Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Trấn Đường Dương tây bắc, ở vùng nông thôn.

Một số sân nằm bên cạnh một con sông nhỏ, những khu vực rộng lớn của trúc xanh tươi tốt.

Đây là một chỗ cứ điểm bí mật của Vương gia.

Một số gia đinh liều mạng nhà bọn họ chiêu nạp phần lớn thời gian đều bí mật thao luyện và sống ở đây.

Chỉ có lúc làm nhiệm vụ, bọn họ mới rời đi nơi này.

"Có thể cho một ngụm nước uống hay không, cổ họng của ta sắp bốc khói."

Thiếu gia Vương Lăng Vân giờ khắc này hai tay bị trói ngược ra sau, Trương Vân Xuyên kèm hai bên, đến cứ điểm bí mật này.

"Câm miệng!"

Trương Vân Xuyên trốn trong một con mương và đang nhìn vào một số sân trong rừng trúc ở phía xa để quan sát tình hình.

"Ta đã nói không có mai phục, ngươi làm sao không tin ta đây."

"Ngươi kêu la nữa, có tin ta cắt lưỡi ngươi không!" Trương Vân Xuyên quay đầu trừng Vương Lăng Vân.

"Ngươi đừng hung dữ như vậy được không." Vương Lăng Vân nhún vai nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là người cùng sinh tử, nếu không chúng ta kết nghĩa huynh đệ thì sao. . ."

"Oành!"

Vương Lăng Vân còn chưa nói hết lời, nắm đấm Trương Vân Xuyên đã rơi vào mặt của hắn.

"Sít!"

Vương Lăng Vân đau đến nhe răng trợn mắt.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Trương Vân Xuyên, lập tức khôn ngoan ngậm miệng lại.

"Muội muội ta nếu có chuyện bất trắc, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết." Trương Vân Xuyên lạnh lùng nói.

Vương Lăng Vân nhìn thấy Trương Vân Xuyên bạo lực như vậy, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Hắn tuy đã phái người đuổi theo bắt muội muội bỏ trốn của Trương Vân Xuyên.

Nhưng ai biết gia đinh có bắt được bọn họ không?

Hiện tại chính mình rơi vào tay của Trương Vân Xuyên, bất cứ lúc nào đều có nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu gia đinh không bắt được tiểu nha đầu, vậy mình sẽ nguy hiểm.

"Đi!"

Trương Vân Xuyên quan sát một lúc không thấy có mai phục, lúc này mới lôi Vương Lăng Vân nằm trong mương nước lên, đẩy hắn đi về phía trước.

"Có người đến rồi!"

Ở bìa rừng trúc, có gia đinh Vương gia cũng phát hiện Vương Lăng Vân và Trương Vân Xuyên.

"Hình như là thiếu gia!"

"Nhưng những người khác đâu?"

"Thiếu gia hình như bị trói tay."

"Mau lấy vũ khí!"

Gia đinh nhìn thấy Vương Lăng Vân hình như bị kèm hai bên, cũng lần lượt cầm theo trường đao và cung ngắn lao ra khỏi rừng trúc.

"Các ngươi đừng manh động!"

Nhìn thấy những gia đinh này lao ra, Vương Lăng Vân vội vàng mở miệng ngăn cản bọn họ tiếp tục tới gần.

Hắn lo lắng trêu chọc Trương Vân Xuyên, cái mạng nhỏ của chính mình khó giữ được.

"Thả thiếu gia nhà ta!"

"Thả người!"

Bọn gia đinh trừng mắt nhìn Trương Vân Xuyên.

“Gã to con và tiểu cô nương các ngươi bắt đâu?"

Đối mặt đoản đao gác trên cổ, Vương Lăng Vân cũng không dám có chút dị động.

"Nhốt trong phòng chứa củi." Một tên gia đinh trả lời.

"Tốt, tốt."

Nghe nói gia đinh thật bắt được hai người chạy trốn này, nỗi lo lắng của Vương Lăng Vân cũng buông xuống.

Chí ít hiện ở trong tay bọn họ cũng có thẻ đánh bạc.

Nếu không Trương Vân Xuyên mà biết ở đây không có em gái của mình, một khi bị chọc giận, chính mình xong đời.

"Ngươi xem đi, ta không có lừa gạt ngươi chứ?" Vương Lăng Vân nói với Trương Vân Xuyên: " có thể để dao xa một chút hay không, ta cảm giác cái cổ lạnh lẽo."

"Đừng nói nhảm, bảo bọn họ mang muội muội ta ra đây!"

Trương Vân Xuyên không ngờ em gái mình đúng là bị đám người này bắt được.

Nhưng hắn không nhìn thấy người trước, hắn vẫn duy trì cảnh giác.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mang người ra đây." Vương Lăng Vân hô to với gia đinh.

Bọn gia đinh nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị kèm hai bên, đương nhiên cũng không dám thất lễ.

Không lâu lắm, Đại Hùng và Trương Vân Nhi bị trói được đưa ra ngoài.

"Ca!"

"Ca!"

Nhìn thấy Trương Vân Xuyên, Trương Vân Nhi cũng kích động mừng đến phát khóc.

Đại Hùng sưng mặt sưng mũi, trông như bị đánh rất nhiều.

"Đại Lang, ta, ta không ngờ bọn họ sẽ đuổi theo. . ."

Đại Hùng mang theo Trương Vân Nhi chạy trốn một mạch, vốn tưởng rằng đã thoát khỏi những kẻ truy đuổi.

Giữa lúc bọn họ thả lỏng cảnh giác chuẩn bị nghỉ chân một chút, bị gia đinh Vương gia theo sau vây nhốt.

Hắn tuy phản kháng kịch liệt nhưng cuối cùng vẫn bị bắt.

Trong lòng hắn cũng rất tự trách.

Dù sao Trương Vân Xuyên đã mạo hiểm rất lớn để đánh lạc hướng những kẻ truy đuổi để hắn che chở Trương Vân Nhi trốn đi.

Nhưng hắn không bảo vệ tốt Trương Vân Nhi, điều này khiến hắn xấu hổ khi đối mặt với Trương Vân Xuyên.

"Không có chuyện gì là tốt rồi."

Trương Vân Xuyên thấy hai người bọn họ tuy trên mặt có vết thương, cơ bản không có việc gì, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bảo bọn họ thả người." Trương Vân Xuyên siết chặt thiếu gia Vương Lăng Vân nói.

"Muốn thả đồng thời thả."

Vương Lăng Vân đưa ra điều kiện của mình.

"Ngươi hiện tại không có lựa chọn." Đoản đao trong tay Trương Vân Xuyên nhấn ở trên cổ của hắn nói: "Nếu không, ta giết ngươi."

"Nếu ngươi giết ta, muội muội ngươi cũng không sống nổi." Vương Lăng Vân nằm ngửa cổ nói.

"Nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ tác thành ngươi."

Trương Vân Xuyên nói xong, ấn mạnh đoản đao, trên cổ Vương Lăng Vân xuất hiện một vết máu.

"Được được được, ta bảo bọn họ thả người."

Đối mặt Trương Vân Xuyên lãnh khốc, cuối cùng Vương Lăng Vân vẫn phải thỏa hiệp.

Hắn không dám lấy tính mạng mình đánh cược.

"Ta thả muội muội ngươi, ngươi nhất định cũng phải thả ta."

"Nếu không, ngươi sẽ bị sét đánh, chết không tử tế!"

Trương Vân Xuyên không thèm để ý Vương Lăng Vân, điều này làm cho Vương Lăng Vân cảm giác nắm đấm của mình đập vào bông, vô cùng khó chịu.

"Các ngươi, thả người."

Vương Lăng Vân bất đắc dĩ để gia đinh của mình thả người.

Ai bảo hiện tại hắn bị người chế trụ đây.

Mạng nhỏ quan trọng.

"Thiếu gia!"

"Bảo hắn thả ngươi trước!" Gia đinh nói.

"Ta bảo các ngươi thả người, nghe không hiểu tiếng người à!" Vương Lăng Vân tối sầm mặt lại thúc giục: "Mau thả người!"

Bọn gia đinh tuy không tình nguyện, nhưng Vương Lăng Vân dặn dò, bọn họ do dự mấy giây, chỉ có thể làm theo.

Bọn họ thả Đại Hùng và Trương Vân Nhi, chỉ là cung ngắn vẫn nhắm ngay bọn họ.

Đại Hùng và Trương Vân Nhi khôi phục tự do cũng nhanh chóng chạy đến bên Trương Vân Xuyên.

"Hiện tại ngươi có thể thả ta chứ?"

"Yên tâm." Hắn kèm hai bên Vương Lăng Vân chậm rãi lui về phía sau: "Bảo người của ngươi đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, sau khi chúng ta an toàn, tự nhiên sẽ thả ngươi."

Vương Lăng Vân cũng tức giận: "Ta đã thả người, ngươi còn không thả ta, ngươi đây là bội ước!"

"Ta nếu muốn bội ước, hiện tại có thể giết ngươi."

Trương Vân Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: "Dựa theo ta nói mà làm, nếu không, tự gánh lấy hậu quả."

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Vương Lăng Vân tuy tức đến nổ phổi, nhưng không thể làm gì.

"Xem như ngươi lợi hại!"

Hắn chỉ có thể bảo gia đinh của mình đứng tại chỗ bất động, hắn thì bị Trương Vân Xuyên kèm hai bên lùi về sau từng bước một.

Sau khi đám người Trương Vân Xuyên bò lên trên một ngọn núi nhỏ, nhìn thấy gia đinh Vương gia vẫn không đuổi theo, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, ngươi đi đi."

Trương Vân Xuyên cũng thả Vương Lăng Vân ra.

Vương Lăng Vân còn tưởng rằng Trương Vân Xuyên sẽ giết hắn, hắn đã chuẩn bị chịu chết.

Nhưng Trương Vân Xuyên thả hắn, vẫn khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

"Ngươi thật thả ta?"

"Ta phái người truy giết các ngươi, thiếu chút nữa đã giết bọn ngươi."

Vương Lăng Vân tuy vô cùng sợ hãi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Hắn biết, vào lúc này càng biểu hiện sợ sệt, sẽ càng thể hiện hắn chột dạ, đến lúc đó sẽ không thể rời đi.

"Ngươi lẽ nào không muốn báo thù ta?"

"Ngươi có đi hay không, không đi, ta đổi ý." Trương Vân Xuyên liếc mắt hắn một cái nói.

"Sau này còn gặp lại."

Vương Lăng Vân cũng lo lắng Trương Vân Xuyên thật sự đổi ý, vì vậy sau khi nói một câu, xoay người bỏ chạy.

"Đại Lang, chúng ta thật thả hắn?"

Đại Hùng nhìn Vương Lăng Vân lảo đảo chạy trốn, cảm thấy không thể dễ dàng thả hắn như vậy.

Dù sao hắn suýt chết trong tay gia đinh Vương gia.

"Bọn họ tuy đuổi bắt chúng ta, nhưng ta cũng giết mấy người gia đinh bọn hắn, chúng ta hòa nhau rồi, ta lại không phải đồ tể, không đáng đại khai sát giới."

Trương Vân Xuyên ở một thời không khác tuy trà trộn tầng dưới chót xã hội, nhưng hắn vẫn rất tuân thủ quy tắc xã hội.

Đối với chuyện kiểu như đại khai sát giới, hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.

"Lại nói, địa phương Vương gia ở thế lực không nhỏ."

"Nha môn đột nhiên động thủ đối với họ Vương, tuy ta không biết tại sao, thả họ Vương, hắn cũng có thể giúp đỡ phân tán sự chú ý của nha môn một lúc."

Trương Vân Xuyên thúc giục: "Đi nhanh đi, lỡ sau đó gia đinh của bọn họ lại đuổi theo."

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.