Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LỜI NÓI ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG

Tiểu thuyết gốc · 1634 chữ

"Ưm...." Ngụy Anh Nhi thức dậy nhìn ngó xung quanh, đây vẫn là mật thất của cô mùi hương này đúng là phòng của cô

Mọi vết tích đều như bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng có 1 điều cô chắc chắn nó không phải là mơ chính là cảm giác ấm nóng và nhầy nhụa phía bên dưới thân thể

Lạch cạch

Âm thanh làm cô giật mình lông toàn thân dựng đứng cả lên tới khi phát hiện nó chỉ là 1 bàn đồ ăn và người làm lại là tên mà cô vừa yêu nhất cũng là tên mà cô căm phẫn nhất lúc này

"Hửm ? Giờ ta nên gọi nàng là gi đây~? Phu nhân, nương tử, hay gọi là nàng cáo nhỏ đi" Hắn đã dậy từ trước và dọn dẹp những vết tích kia thế mà vẫn tốn của hắn những 2 canh giờ

"Hừ! Ta là Hồ Li mà còn nữa ngươi nên chạy thật nhanh trước khi ta có lý do để giết ngươi" Ánh mắt sắt lạnh như hàn băng, giọng điệu nghiêm túc không giống như đùa

"Nếu ta thật sự ra đi thì nàng có giết ta không ?" Thiên hắn hơi nghi hoặc

"Có" Không 1 chút cảm tình

"Vậy thì ta ở lại đấy với ta trốn đi có khác gì đâu chứ ?" Hắn muốn cứu vãng

"Ngươi sẽ lâu chết hơn và ngươi sẽ được ta theo đuổi tới cùng trời cuối đất, Truy Cùng Giết Tận!" Cô ấy gằn từ chữ mắt long lên rõ ràng là cô ta không đùa

"Thiên lão ông có cách cứu không ?" Thiên hắn phải đi cầu xin rồi

"Ngươi hỏi ta ? Ngươi chơi sướng rồi thì làm gì mau chịu trách nhiệm" Thiên lão hắn cũng nhảy lên và có 1 sự thật Thiên Lão hắn cũng không phải lão luyện gì vì thật nhiều kiếp qua hắn cũng chỉ là 1 con cẩu độc thân cuồng tu luyện

Ánh mắt đỏ rực, nanh cáo lộ ra, bộ ngực không có gì che đậy phô trương ra nhưng lúc này cô đã không quan tâm sự ngại ngùng nữa

"N..này nàng nên bình tĩnh ta sẽ chịu trách nhiệm" Thiên hắn cuốn tay chân hắn chưa bao giờ thấy cô nàng này thật sự nổi giận và dù hắn là cường giả Trúc Cơ cảnh thì sao

"Trách nhiệm ? Ngươi gánh nổi sao ? Đừng nói ngươi gánh không nổi thậm chí ngay bây giờ ta giết ngươi ta cũng không 1 chút hối tiếc" Nói rồi cô liền cử động giơ bàn tay ngọc đang bận nâng cặp đào của mình ra

Thiên hắn kinh hãi dựng khiện linh khí hắn không hệ cảm nhận được nong sâu của cô nàng hắn hoàn toàn không tưởng tượng được người không hề nổi giận như cô ta tức giận sẽ đáng sợ như thế nào

"Hừ! Chết đi VẠN MA ĐẠN" Nói xong linh khí tụ lại từng cái đầu lâu mang theo tử khí dày đặc có thể thôn phệ mọi sinh linh bắn ra

"Khặc khặc khặc" Tiếng cười vang vọng nhưng tốc độ bay có chút chậm

"............" Thiên hắn đang thất thần

"KHẶC KHẶC KHẶC" Cái đầu lâu cười đã xong mặc dù nó là chiêu thức huyễn hóa trong 1 lúc nó tiêu tán khỏi Thiên Địa

"........" Ngụy Anh Nhi cô ấy run run 1 tay che ngực 2 hạt anh đào nhỏ không thể bị che hết bằng 1 tay cô run rẫy vị Quê

Khoảng cách cái đầu lâu bé xíu phụt ra nó chỉ bay được khoản... Nửa mét và cái kích thước chỉ bằng đầu ngón tay Khi linh lực bộc lộ ra cuối cùng hắn đã biết

"Nàng... Chỉ mới là luyện khí tầng 1 sao....?" Thiên hắn bất đắc dĩ nuốt nước bọt

Nước mắt của cô nàng lại ứa ra bộ mặt đáng yêu tới cực điểm đây là vừa ngại, vừa giận, vừa quá dễ thương a

"Ư..... Muốn cười thì cứ cười đi đồ khốn... Ta chỉ là luyện khí tầng 1 đấy nhưng luyện đan là bà cố ngươi, luyện phù ta là bà nội ngươi, bố trận ta.... Ta...." Cô nàng uất ức tới phát khóc

"Nàng ổn không ?" Hắn mặc kệ việc mình có thể chết nếu hắn cứ tiếp cận cô ấy nhưng trực giác hắn mách bảo bắt buộc phải đi lại gần

"Không! Mau tránh xa ta ra nhìn khuôn mặt ngươi khiến ta phát ói" Cô nàng hét lớn rồi cố né tránh hắn dường như chuyện đêm qua để lại ấn tượng khá xấu

Dù là dâm nữ nhưng lần đầu của 1 cô gái phải đáng trân trọng chứ không phải như hắn xem cô như 1 con vật, 1 thứ để giải tỏa cảm xúc, 1 cái bồn chứa thứ dịch ghê tởm của hắn

"Mau tránh xa ta ra" Cô muốn bò đi nhưng sức lực bay đi đâu hết và cô cũng muốn buông lúc này Ngụy Anh Nhi đã muốn buông xuôi (tâm lí gái trinh (._. )> )

"Nào dù sao ta cô cũng kêu tên ta nhiều mà" Hắn ôm cô dậy rồi ôm vào người

Cô như 1 con gấu bông mặc vứt qua vứt lại cô lần đầu cảm thấy bất lực như vậy

"Thôi nào ta không cố ý cũng tại đêm đó nàng kiều diễm quá thôi" Thiên hắn buôn lời khen vì với tri thức của thế kỉ 21 thu phục cô nàng này không khó

"Dối trá ngươi đêm qua làm rất mạnh, ngươi không hề để ý rằng ta rất đau ngươi có biết rằng nó đau như thế nào không ?" Cô trừng mắt nhìn, hắn đây là thể loại gì chứ không thể thương hương tiếc ngọc 1 xíu sao ?

"Rồi ta xin lỗi, nhưng chuyện này nàng phải tin ta... Ta nói cho nàng 1 bí mật" Thiên hắn thành khẩn với cặp mắt như xuyên thủng hàng phòng ngự tâm lý của... Thiên lão

"Ta cái xxx con xx nhà ngươi, đi chxt đi, thằng xxx" Tiếng chửi rủa vang vọng và Thiên hắn mặc kệ mấy thứ đó

"Ta trước khi gặp cô ta gặp 1 căn bệnh quái ác mà khi ta thật hưng phấn ta mới gặp phải, nó sẽ khiến ta mất mạng tại chỗ nếu ta không kịp giải quyết và khi đó có 1 lão đầu chiếm xác ta hắn chiếm quyền chủ động" Thiên hắn thành khẩn nói

"Ta cxxx xx xxx x xxxxx" Thiên lão hắn đang mất dần tính người dù là thần tiên sống cả vạn năm thì sao ? Bị 1 tên tiểu tử đem ra làm bia đỡ đạn để được chịch gái hắn không phải thần tiên k nhiễm bụi trần

"Thật sự là như vậy sao ?" Ánh mắt vô tội

Hồ li non đã vào chuồng Thiên hắn càng tỏa ra mình phải cực khổ thế nào khi phải chịu căng bệnh quái ác đó và khi bé hắn còn bị "CAO NHÂN" cấy ghép vào cơ thể 1 phần linh hồn nhằm giữ trạng thái của hắn

Ngụy Anh Nhi bị nói tới mức mí mắt muốn giật giật không lẽ bây giờ cô lật bài hồ li 16 tuổi thì sao với 1 tồn tại vạn năm như cô vẫn biết lời nào là thật lời nào là giả

Hắn có bệnh lạ cô có thể tin hắn cần phải giải tỏa cô cũng tạm tin mà còn "CAO NHÂN" làm cô cảm thấy tên này cực kì không đáng tin

Vì tay hắn đang sờ mó cô

"Ưm.... Ngươi mau dừng lại cho ta" Cô oán hận nhìn hắn

"Được được nhưng lời ta nói là thật nếu cô vẫn không tin ta thì cô cứ dò xét linh hồn ta" Thiên hắn quả quyết

"Hừ!!! Ta nguyền rủa ngươi CHẾT ĐI!" Thiên lão hắn đang đeo 2 cây nến dùng tay tạo búa đập thẳng vài cây đinh ghim trên người con hình nhân toàn bộ đều từ linh khí

"Ừm.... Thôi khỏi... Này đừng sờ nữa ta nhột" Anh Nhi cô ấy lại quên béng mất mình vừa giận tên này thế nào

"Tại cô thật sự quá dễ thương, ta thật sự không kềm được khi ở gần cô" Thiên hắn đang sờ thì bỗng hắn như giật lên

"UGH! nó tới rồi... Hah~.. Cô phải giúp ta" Thiên hắn thở mạnh

"Ah ha hả ? Ta ? Ta phải làm sao" Anh Nhi cô ấy cũng bị hắn cuốn theo dòng nước

"Thứ này" Hắn chỉ vào c-c mình

"Ta cần nang phải làm dịu nó nếu không ta sẽ chết mất" Thiên hắn ôm lấy cô

"Heh ? Hah? Ta phải làm gì, mà ngươi chết thì liên quan gì tới ta ? Rồi ta phải làm gì" Cô luống cuống

"Phải-Như-Thế-Này"

Nửa canh giờ sau

"Ú~~~~ hà~ hehe sướng chết ta" Thiên hắn ngồi hưởng thụ xong trực tiếp làm giả 1 cái điếu thuốc bằng linh khí rồi phì phèo

"ỨM!"

"Ngoan nào~ sắp~"

ỌC ỌC

Thiên hắn lại ra 1 lần nữa và nhìn xuống thấy ngay 1 khuôn mặt nhỏ nhưng đẹp đến hoàn hảo chỉ là lúc này cô đang nuốt phải thứ hung khí của hắn và dịch trắng lỏng rỉ ra từ miệng và mũi cô

"Phù~" Thiên hắn thật sự sướng như ở Thiên Đường

------

P/s: Ehem do là có chút bận nên ra chậm mà có 1 việc là khi have seg hay đơn giản là liên quan tới nó em sẽ bắt đầu tả kĩ chúc các đậu hũ đọc vui vẻ~💕

Bạn đang đọc ĐẾ HOÀNG TA CHỈ LÀ TRUYỀN THUYẾT sáng tác bởi Hufgghhjffbn

Truyện ĐẾ HOÀNG TA CHỈ LÀ TRUYỀN THUYẾT tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hufgghhjffbn
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.