Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Ứng Khắp Nơi

6017 chữ

" Không...không thể nào " Một vị cao tầng trưởng lão, ánh mắt không tiêu cự, cả người run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng trước mắt.

" Tại sao, là...là ai...vì cái gì ? " Một người khác máu me bê bết khắp trường bào, nằm ở dưới đất, ngay cả đứng lên cũng không thể.

Đạo Thổ Cổ Tộc trong nháy mắt bị huỷ diệt đi một phần tư, hơn nữa lại còn là đại nghị sảnh khu này hạch tâm quyền lực.

" Không tốt nha, Cổ Tộc vốn chính là một miếng thịt mỡ, hơn nữa còn là loại kia cự đại miếng thịt mỡ, lần này bọn hắn bị như vậy không ít người sẽ ngấp nghé đi "

" Vậy cũng chưa chắc, dù gì nó là có thể chính diện ngạnh kháng với Hoàng Phủ Tộc, nói không chắc nội tình của nó còn chưa xuất ra đây "

Đứng ở đó không ít đại năng, cường giả, tán tu từ khắp nơi bàn tán.

Chấn động nhanh chóng lan khắp khu vực nhanh gần đó, mấy cái thế lực xung quanh Chiếu Hư Kính cùng cường giả không khỏi ánh mắt soi đến.

Thời điểm bọn hắn tầm mắt thu hết phong cảnh vào mắt, không khỏi cả người lạnh lẽo, đây rốt cuộc là đắc tội với đại nhân vật nào ?

Đặc biệt là thấy thanh kia Cổ Mâu kinh khủng còn xuyên qua thủ cấp của Cổ Tiêu đóng tại trên mặt đất, người thấy cảnh tượng này không khỏi hai chân nhũn ra.

Một cái gia chủ của Thập Đại Thế Gia thế mà trong Đạo Thổ, hơn nữa là trước mặt chư vị cao tầng trưởng lão trong nháy mắt bị giết. Thậm chí cả Đạo Thổ một phần tư cũng bị phá huỷ, không hề có chút cản lực, đây là đáng sợ bực nào thủ đoạn.

Hơn nữa nhìn ra đây chỉ là hữu ý đinh giết một mình Cổ Tiêu, nếu không xem một mâu uy lực vừa rồi e sợ ở đây không ai sống xót.

Cổ Đế Nhất đang dưỡng thương vừa rồi cũng bị xung chấn một mâu này ảnh hưởng, lập tức thương càng thêm thương. Ánh mắt hắn hoảng sợ, thần thức quét ngang đi cả người thiếu chút nữa bất tỉnh.

Cổ Tộc giờ khắc này lộ ra rối loạn cực kỳ, chó gà bay nhảy, mọi người đều náo loạn.

Từ đầu đến cuối, chỉ có Cổ Nguyên già nua bóng lưng đứng đó, ánh mắt không một tia ba động, không ai biết giờ khắc này hắn suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn đứng yên lặng ở đó nhìn về phía thương khung.

Một lát sau, Cổ Nguyên bỗng dưng không hiểu tại sao, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống đất rồi bất động, miệng hắn lầm bầm cái gì không ai nghe được.

" Hậu thế vô năng — "

Một mâu vừa rồi kinh động khắp nơi đại thế lực, Cổ Tộc mấy vị lão quái vật cũng vì đó thức tỉnh, kinh khủng phong bạo uy áp quét ra lập tức dẹp loạn người có ý đồ nhòm ngó.

" Người không phận sự, cút " Một cái thanh âm già nua rơi xuống, âm thanh của hắn rơi xuống thời điểm thanh thiên chấn động, không gian vì đó mà sôi trào run rẩy, sơn hà có dấu hiệu vỡ nát.

Trong nháy mắt âm thanh chi uy cuồng cuộng dập nát hết thảy thần thức, xung lực hất cẳng toàn bộ người ẩn nấp gần đó.

Một cái đại thủ to lớn từ trong Cấm Địa Cổ Tộc vươn ra. Đại thủ này toàn thân hắc sắc, tựa hồ nhật quang chiếu rọi lên nó cũng bị hấp thu đi mất, nó to lớn có thể bắt lấy tinh thần nhật nguyệt, nơi nó đi qua mọi thứ đều là ảm đạm.

" Cổ Tộc đại năng " Có cường giả thấy đại thủ này từ trong Cấm Địa đưa ra không khỏi hoảng sợ hét to, hai chân muốn nhũn ra, lập tức lui xa ra khỏi Đạo Thổ Cổ Tộc gần đó mà quan sát.

" Là cái kia kinh khủng lão quái vật, không nghĩ đến Cổ Tộc vẫn còn nhân vật như vậy tồn tại, quả thật sâu không lường được " Hoàng Phủ Tộc một vị lão tổ ánh mắt hoảng sợ trong lòng đạo.

Đại thủ này không nhanh không chậm, trong nháy mắt vươn đến Cửu Thiên, nó tiếp tục đâm sâu vào trong bầu trời, đến thời điểm không thấy đại thủ đâu nữa, chỉ cảm giác như nó đang bắt lấy cái gì đó.

" Rống ! " Khủng bố tiếng rống giận mang theo vài phần sợ hãi từ Cửu Tiêu phát ra, dưới tiếng hống này xung quanh mấy chục vạn dặm bạch vân đều bị thổi cho tan tác, cả bầu trởi run rẩy, dưới tiếng hống của nó tinh thần đều truỵ lạc không ít.

" Mưu đồ Cổ Tộc — Chết " Vô thượng thanh âm kéo theo kinh khủng chi uy, đại hắc thủ chỉ thấy càng ngưng tụ khủng bố, lực lượng của nó khiến cho xung quanh muôn sông nghìn núi trùng xuống.

Không biết đồ vật gì ở trên Cửu Tiêu ẩn nấp lúc này thảm thiết kêu gào âm thanh im bặt đi.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người cùng các đại thế lực, cái đại hắc thủ kia chậm rãi kéo về, lúc này trên tay nó nắm lấy một con Giao Long.

Đúng vậy, là Giao Long, hậu duệ Chân Long.

Tuy nói nó không cường đại như Chân Long nhưng đã không kém bao nhiêu có thể tiến hoá đến, thực lực nó cực kỳ cường đại.

Con này Giao Long cả người đã lộ ra vảy rồng, cả người kinh khủng khí tức lúc này trở nên tản mạn đi cùng sinh cơ. Người nó huyết dịch khắp nơi, toàn thân lộ ra vặn vẹo đứt gảy cho thấy bị bóp nát.

" Ta má ơi, là Chân Long Đại Hành hậu duệ một trong, Long Đình cao tầng nhân vật " Có cường giả nhìn thấy con này Giao Long ở trên mi tâm có một cái ấn ký kim sắc bỗng nhưng nhớ đến chuyện gì hai mắt trừng to hoảng sợ.

" Long Đình cao tầng, Giao Long như vậy e sợ cũng là trưởng lão cấp bậc đi, hơn nữa lại là Chân Long Đại Hành hậu duệ, thực lực phi thường kinh khủng, không ngờ bị vị kia trong nháy mắt giết " Hắn nhìn đại hắc thủ chậm rãi kéo Giao Long thi thể từ trên Cửu Tiêu xuống không khỏi mồ hôi lạnh chảy dài, cảnh tượng quá kinh khủng.

Không cần nói đến đại hắc thủ, chỉ riêng con Giao Long này kích thước đã có mấy nghìn vạn trượng, giờ khắc này không khỏi lộ ra nhỏ bé trước hắc thủ.

" Lão tổ tông — " Thấy đại hắc thủ thực lực khủng bố, lập tức cả đám người cao tầng lập tức quỳ xuống, sợ hãi, cung kính hô to.

" Hừ " Chủ nhân đại hắc thủ kia chỉ hừ lạnh một tiếng, Cổ Tộc cao tầng lập tức sắc mặt trắng bệch, cả người hư thoát.

" Cổ Nguyên, đi theo ta " Vô thượng cái kia thanh âm lại vang lên.

Cổ Nguyên thất thần quỳ nơi đó đứng lên khom người cung kính đạo.

" Lão tổ tông "

Mặc dù Cổ Nguyên cũng được xưng là Lão Tổ Tông, nhưng bối phận của hắn so ra xa xa kém trước mặt vị này.

Người vừa xuất thủ chính là cổ lão nhất nhân vật, cường đại nhất nhân ở Cổ Tộc, chân chính kình thiên trụ trong Cổ Tộc.

Hắn đã có không biết bao nhiêu năm chưa xuất thế, không nghĩ đến bây giờ từ trong Cấm Địa thức tỉnh lại, mọi người ở Cổ Tộc bao gồm trưởng lão, thái thượng trưởng lão, lão tổ cấp bậc nhân vật khác đều lo âu thấp thỏm.

Cổ Nguyên già nua thân ảnh chậm rãi từng bước đi về Cấm Địa, không biết bao nhiêu lâu sau, hắn đã đi đến một cái toà các cổ, chỉnh lại y phục trên người cho chỉnh đề sau đó khom người thật sâu.

" Cổ Nguyên, Cổ Lam Phong nhất mạch đệ tử đời thứ 14 bái kiến Lão Tổ Tông " Cổ Nguyên khom người, cực kỳ cung kính nói ra.

Chỉ thấy cổ các yên tĩnh, " Chi — ", bỗng dưng cũ kỹ cổ các cánh cửa gỗ mở ra, bụi đã đóng trên đó lâu năm rơi xuống.

" Ài... " Âm thanh thở dài vang lên, lúc này nghe chỉ là âm thanh của một lão nhân bình thường, mà không còn là cái kia khủng bố âm uy.

" Cổ Lam Phong tiểu tử... " Âm thanh thở dài mang theo một tia hoài niệm.

Một cái sắc mặt phúc hậu, râu tóc bạc trắng, một thân xuyên áo nâu trường bào lão giả chậm rãi bước ra.

Lão giả này nhìn vô cùng yếu ớt, khí tức trên thân của hắn cho người ta cảm nhận lúc nào cũng có thể gần đất xa trởi.

Ánh mắt hắn mờ đục, cả mặt nếp nhăn chen lấn nhau. Cả người hắn toát lên một cổ khí chất tuế nguyệt tang thương.

" Cổ Tộc càng ngày càng đi xuống, nó đã không phải cái kia hoàng kim thời đại Cổ Tộc. Không nghĩ đến bây giờ, ta Cổ Tộc cũng có những thứ mặt hàng này " Âm thanh hắn có chút run rẩy nói ra, hoàn toàn nhìn không ra hắn chính là người vừa xuất thủ. Nhìn bình thườhg còn tưởng hắn cái phổ thông lão nhân đây.

" Hậu thế vô năng, phụ đi tấm lòng của lão tổ, của tiên tổ " Cổ Nguyên sắc mặt xấu hổ, lập tức quỳ xuống.

" Ta cũng không trách ngươi, dù sao ngươi đã cảnh cáo bọn hắn " Áo bào nâu lão giả buồn bã thở dài sau đó lại nói tiếp.

" Long Đình, Hoàng Phủ Tộc xưa này chính là luôn để mắt đến Đạo Thổ bản tộc, nếu như lần này ta không xuất thủ e rằng Cổ Tộc đại nạn lâm đầu đi "

" Cái kia Giao Long thằng nhóc con vừa rồi chỉ là mở đường, gần đó không ít khí tức cường đại nhân vật ẩn nấp, chẳng qua nhờ có ta cảnh báo mà bọn chúng rút lui thôi. Cũng không biết kéo dài được bao lâu, thời gian của ta đã không còn nhiều "

" Lão tổ, ngươi... " Nghe được lão giả nói thời gian của hắn không còn nhiều, Cổ Nguyên sắc mặt kinh hãi.

Phải biết lão giả trước mắt chân chính là chống trời chi trụ, nhờ có hắn mà Cổ Tộc không bị Long Đình cùng Hoàng Phủ Tộc giơ lên nanh vuốt. Một khi không có hắn e sợ Cổ Tộc trong nháy mắt phải lâm vào chiến loạn trầm luân, không ngày thấy quang minh.

Cho dù là nội tình cũng không có gì dùng, Cổ Tộc có há Hoàng Phủ Tộc, Long Đình lại không có ?

]

Chân chính uy hiếp chính là mấy cái lão quái vật ẩn nấp.

" Ngươi không cần nói, đây là chuyện thường tình, phàm đã là sinh linh há sẽ không trở về cát bụi. Bất quá người yên tâm, cho dù ta ngã xuống Cổ Tộc cũng không đơn giản ở mặt ngoài như vậy." Lão giả cười, một bộ dáng không quan trọng.

Cổ Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng dần bình tĩnh lại, bất quá nghĩ đến vừa rồi kinh khủng một mâu kia, trong lòng lại nhấc lên bất an. Hắn đang muốn thỉnh giáo, lão giả lại nói trước.

" Một mâu kia ngươi cũng không nên hỏi đến nữa, tốt nhất là trong tộc nghiêm cấm được nhắc lại hay tìm hiểu đến nó, Đây coi như là một sự trừng phạt đi " Lão giả bỗng dưng sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt không biết suy nghĩ gì.

" Ân, lão tổ "

Cổ Nguyên nghe vậy không khỏi sững sờ một chút, sau đó cung kính khom lưng.

Trong lòng hắn nghe từ " trừng phạt " không khỏi nhấc lên kinh đào hải lãng. Lão giả nói như vậy đồng nghĩa với có một cái tồn tại nào đó trừng phạt Cổ Tộc, hơn nữa tồn tại này cường đại kinh khủng đến mức vị này lão tổ tông không dám nhắc đến, không dám phản kháng mà xem chuyện đó như là một sự trừng phạt.

Thật ra, Cổ Nguyên cũng không biết, lão giả trước mắt này cũng không biết một mâu kia chủ nhân là ai, hắn kiêng kỵ cũng không phải một mâu này lực lượng, mà chân chính kiêng kỵ là khi một mâu này vừa đâm xuống Đạo Thổ, bỗng dưng một cổ lực lượng huyền bí xuất hiện.

Cổ lực lượng này vô cùng mờ nhạt, chỉ có hắn phát hiện ra, lúc đó cả người hắn không khỏi muốn quỳ xuống cúng bái, tâm tình hoảng sợ. Đây không phải là cái kia mâu cường đại bao nhiêu, mà đây là hoảng sợ xuất phát từ tâm linh, huyết mạch.

Chỉ cần dựa vào đó, hắn có thể xác định, chủ nhân một mâu này Cổ Tộc không chọc nỗi. Thậm chí hắn bỗng dưng nghĩ đến một cái truyền thuyết...một cái người trong truyền thuyết không để lại dấu vết gì.

——

" Chết tiệt, Cổ Tộc lại dám giết Long Đình trưởng lão ta — " Ngồi trên Long Toạ một cái cao hơn hai mễ trung niên gầm thét. Cả đại điện bị chấn động ong ong âm thanh, quần thần ở dưới lo sợ nơm nớp.

Đây là một cái to lớn uy vũ trung niên, cả người tướng đế vương vô cùng uy nghiêm. Mày kiếm mục tinh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cả người khí tức kinh khủng uy hiếp vạn vực.

Hắn ngồi ở trên Long Toạ tựa hồ chính là Cửu Thiên Thần Đế, Chư Thần Thiên Ma đều phải vì đó mà phủ phục dưới chân hắn.

Long Đình chính là một cái siêu thoát Thập Đại Thế Gia, cũng không phải nói nó cường đại hơn Hoàng Phủ Tộc, nhưng chắc chắn Hoàng Phủ Tộc là không dám dễ dàng đụng đến nó, thậm chí còn kiêng kỵ.

Long Đình do Tổ Long khi xưa thành lập một cái Đạo Thổ khi còn ở Thiên Giới, địa vị phi phàm. Có thể nói chỉ cần là Yêu Tộc thậm chí Nhân Tộc không ai không cho Long Đình ba thành mặt mũi.

Không nói đến Tổ Long kinh khủng bực nào, chỉ nói Long Đình bản thân nó hiện nay đã đủ cường đại, chân chính một trong năm cự đầu của Yêu Tộc cùng với Phượng Hoàng nhất tộc, Côn Bằng nhất tộc, Kỳ Lân nhất Tộc, Bạch Hổ nhất tộc.

" Long Hoàng bớt giận, lần này ai cũng không nghĩ đến lão tổ tông bọn hắn thức tỉnh. Đáng giận hơn là, Hoàng Phủ Tộc bên kia vậy mà lâm trận bỏ chốn trước " Một cái thanh niên vẻ mặt bình tĩnh nói ra, âm thanh trầm ổn, tựa hồ đối mặt là Long Hoàng đàn thịnh nộ hắn cũng không sợ.

" Ngươi nói... " Long Hoàng ánh mắt đáng sợ âm trầm, sau lưng Cửu Long dị tượng khủng bố tuyệt luân ẩn hiện làm cho đại diện không khỏi băng lãnh xuống.

" Tiểu chất thấy bây giờ Cổ Tộc lão tổ tông bọn hắn giác tỉnh, ta nếu lấy cứng đối cứng với bọn hắn khẳng định sẽ ăn thiệt, cho dù thắng cũng phải tổn thất thảm trọng, lúc đó được lợi nhất không thể nghi ngờ là Hoàng Phủ Tộc. Không bằng mượn chuyện bọn hắn bỏ trốn, liên thủ với mấy cái người bị Cổ Tộc giết gây sức ép lên Hoàng Phủ Tộc " Long Ngạo ánh mắt lập loè, chậm rãi nói ra.

Xung quanh đám đại thần không khỏi hít một hơi lãnh khí, không ai nghĩ đến trước mắt cái này nhìn không được bao nhiêu tuổi thanh niên vậy mà có cái nhìn đáng sợ như vậy.

Long Ngạo cũng chính là có thiên phú nhất một trong thanh niên ở Long Đình hiện tại, hết sức được trọng dụng. Nếu không mà nói lấy số tuổi hắn hiện tại cũng không có khả năng đứng ở đây.

" Thần cảm thấy Long Ngạo nói không sai, đây là một ý kiến tốt. Trước tiên ta phải gây áp lực lên Hoàng Phủ Tộc, sau đó lấy ra bọn hắn bồi thường, còn bên kia Cổ Tộc bây giờ không thể nhúng chàm vào... "

" Dù sao cái kia người... " Một cái lão thần mặc quan bào nói ra, nói đến người kia ở đây ai cũng không khỏi đánh run một cái.

Cảnh tượng một tay có thể hái sao trời, trong nháy mắt bóp chết Long Đình trưởng lão quá rung động, cho dù cái kia Giao Long yếu hơn bọn hắn ở đây nhiều lắm nhưng cho dù đổi lại là bọn hắn e sợ cũng không khác biệt.

Long Hoàng nghĩ đến đó cũng không khỏi trầm trọng.

" Ban xuống long dụ của trẫm, cử ra hai cái Thái Thượng Trưởng Lão đi đến Hoàng Phủ tộc gây sức ép, liên lạc luôn những thế lực còn lại. "

Long Hoàng thân ngự Long Ỷ nhắm mắt suy nghĩ một hồi sau đó nói ra, nói xong sau đó thân ảnh hắn biến mất trong đại điện.

Mỗi người ở đây không khỏi thở dài một hơi, trước đó chỉ là một cái Long Hoàng hình chiếu cũng đã để bọn hắn không thở nỗi.

Mặc dù Thiên Đình bây giờ Thiên Đế tính ra cùng cấp bậc địa vị với Long Hoàng, thậm chí tính ở Thiên Giới còn siêu nhiên hơn. Nhưng Hoàng Phủ Hạo Thiên bây giờ trước mặt Long Hoàng cũng không dám thở gấp.

Trừ khi trước đó Thiên Đế Hoàng Phủ Già Lam xuất hiện, nếu không Thiên Đình bây giờ không mấy ai dám hô mưa gọi gió với Long Hoàng.

Hoàng Phủ Hạo Thiên xem như oai phong lẫm liệt leo lên Thiên Đế vị, nhưng ai cũng biết hắn hiện nay chỉ là cái bù nhìn, xúc tích chưa đủ, chân chính hữu danh vô thực.

Nói đến Hoàng Phủ Già Lam, ai cũng không biết hiện tại hắn đi đâu, làm gì. Đây là một cái vô cùng có truyền kỳ sắc thái Thiên Đế, hắn cũng là người ngồi trên Thiên Đế chi vị lâu nhất một cái.

Thiên Đình thế lực mà nói, không phải do Thiên Đế độc đại, như bây giờ, thậm chí đương kim Thiên Đế cũng chỉ là bù nhìn. Trước đó mấy đời Thiên Đế cũng chỉ là nắm giữ cao nhất năm thành chưởng khống.

Nhưng Hoàng Phủ Già Lam khác, hắn chính là kinh diễm nhất Thiên Đế, tuy không nói cường đại nhất, nhưng tuyệt đối là có lực ảnh hưởng nhất. Thời điểm hắn đương nhiệm chính là nắm trong tay thập thành quyền lực, chân chính chưởng khống đại quyền Thiên Đình.

Thời điểm đó Thiên Giới các đại thế lực cũng phải cúi đầu xưng thần. Chẳng ai biết bao lâu sau Hoàng Phủ Già Lam chân thân bỗng dưng biến mất, để lại một cái pháp thân chủ trì đại cục. Tuy chỉ là pháp thân nhưng không thể không nói, Thiên Đế chi uy là không ai dám mạo phạm.

Bất quá một số người rục rịch, muốn tìm kiếm thực hư chân thân Hoàng Phủ Già Lam biến mất bí ẩn. Có người nói Hoàng Phủ Già Lam chân chính đang sinh tử nguy cơ, sắp không qua khỏi. Có người nói hắn đã chết, hiện tại chỉ là một cái nguỵ Hoàng Phủ Già Lam. Cũng có người nói hắn bế quan.

Khắp nơi sóng ngầm khởi động, mưu toan lật đổ Thiên Đế chi vị không thiếu, nhưng chân chính dám hành động lại không có lấy một ai. Điều này đủ để thấy Hoàng Phủ Già Lam là có cỡ nào đáng sợ lực uy hiếp.

Mãi cho đến lâu sau, Hoàng Phủ Già Lam để lại pháp thân cũng đột nhiên biến mất, cả Thiên Đình rối loạn. Lúc đó Thiên Đế chi vị tranh đấu không ngừng. Cái kia bí ẩn kinh khủng đại năng đứng sau Thiên Đình pháp dụ thả xuống, Hoàng Phủ Hạo Thiên không hiểu được leo lên Thiên Đế vị, Thiên Mệnh thừa thân.

Có cái kia đại năng một câu nói, Hoàng Phủ Già Lam chuyện này không ai dám quang minh bàn luận nữa, kể cả Hoàng Phủ Hạo Thiên lên làm Thiên Đế việc khiến mọi người phải trầm mặc, không dám ý kiến.

Tất nhiên, không ai dám ý kiến không có nghĩa là bọn hắn sẽ im lặng mãi mãi, luôn luôn có một số người sẽ mưu đồ làm loạn. Cổ Tộc Cổ Tiêu là một trong số đó.

Hắn chính là cấu kết với không biết bao nhiêu hắc ám thế lực, thậm chí vận dụng nội tình đoạt đi Thiên Kinh tích tụ tư bản sau đó lật đổ Thiên Đình.

Cổ Tiêu không biết ý nghĩ của mình cỡ nào ngây thơ, Thiên Đình nước sâu như vậy, há chỉ là một bản Thiên Kinh có thể lật đổ.

Dù sao Thiên Kinh cường đại cũng phải xem người phát huy nó. Lấy Cổ Đế Nhất tu luyện vài vạn năm e rằng có khả năng, nhưng nếu động chạm chết cái kia thần bí cường giả đứng ở sau Thiên Đình hắn cũng phải chết không nghi ngờ.

Hơn nữa Hoàng Phủ Tộc cũng là sâu không lường được, hết cái thời đại này đến thời đại khác độc quyền chấp chưởng Thiên Đình.

Mọi việc cũng chỉ có thể nói, Cổ Tiêu quá không biết lượng sức mình.

Thiên Giới tháng Đông tới, tuyết vũ vô tận, đại địa trắng xoá. Không khí lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, mọi thứ đều lộ ra yên tĩnh.

Cũng không biết sự yên tĩnh này là do Cổ Tộc bị huỷ diệt mang tới bởi một mâu kia hay còn là các nơi đang chuẩn bị.

Bụi tuyết tung bay, đọng trên từng mái hiên...

——— " Diệp nhi, Vân nhi, hai ngươi đây là có chuyện gì xảy ra " Một cái lão giả mặc hôi bào, cả người tràn ngập khí tức ôn hoà mà điềm tĩnh, nhưng ẩn sâu trong người phảng phất thao thiên cự lãng kinh khủng thần uy được ẩn dấu. Vẻ mặt hắn lo lắng nhìn trước mắt mơ hồ hai cái thiếu nữ.

Đây chính là Mộng Tử Vân cùng Mộng Thanh Diệp.

" Ta...ta cũng không biết, ta không nhớ gì cả. " Mộng Tử Vân ánh mắt tràn ngập một mảnh sương mù, nàng trải qua cái gì vừa rồi cũng không nhớ.

" Đáng sợ, vô cùng khủng bố đáng sợ cảm giác...Bất quá ta cũng không nhớ là mình gặp phải thứ gì " Mộng Thanh Diệp cả người run rẩy, tuyệt mỹ dung nhan có chút trắng bệch, ánh mắt sâu ở trong còn chứa một tia khủng hoảng.

Hai nàng chỉ nhớ mình đi vào Bất Tử Vực Cảnh, sau đó chiếu đến đoạn Tam Thế Trấn Sát Phù quỷ dị bị Huyết Diễm đốt cháy, sau đó, cũng không có sau đó nữa. Trong đầu ký ức hai nàng chính đến đó là ngắt quảng.

Không chỉ riêng hai nàng, thậm chí Thuỷ Vô Cơ, Bạch Tiểu Cốt, Cổ Đế Nhất hay Hoàng Phủ Hạo Thiên đều như vậy.

Vô Thượng A Tu La cái này dính liếu quá kinh khủng, có tồn tại đưa nhân quả bọn hắn cùng trí nhớ cưỡng ép chặt đi. Nếu không dính dáng đến sẽ làm đảo loạn mọi thứ.

" Thiên bá...ta..ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đừng hỏi ta cái gì nữa " Mộng Tử Vân sắc mặt xanh xao, mặc dù chỉ là một cái pháp thân nhưng có chứa một tia bổn nguyên của nàng, pháp thân cùng bổn nguyên bị huỷ chân thân cũng không tốt đi đâu.

Hơn nữa pháp thân nối liền cảm ứng mang cho nàng một cái cảm giác hết sức khủng bố, lệnh cho nàng và Mộng Thanh Diệp vô cùng sợ hãi, không muốn nghĩ đến nữa. Mặc dù không biết mình đã làm gì, gặp ai, nhưng quả thật, hai nàng thực sự không muốn nghĩ đến, hay biết đến nữa.

Được gọi Thiên bá lão nhân sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, hắn không thể nghĩ ra thứ gì có thể khiến cho 2 cái Thiên Kiêu Chi Nữ Mộng Gia khủng hoảng như thế. Nhìn hai nàng mệt mỏi cùng sợ hãi, lão giả ánh mắt không khỏi xót xa, thở dài một hơi.

" Hai ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, Thiên bá đi gặp phụ thân các ngươi. Một chút có người đem Đại Bổ Sâm Hoàng đến, nhớ uống lấy thanh tịnh bản thân, hảo hảo bồi bổ sức khoẻ " Thiên bá âm thanh rơi xuống mang theo nồng đậm quan tâm, thân ảnh đã biến mất.

——— Sát Lục Thánh Địa.

Sát Lục Thánh Tử giờ này sắc mặt cũng không tốt đi đâu, vốn đã tái nhợt nay càng thêm.

" Tại sao lại như vậy, tại sao cái gì ta cũng không nhớ. Rốt cuộc, Đế Hoành...đúng rồi, có thể hắn biết ở đó đã xảy ra thứ gì " Sát Lục Thánh Tử đỡ hơn so với bọn người kia nhiều lắm, dù sao Tâm Cảnh của hắn không phải đám người kia có thể so sánh lên.

" Ta khuyên ngươi tốt nhất, cái gì cũng không nên hỏi " Không đợi Sát Lục Thánh Tử đứng dậy, một cái thanh âm lạnh lẽo, mang một tia uy nghiêm, thậm chí có cả ngưng trọng vang lên.

Một cái bóng đen chậm rãi dựng lên từ mặt đất, vô cùng quỷ dị.

Khi cái bóng đen này hoàn toàn chui ra khỏi mặt đất, từ từ biến thành một cái lão giả.

Lão giả này một thân cổ bào hôi sắc, trên đó có quỷ dị bát quái đồ án của Đạo Gia, bất quá ở giữa bát quái đồ án thêu lên một cái đầu lâu khác biệt chi tiết.

Ánh mắt lão giả này không mở ra, luôn nhắm lại, hắn chính là bị mù, thậm chí hai tay còn chống lấy mộc trượng.

Nhưng ở Sát Lục Thánh Địa, chỉ cần thấy lão giả này ai cũng sợ hãi, không dám xem thường mà vô cùng cung kính đối với hắn, bao quát Sát Lục Thánh Tử.

" Lục Huyết, ra mắt Cổ lão tiền bối — " Sát Lục Thánh Tử thấy lão nhân này, không khỏi hoảng sợ đứng lên khom người hành lễ ra mắt. Cho dù hắn là con lớn của Sát Lục Thánh Chủ nhưng cũng vô cùng sợ hãi lão giả trước mắt này.

Lão giả trước mắt này, lai lịch kinh thiên, thực lực vô cùng cường đại cùng quỷ dị. Hắn đã tồn tại từ rất rất lâu.

Lai lịch của hắn Huyết Lục cũng là Sát Lục Thánh Tử được biết do phụ thân hắn nói qua. Cổ Tộc, cổ xưa nhất, bí ẩn nhất lão tổ tông.

Cũng là phản đồ lớn nhất của Cổ Tộc.

Đúng vậy, ngươi nghe không có sai, là Cổ Tộc, cái kia Thiên Giới Cổ Tộc, Cổ Huyền Thiên trên danh nghĩa hậu thế.

Hắn được mệnh là Cổ Tộc cường đại nhất lão tổ tông, thậm chí bây giờ Cổ Tộc cái được gọi là Đế Thuật đều một tay hắn làm đa số đi ra. Thậm chí cái kia thức tỉnh lão tổ tông đều là hậu bối của hắn, từ đó có thể nhìn thấy được thân phận hắn kinh thiên.

Lý do vì sao hắn quay lưng với Cổ Tộc, thậm chí gia nhập Sát Lục Thánh Giới đều là một cái mê. Nhưng chắc chắn đây là một cái vết nhơ của Cổ Tộc, cũng là một cái bí ẩn đáng sợ không ai muốn nhấc lên.

Thậm chí trong tộc hiện nay e sợ chỉ có cái kia vừa thức tỉnh lão tổ tông biết được sự tồn tại của hắn.

Lục Huyết thấy lão giả này hai mắt không mở, nhưng hắn vẫn cảm giác rùng mình, loại kia bị nhìn thấu hết bản thân làm cho hắn không khỏi sợ hãi đứng lên.

Bất quá cũng nhanh chóng trấn định lại, sau khi cảm nhận nỗi sợ hãi tuyệt vọng khủng bố kia, thậm chí hắn không nhớ là ai, là cái gì, nhưng chắc chắn rằng, trên đời lại ít có đồ vật làm cho hắn sợ hãi như vậy nữa.

" Tuy ta tính toán không được ngươi vừa trải qua thứ gì. Nhưng chắc chắn, nếu ngươi cố tìm ra đoạn kia bị chặt đứt trí nhớ, chờ đợi ngươi là tử vong. Đến lúc đó cũng đừng nói ta, phụ thân ngươi có xuất thế cũng vô dụng " Lão giả thở dài, giọng điệu tràn đầy bí ẩn, không để người khác bắt lấy một tia manh mối.

Lục Huyết nghe không khỏi sợ hãi, tuy không biết việc gì khiến nhân vật khủng bố như lão giả trước mắt phải thúc thủ, thậm chí là phụ thân hắn cũng không cứu được hắn. Nghe có vẻ khó tin nhưng hắn buộc phải tin, đặc biệt là còn chính lão giả trước mắt này nói. Tuy hắn kiêu ngạo nhưng tuyệt đối là thông minh như hồ loại này thiên tài mà không phải ngu xuẩn.

" Nghe lời tiền bối — " Huyết Lục hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh sau đó khom người nói ra với lão giả.

Sau khi ngước lên đã thấy lão giả mù biến mất, Huyết Lục không khỏi sợ hãi sự xuất quỷ nhập thần của lão giả.

Lão giả này ngoại trừ vô thượng Sát Lục Thánh Chủ ở ngoài, chính là tồn tại cao nhất, nguy hiểm nhất, cường đại nhất ở Sát Lục Thánh Giới.

Thậm chí có tin đồn, lão Thánh Chủ đối đãi với hắn ngang hàng.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi lão giả nói, Lục Huyết cũng không dám suy nghĩ nữa. Hắn không nghi ngờ, nếu như theo lời lão giả hắn cố chấp đi tìm đoạn kia bị mất đi trí nhớ...ai cũng không cứu được hắn.

———

Trái ngược với khắp nơi phản ứng, giờ khắc này nguòi cầm đầu, chủ chốt dựng lên mọi việc đang thản nhiên chậm rãi dạo phố, chậm rãi ăn lấy trong tay đồ ăn.

Không sai, chính là Cổ Huyền Thiên, lấy chân thân của hắn, nếu như xuất hiện không thể nghi ngờ là gây ra rối loạn.

Không nói đến thứ khác, chỉ riêng cái kia khí chất cùng dung mạo đủ để làm oanh động.

Bất quá lấy thủ đoạn của Cổ Huyền Thiên, che lấp đi sự chú ý của người khác, khí tức của bản thân mình không phải việc khó gì.

Nếu như muốn hắn có thể che mặt, biến thành bộ dáng khác, đáng tiếc, hắn chính là cái có tư tưởng cứng đầu. Trong suy nghĩ của hắn Thiên Địa này không có gì khiến hắn phải che lấp mặt thật đi dùng giả diện nhìn người đi. Muốn đi cũng phải là đường đường chính chính.

Bây giờ hắn chính là không có gì thay đổi, vẫn như cũ tuyệt thế vô song mỹ nam, bất quá ai nhìn vào cũng chỉ thấy đây là một cái mỹ nam cấp độ mà thôi, không phải loại kia có thể khuynh giới cấp bậc.

Nghĩ đến thân xác một đời này sống lại, Cổ Huyền Thiên không khỏi phiền muộn. Tuy hắn cũng không bài xích gì nhưng như vậy quá chú ý.

Cũng may chỉ làm ra điểm tiểu thủ đoạn là khắc phục được, hắn vẫn có thể đi lại bình thường, chỉ là bị chú mục một ít mà thôi, cũng không bị cái kia loại vạn chúng chú mục thú lạ cảm giác.

Không ai nghĩ đến Vô Thượng Bá Chủ cái này nhân vật lại như thường dân một dạng nghênh ngang đi giữa đường phố chợ, một tay cầm một đống bó lớn đồ ăn nuốt lấy, một tay dắt cái tiểu la lỵ vô cùng đáng yêu.

Đi sau là một cái hắc long bào, vẻ mặt bất đắc dĩ thanh niên.

" Ca ca, ta muốn hồ lô đường " Tiểu nha đầu miệng còn dính đầy dầu mỡ nói ra.

" Tiểu Mộc Nhi, ngươi thật ham ăn a, ngươi trên đường ta đã đếm a, ăn hết tổng cộng 107 cây hồ lô đường đi " Cổ Huyền Thiên khoé miệng bất đắc dĩ, ánh mắt lười biếng nhìn nàng, bất quá phất tay cho Đế Hoành vẫn là đi mua một bó lớn kẹo hồ lô về đây.

Tiểu Mộc Nhi chính là tên Cổ Huyền Thiên đặt cho tiểu nha đầu.

Đế Hoành trừng mắt hắn, hậm hực rời đi mua kẹo.

" Ta nói Tiểu Mộc Nhi, ngươi ăn như vậy ta cũng không có đủ tiền nuôi ngươi a, ngươi lấy cái gì báo đáp ta a " Cổ Huyền Thiên ánh mắt trêu chọc, lấy tay kéo má trắng nõn như ngọc của Tiểu Mộc Nhi.

" Ta...ta.." Tiểu Mộc Nhi ấp úng, cúi mặt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ bản thân mình có gì đáng giá.

Nàng cho dù là Bất Tử Chi Linh, nhưng một số vấn đề xảy ra khiến cho cái này Bất Tử Chi Linh không khác một cái tiểu nha đầu ý chí.

" Ta cái gì ? " Cổ Huyền Thiên hì hì cười, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

Hắn đây chỉ là trêu ghẹo Tiểu Mộc Hi một chút, dù sao bản thân nàng đã là vô giá đồ vật. Bất Tử Thiên Kinh, ngươi nói vô giá hay không ?

Hơn nữa, hắn cũng thực sự yêu thích tiểu nha đầu này, mà không phải do nàng là Bất Tử Chi Linh.

Tiểu Mộc Hi ngại ngùng, cúi đầu xuống suy nghĩ, một lát sau nàng nói một câu khiến cho gần đó Đế Hoành đang cầm trên tay một bó lớn kẹo hồ lô đi tới lảo đảo kém chút ngã sấp.

" Đợi ta sau này lớn lên có thể làm lão bà giao phối với ngươi nha " Tiểu Mộc Hi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt thiên chân vô tà nói ra, vô cùng đáng yêu.

Cổ Huyền Thiên đang nở nụ cười cũng không khỏi cứng ngắc.

" Ai giáo ngươi, là ai giáo ngươi a " Cổ Huyền Thiên trong lòng phiền muộn không nói lên lời.

Xung quanh người đi lại ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, kém chút nữa viết lên mộc bảng hai chữ " Biến thái " đem gắn lên người Cổ Huyền Thiên.

Bạn đang đọc Đế Đạo Vô Song của ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.