúp thiên kim của Hộ bộ thị lang đương triều, Trương thị lang!”

“Tôi đến làm mai cho nhị tiểu thư của Lý tướng gia…”

“Tôi đến…”

Cứ thế cứ thế ồn ào qua lại.

Kim Kiền nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thầm nghĩ: Con đường phía trước Khai Phong phủ nha biến thành cơ sở môi giới hôn nhân từ lúc nào vậy?

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng chen lên trước, hỏi một bà mối: “Xin hỏi vị đại tỷ này, rốt cuộc những người kia đang chuẩn bị mai mối cho ai vậy?”

Bà mối nọ liếc Kim Kiền một cái vẻ rất khinh bỉ: “Chuyện đại sự như vậy mà cậu cũng không biết sao?! Ba ngày trước Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ phát tin, rằng muốn giúp Triển đại nhân của Khai Phong phủ tìm một mối hôn nhân tốt, những bà mối trong vòng một trăm dặm vuông quanh đây đều được các quan lớn và phú hộ thành Biện Lương có thiên kim tiểu thư chưa xuất giá mời tới, tất cả đều xếp hàng lại đây để chuẩn bị tiến vào Khai Phong phủ nha mai mối cho Triển đại nhân!”

“Cái gì?!”, Kim Kiền vừa nghe liền kinh hoàng biến sắc, “Triển đại nhân của Khai Phong phủ trong lời bà chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu?!”

Bà mối nguýt Kim Kiền một cái, dài giọng đáp: “Lẽ nào Đại Tống còn có một Triển đại nhân khác có thể khiến các tiểu thư của thành Biện Lương này điên đảo như thế?”

Đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền trợn tròn, khóe môi giật giật, thốt nhiên tung người nhảy lên không trung, đạp lên vai các bà mối mà lao đi, hệt như một cơn gió xông qua đám người, chen chúc tiến vào Khai Phong phủ nha.

Bạn đang đọc Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ của Âu Dương Mặc Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.