Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẫu hậu, bây giờ trong cung đang xảy ra biến cố 4

Phiên bản Dịch · 2073 chữ

Nghe vậy, mọi người không thể không thở phào nhẹ nhõm. Bách Phi Dương càng thở sâu, cũng may, không phải sai quá thái.

Trong nhóm người tin tưởng Đại Nhi một cách mù quáng, chỉ có Bách Phi Thần bình tĩnh, cho dù trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.

"Minh Quốc Công, mời đứng lên, lần này phản tặc có thể sa lưới tất cả đều dựa vào Minh Quốc Công lực bạt sơn hà, có tội gì." Bách Phi Thần cúi người đỡ Minh Quốc Công dậy, nói lời thật lòng.

"Hoàng thượng khen nhầm, nếu không phải diệu kế của Hoàng hậu nương nương và có người âm thầm trợ giúp diệt trừ phần lớn đầu não, sợ rằng lần này cho dù bắt được phản tặc cũng không tránh được đại động can qua." Lúc Minh Quốc Công nói lời này, trong giọng nói không thiếu vẻ tán thưởng. Tán thưởng mưu trí của Đại Nhi, kính nể sự quyết đoán của những người vô danh, lấy thủ cấp quan quân trong vạn người thật dễ dàng, cộng thêm chủ soái hai bên lệnh cho toàn quân, mỗi một bước đều phối hợp với kế sách hoàn mỹ không tỳ vết của Đại Nhi, nếu như không có bọn họ, người của Triển đại nhân phái đi uy hiếp đoán chừng phải chết không ít.

Thì ra Đại Nhi thông tuệ cơ trí như vậy. Những người vô danh là người của Dương Dương phái đi, xem tình hình hôm nay bản thân hắn cảm thấy rất không tự nhiên.

Hắn biết nàng rất thông minh, nhưng không nghĩ mưu trí của nàng đã đến loại trình độ này, bất tri bất giác hiểu rõ tính toán của đối thủ, thi triển đối sách, đem một cuộc đại chiến hóa thành khói bụi. Im hơi lặng tiếng còn thắng đẹp như thế.

Bách Phi Thần không cần quay đầu lại cũng biết rõ giờ phút này Đại Nhi tràn ngập nụ cười nhìn hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng, muốn xoay người ôm nàng vào trong ngực, lại ngại vì tất cả mọi người có ở đây không thể không biết xấu hổ, liền ngửa cổ không quay đầu lại, tránh làm ra cử động không tốt.

"Minh Quốc Công khiêm tốn rồi." Bách Phi Thần nói một câu khách khí. Sau đó quay đầu lại nói với Thái hậu: "Mẫu hậu, để Dương Dương bồi ngài và hoàng tỷ đi về trước đi."

Ngọc công chúa gật đầu một cái, tối hôm nay đúng là bị sợ hãi. Nhìn thấy Phượng Tê cung bốc cháy liền vội vã chạy đến. "Quả thật Ngự Lâm quân Phó Thống lĩnh cũng tận chức trách rồi." Thái hậu lưu lại một câu có thâm ý khác liền giơ tay cánh tay dắt Bách Phi Dương đi khỏi.

Đám người Liễu Phàm thấy Môn chủ của mình ngoan ngoãn đi theo mẫu thân đại nhân mình, cũng không thú vị, từng người một tản đi. Trong lòng đã hiểu tại sao Môn chủ giao phó không cho đả thương người, thì ra là tính toán như vậy.

Bách Phi Thần căn dặn Đại Nhi đi Lộ Hoa Điện của mình nghỉ ngơi liền cùng Minh Quốc Công và Minh Lạc đi xử lý công chuyện, dù sao chuyện tối nay, quả thật phải phí không ít tâm tư. Xử lý như thế nào hay là phải châm chước mới thật tốt.

Dưới mắt cũng chỉ còn lại mấy người Đại Nhi cùng đám người Vinh Vương gia bị vây ở trong trận pháp, Đại Nhi nhìn thấy Vinh Vương gia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Minh Quốc Công tới cứu giá, mà một người bị Đại Nhi dùng ngân châm chế trụ sắc mặt rất bất thiện.

"Dao Dao, đi biển hoa thu dọn đồ đạc."

"Vâng" Dao Kỳ lĩnh mệnh đi xuống, ngược lại sắc mặt Vinh Vương gia khẽ thay đổi, nàng sẽ không bỏ lại chúng ta ở nơi này như vậy chứ. . . . . .

"Đại Sư Huynh, thương thế của ngươi chưa khỏi, tốt nhất nên ở lại hoàng cung, nếu không, tàn phế cũng đừng trách ta. Thuận tiện chờ sư phụ một chút, nhận thức giang hồ đệ nhất mỹ nam tử Cổ Thiên Hồn, thật sự không muốn sư phụ đẹp trai bị người vứt bỏ." Đại Nhi hung ác nói, nếu không nói nghiêm trọng như thế, thế nào Bách Luyến U cũng sẽ không đàng hoàng.

Lúc Bách Luyến U đen mặt, Đại Nhi lại tăng thêm một câu: "Ta tốt bụng để Cẩn ở lại bên cạnh ngươi ‘phục vụ’ cho ngươi...ngươi sẽ ngoan ngoãn thôi."

Một người nào đó ở trong bóng tối không ngừng đỏ mặt, cùng lúc thấy Thiển Hạ mang theo Tiểu Vũ đi vào.

"Tiểu Vũ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi xông xáo giang hồ có được không, thuận tiện gieo họa cho thiên hạ một chút." Đại Nhi khom lưng ngắt gương mặt mập mập đáng yêu của Tiểu Vũ, cười không vui vẻ.

Rốt cuộc vẫn phải quyết định ra đi. Ta tự do rồi!

"Ưm." Tiểu Vũ nhíu mày ghét bỏ, nhưng không có ngăn cản bàn tay quấy rối của một nữ nào đó.

"Thiển Hạ, giúp ta chăm sóc tốt biển hoa, không cần nhớ ta nha." Đại Nhi nghịch ngợm nói xong, chỉ còn thiếu le lưỡi.

"Vâng, nô tỳ nhất định trông chừng thật kỹ." Thiển Hạ gật đầu, mang theo chút thương cảm.

"Rốt cuộc Tiểu Nương phải đi lưu lạc giang hồ rồi, phốc ha ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười càn rỡ truyền ra cực xa, nghe xong mọi người không nhịn được rùng mình. Giống như nhìn thấy giang hồ sẽ một hồi gió tanh mưa máu, khắp nơi kêu rên, đó là cảnh tượng cực kỳ bi thảm đến cỡ nào a.

Vì vậy mọi người đối với sự tích của Đại Nhi ở hoàng cung cùng với tính tình kém cho ra một kết luận: từ này về sau giang hồ không được an bình.

Giờ Mẹo, trên quan đạo kinh thành tiến về phía Phượng Thành, một chiếc xe ngựa rất lớn lộng lẫy không thể nói hết, vào lúc ánh mặt trời sớm mai chiếu rọi, từ từ tiến về phía trước.

"Tiểu thư, tại sao không nói cho Hoàng thượng biết Thạch Minh kia là gian tế của địch quốc?" Dao Kỳ suy nghĩ kỹ mới hỏi ra câu này. Theo tính khí của tiểu thư, Thạch Minh đả thương Tiểu Vương Gia, chính là muôn lần chết cũng khó hết tội lỗi, tại sao còn phải giữ lại? cẩn thận suy nghĩ chuyện này, cũng không hiểu được, giữ lại thì giữ lại nhưng tại sao không nói ra, vạn nhất bọn họ không biết rõ thì làm sao. Đó không phải là thả hổ về rừng sao.

Đại Nhi vẫn xem giang hồ bí lục trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi cũng có thể đoán được chẳng lẽ Bách Phi Thần còn không bằng ngươi."

". . . . . ." Tiểu thư, ngài đang khen ta sao?

“Ngọc công chúa nói Ngự Lâm quân Phó Thống Lĩnh thế nào" Lời nói của Ngọc công chúa đều có thâm ý khác, hiện tại Dao Kỳ cũng đang mở rộng tầm nhìn.

"Thạch Minh cũng giống như thế đó." Dễ dàng để cho hàng loạt thích khách vào cung như vậy, thấy Phượng Tê cung bị hỏa hoạn làm như không thấy, nhất định là bị người xuống tử lệnh. Mà Văn Nhân lại bị nàng phái đi ra ngăn trở quân phản loạn, có thể làm chủ, không chỉ còn có một mình hắn. Nếu như hắn bị chế phục, cũng không thể tất cả thị vệ Ngự Lâm quân cũng không có động tĩnh gì, mặc dù không biết dùng biện pháp gì, hắn quả thật có vấn đề. Mà vấn đề còn không nhỏ.

"Ồ." Dao Kỳ không muốn hỏi nữa, cái hiểu cái không, ồ một tiếng, liền ngậm miệng lại. So với tiểu thư, thông minh của mình thật sự còn chờ đề cao.

"Tiểu sư muội muốn đi đâu?" Vẫn nghe hai người đối thoại cười đến nghẹn, Cung Bắc Thiếu buồn cười hỏi, bộ dáng biệt khuất của Dao Kỳ thật sự quá buồn cười.

Đại Nhi ngẩng đầu để sách xuống, liếc nhìn Tiểu Vũ ngủ thoải mái, nhìn về phía Cung Bắc Thiếu nhíu mày nói: "Thần Binh Thành."

"Hả?" Cung Bắc Thiếu giật mình. Thảo Diệp cũng nâng mí mắt liếc nhìn Đại Nhi.

"Thần Binh Thành được xưng là lò tạo binh khí tuyệt thế, tự nhiên ta muốn đi nhìn một chút, ta tạm thời vẫn muốn tự mình đi một chuyến, huống chi trong giang hồ, lời đồn đãi Thần Binh Thành lại tạo ra một Kỳ Binh cái thế, ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ rất thích hợp với Tam Sư Huynh." Lần này nếu không phải Tam Sư Huynh thay thế Hinh Tuyết, nàng làm sao sẽ biết kế hoạch của Vinh Vương gia, làm sao nghĩ ra đối sách không có lầm, phải nói công lao lớn nhất là của Tam Sư Huynh mới đúng.

Chỉ là không biết Triển hồ ly biết Ôn Ngọc tiểu thư dịu dàng như mây là một nam tử thì vẻ mặt sẽ như thế nào. Nhất định sẽ sung sướng đến phát điên, ha ha, nhìn một cái cũng biết hắn là một kẻ phúc hắc, đáng thương cho Tiểu Tam nhà chúng ta. . . . . .

"Tiểu sư muội, muốn tham gia náo nhiệt thì cứ nói thẳng đi, chắc chắn sư huynh không cười ngươi." Bộ dáng Cung Bắc Thiếu như là đừng giả bộ nữa, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra nụ cười xấu xa, nhìn thế nào cũng giống như một hoa hoa công tử quần áo lụa là.

"Ừm, ta đi xem náo nhiệt." Đại Nhi bình tĩnh thừa nhận.

". . . . . ." Thật đúng là thành thực a.

"Mỗi khi Thần Binh Thành ra lò một món binh khí, trên giang hồ sẽ một lần gió tanh mưa máu, loại này náo nhiệt không tiếp cận thật sự rất có lỗi với bản thân." Đại Nhi giống như cảm khái nói một câu, trong lòng lại tính toán làm sao khiến Thần Binh Thành cho mình lấy ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’.

Ngoài xe ngựa, ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, dư âm cuối hè dường như vội vả. Đám người chạy tới Thần Binh Thành còn tâm tâm niệm niệm lần này nhất định phải tới tay như thế nào, như thế nào, nhưng không biết lần này có một đại siêu cấp gieo họa cho giang hồ đang chậm rãi tiến tới gần. Vả lại vừa xuất đạo đã xác định ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ của Thần Binh Thành mới xuất lò. . . . . .

Tóm lại, sau chuyện này, đại danh của Đại Nhi bị người trên giang hồ ghi nhớ trong lòng.

Chỉ vì, nữ tử này là hoa tuyệt thế;

Ngoài Hoa tuyệt thế, nàng còn có thực lực;

Hoa tuyệt thế có thực lực còn chưa tính, mấu chốt là nàng còn có bối cảnh;

Hoa tuyệt thế có thực lực, có bối cảnh còn chưa tính, mấu chốt nhất là bối cảnh của nàng không chỉ có một;

Hoa tuyệt thế có thực lực, có bối cảnh, lại không chỉ có một còn chưa tính, cực kỳ mấu chốt chính là, từng bối cảnh cũng không phải để cho bọn họ có thể trêu chọc;

Hoa tuyệt thế có thực lực, không thể trêu chọc không chỉ có một bối cảnh còn chưa tính, cực kỳ mấu chốt nhất là, nàng còn có núi dựa;

Hoa tuyệt thế có thực lực, không thể trêu chọc, không chỉ có một bối cảnh, có núi dựa còn chưa tính, cực kỳ cực kỳ mấu chốt chính là, núi dựa của nàng không chỉ có một núi;

Hoa tuyệt thế có thực lực, không thể trêu chọc, không chỉ có một bối cảnh, có không chỉ một núi dựa còn chưa tính, từng ngọn núi dựa tùy tiện mang ra một cái cũng có thể đè chết một đám bọn họ. . . . . .

Không thể không nói, đúng là nổi danh. . . . . .

Bạn đang đọc Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên của Mạc Hoả Tiểu Mạt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.