Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luôn bảo trì bộ dáng đùa giỡn Tần Thần

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Tưởng tượng đến đây, Phó Cửu buồn bực xoay người, trong tay ôm tôm hùm, mặt muốn ghét lại không thể ghét.

Hôm nay đại thần rút của cô bao nhiêu tiền, cô liền kiếm lại bấy nhiêu trên người anh ta... Một đổi một, rất công bằng!

Lúc này, hai tròng mắt thâm thúy của Tần Mạc vẫn còn đang nhìn tin nhắn WeChat trên màn hình di động, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Anh cho rằng thiếu niên sẽ nhắc đến chuyện kia, thế nhưng đến một câu cậu ta cũng không nhắc tới...

COCO quay đầu nhìn anh, do dự nói: “Xem ra Phó cửu cũng không phải vì chuyện trong nhà bọn họ mới tới tìm đội trưởng. Chẳng qua đột nhiên cậu ta thay đổi nhiều như vậy, thật sự khiến người khác khó có thể tiếp thu. Có phải trước kia cậu ta vì tiếp cận đội trưởng nên vẫn luôn diễn kịch hay không? Có lẽ trước đây biết đội trưởng thích loại người ngoan ngoãn nên mới làm như vậy. Hiện tại cảm thấy không cần tiếp tục diễn nên mới buông thả mình như vậy?”

Tần Mạc lại nhìn thoáng qua nhãn dán hình người nháy mắt trên WeChat, biểu tình thờ ơ: “Thủ đoạn diễn kịch như vậy, loại người ‘thông minh’ như cậu ta có thể nghĩ ra được sao?”

Nghe vậy, khóe miệng COCO giật giật. Đội trưởng, tuy rằng trước kia Phó Cửu đúng thật là không thể nào thông minh được. Nhưng mà hiện tại cậu ta rất lợi hại, nói không chừng là đã từng diễn kịch.

Nhưng mà nếu là diễn kịch cũng sẽ không cần thiết nói cho bọn họ cậu ta chính là Hắc Đào Z.

Nghĩ vậy, cậu cảm thấy nên xem trọng năng lực đoán ý của Hắc Đào Z qua lần gặp mặt này.

Nếu muốn diễn cho tốt, Phó Cửu cũng không cần thường xuyên trêu chọc tổng giám đốc khiến anh ấy luôn có ý niệm muốn giết chết cậu ta.

Vậy thì biến hóa kia rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ là bởi vì gia cảnh* thay đổi?

  • Tình huống trong gia đình, thường nói về tình trạng kinh tế.

COCO vẫn không hiểu.

“Chỉ cần Hắc Đào Z luôn bảo trì như vậy thì không cần phải xen vào việc của cậu ấy.” Tần Mạc nghiêng đầu mở miệng, hai mắt nhắm lại như đang nghỉ ngơi, tóc màu đen vì vừa rồi bị xoa nhiều lần nên giờ hơi hỗn độn. Anh có cảm giác trên đầu mình như còn lưu lại cái gì, không được tự nhiên dùng tay xua đuổi đi.

COCO và Mập Mạp nghe đến đây, cả người dừng lại.

Luôn bảo trì như vậy... Là bảo trì cái gì... Bộ dạng đùa giỡn tổng giám đốc sao...?!

COCO cúi đầu cắn lỗ tai con thỏ.

Quả nhiên đội trưởng đối với Hắc Đào Z rất dung túng!

Ban đêm.

Trần Hiểu Đông đang đứng trước cửa nhón mũi chân nhìn xung quanh.

Trong lòng cậu rất sốt ruột, bên thiếu gia cũng không có tin tức gì.

Chỉ nói một câu: “Anh ấy đã biết.” Sau đó ngắt điện thoại.

Lúc ấy trong lòng Trần Hiểu Đông liền lộp bộp một tiếng.

Anh ấy đã biết là có ý tứ gì?

Ý muốn nói Tần thiếu đã biết chuyện thiếu gia muốn ngủ cùng anh ấy?

Thế thì chẳng phải thiếu gia có đi mà không có về?!

Trần Hiểu Đông chấn động, nhanh chóng bật dậy.

Không được! Cậu cần thiết nghĩ ra biện pháp giải quyết, nếu không cậu thử xông vào sân khu quân đội? Nhà họ Tần hình như là ở nơi đó.

Thời điểm Trần Hiểu Đông buồn bực đến mức muốn dậm châm, Phó Cửu đi tới từ phía sau vỗ vỗ vai cậu: “Trời đã tối, cậu đứng đây làm gì?”

Giang Thành cũng không giống Lâm Hải, một đôi tôm hùm Úc Châu như vậy, đừng nói là còn sống, cho dù chết cũng có giá trị xa xỉ.

Gần đây không phải thiếu gia không có tiền sao?

Sao có thể đem thứ này về?

“Tần đại thần đưa.” Phó Cửu nói xong thuận tay ném tôm hùm tới trong ngực của cậu: “Tìm một thùng nước để thím Lâm chăm coi, chờ mẹ tôi về nếu chúng.”

Tần, Tần thiếu đưa tôm hùm?!

Trần Hiểu Đông trừng mắt, tức khắc cảm thấy đồ vật trên tay nặng như thiên kim**!

** Nghìn vàng, ý nói nhiều tiền của hoặc có gì rất quý giá.

Quan hệ giữa thiếu gia với Tần thiếu đã tốt đến mức Tần thiếu đã có thể tặng lễ vật cho cậu ấy sao?

Này quả thật chính là sống lâu mới thấy!

Phải biết rằng lần đầu tiên Tần thiếu được thiếu gia thổ lộ, thiếu chút nữa anh ấy đã kêu người dùng một tay nghiền chết thiếu gia.

Thế nhưng hiện tại còn tặng lễ vật cho thiếu gia?!

Nhưng đưa lễ vật như tôm hùm... Có phải quá quỷ dị hay không?

Thế giới của Tần Thần quả nhiên không phải người phàm như bọn họ muốn hiểu là có thể hiểu được!

“Đợi một chút! Thiếu gia, cậu đi đâu?” Trần Hiểu Đông nhìn Phó Cửu muốn lên lầu, nhịn không được mở miệng hỏi.

Trước khi Phó Cửu đóng cửa chỉ chừa lại cho cậu một câu: “Lên trò chơi chọc đại thần.”

Phó chín lâm đóng cửa phía trước, chỉ chừa cho hắn một câu: “Lên trò chơi, liêu đại thần."

“...”

Trần Hiểu Đông đi ra cùng thím Lâm, cả hai người đều cảm thấy gần đây thiếu gia nhà bọn họ có chút hơi giống bị tẩu hỏa nhập ma!

Thế nhưng thật sự vì một người đàn ông mà bắt đầu vật lộn với cái máy tính đến mất ăn mất ngủ.

Chỉ là bọn họ quá hiểu rõ kỹ thuật của thiếu gia, thao tác nhân vật nào trong trò chơi cũng không được. Từ lúc phu nhân mở công ty, bọn họ liền biết thiếu gia không có thiên phú về mặt này.

Thiếu gia lại dám tìm cơ hội để tiếp cận Tần Thàn trong trò chơi.

Không thể không nói, một khi con người sa vào lưới tình cũng sẽ làm ra chuyện khiến mọi người kinh ngạc.

Thím Lâm cũng không nấu hai con tôm hùm kia, lại nghe nói là đồ vật của vị Tần thiếu kia đưa, bà càng không dám đụng vào. Chỉ cẩn thận tìm một thùng gỗ nho nhỏ, bỏ thêm chút rong biển rồi đem lên phòng Phó Cửu, làm sủng vật cho thiếu gia nuôi.

Lúc Phó Cửu tắm rửa xong, vừa đi ra liền thấy hai con tôm hùm đang giương nanh múa vuốt về phía cô. Thuận tay xách một con lên nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Mạc: “Dùng sủng vật tôm hùm mới triệu hoán đồng đội Tần đại thần.”

Tấm ảnh là do Phó Cửu nghiêng mình chụp, cô căn bản cũng không chú ý tới thời điểm gửi ảnh đi qua, trên ảnh còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh lộ ra từ áo ngủ lỏng lẻo kia.

Tần Mạc mở di động liếc mắt nhìn tấm ảnh kia, tầm mắt đảo qua trên xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, ánh mắt hơi dừng lại, nhíu mày nhấn ghi âm, giọng nói có chút lạnh: “Về sau đừng gửi ảnh chụp như vậy.”

Ảnh chụp như vậy?

Ảnh chụp cô gửi thế nào... Phó Cửu nhìn đồ vật trong tay, còn không phải làm một con tôm hùm sao?

Vẫn là do chính tay Tần đại thần đưa...

Tóm lại, quan trọng là nên nói đúng.

“Bây giờ lên trò chơi sao?” Phó Cửu một bên ghi âm lại, một bên nghiêng người nhấn nút khởi động máy tính.

Thời điểm Tần Mạc nghe câu này, tiếng vang kia rất rõ ràng. Gia hỏa này dùng máy tính kém như cái máy dệt để chơi game sao?

“Đợi tôi ở cầu Nại Hà.”

Đương nhiên Phó Cửu sẽ không cự tuyệt, tay nhanh nhẹn gõ tài khoản đăng nhập vào trò chơi, truyền tống nhân vật tới cầu Nại Hà.

“Đinh” một tiếng.

ng 55: Đại thần nói là lễ vật gặp mặtó thứ gì truyền tới.Lên trò chơi chọc đại thần

“Thiếu gia!” Hai mắt Trần Hiểu Đông sáng lên: “Thiếu gia còn sống trở về! Thiếu gia, cậu có bị đánh chỗ nào hay không? Không sao đâu, cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đi lấy thuốc giúp cậu!”

Phó Cửu nghe Trần Hiểu Đông viện cớ, tay xoa xoa huyệt thái dương: “Lần nào cậu cũng hi vọng tôi bị đánh. Nhìn cho kỹ, trên người tôi không có vết thương nào cả!”

Lúc này Trần Hiểu Đông mới để ý thiếu gia nhà hắn xác thật không có chỗ nào là không ổn. Ngược lại trên gương mặt xinh đẹp kia nhiễm một tầng đỏ ửng giống như được ăn rất thỏa mãn, trong tay ôm hai con tôm Úc Châu cỡ lớn còn sống?

Trần Hiểu Đông tò mò duỗi tay, hỏi: “Thiếu gia, cậu lấy đâu ra hai con tôm hùm Úc Châu lớn như vậy?” Vẫn còn đang sống...

Bạn đang đọc Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh của Chiến Thất Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Neat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.