Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 - 20

Phiên bản Dịch · 3828 chữ

Mười chín

Kể từ lần đầu tiên đem chiếc SUV đến ga-ra của Carpenter để thay dầu tra nhớt định kỳ, Luke đã thầm ngưỡng mộ nơi này. Anh biết có những người thích lang thang bảo tàng và phòng tranh nghệ thuật. Còn anh lại thấy thỏa mãn khi đến một nơi làm việc được bố trí gọn gàng, tiện dụng và hiệu quả như cái ga ra này. Phil thấu hiểu tầm quan trọng của sự sạch sẽ, của trật tự ngăn nắp và tính chuẩn xác.

Luke dừng bước giây lát ngay nơi ngưỡng cửa để chiêm ngưỡng thán phục không gian sạch sẽ sáng bóng này. Người ca có thể bốc đồ ăn ngay trên sàn bê tông này ấy chứ, anh thầm nghĩ. Mỗi một thanh dụng cụ hay các loại máy móc chưa dùng đến đều được cất vào đúng chỗ. Ánh thép không gỉ sáng lóa như bạc. Hai anh chàng đang làm việc dưới gầm một chiếc bán tải được nâng cao ăn vận đồng phục sạch sẽ mang logo của xưởng. Theo kinh nghiệm cá nhân thì Luke biết nhà vệ sinh ở đây cũng sạch sẽ sáng bóng không kém. Lúc nào cũng có đầy xà phòng và khăn giấy lau tay.

Anh dợm bước đi về phía văn phòng ở đầu kia ga-ra.

Một người đàn ông gầy gò, hốc hác, mắt trũng sâu đang đẩy cây lau nhà gật đầu chào anh một cái khi anh đi ngang qua. Luke gật đầu chào lại.

“Mọi chuyện thế nào rồi hả Tucker?”

“Tốt, thưa ông Danner.”

Vẻ mặt bơ phờ, kiệt lực của Tucker Mills khiến cho người ta không dễ gì đoán đúng tuổi của ông ta. Ông ta có thể khoảng đâu đó giữa ba mươi đến sáu mươi tuổi. Mái tóc dài lơ thơ mỏng dính và đang ngả sang xám. Ông này được xếp hạng khoảng từ cận đáy đến đáy của tôn ti xã hội trong thị trấn Dunsley, sống được là nhờ làm những việc năm thì mười họa cùng những chuyến thăm dò cẩn trọng đến bãi rác thị trấn. Luke đã nhận ra rằng với ti tỉ những việc liên quan đến bảo trì và chăm sóc vườn cây vốn đang khiến cho nhà nghỉ đau đầu thì Tucker chẳng có ích gì.

Tucker chăm chú đẩy cây lau nhà bên dưới bàn thao tác. Ông ta chẳng muốn người khác nhận quen hay nói chuyện gì cả. Ai cũng hiểu rõ rằng nếu muốn mướn ông này làm việc, ta cần phải nói rõ các yêu cầu của mình bằng các câu ngắn gọn nhưng lịch sự và rồi ta để ông ta một mình làm việc cho đến lúc phải trả tiền. Tucker không chịu nhận séc hay chuyển tiền vào thẻ tín dụng gì sất. Theo như những gì Luke biết được, tay Mills này chẳng có mối liên hệ chính thức với bất kỳ loại ngân hàng nào cũng như với sở thuế. Ông ta chỉ nhận trả bằng tiền mặt hay trao đổi hàng hóa mà thôi.

Luke bước tiếp cho đến khi tới được văn phòng. Phil Carpenter đang ngồi ở bàn, cẩn thận lật mở một cuốn catalog phụ tùng to sụ. Mái đầu cạo bóng lưỡng của ông ta ánh lên sáng ngời như ánh mặt trời dưới bóng đèn huỳnh quang soi tỏa.

Phil có vóc người chắc nịch nhưng lại di chuyển lẹ làng đến ngạc nhiên so với người mang một chân giả. Luke biết rằng bên dưới cánh tay áo bộ đồng phục tinh tươm của Phil là một biểu tượng mỏ neo-địa cầu [1] được xăm trên cánh tay. Chân bên trái bị mất là hệ quả của một vụ nổ mìn. Một cuộc chiến tranh khác, không phải cuộc chiến của mình, Luke tự nhủ. Nhưng nhờ Connie Watson ban sớm đã sâu sắc nhận định, có những điều không bao giờ thay đổi.

[1] Biểu tượng binh đoàn Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ.

“Chào Danner.” Phil gập cuốn catalog lại rồi ngửa người ra sau ghế, trông vừa vui lại vừa ngạc nhiên. Ông khoát tay chỉ vào chiếc ghế. “Mời ngồi. Phải nói là tôi ngạc nhiên khi thấy cậu đấy. Theo như những gì tôi nghe được thì dạo gần đây cậu bận rộn lắm.”

“Dứt khoát là mọi chuyện không tẻ ngắt rồi.” Luke ngồi xuống. “Công việc ga ra sao rồi chú?”

“Không đến nỗi. Thế còn chuyện làm ăn của nhà nghỉ thì sao?”

“Như cháu bảo với Irene sáng nay, công việc ấy sẽ thú vị hơn nhiều nếu thực tình cháu không phải tiếp xúc với khách hàng.”

Phil nheo nheo mắt ra chiều đăm chiêu. “Có khi nào cậu nhận ra là có lẽ mình không hợp với ngành kinh doanh khách sạn không?”

“Dạo gần đây người ta cứ hỏi cháu thế mãi.”

“Nếu thế thì tôi sẽ không nhắc lại nữa đâu.” Phil cầm một ấm đầy cà phê lên rót ra chiếc cốc trắng không trầy trợt, không sứt mẻ. Ông đặt chiếc cốc xuống tấm khăn giấy nhỏ trước mặt Luke. “Thế có thể cho đây là một dịp đặc biệt không nhỉ?”

“Cháu cần chút thông tin. Cháu nghĩ đây chắc hẳn là nơi tốt nhất trong thị trấn này để tìm thông tin ấy.”

“Quả đúng thật.” Phil ngửa người đan tay sau gáy. “Ga-ra Carpenter là nơi mà cậu có thể gọi là trung tâm thường trực của vũ trụ.” Ông nhướng mày. “Phần thông tin cậu đang tìm đấy, liệu có liên quan gì đến cô bạn mới của cậu chăng?”

Luke suy nghĩ một thoáng. “Mọi người quanh đây đang gọi Irene như thế ạ? Cô bạn mới của cháu à?”

“Những tay lịch sự đang bắt đầu gọi cô ấy như thế, đúng vậy. Vả lại, cái chuyện cậu sống ở Dunsley được năm tháng mà lại chẳng có cô bạn gái nào khác chỉ làm cho Irene thêm phần thú vị hơn mà thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Người ta bắt đầu đồn đoán rằng có lẽ cậu không quan tâm đến bầu bạn là phụ nữ.”

“Hừ.” Luke nhấm nháp cốc cà phê. Ngon thật, cà phê ở ga ra Carpenter này lúc nào cũng ngon.

“Tuy nhiên, trò đồn đại không căn cứ ấy đã nhường chỗ cho cuộc thảo luận sâu xa hơn về bản chất bất thường của các cuộc hẹn hò mà cậu và Irene Stenson có vẻ như là đang tận hưởng.”

“Bất thường ư?”

“Cậu tin hay không thì tùy, nhưng trong thị trấn này thì thật là hiếm hoi vô cùng khi có hai người dành thời gian đi chơi đêm để tìm ra xác chết hay xém chút bị thiêu thành tro trong các đám cháy nhà. Trong vùng này ấy à, những cặp trai gái không bị ràng buộc hôn nhân thường chọn phong cách lãng mạn truyền thống hơn nhiều. Ví dụ như là làm tình trên băng ghế sau xe hơi chẳng hạn.”

“Phải rồi. Cảm ơn đã mách nước nhé. Cháu sẽ phải xem lại xem mình có thể làm được gì để khiến ọi chuyện trông bình thường hơn một chút vậy.”

Phil nhún vai. “Đôi khi với mấy tay như chúng ta thì bình thường hóa ra lại khó.”

“Đấy đấy.” Luke đặt cốc cà phê xuống tấm khăn giấy để khỏi lưu lại vết cốc ẩm trên mặt bàn bóng loáng. “Trong khi đó, chú có thể cho các khách hàng thân thiết của mình biết là cháu sẽ rất lấy làm phật lòng nếu cháu nghe được bất cứ ai đến Irene theo bất cứ cách nào có thể được cho là bất lịch sự đấy nhé.”

Phil nghiêm trang gật đầu. “Rõ.” Ông nhấp chút cà phê rồi hạ cốc xuống. “Vậy cậu đang định tìm thông tin gì đây?”

“Irene biết Pamela Webb từ hồi họ còn là mấy cô choai choai.”

“Theo như tôi nhớ thì họ thân nhau trong một mùa hè, nhưng chỉ có vậy thôi,” Phil đáp. “Cùng mùa hè đó bố mẹ Irene đã mất.”

“Irene và Pamela không gặp nhau cũng không nói chuyện với nhau sau mùa hè ấy. Ấy vậy mà chẳng rõ vì lý do gì vài ngày trước Pamela lại email cho Irene, yêu cầu Irene đến Dunsley gặp mình. Hàm ý trong email là cô ta muốn bàn bạc một chuyện quan trọng. Thậm chí còn dùng cả mã bí mật ngày xưa mà hai cô đã tự đặt ra. Nói chung là, chừng đó chuyện đã đủ để thuyết phục Irene tin rằng cái chết của Pamela có lẽ không phải là tai nạn hay tự sát gì cả.”

“Cũng có nghe qua giả thiết của Irene,” Phil bảo. “Còn cậu thì nghĩ sao?”

“Thì ta cứ nói là sau khi nhìn thấy có kẻ châm lửa đốt nhà gia đình Webb tối qua, cháu lại thấy giả thiết của Irene thú vị đấy chứ.”

“Sam McPherson đã lý giải rằng có lẽ vụ hỏa hoạn là trò phá hoại thôi, rất có khả năng là từ Kirbyville, hang ổ khét tiếng của đám trộm cắp và lũ vô lại.”

“Động cơ?”

Phil gỡ hai bàn tay đang đan lại ra rồi dang rộng cánh tay. “Đấy mới là điều tuyệt vời của tội phóng hỏa phải không nào? Bọn thích đốt nhà ấy là bọn điên mà. Ai ai cũng biết bọn chúng nào có cần đến động cơ làm gì.”

“Một thông tin tung hỏa mù hữu dụng ấy chứ nhỉ, nếu như có thông tin ấy thật.”

Phil trông đăm chiêu. “Cậu không nhìn thấy kẻ ấy à?”

Luke lắc đầu. “Chỉ nhìn thấy cái bóng. Lúc ấy cháu quá bận đưa Irene ra khỏi hiên trước khi căn nhà bùng cháy. Cháu chỉ biết được là hắn ta bỏ đi bằng thuyền.” Luke mím môi. “Dĩ nhiên cháu còn giúp cho hắn trốn đi dễ dàng hơn do cháu nghĩ hắn đến bằng xe. Thế là cháu đâm đầu ra đường trong khi hắn chạy theo hướng ngược lại quay về hồ.”

“Đừng tự trách mình làm gì. Trong những tình huống như thế cậu phải lựa chọn thôi.”

“Chỉ là một cách uyển ngữ thanh tao để chỉ việc làm hỏng chuyện.”

“Làm hỏng chuyện thì lúc nào chẳng có.”

Luke duỗi hai chân. “Mà thôi nói tiếp nhé, cháu đến đây hỏi chú là liệu chú có nghe thấy tin gì về người bạn trai mới nhất của Pamela hay không.”

“Bạn trai mới nhất à?”

“Rõ ràng cô ta không có thói quen về Dunsley một mình.”

“Đúng.” Phil ngừng lời, thoáng cau mày. “Nhưng dường như lần này cô ta phá vỡ thói quen ấy. Tôi chẳng nghe thấy gì về việc cô ta có mang theo quý ông nào trong chuyến về thăm lần này.”

“Những chuyện như thế chú có hay nghe thấy không?’’

“Khi Pamela ở đây thì luôn có chuyện để đàm tiếu. Cô ta là con nhà Webb mà, và nhất cử nhất động của nhà Webb trước nay luôn là nỗi quan tâm kha khá của mọi người trong cộng đồng này đấy.”

“Có khả năng nào lý do lần này cô ta không mang theo bạn về là vì cô ta đã có sẵn ai đó trong thị trấn này chờ đợi cô ta chăng?”

Phil khịt mũi khinh bỉ. “Theo như những gì tôi biết về Pamela Webb, tôi nghĩ có nói rằng chẳng thằng đàn ông nào tại Dunsley này có khả năng đáp ứng được những chuẩn tinh tế và thanh lịch của cô ta thì cũng không ngoa chút nào. Tất nhiên là ngoại trừ anh bạn đang có mặt tại đây.”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng căn cứ vào việc không ai trong hai chúng ta là cái gã có đẳng cấp và tính tế đang hẹn hò với Pamela, nên tôi đảm bảo rằng cô ta không dây dưa với ai trong địa phương cả. Tin tôi đi, nếu cô ta mà có quan hệ với ai trong vùng này thì lời đồn đại hẳn đã truyền đi như vũ bão rồi.”

“Đấy chỉ là một ý tưởng thôi mà.”

“Có ý tưởng khác đây này,” Phil nói tiếp, hai mắt chăm chăm kiên định. “Cậu và Irene đang đương đầu với một tay thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, người mà, nhờ vào các mối quan hệ của gia đình, đã gần như tóm gọn cả thị trấn này vào túi của hắn.”

“Ý tưởng đó đã lóe lên trong đầu cháu không chỉ một lần đâu.”

“Dù chuyện rành rành là thế, tôi cũng muốn chỉ ra rằng không phải tất cả mọi người ở đây đều đã nằm trong túi Webb đâu nhé,” Phil lặng lẽ nói thêm. “Nếu cậu có cần ai yểm hộ, cứ tự nhiên mà gọi cho tôi.”

Luke đứng dậy. “Cảm ơn.”

“Semper fi [1], anh bạn.”

[1] Semper fidelis: luôn luôn trung thành – khẩu hiệu của Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ.

“Semper fi.”

Hai mươi

Ra khỏi thị trấn được khoảng một phần tư dặm thì chiếc xe tuần tra của Sam McPherson xuất hiện trong kính chiếu hậu của chiếc SUV và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Đây chắc hẳn không phải là một trong những cuộc hội ngộ tình cờ trên đời gì đâu, Luke thầm nghĩ. Nhưng anh đợi cho tới khi McPherson phải mất công nhá đèn vài bận thì mới tấp xe vào lề rồi dừng hẳn.

Anh chăm chú quan sát kính chiếu hậu, theo dõi hình ảnh của McPherson tiến đến gần. Hình ảnh phản chiếu có thể trông nhỏ hơn thực tế, anh tự nhủ, y như cái dòng chữ nho nhỏ in bên dưới gương. Nhưng thế không có nghĩa là chúng không thể gây rắc rối.

Khi McPherson đến bên cửa sổ phía người lái, Luke hạ kính xuống.

“Tôi cho rằng không bị dừng xe vì vượt tốc độ.” anh nói.

Sam đặt một tay lên hông chiếc SUV. “Tôi thấy anh rời khỏi ga ra. Nghĩ rằng đây có lẽ là cơ hội tốt để nói chuyện riêng với anh.”

“Nghĩa là khi không có Irene đi cùng chứ gì?”

Sam thở hắt ra. “Danner ạ, anh là người mới ở đây. Tôi nghĩ anh cũng nên biết một số thông tin về nhân thân của Irene Stenson.”

“Chẳng hạn như là gì?”

“Cô ấy luôn thuộc kiểu người lặng lẽ. Không hẳn là nhút nhát, nhưng lúc nào cũng làm mặt nghiêm, quan tâm đến sách vở nhiều hơn bọn con trai. Cô ấy cư xử rất phải phép. Chẳng bao giờ gây rối.”

“Không như Pamela, đó có phải là những gì anh đang cố diễn đạt?”

“Đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi cũng yêu mến Pamela. Thấy tiếc cho cô ấy. Nhưng khi đến tuổi lớn, cô ấy bắt đầu nổi loạn. Mẹ mất khi cô ấy mới lên năm, còn cha thì luôn bận bịu với chiến dịch tranh cử liên miên nên chẳng mảy may chú ý đến con gái Pamela có nhiều điều không ổn, hẳn là thế rồi. Tôi không hiểu sao gia đình Stenson lại để Irene cặp kè với cô ấy mùa hè năm đó. Ảnh hưởng xấu biết bao nhiêu mà kể.”

“Mục đích chính của anh là gì đây Sam?”

“Tôi đang nói đến đây. Những gì tôi muốn nói là, hồi đó Irene không phải một cô bé mạnh mẽ. Cô ấy là một cô bé mới lớn dễ thương dành hầu hết thời gian rảnh ở thư viện. Cô ấy đã hoàn toàn tan nát ngay cái đêm cha cô ấy phát điên và làm những gì ông ta đã làm. Tôi chẳng tin là có ai lại có thể thật sự hồi phục hoàn toàn sau những việc như thế. Nhưng với một cô bé ru rú, ngây thơ, đáng mến như Irene thì hẳn chuyện này còn khó khăn hơn nhiều.”

“Anh đang cố cho tôi biết là Irene chắc chắn có vấn đề.”

“Bất kỳ ai trải qua những gì cô ấy đã từng trải ở tuổi mười lăm cũng đều có vấn đề. Tôi là người đầu tiên đến hiện trường đêm đó.” Sam xoay mặt nhìn ra hồ. “Khi tôi bước vào nhà bếp thì Irene đang đứng giữa phòng, đôi mắt mở to kinh hãi nhìn tôi trừng trừng. Cô bé tội nghiệp đã thử hô hấp nhân tạo cho bố mẹ nữa chứ. Nào có ích gì đâu. Cả hai đều chết ngay tại chỗ.”

“Elizabeth Stenson bị bắn vào đâu?”

“Đầu và ngực.” Quai hàm Sam giật giật. “Giống như kiểu bị hành quyết ấy, anh biết không?”

“Thế còn Hugh Stenson?”

“Sau khi bắn bà ta, ông ấy chĩa súng vào đầu mình.”

“Bên thái dương?”

“Vâng, theo tôi thấy là thế.”

Luke ngẫm nghĩ một chút. “Stenson không ngậm súng vào miệng à?”

Sam quay sang nhìn anh. “Gì chứ?”

“Hầu hết mấy ông có hiểu biết chút ít về súng ống và quyết định dùng chúng để tự sát sẽ cho nòng súng vào miệng. Giảm thiểu rủi ro hỏng việc để rồi phải làm người thực vật.”

Sam bỏ tay ra khỏi chiếc SUV và đứng thẳng người lên.“Anh muốn biết sự thật chết tiệt à? Tôi không thể nhớ hết từng chi tiết một cách rõ ràng. Tôi đã run như cầy sấy. Khi ấy tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi. Và đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến những thứ kinh khủng như thế. Sau khi Bob Thornhill đến và chúng tôi đưa Irene ra xe của ông ấy, tôi chạy ra vườn nôn thốc nôn tháo.”

“Ai viết bản báo cáo cho sở cảnh sát?”

Sam gần như chết sững. “Bob Thornhill. Ông ta là người kế nhiệm ở sở. Tiếp nhận chức cảnh sát trưởng một thời gian.”

“Chuyện gì đã xảy ra với ông ta?”

“Sáu tháng sau ông ấy mất, ngay sau cái chết của vợ ông ấy. Bị nhồi máu cơ tim. Ông ta lái xe chệch khỏi đường rồi rơi xuống hồ.”

“Rồi bỗng nhiên anh trở thành cảnh sát trưởng ở Dunsley.”

“Tôi là người duy nhất còn lại trong lực lượng.”

“Tôi muốn đọc tài liệu về trường hợp của nhà Stenson.”

Môi Sam mím chặt. “Không thể được.”

“Anh muốn tôi làm to chuyện bằng cách đưa ra kiến nghị dựa vào bộ luật Tự do Thông tin à?”

Sam thở sâu. “Không thể nào lấy cho anh bản sao được vì chẳng còn hồ sơ lưu.”

“Chuyện gì đã xảy ra với hồ sơ ấy thế?”

Mặt Sam đỏ bừng. “Tập hồ sơ chết tiệt ấy, cùng với nhiều thứ khác, vô tình một thư ký làm việc ngắn hạn trong sở hủy mất.”

“Vớ vẩn.”

“Mẹ kiếp, sự thật là thế đấy. Khi Thornhill tiếp quản vị trí, việc đầu tiên ông ta làm là thuê một thư ký ngắn hạn để dọn dẹp hồ sơ cũ. Bà ta đã làm hỏng chuyện, được chưa nào? Chuyện như thế vẫn thường xảy ra mà.”

Luke khẽ huýt sáo. “Chả trách sao Irene nung nấu một giả thuyết âm mưu để lý giải các vụ giết người. Cô ấy có đầy đủ lý lẽ sự kiện để vin vào đấy chứ nhỉ? Không hồ sơ lưu về vụ án này. Vị cảnh sát trưởng kế nhiệm cha mình chết một cách khá trùng hợp sáu tháng sau đấy...”

“Đừng kéo Bob Thornhill vào vụ này. Ông ta là người tốt nhưng cả đời chỉ toàn gặp vận rủi. Ông ta đã chăm sóc người vợ bị bệnh ung thư suốt một năm trước khi bà ấy mất, sau đó người đàn ông tội nghiệp này lại bị nhồi máu cơ tim, lạc tay lái và chết đuối.”

“Trùng hợp quá nhỉ?”

“Thôi, anh Danner này,” Sam dịu giọng, “anh sẽ chẳng giúp ích gì hơn cho Irene bằng cách cổ súy ấy thứ giả thuyết âm mưu điên rồ của cô ấy đâu. Người ta đồn cô ấy được chẩn đoán là mắc phải một loại chấn thương mà những người lính đôi khi bị dính sau khi tham gia chiến trận ấy.”

“Anh nghe cái tin đó ở đâu thế?”

“Những chuyện đại loại như vậy chẳng phải bí mật to tát gì ở quanh đây đâu,” Sam bảo. “Nghe này, tất cả những gì tôi muốn nói là anh không nên giúp cô ấy bằng cách nuôi dưỡng các nỗi hoang tưởng của cô ấy. Nói thật, anh có thể khiến cô ấy dây vào những phiền toái thực sự.”

“Nói thế nghĩa là sao?”

Sam ngập ngừng. “Khi tôi báo cho thượng nghị sĩ Webb về trận hỏa hoạn, điều đầu tiên ông ấy hỏi là liệu tôi có nghĩ tới chuyện Irene là kẻ gây ra vụ cháy không.”

Tin xấu rồi, Luke nghĩ.

“Và anh trả lời là không chứ?” Anh nói giọng dửng dưng.

“Tôi nói với ông ta rằng tôi chưa có nghi can nào cả. Nhưng nói riêng hai ta với nhau thôi nhé, Webb cho rằng Irene phát điên sau khi tìm thấy thi thể của Pamela. Ông ta nghĩ rằng cô ấy châm lửa đốt nhà trong một cơn loạn trí.”

“Nhưng anh đã có lời khai của tôi hỗ trợ cho những gì Irene khai về chuyện đã xảy ra rồi cơ mà.”

“Tôi bảo với ngài thượng nghị sĩ rằng anh cũng có ở đó và anh đã trông thấy những gì,” Sam nói. “Vấn đề là, cũng như nhiều người xung quanh đây, Webb cho rằng anh đã lên giường với Irene. Theo như ông ta nghĩ thì điều này có nghĩa anh là nhân chứng không đáng tin cậy nhất. Ông ta cũng chỉ ra rằng anh là người mới đến thị trấn này. Chẳng ai biết gì nhiều về anh.”

“Ngài thượng nghị sĩ tính làm gì với ngôi nhà cháy rụi của mình thế?”

Vẻ mặt Sam đanh lại. “Người đàn ông này đang thu xếp tang lễ cho con gái mình. Ông ta cũng không muốn thêm phiền phức. Ông ta chỉ muốn dàn xếp mọi chuyện cho êm xuôi thôi.”

“Có vẻ như ông ta đang lợi dụng anh để bảo đảm ọi thứ diễn ra như ý,” Luke nói.

Gương mặt Sam tím bầm giận dữ. “Anh đang nói cái quái gì vậy anh Danner?”

“Tôi đang nói rằng nhiệm vụ của anh không phải là dàn xếp mọi thứ êm xuôi cho thượng nghị sĩ Webb.”

Luke gài số chiếc SUV và lái xe ra đường lớn hướng về khu nhà nghỉ.

Bạn đang đọc Đêm thao thức của Jayne Ann Krentz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.