Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu tranh

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

“Xảy ra chuyện gì?”

"Ai đang la hét vậy?"

". . ."

Bên trong Di Hồng Lâu, có quan to hiển quý sau khi nghe được động tĩnh, cũng từ cửa sổ nhã gian ló đầu ra nhìn xung quanh.

Bọn họ nghe được bên ngoài có người la lên giết người, cũng hiếu kì không ngớt.

"Chạy mau, giết người rồi!"

Vài tên tay chân liên tục lăn lộn từ đằng xa chạy tới, dường như phía sau có mãnh thú nguy hiểm gì đang truy kích bọn họ.

Trên mặt của bọn họ mang theo vẻ sợ hãi khó có thể ức chế.

Nhìn thấy những gã côn đồ này chạy trốn, những khách nhân kia cũng đều châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, không biết chuyện gì xảy ra.

Quản sự Di Hồng Lâu bước nhanh tiến lên nghênh tiếp, hỏi thăm tình huống.

Không lâu lắm, quản sự vội vàng chạy về phía ông chủ sau màn Di Hồng Lâu Triệu Lão Tứ ở gian phòng lầu ba.

"Oành oành oành!"

Cửa phòng Triệu Lão Tứ gấp gáp vang lên.

"Lão gia, lão gia!"

Ngoài cửa vang lên tiếng la của quản sự:

"Xảy ra chuyện lớn!"

Triệu Lão Tứ đang vui sướng nằm sấp trên người một nữ nhân, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa kịch liệt ngoài cửa, cả người cũng run lên bần bật.

Hắn thở phì phò kéo quần lên mở cửa.

"Chuyện gì xảy ra!"

Triệu Lão Tứ giơ chân đạp vào người quản sự, nổi giận mắng:

"Ngươi là cha chết hay là mẹ chết a!"

"Không biết lão gia ta đang vui sướng sao?!"

Quản sự cũng oan ức đứng dậy khỏi sàn nhà.

"Lão gia, hậu viện thật sự xảy ra chuyện."

"Huyện úy đại nhân bị người giết."

Triệu Lão Tứ sửng sốt.

"Ngươi nói cái gì?"

Hắn trừng quản sự, tự hỏi liệu tai mình có nghe nhầm không.

Đây chính là huyện thành huyện Tam Hà.

Ai ăn gan hùm mật báo dám giết huyện úy.

"Có hai người xông vào hậu viện, giết huyện úy đại nhân." Quản sự nói bổ sung: "Người của chúng ta đánh không lại bọn hắn."

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, khách nhân bên trong Di Hồng Lâu cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bọn họ biết được có người bị giết.

Những vị khách ham vui này ngay lập tức bùng nổ.

Giữa tiếng la hét của các nữ, những vị khách cũng hốt hoảng chạy ra phía cửa, xô đổ bàn ghế.

Di Hồng Lâu mới nãy còn oanh ca yến vũ chỉ một thoáng hỗn loạn tưng bừng.

Sau khi Triệu Lão Tứ sững sờ một lúc, hắn cũng phản ứng lại.

Dĩ nhiên có kẻ liều mạng xông vào Di Hồng Lâu bọn họ giết huyện úy, điều này nằm ngoài khả năng xử lý của hắn.

Hắn có chút sợ hãi liếc mắt nhìn về hướng hậu viện, vội vã dặn dò:

"Nhanh, nhanh đi báo quan."

. . .

Thành bắc, dinh thự phủ huyện lệnh.

Một tên bộ đầu và vài tên bộ khoái bước nhanh lên bậc thang.

Bộ đầu gõ cửa lớn nhà huyện lệnh.

"Ai đó?"

Bên trong vang lên tiếng người hầu trông cửa.

"Ta là tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh." Bộ đầu cất cao giọng nói: "Ta có chuyện quan trọng muốn gặp huyện tôn đại nhân, làm phiền ngài thông bẩm một tiếng."

Cọt kẹt một tiếng, cửa lớn mở ra một khe.

Lão bộc xuyên qua khe hở nhìn rõ ràng bên ngoài là bộ đầu Lưu Trường Thanh huyện Tam Hà bọn họ đang cầm đèn lồng.

"Lưu bộ đầu, tối nay xảy ra chuyện gì?" Lão bộc nghi hoặc hỏi.

"Trong huyện xảy ra án mạng." Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh không hề giấu giếm. "Huyện úy đại nhân bị giết."

"Hả?"

Lão bộc cũng giật mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ta nói này Lưu bộ đầu, ngươi không thể đùa giỡn như vậy." Lão bộc có chút không tin: "Ngươi cũng đừng trêu đùa lão già này."

"Nói thật, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Trường Thanh bước tới trước một bước, chắp tay với lão bộc bên trong.

Hắn nghiêm mặt nói: "Ta nói là thật, huyện úy đại nhân thật sự bị người giết, nếu không ta cũng không dám buổi tối đến quấy nhiễu huyện lệnh đại nhân?"

Lão bộc thấy Lưu bộ đầu không giống như nói láo, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc.

"Các ngươi đợi đi, ta đi đánh thức huyện tôn đại nhân."

Rất nhanh, huyện lệnh với mái tóc bù xù mang gương mặt tối sầm xuất hiện ở cửa lớn.

"Lưu bộ đầu, huyện úy đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Lưu Trường Thanh chưa kịp hành lễ, huyện lệnh

đã nóng lòng đặt câu hỏi.

Lưu Trường Thanh chắp tay nói: "Bẩm huyện tôn, vừa rồi Triệu Lão Tứ Di Hồng Lâu phái người đến nha môn báo quan, nói huyện úy đại nhân bị người giết chết ở Di Hồng Lâu."

"Đúng lúc ta đang làm nhiệm vụ nên ta lập tức chạy tới Di Hồng Lâu, phát hiện huyện úy đại nhân quả thật bị người giết chết ở hậu viện Di Hồng Lâu, cổ đều bị đâm nát."

"Trừ huyện úy đại nhân, hộ viện Di Hồng Lâu còn trọng thương hai người. . ."

Nghe tin Lưu huyện úy thật sự bị giết chết ở Di Hồng Lâu, trong lòng huyện lệnh cũng hồi hộp.

Lưu huyện úy này thân phận không bình thường, hắn trừ là huyện úy huyện Tam Hà, còn là người Lưu gia Giang Châu.

Bây giờ bên trong Tiết Độ phủ đông nam đấu đá rất lợi hại.

Phe cánh hắn ủng hộ và Lưu gia Giang Châu đã là xu thế như nước với lửa.

Vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này Lưu huyện úy chết, nói không chừng Lưu gia Giang Châu sẽ nhân cơ hội phát tác, có thể bản thân hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng buồn bực không thôi.

"Hung thủ là ai, đã bắt được chưa?" Huyện lệnh trầm giọng hỏi.

"Theo người Di Hồng Lâu cho hay, hung thủ có hai người, một người tên Trương Vân Xuyên, một người tên Chu Hùng, bọn họ đều là cu li bến tàu."

"Cu li bến tàu?"

Huyện lệnh cũng ngẩn ra.

"Bọn họ ăn no rửng mỡ a, đi giết huyện úy làm gì?" Huyện lệnh cũng nghĩ mãi mà không ra.

Theo lý thuyết, huyện úy và cu li kia nhưng là người có thân phận khác nhau, hai bên căn bản không thể gặp nhau, cũng sẽ không nảy sinh mâu thuẫn gì mới đúng.

Dù có mâu thuẫn gì, cũng không đến nỗi huyên náo đến độ một mất một còn a.

"Không đúng, buổi tối Lưu huyện úy chạy tới nơi phong nguyệt như Di Hồng Lâu làm gì?" Huyện lệnh trừng con ngươi hỏi tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh.

Huyện úy có mười ba phòng tiểu thiếp, theo lý thuyết không thiếu nữ nhân a.

"Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe được một ít tin đồn, không biết là thật hay giả."

"Đừng có dông dài!" Huyện lệnh không kiên nhẫn nói.

"Nghe nói Triệu Lão Tứ Di Hồng Lâu mời tiệc huyện úy đại nhân ăn cơm, còn cố ý chuẩn bị một tiểu cô nương chuẩn bị hầu hạ huyện úy đại nhân."

"Tiểu cô nương này là bọn họ bắt cóc trên đường, kẻ giết người Trương Vân Xuyên kia là ca nàng. . ."

Huyện lệnh cũng coi như làm rõ đầu đuôi sự tình.

Chẳng trách Trương Vân Xuyên sẽ giận giết huyện úy.

"Mất mặt xấu hổ!" Huyện lệnh có chút tức giận thầm mắng một tiếng.

Đường đường một huyện huyện úy vì đùa bỡn trắng trợn cướp đoạt dân nữ mà bị người giết, nếu chuyện này truyền đi, nha môn bọn họ sẽ bị ngập trong nước bọt của bách tính.

"Việc này không nên lộ ra." Huyện lệnh nói với Lưu bộ đầu: "Không thể bởi vì chuyện của hắn, mà làm hủy hoại danh tiếng nha môn."

"Đúng, đúng." Lưu bộ đầu nói ngay: "Ta đã căn dặn bọn Triệu Lão Tứ, bảo bọn họ kín miệng, nếu ai dám to gan nói huyên thuyên, tự gánh lấy hậu quả."

"Ừ."

Huyện lệnh gật gật đầu.

"Hung thủ tên là gì?" Huyện lệnh hỏi.

"Trương Vân Xuyên và Chu Hùng, cu li bến tàu."

"Ta đã phái người đi bắt bọn hắn, tin tưởng rất nhanh sẽ bắt được."

Huyện lệnh suy nghĩ một chút nói: "Bọn họ dám to gan giết huyện úy, bản quan cảm thấy không phải là cu li bình thường, bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy, sau lưng bọn họ nhất định là có người sai khiến."

Lưu Trường Thanh: ". . ."

"Sau khi bắt bọn hắn lại, cẩn thận mà thẩm tra, tra ra ai là người đứng đằng sau." Huyện lệnh lạnh lùng nói: "Không nương tay!"

Lưu Trường Thanh trong nhất thời cũng hoang mang, không biết huyện lệnh muốn làm gì.

"Vương gia và Phùng gia chưa bao giờ quá nghe lời."

Huyện lệnh liếc mắt nhìn Lưu Trường Thanh, cũng tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.

"Huyện tôn đại nhân yên tâm, ta biết phải làm sao."

Lưu Trường Thanh cũng tỉnh ngộ, huyện lệnh đây là muốn thừa cơ diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến.

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.