Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 1356 chữ

Nếu nói kẻ có cái tính hay quên nhất tiếc thay lại chính là Hàn Huân Y xinh đẹp.

Nếu ai đó nói Hàn Huân Y chỉ đc vẻ bề ngoài mà não mỏng hơn tờ giấy, nàng cũng đành ngậm ngùi.

Vì nàng vừa nhớ ra một việc quan trọng.

Đó là trong lúc thoát khỏi Phong Tinh nàng quên cứu Lan nhi!!!!!!!!!!!!!!!

Nhớ đến Lan nhi đáng thg, nàng lại mường tượng cảnh Lan nhi bị PT ép làm fu nhân. Ặc! Nàng chưa muốn làm tỷ thê của PT đâu.

(Đây gọi là ích kỷ!)

-Lãnh Chân, sao người k nhắc ta?

-Ta cũng đang làm thế, giữa chừng thì tất nhiên mạng của chủ nhân quan trọng hơn …. Hơn… Hy Lan rồi ạ!

-Hừ! Hy Lan!

-Chủ nhân!

-Bây giờ biết tìm muội ấy ở đâu?

-Hay nhờ tên hoàng thg đó?

-Không. Ta ra lệnh cho ngươi đi tìm và cứu Hy Lan về đây! Không thì.... Hừ!- Nàng trừng mắt lên nhưng trong suy nghĩ có chút gì đó buồn rầu: “ Tất cả có lẽ fải sớm kết thúc thôi! Kết thúc!”

Lãnh Chân nhanh như cắt thi triển khinh công bay mất.

Vốn dĩ, LC là một kẻ rất hiểu ý ng.

Nàng hiểu rõ cái thân fận này vốn dĩ đã không còn là bí mật. Kẻ phản bội!

Nàng mỉm cười. Hắn muốn biết thì dễ dàng để biết thôi. Nưng tại sao hắn không….?

……

-Dĩ Như!!!

Nàng giật nảy mình quay lại. Là một nam nhân đã đứng tuổi. Khuôn mặt lạ lẫm nhưng giọng nói thì rất quen. Nàng lạnh lùng nói:

-Ngươi nhầm người rồi.

Nam nhân đó nhảy vào phòng, cư nhiên đóng hết cửa khiến nàng sững ng. Người đó bấy giờ mới tháo lớp dịch dung ra để lộ một khuôn mặt đẹp đẽ, trẻ trung. Một khuôn mặt mà có chết nàng cũng không muốn gặp lại.

-Có chuyện gì mà huynh lặn lội đến đây?

-Ta chờ đã lâu mà không nghe nói gì về việc muội đã giết được hoàng đế nên fải sang đây!

-Tại sao ta faỉ làm việc cho kẻ đã giết chính mẫu hậu ta?????

-Ta không làm vậy! Thật mà! Muội đáng nhẽ fải nói câu ấy với hoàng đế mới đúng.

Nàng ngạc nhiên cảm thấy giọng nói ấy hình như có chút…. Có chút áy này khi nói những lời ấy. Nhưng rồi chính nàng không cho nàng được phép nghi ngờ.

Nàng quay lại miễn cưỡng nói:

-Ta sẽ làm thế.Ta sẽ…. giết hắn, khi có thể.

Nam nhân đó đột nhiên nói hơi cay cay giọng:

-Sẽ làm thế ư?

Tay Nam nhân ấy dần dần tháo đi một lớp dịch dung nữa trên khuôn mặt. Nàng mở to mắt. Đột nhiên muốn khóc. Tim đau nhói như đang bị từng mũi dao đâm vào. Trân trân đứng nhìn, nàg mặc cho những giọt nc mắt đã thấm đẫm mi….. Là hắn ư?

….Hắn và nàng cứ đứng nhìn nhau như thế một lúc lâu, lâu đến nỗi nàng tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua và nỗi sợ hãi ngày một dâng lên.

Còn hắn, trong tim hắn dường như có cái gì đó đã vụn vỡ, tựa như một tấm gương mỏng manh. Tình cảm của nàng và hắn vốn chỉ có thế. Tình cảm đó khắc trên cát bụi mà hắn tưởng là khắc trên đá. Hắn không mơ mộng, hắn không ảo tưởng nhưng hắn lại chính là một kẻ bị bệnh….

Nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nàng, hắn thực sự muốn được giơ bàn tay lên lau cho nàng, nhưng mà hình như thân fận của hai người không cho fép hắn làm thế….

Một người là công chúa đương triều nước Hạ….

Một kẻ là hoàng đế Trung Nguyên….

Hai con người ấy còn gì để nói với nhau???

Hắn cuối cùng cũng fá vỡ được sự đau đớn trong tim mà rằng:

-Chào công chúa nước Hạ. Hạ Dĩ Như.

Hắn vốn không định nói như thế nhưng tự nhiên những lời lẽ ấy tuôn ra.

Nàng quệt vội những giọt nước mắt, trái tim bất giác lại nhói lên lần nữa khi nghe lời lẽ chua chát, khách sáo đến lạnh lùng fát ra từ miệng hắn.

Nàng có ý muốn giải thích nhưng lẽ tự nhiên nàng hiểu một điều, vốn chẳng còn gì để giải thích nữa rồi.

Nàng nhắm chặt mắt, miệng mím lại.

Hắn cười khẩy:

-Sao? Công chúa định nói rằng cứ bắt ngươi đi ư? Rồi công chúa sẽ đứng trc đài mà hô lên : Nước Hạ muôn năm chăng???

Hay là thế nhỉ?????

Nàng hét lên:

-Ta xin ngươi!!!! Ta xin ngươi!! Đừng nói nữa!!!!!! Dừng lại đi!

Hắn hướng đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi, nhưng còn vương đọng tình cảm về fía nàng:

-Công chúa xin ta? Công chúa van xin ta ư? Ồ!! Đây sẽ là một điều đáng tự hào của cuộc đời ta đấy!

Nàng mím môi lần nữa:

-Được rồi! Nguời gọi ngự lâm quân bắt ta đi!

Hắn mỉm cười hơi đau nhưng ma mãnh và đáng sợ:

-Ta sẽ không để nàng trở thành anh hùng, kẻ đc lưu trong sử sách đâu!!!!!! Ta sẽ biến nàng thành kẻ fản bội đất nước….Suốt kiếp bị nguyền rủa!!!!!!!!!!!!

Nói rồi, hắn bước đến nhanh như cắt khiến nàng đứng im không hiểu hắn định làm gì?

Hắn giữ chặt lấy vai nàng và thô bạo đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, chế ngự vị ngọt ngào thơm lừng của đôi môi đẹp ấy. Tay hắn di chuyển mạnh bạo thoát y nàng. Nàng giật mình xô ra nhưng với một nữ nhân thì dù tuyệt thế đến đâu cũng không thể sánh đc với sức mạh của nam nhân. Nàng bất lực để mặc hắn cởi bỏ toàn bộ y fục nàng có trên người. Đẩy nàng lên giường, hắn biến thành một con mãnh thú khao khát dục vọng…..

…..

Ngoài trời một vài giọt mưa mùa xuân đã bắt đầu lất fất rơi.

Bên trong xuân tình cũng đã chớm nở…..

…..

Sáng hôm sau…

Nàng cựa mình thức dậy, nàng đẩy cái tay đang ôm chặt lấy eo mình ra.

Hắn đã làm đúng như lời hắn nói.

Nàng đã trở thàh kẻ fản bội tổ quốc từ giây fút này.

Nàng đã không còn sự lựa chọn rồi.

Nàng nên khóc hay nên cười??????

Huân Y mặc y fục vào rồi đột nhiên tim nàng do dự, nếu giết hắn bây giờ, tỉ lệ thành công rất cao nhưng…

Nàng gạt bỏ ý nghĩ đó và bước ra ngoài trời, thưởng thức chút hương vị của mùa xuân.

Vừa lúc đó, Lãnh Chân thi triển khinh công tới và đem một nữ nhân trẻ tuổi đi cùng.

Nàng khẽ nói yếu ớt:

-Hy Lan à!

Lan nhi chạy tới đỡ nàng, vừa lúc ấy nàng nhìn thấy Lãnh Chân bị thương, nàng quan tâm:

-Không sao chứ? Vất vả cho ngươi rồi!

Lãnh Chân cúi đầu và đi mất. Bao giờ cũng vậy. Thoảng qua như làn gió mà thôi....

Nàng quay lại khẽ bảo Lan nhi:

-Về fòng đi.

-Dạ. – Lan nhi cúi đầu đáp nhẹ.

Nàng trở vào phòng thấy hắn chưa dậy bèn xuống bếp nấu cháo gà và hầm canh cho hắn.

Khi bước lên, nàng thấy hắn đã bắt đầu tỉnh nhưng nàng tránh nhìn vào đôi mắt ấy. Nàng chỉ cầm cháo đặt lên bàn cạnh giường, giọng nói vẫn ấm áp:

-Ăn đi cho nóng.

Hắn ngạc nhiên thấy nàng vẫn điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc, đột nhiên một sự tức giận trào lên cổ hắn. Hắn hất đổ món cháo đi, vô tình trúng fải nàng. Bỏng rồi.

-Có sao không…?

Giọng nói quan tâm từ ngoài cửa như một làn gió lạnh dập tắt tất cả tình cảm mới chỉ đc nhen nhóm của hai người…

------------Hết chap 38-----

Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia của Songnhi_09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.