Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập kích

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

"Họ Trương, các ngươi chạy không thoát!"

"Đi ra!"

"Cút ra đây!"

". . ."

Trong khu rừng tối tăm, bọn gia đinh Vương gia giơ cây đuốc, dùng trường đao chém vào những bụi cây bụi cỏ.

"A!"

Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người cùng nhau tập trung về phía âm thanh.

Lúc bọn họ chạy tới bên cạnh gia đinh kia, gia đinh đó đã nằm trên đất.

"Hà hà."

Gia đinh bưng cổ mình, máu tươi theo kẽ ngón tay trào ra, vẻ mặt thống khổ.

Chỉ trong chốc lát, gia đinh này lệch đầu đi, tắt thở.

Thiếu gia Vương gia Vương Lăng Vân nhìn gia đinh chết đi, sắc mặt âm trầm như nước.

Họ Trương này quá giảo hoạt.

Hắn trốn trong khu rừng tối và giết chết ba tên gia đinh của hắn trong một thời gian ngắn.

"Thiếu gia, chúng ta có thể tùy tiện xông vào nơi này hay không, làm tức giận Sơn Thần lão gia."

"Sơn Thần lão gia ra tay rồi. . ."

Có người nhìn núi rừng tối đen xung quanh, trong lòng có chút sợ hãi.

Bình thường thợ săn lão luyện vào núi cũng phải tỏ lòng tôn kính với Sơn Thần để cầu nguyện Sơn Thần lão gia phù hộ.

Bọn họ vì truy kích nhóm Trương Vân Xuyên, tùy tiện xông vào mảnh núi rừng này.

Ba người chết trong khoảng thời gian ngắn khiến bọn họ cảm thấy có chút xui xẻo.

Suy đoán có phải làm Sơn Thần tức giận mà bị Sơn Thần trả thù.

"Đừng nói nhảm!"

Thiếu gia Vương Lăng Vân nói: "Sơn Thần lão gia thần thông quảng đại, hắn muốn giết chúng ta, hắt hơi một cái thì toàn bộ chúng ta phải gặp Diêm vương gia!"

"Đây rõ ràng chính là họ Trương kia trốn trong bóng tối giả thần giả quỷ!"

Thiếu gia Vương Lăng Vân chỉ vào gia đinh chết đi nói: "Cổ của hắn là bị trường đao cắt đứt, nhất định là họ Trương kia làm!"

Nhóm gia đinh nghi thần nghi quỷ nghe nói lời này, khuôn mặt căng thẳng của họ dịu đi rất nhiều.

"Hiện tại các ngươi đừng hành động một mình."

Mặt Vương Lăng Vân tối sầm lại nói: "Ba người một đội có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Tiếp tục lùng bắt, bọn họ nhất định trốn ở gần đây, không có chạy xa."

"Vâng!"

Theo lệnh của Vương Lăng Vân, lúc này hơn ba mươi tên gia đinh chia làm mấy đội, phân công nhau tìm kiếm.

Trương Vân Xuyên một lần giết chết ba tên gia đinh Vương gia, vốn tưởng rằng sẽ doạ lui bọn họ.

Nhưng đám người này quyết tâm phải bắt được hắn, không có ý định rút lui.

Hắn chỉ có thể đối phó với những người này trong rừng, cố gắng cầm chân họ ở đây.

Hắn bây giờ ở trong tối, người của Vương gia ở ngoài sáng.

Hắn thỉnh thoảng chui ra đi tập kích bọn họ một hồi, khiến cho người của Vương gia khá bị động.

Sau nửa đêm, Trương Vân Xuyên cho rằng Đại Hùng đã mang theo em gái của mình đi xa.

Sau khi xác định phương hướng, hắn cũng chuẩn bị rời khỏi khu rừng này, không đọ sức cùng đám người này nữa.

Nhưng thời điểm hắn khom lưng chuẩn bị đi qua một bụi cây, đột nhiên có một cơn gió mạnh từ bên trái thổi tới.

Hắn thuận thế lộn một vòng sang bên phải, tránh thoát một đao bổ tới.

"Hắn ở đây!"

"Bắt lấy hắn!"

Lại có hai người trốn trong bụi cây lao ra, hai bên trái phải tấn công Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên kinh hãi, rút đao đón đỡ.

Hóa ra thiếu gia Vương gia Vương Lăng Vân thấy không bắt được Trương Vân Xuyên trốn trong bóng tối, cũng phát hiện khuyết điểm của bọn họ.

Bọn họ giơ đuốc trong rừng gióng trống khua chiêng lùng bắt, Trương Vân Xuyên trốn trong bóng tối, có thể dễ dàng tránh được chúng.

Vì thế hắn cũng bày mưu đặt kế cho vài đội gia đinh dập tắt ngọn đuốc trong bóng tối.

Sau khi mấy đội gia đinh này tắt đuốc, họ cũng trốn trong bóng tối để theo dõi dấu vết của Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên vẫn đang chú ý những gia đinh cầm đuốc, cũng quên những gia đinh Vương gia trốn trong bóng tối, lúc này mới bị tập kích.

"Keng!"

Trường đao va chạm, lóe ra đốm lửa tung tóe.

Trương Vân Xuyên cảm nhận được sức mạnh trường đao truyền đến, hổ khẩu tê dại, thiếu chút nữa không cầm được đao.

Những gia đinh này đều là kẻ liều mạng Vương gia chiêu nạp từ trên giang hồ, lòng dạ người nào cũng độc ác.

Bọn họ có mấy người bị Trương Vân Xuyên tập kích bỏ mình, trong lòng cũng kìm nén một cỗ tà hỏa đây.

Lần này vây nhốt Trương Vân Xuyên, cũng là trường đao chém vào, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

"Bao vây hắn!"

"Mẹ nó, hôm nay ta muốn lột da hắn!"

Thiếu gia Vương Lăng Vân thấy Trương Vân Xuyên quả thực bị gia đinh ẩn nấp của hắn tìm được tung tích, cũng vội gọi tất cả gia đinh các hướng bao vây lại đây.

Vì bắt một nhóm Trương Vân Xuyên, hắn đã mất vài vị hảo thủ.

Trương Vân Xuyên đối mặt ba tên gia đinh vây công, xung quanh lại có càng nhiều gia đinh lao đến, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Hắn muốn bức lui bọn họ, sau đó chạy trốn.

Nhưng mấy tên gia đinh này đều là tay giang hồ già đời.

Bọn họ dường như nhìn thấu ý nghĩ của Trương Vân Xuyên nên chỉ dây dưa kéo dài thời gian.

"Khốn kiếp!"

Trương Vân Xuyên nhìn thấy gia đinh xung quanh đã sắp xúm lại, cũng quyết tâm, quyết định đụng một cái.

"Muốn chết cùng chết!"

Đối mặt trường đao chém vào, hắn không tránh né, trực tiếp vung đao tấn công.

Đối mặt đấu pháp lấy mạng đổi mạng của Trương Vân Xuyên, điều này làm cho đối phương bất ngờ.

Nếu hắn không thu đao, nhất định có thể chém bị thương Trương Vân Xuyên.

Nhưng hậu quả là chính mình cũng bị một đao.

Vì vậy hắn lập tức đưa ra lựa chọn, thu đao phòng ngự.

Rốt cuộc, cái mạng nhỏ của mình quan trọng.

Trương Vân Xuyên thấy đối phương không dám liều mạng với hắn, cũng là người đắc thế không tha, tung ra một cuộc tấn công với một đao nhanh hơn đao người kia.

"A!"Gia đinh này đột nhiên không kịp chuẩn bị, trên cánh tay đã trúng một đao, lảo đảo lùi về sau.

Trương Vân Xuyên lại dựa vào loại đấu pháp dũng mãnh không sợ chết này, dùng cánh tay mình đã trúng một đao đánh đổi, một đao đâm vào lồng ngực một tên gia đinh.

Một gia đinh khác cầm chuỳ sắt thấy Trương Vân Xuyên dũng mãnh như vậy, cũng không dám vọt tới trước mặt chém giết Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên bưng cánh tay bị thương của mình, xoay người chạy vào trong rừng.

Thiếu gia Vương Lăng Vân cũng không nghĩ tới ba người đều không giữ được Trương Vân Xuyên, tức giận đến sắc mặt tái nhợt.

"Rác rưởi!"

"Mấy tên phế vật các ngươi!"

"Trở về sẽ thu thập các ngươi!"

Vương Lăng Vân tức giận mắng mấy gia đinh bị thương, đồng thời ra hiệu cho những người còn lại nhanh chóng đuổi theo.

Cả đám Vương gia đều cắn chặt Trương Vân Xuyên như một con chó điên bị chọc tức.

Trương Vân Xuyên cũng biết hai quyền khó địch bốn tay.

Một khi rơi vào trong tay những người này, nhất định sống không bằng chết.

Hắn chỉ có thể dùng sức chạy xuyên qua núi rừng.

Khi trời lờ mờ sáng, Trương Vân Xuyên đã không biết mình chạy đến nơi nào.

Hắn há miệng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.

Hắn cảm giác hai chân nặng như chì, sắp nhấc lên không nổi.

Phía sau hắn, một đám gia đinh Vương gia cũng thở hồng hộc.

Bụi gai trong rừng đã xé rách áo của bọn họ, bọn họ cũng vô cùng chật vật.

"Vèo vèo!"

"Vèo vèo!"

Khi hai bên truy đuổi mệt bở hơi tai, đột nhiên bên trong núi rừng vang lên tiếng mũi tên rít.

Trương Vân Xuyên thuận thế lăn lộn đến phía sau một khối đá lớn, tránh thoát nhiều mũi tên bắn về phía mình.

"A!"

"Ạch!"

Gia đinh Vương gia truy kích Trương Vân Xuyên lại không may mắn như vậy.

Mấy kẻ xui xẻo bị mũi tên bắn giết tại chỗ, không cam lòng ngã vào vũng máu.

Tập kích bất ngờ khiến những gia đinh Vương gia còn lại sợ hãi chạy vội về phía tảng đá và nấp sau gốc cây lớn.

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.