Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá vòng vây

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

Sau khi Thiếu gia Vương Lăng Vân và vài tên thủ lĩnh gia đinh thương nghị, cũng chuẩn bị mạnh mẽ phá vòng vây đi ra ngoài.

"Xông ra!"

Vương Lăng Vân hô to một tiếng, vài tên gia đinh trước tiên đứng dậy chạy về phía khu rừng.

Đám người Vương Lăng Vân theo sát phía sau, đồng loạt lao về một hướng.

"Họ Vương, các ngươi chạy không thoát!"

Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh nhìn thấy đám người Vương Lăng Vân muốn mạnh mẽ phá vòng vây, trên mặt lộ vẻ cười lạnh.

"Lên!"

"Giết chết không cần luận tội!"

Không có lời bào chữa nào cho cái gọi là tội ác.

Vương gia, Phùng gia vốn đều mặc chung một quần với huyện úy cái kia.

Hiện tại huyện lệnh vì diệt trừ thế lực hệ này của bọn họ, cũng thuận thế thực hiện vu oan giá họa.

Bọn họ vu hại Vương gia, Phùng gia cấu kết sơn tặc, hiệp trợ sơn tặc Trương Vân Xuyên ám sát huyện úy.

Hiện tại bọn họ triệu tập tuần bổ doanh từ Ninh Dương phủ muốn tiến hành bắt lấy Vương gia, Phùng gia, thẩm vấn bọn họ vụ án cấu kết sơn tặc, ám sát huyện úy.

Hai nhà này phản kháng, vậy thì đánh chết toàn bộ ngay tại chỗ, tội danh của họ sẽ hoàn toàn được xác nhận sau đó.

Như thế có thể triệt để diệt trừ thế lực của dòng này.

"Vèo vèo!"

"Vèo vèo!"

Cung thủ tuần bổ doanh không ngừng bắn cung.

"Phốc!"

"A!"

Mũi tên gào thét mang theo mùi chết chóc, xuyên thấu thân thể từng gia đinh Vương gia.

Trong tiếng kêu gào thê thảm thống khổ, gia đinh Vương gia không ngừng có người trúng tên lăn lộn trên đất.

Đối mặt mũi tên không ngừng xẹt qua bên tai.

Vị thiếu gia Vương Lăng Vân này cũng lảo đảo, hai chân có chút nhũn ra.

Nếu không nhờ hai tên gia đinh tuyệt đối trung thành bảo hộ, hắn thậm chí không dời nổi bước chân.

Hắn ở Vương gia là đại thiếu gia, luôn luôn tinh thông tính toán, nhưng lại không giỏi chiến trận chém giết.

Bây giờ tính mạng nơi quan, trên mặt của hắn cũng có chút bối rối.

Một đám gia đinh Vương gia hộ vệ Vương Lăng Vân phá vòng vây.

Rất nhanh bọn họ va chạm với binh sĩ tuần bổ doanh vây chặt.

"Keng!"

"Phù phù!"

Có gia đinh Vương gia chém trường đao ra, lại bị tấm khiên của tuần bổ doanh ngăn trở.

Binh sĩ tuần bổ doanh hai bên trái phải đột nhiên đâm ra trường mâu, lập tức đâm tên gia đinh Vương gia này một trận lạnh thấu tim.

"Giết a!"

Có gia đinh Vương gia vật một tên binh lính tuần bổ doanh ngã nhào xuống đất, trường đao thuận thế đâm vào lồng ngực đối phương.

Nhưng còn không chờ hắn đứng lên, mấy thanh trường đao sắc bén tùy ý chém xuống, chém hắn máu me đầm đìa.

Gia đinh Vương gia bình thường phải bảo vệ buôn bán muối tư, đương nhiên đều là một số kẻ liều mạng.

Nhưng bọn họ đối mặt chính là tuần bổ doanh Ninh Dương phủ điều đến.

Các binh sĩ tuần bổ doanh ba, năm người thành thạo phối hợp với nhau, trong tiếng tức giận mắng kêu gào thê thảm, gia đinh Vương gia không ngừng có người ngã vào trong vũng máu.

"Thiếu gia, đi mau!"

Một thủ lĩnh gia đinh cầm chuỳ sắt nện nát đầu binh lính tuần bổ doanh, xoay người hô to.

Vương Lăng Vân không kịp hoảng sợ, cũng liên tục lăn lộn chạy về xa xa.

Ở một bên khác, Trương Vân Xuyên vốn đang trốn phía sau tảng đá, muốn thừa dịp người tuần bổ doanh bị người nhà họ Vương hấp dẫn sự chú ý, hắn sẽ trốn từ một hướng khác.

Nhưng người của tuần bổ doanh đè ép lại đây từ mấy phương hướng.

Bây giờ trời đã sáng, hắn muốn trốn cũng không được.

Đối mặt đông đảo binh sĩ tuần bổ doanh, hắn hai quyền khó địch bốn tay, chỉ có thể quay đầu nhìn về phương hướng người nhà họ Vương phá vòng vây chạy.

Cũng may hơn ba mươi tên gia đinh Vương gia ai cũng hung hãn, mạnh mẽ xé ra một lỗ hổng.

Trương Vân Xuyên thừa dịp binh lính tuần bổ doanh và gia đinh Vương gia dây dưa giao chiến.

Hắn cũng tận dụng mọi thứ, từ trong khe hở giao chiến chạy ra bên ngoài.

"Bắt bọn hắn lại!"

"Đừng để bọn họ chạy!"

Binh sĩ tuần bổ doanh mai phục ở những phương hướng khác cũng nhanh chóng bọc đánh về bên này.

Bóng người đông đảo trong núi rừng, cũng không biết ẩn náu bao nhiêu người.

"Mẹ nó!"

Một tên gia đinh Vương gia đang cướp đường thoát thân, đột nhiên nhìn thấy Trương Vân Xuyên vượt qua hắn chạy đến phía trước, không nhịn được văng tục.

Hắn vung trường đao muốn đuổi theo chém Trương Vân Xuyên.

Nhưng mới vừa đi ra ngoài hơn mười bước, mấy mũi tên của tuần bổ doanh đã xuyên thủng thân thể của hắn, hắn không cam lòng ngã gục bên trong bụi gai.

Có mũi tên bắn về hướng Trương Vân Xuyên.

Cũng may trong rừng có cây cối che chắn, mũi tên hoặc là rơi xuống, hoặc đâm vào thân cây.

Hắn xê dịch né tránh trong núi rừng, tránh né mũi tên của tuần bổ doanh phía sau.

Sau khi bọn thiếu gia Vương Lăng Vân trả giá hơn hai mươi mạng người, rốt cục cũng vọt ra.

Chỉ là vị thiếu gia Vương Lăng Vân này trong lúc chạy bị đau chân nên hiện tại hoàn toàn không thể chạy.

Đối mặt binh sĩ tuần bổ doanh nhào tới, vài tên gia đinh liếc nhìn nhau, cũng đưa ra một quyết định khó khăn.

Bọn họ thật vất vả mới giết ra được, giờ khắc này đã không còn tâm tư bảo vệ chủ.

Vương gia tuy rằng không tệ đối với bọn họ, nhưng tình huống bây giờ nguy cấp, bảo vệ mạng sống quan trọng.

"Thiếu gia, bảo trọng!"

"Xin lỗi."

Bọn họ trực tiếp bỏ lại Vương Lăng Vân, tự mình chạy trước tiên.

"Quay lại, quay lại!"

Vương Lăng Vân nhìn thấy vài tên gia đinh chạy về phía xa cũng gấp ứa ra mồ hôi.

"Khốn kiếp!"

"Các ngươi đám vong ân phụ nghĩa này!"

Vương Lăng Vân đang lớn tiếng chửi bới đồng thời cũng không thể không nhẫn nhịn đau nhức, khập khiễng chạy.

Nhưng mới vừa chạy ra vài bước đã lảo đảo ngã lăn trong bụi cỏ, mặt bị bụi gai đâm cắt ra, máu tươi chảy ròng.

Hắn nghe được âm thanh binh sĩ tuần bổ doanh la hét phía sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn biết, huyện úy che chở bọn họ đã ngã.

Hiện tại có người nhằm vào Vương gia bọn họ đại khai sát giới.

Một khi hắn rơi vào trong tay tuần bổ doanh, nhất định khó thoát khỏi cái chết.

Hắn giẫy giụa muốn trốn vào trong bụi cỏ.

Nhưng mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trương Vân Xuyên mang theo đao chạy về phía hắn.

"Họ Vương, cũng thật là oan gia ngõ hẹp a."

Trương Vân Xuyên nhìn Vương Lăng Vân vô cùng chật vật, nhanh chân đi tới: "Ngươi muốn nắm đầu của ta đi tranh công xin thưởng, nhưng người ta lại muốn mạng của ngươi."

"Ngươi không nghĩ tới báo ứng đến nhanh như vậy đi!"

Trương Vân Xuyên nói xong muốn nâng đao giết người này.

Dù sao tối hôm qua mình thiếu chút nữa chết trong tay hắn.

"Anh hùng tha mạng, anh hùng tha mạng a."

Vương Lăng Vân nhìn thấy đối phương mang theo đao nhào tới mình, cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Thật là nhà dột còn gặp mưa.

Hắn đang bị tuần bổ doanh truy đến vô cùng chật vật, ai biết lại gặp phải Trương Vân Xuyên sát thần này.

Vương Lăng Vân nhanh chóng nói: "Trương anh hùng, nếu ngươi giết ta, muội muội ngươi bọn họ khẳng định cũng không sống nổi."

"Tối hôm qua ngươi cứ loanh quanh trong rừng, ta đã đoán ra ngươi cố ý ngăn cản chúng ta, muốn để muội muội ngươi trốn xa một chút."

"Ta đã bí mật phái người đi bắt bọn họ, bọn họ chạy không xa, hiện tại khẳng định đã bị bắt."

"Một khi ta không thể quay về, người của ta khẳng định sẽ giết muội muội ngươi. . ."

Trương Vân Xuyên nghe nói như thế, bước chân cũng hơi ngưng lại.

"Bà ngươi!"

Trương Vân Xuyên lao tới và đấm vào mặt Vương Lăng Vân để phát tiết lửa giận trong lòng.

"Bọn họ ở đâu!" Trương Vân Xuyên tóm chặt cổ áo của hắn, trừng mắt hỏi.

"Ngươi cứu ta đi ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Vương Lăng Vân hiện tại cũng là lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Hắn cũng không biết người của mình có bắt được muội muội Trương Vân Xuyên hay không, vì vậy chỉ có thể đánh cược một lần.

"Mẹ nó!"

"Muội muội ta nếu có chuyện bất trắc, ta cắt sống ngươi!" Sau khi Trương Vân Xuyên lại cho Vương Lăng Vân một đấm trên mặt, mới lôi hắn lên chuẩn bị chạy.

Vương Lăng Vân cũng không tức giận, trái lại trong lòng kích động không thôi.

Vì gia đinh hắn đều chạy.

Chỉ cần Trương Vân Xuyên đồng ý cứu hắn, hắn sẽ có cơ hội sống.

"Ta trẹo chân, không thể đi được nữa." Vương Lăng Vân khập khiễng nói.

"Không chạy phải chết!"

Trương Vân Xuyên trừng mắt nhìn Vương Lăng Vân, trực tiếp cõng hắn chạy về phía bờ sông.

"Chậm một chút, chậm một chút. . . A!"

Chân Vương Lăng Vân vô cùng đau đớn, nhưng miễn cưỡng bị lôi đi, đau đến hắn gào to.

"Bọn họ ở đâu!"

"Truy!"

Người tuần bổ doanh phân ra một phần đuổi theo gia đinh chạy tứ tán, trong khi những người khác lao về phía Trương Vân Xuyên.

Mũi tên vèo vèo không ngừng xẹt qua bên cạnh bọn họ.

Vương Lăng Vân chỉ cảm giác cái mông mình đột nhiên mát lạnh, một mũi tên đâm vào cái mông của hắn.

"Ta trúng tên, trúng tên."

Vương Lăng Vân hoảng sợ hô lên.

"Không chết được!"

Trương Vân Xuyên cũng không để ý tới Vương Lăng Vân la hét, lôi hắn trực tiếp chạy vội tới bờ sông, trực tiếp nhảy vào trong sông.

"Ta không biết bơi."

"Rầm!"

Bọt nước tung toé.

"Ta. . . Ùng ục ùng ục. . ."

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.