Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu dụ (thượng)

Phiên bản Dịch · 2492 chữ

Sâu trong thảo nguyên.

Cỡi Phi Tuyết, Thiển Thuỷ Thanh thảnh thơi phi trên thảo nguyên, ngắm nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát. Dõi mắt nhìn về phía xa xa, cảm nhận trời xanh mây trắng mang đến cảm giác thoáng đãng, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy vô cùng thích chí.

Ở thế giới trước kia của hắn, chính là một thế giới đầy sắt thép và bùn đất, bầu trời cuồn cuộn từng cột khói đen, mây đen lúc nào cũng nhiều hơn mây trắng, trong lòng lúc nào cũng có cảm giác nặng nề.

Nhưng ở nơi đây, được hít thở không khí hết sức trong lành, uống không cần sợ nước bị ô nhiễm, các loại thức ăn vẫn còn nguyên thuỷ không qua tẩm ướp chế biến, tất cả đều mang đến cảm giác an toàn, không cần lo lắng hậu quả. Mọi người rất khó mắc bệnh, thân thể luôn luôn khoẻ mạnh cường tráng, tâm tình cũng theo đó mà cảm thấy thoải mái thư giãn.

Trước khi tới thế giới này, Thiển Thuỷ Thanh đã từng hoài nghi, những người một năm chỉ ăn được thịt vài lần, làm thế nào có thể có đủ dinh dưỡng mà khoẻ mạnh cường tráng?!

Nhưng sau khi đi tới thế giới này hắn mới hiểu được, thế giới trước kia của mình tuy được rất nhiều, nhưng cái mất mát lại càng nhiều hơn.

Thế giới tự nhiên trong lành này, bản thân nó chính là một nguồn bổ sung dinh dưỡng rất lớn, âm thầm lặng lẽ bồi bổ cho sinh vật.

Lúc này hắn đang tham lam há to miệng hít thở, dường như sợ rằng lát nữa mình không còn được hưởng thụ mùi vị không khí tuyệt vời kia.

Phía sau Thiển Thuỷ Thanh, Thác Bạt Khai Sơn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Hắn đang do dự, do dự không biết có nên tìm cơ hội bổ vào đầu Thiển Thuỷ Thanh một cái, sau đó thừa cơ trốn về Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Nhưng sau một hồi lâu, rốt cục hắn cất tiếng hỏi với giọng nặng nề:

- Vì sao ngươi cố ý dẫn ta đi theo?

Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười, phía sau hắn, Thác Bạt Khai Sơn chỉ có thể nghe được giọng hắn vô cùng vui vẻ, lại không thấy được vẻ trêu chọc trên gương mặt hắn. Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Ta tưởng ngươi sẽ không thèm hỏi…

Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh.

- Ngươi còn đang do dự hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh hỏi hắn:

- Một mặt, ngươi muốn giết ta để báo thù cho người của Đế quốc Chỉ Thuỷ, mặt khác, ngươi lại muốn làm một nam nhân đường đường chính chính, không phụ sự tin tưởng của người khác đối với ngươi. Giữa đại nghĩa quốc gia và lương tâm của cá nhân mình, ngươi đang do dự, không dứt khoát chọn được bên nào, có phải vậy không?

- Nếu ngươi đã biết như vậy, sao còn dám mang ta đi?

- Phì!

Thiển Thuỷ Thanh bật lên một tiếng khinh thường:

- Nếu ta sợ ngươi, vậy đâu mang ngươi theo làm gì!

Thác Bạt Khai Sơn bực bội hừ một tiếng, con ngựa mà hắn cỡi lập tức quỵ chân trước xuống.

Vốn bề ngoài hắn cao to, thân hình quá mức nặng nề, ngựa thường không chở hắn nổi. Vất vả lắm mới chọn ra được một con ngựa cao to chở Thác Bạt Khai Sơn, nhưng nó cũng phải cố gắng hết sức mình.

Phi Tuyết phát ra tiếng phì phì trong mũi đầy khinh miệt, hiển nhiên nó đang tỏ thái độ khinh thường đồng bọn.

Thiển Thuỷ Thanh thở dài:

- Thật ra, tâm tình của ngươi ta hoàn toàn có thể hiểu được. Ta không muốn nói điều gì vô nghĩa, tuy nhiên ta muốn nói với ngươi rằng, tuy ta coi trọng ngươi, nhưng cũng không rộng rãi đến mức giao mạng ta vào tay ngươi. Nếu muốn đánh nhau, tuy rằng ngươi có sức lực cái thế vô song, nhưng chưa chắc ta đã thua cho ngươi. Cho dù là đánh không lại, có Phi Tuyết ở đây, ta không biết bỏ chạy sao? Ngươi nên biết rằng Thiên Tông Thần Mã có năng lực biết trước nguy hiểm, ta có thể nói cho ngươi biết đó không phải chỉ là lời đồn đãi. Cho nên nếu ngươi thật sự nảy sinh ý muốn giết ta, chắc chắn là Phi Tuyết sẽ biết ngay.

Nói đến đây, hắn đưa tay âu yếm vuốt ve bờm Phi Tuyết:

- Cho nên, ngươi không giết được ta, nếu đã như vậy, chi bằng ngươi bỏ ý định ấy đi cho tâm trí nhẹ nhàng, đi theo ta một cách thoải mái, đỡ cho trên đường mang phiền não, phiền người hại mình.

Thác Bạt Khai Sơn thở ra một hơi thật dài, hắn cũng không biết những lời Thiển Thuỷ Thanh nói về năng lực tiên đoán nguy hiểm của Phi Tuyết là thật hay giả, nhưng hắn vẫn muốn tin đó là sự thật, ít nhất bản thân hắn cũng sẽ không còn buồn phiền vì do dự nữa.

Thời gian gần đây đi theo Thiển Thuỷ Thanh qua rất nhiều nơi, hắn đã thấy được sự hùng mạnh của Đế quốc Thiên Phong, cũng gặp một vị Tướng quân làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

Thiển Thuỷ Thanh, Bão Phi Tuyết và Phạm Tiến Trung khác nhau rất xa.

Thiển Thuỷ Thanh không giống như Bão Phi Tuyết, tuổi trẻ mà tràn đầy khát vọng, dã tâm bừng bừng, ngạo nghễ thiên hạ. Phạm Tiến Trung lại trung thành vì nước, không oán không hối, thấy chết không sờn.

Thiển Thuỷ Thanh… hắn giả dối như cáo, lòng độc như sói, tham lam như sài lang, hung tàn như hổ báo. Hắn làm việc không câu nệ tiểu tiết, khinh thường bọn quý tộc trong thiên hạ, hình thành phong cách riêng của mình, đi con đường riêng của mình, can đảm ngút trời, thận trọng từng chân tơ kẽ tóc, tâm tư xoay chuyển liên hồi, âm mưu quỷ kế liên miên không dứt, làm cho người khác không thể nhìn thấu.

Ít nhất hiện tại, hắn vẫn đoán không ra vì sao Thiển Thuỷ Thanh không chọn người khác, lại cố tình mang theo mình xâm nhập vào trong vùng thảo nguyên hoang vắng mênh mông này.

Cho nên hắn muốn xem thử về sau rốt cục Thiển Thuỷ Thanh còn có thể làm ra được chuyện gì. Bởi vì đi theo Thiển Thuỷ Thanh, luôn luôn có thể quan sát được rất nhiều chuyện làm cho hắn có thể mở rộng tầm mắt.

Sâu tận đáy lòng, Thác Bạt Khai Sơn vẫn không nghĩ đến chuyện giết Thiển Thuỷ Thanh, đây chính là tình cảm anh hùng mến anh hùng.

Cho nên hắn chỉ còn cách tin tưởng lời của Thiển Thuỷ Thanh.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Ngươi muốn chiêu mộ Hùng tộc, mục đích là đánh chiếm thành Kinh Viễn. Lực chiến đấu của chiến sĩ Hùng tộc ta biết rõ, nhưng nếu chỉ bằng vào bọn họ mà muốn đánh chiếm thành Kinh Viễn thì không khỏi quá viễn vông. Tuy nhên điều quan trọng nhất là, vì nguyên nhân gì mà ngươi mang ta đi theo? Ngươi không sợ ta phá hỏng chuyện của ngươi sao?

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:

- Chiến sĩ Hùng tộc vốn tôn trọng tinh thần thượng võ, đối với bọn họ mà nói, một hán tử chân chính hẳn là một dũng sĩ sức địch vạn người. Người muốn chiêu mộ bọn họ ngoài chuyện phải thật sự có thành ý ra, còn phải giống như một chiến sĩ Hùng tộc vậy, có được sức mạnh đáng để kiêu ngạo như bọn họ. Thật đáng tiếc ta không phải là mẫu người cơ bắp, thậm chí toàn Hữu Tự Doanh cũng không có lấy một người… Tiểu tử Lôi Hoả cũng miễn cưỡng có thể xem là một đi, tuy nhiên nếu so sánh với chiến sĩ Hùng tộc thì vẫn còn kém một chút. Ta và Lôi Hoả đã giao thủ với chiến sĩ Hùng tộc, hai người chúng ta hợp lực mới miễn cưỡng giết chết được một tên. Lực chiến đấu của chiến sĩ Hùng tộc thật sự là làm cho người ta phải ngạc nhiên thán phục.

Hắn nhìn Thác Bạt Khai Sơn, sau đó cười nói:

- Tuy nhiên có ngươi thì lại khác!

Ánh mắt Thác Bạt Khai Sơn co rút lại:

- Ngươi muốn lợi dụng ta để chiêu mộ bọn họ sao?

- Đúng vậy!

Thiển Thuỷ Thanh không hề phủ nhận chuyện này.

- Ta sẽ không giúp ngươi, ta rất cảm tạ thịnh tình ngươi đối xử với ta trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng ngươi muốn bằng vào đó mà bảo ta bán mạng cho ngươi, chuyện đó còn lâu!

Thác Bạt Khai Sơn ngạo nghễ đáp.

Thiển Thuỷ Thanh lắc lắc đầu:

- Ta không nói rằng ngươi phải giúp ta, nhưng ta biết, thân là một dũng sĩ, luôn có tâm lý không tránh khỏi thấy cái mình thích là ham muốn. Nhân vật giống như ngươi, ta không hề hoài nghi rằng bọn họ sẽ không chịu giao thủ cùng ngươi. Mà loại người như ngươi… bắt ngươi thua e rằng còn khổ sở hơn là giết chết ngươi!

Dứt lời, Thiển Thuỷ Thanh cười rộ lên điên cuồng:

- Thác Bạt Khai Sơn, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Bắt đầu từ ngày mà ngươi vào Hữu Tự Doanh của ta, ngươi đã trở thành mãnh tướng số một dưới trướng của ta. Sở dĩ hiện tại ngươi còn trung thành và tận tâm đối với Đế quốc Chỉ Thuỷ, chẳng qua vì đó là nơi sinh ra và nuôi ngươi lớn lên. Nhưng nếu như có một ngày, ngươi phát hiện ra quốc gia của ngươi phản bội ngươi, lòng trung thành của ngươi không còn nơi gởi gắm, lúc ấy ngươi sẽ biết lựa chọn. Cho nên, không cần dài dòng dây dưa với ta ở nơi này nữa, nếu ngươi có bản lĩnh hãy đuổi kịp ta, cùng nhau đi với ta đánh bại đám người man rợ trên thảo nguyên này. Cho dù ngươi không phải là binh sĩ của ta đi nữa, ngươi nên lấy ý chí chiến đấu của một quân nhân ra, cho dù là giương uy giùm cho nước khác!

Thiển Thuỷ Thanh nói một hơi làm cho Thác Bạt Khai Sơn phải trợn mắt há mồm, không còn cách nào phản bác.

Mà bản thân Thiển Thuỷ Thanh cũng đã giục ngựa ra roi chạy như điên vào sâu trong thảo nguyên.

Lúc ánh tà dương dần dần mờ nhạt, rốt cục hai kỵ sĩ giục ngựa chạy chậm lại.

Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại kêu to:

- Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Thác Bạt Khai Sơn đáp với giọng ồm ồm:

- Ta không mệt.

Thiển Thuỷ Thanh liếc mắt với vẻ xem thường:

- Tuy ngươi không mệt, nhưng ngươi nặng tới ba trăm cân, hơn nữa còn số vàng bạc châu báu trên lưng ngựa, ngựa của ngươi đã mệt mỏi không chịu nổi. Chạy qua một quãng đường dài như vậy, nó chưa ngã lăn ra đã là may lắm!

Thác Bạt Khai Sơn nhìn con ngựa của mình, hiện tại nó đã mệt đến sùi bọt mép.

Hắn nhảy xuống ngựa, vác bổng con ngựa lên vai mình:

- Bây giờ có thể đi tiếp được rồi!

Thiển Thuỷ Thanh ra vẻ bất lực vỗ vỗ trán:

- Ngươi vác ngựa lên như vậy, nó cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm!

Từ trước tới nay đều là người cỡi ngựa, nhưng tên Thác Bạt Khai Sơn này làm ra chuyện ngược đời, ngựa cỡi người.

Thác Bạt Khai Sơn ném ngựa sang một bên, còn hắn nằm xuống đất. Con ngựa đáng thương loạng choạng đi vài bước, thiếu chút nữa ngã sóng xoài ra đất. Đối với Thác Bạt Khai Sơn mà nói, đánh không lại người Đế quốc Thiên Phong, vậy có thể dạy dỗ ngựa của họ một chút cũng tốt!

Thiển Thuỷ Thanh cũng nhảy xuống, tháo yên cương trên lưng nó xuống, sau đó phát vào mông nó một cái thật mạnh, để cho nó tuỳ ý chạy chơi, lúc này mới nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Phi Tuyết quả thật vô cùng xấc xược, nó ghét nhất là bị gắn yên đóng móng, lúc đóng móng nó ta đã phải mất ba ngày dụ dỗ, nó mới chịu để cho người ta đóng. Còn yên ngựa thì, lúc cỡi nó không sao, nhưng lúc không cỡi nhất định phải tháo ra. Bình thường không thể nào cột nó lại, chỉ có thể cởi bỏ dây cương cho nó chạy chơi tuỳ ý, khi nào nó thích thì trở về, ta không bắt nó làm theo ý ta được!

Vẻ mặt Thác Bạt Khai Sơn hơi kỳ quái, hắn do dự một hồi mới nói:

- Ngươi là vị Tướng quân yêu mến binh sĩ của mình nhất mà ta đã từng gặp, nhưng ta không ngờ rằng, đến một con ngựa ngươi cũng yêu quý nó như vậy!

Thiển Thuỷ Thanh cao giọng trả lời:

- Vạn vật trời sinh ra đều có linh tính, chúng nó nhờ vào linh khí của trời đất mà sinh ra, hưởng ân huệ của trời đất, có bao nhiêu dã tính cũng có bấy nhiêu linh tính. Nếu ta ép buộc giam giữ nó, đừng nói nó không chịu, chỉ muốn chạy trốn, cho dù nó miễn cưỡng thuận theo, cũng, sẽ vì sự trói buộc ấy mà dần đánh mất đi linh tính vốn có của chính nó. Ta không muốn làm như vậy, cho nên ta tuyệt đối không muốn trói buộc nó.

Nhìn Thác Bạt Khai Sơn, Thiển Thuỷ Thanh nói đầy thâm ý:

- Ngựa là như vậy, người cũng là như vậy!

Thác Bạt Khai Sơn trầm ngâm một hồi, rốt cục nói:

- Phi Tuyết là ngựa của ngươi, Hữu Tự Doanh cũng vậy, có lẽ không lâu sau, chiến sĩ Hùng tộc cũng trở thành tuấn mã của ngươi. Còn ngươi lại là… ngựa của Hoàng đế, đây là nguyên nhân mà Hoàng đế dung túng cho ngươi phải không? Chỉ cần ngươi chạy thật nhanh, chuyện gì cũng có thể dễ dàng tha thứ…

Mặc dù Thác Bạt Khai Sơn thô lỗ hung hăng nhưng ai dám nói rằng, một hán tử như hắn hoàn toàn không có chút thông minh nào?

Bạn đang đọc Đế Quốc Thiên Phong của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.