Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổ Thạch

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Một ngàn viên cảnh giới Đạo Sư Hỗn Độn thạch là con số không nhỏ với đám người Trầm Hiểu San, nhưng với người như Thiên Hoàng Thái Tử chỉ là cọng lông trâu.

- Một ngàn viên cảnh giới Đạo Sư Hỗn Độn thạch?

Lý Thất Dạ bật cười:

- Ngươi nghĩ mình hơi cao, nếu ngươi muốn đổ thì thôi, ta hạ mình đổ với ngươi vậy. Một đôi tay đổ một đôi tay, dám đánh cuộc không?

- Ngươi là cái thá gì?

Mặt Thiên Hoàng Thái Tử lạnh băng cười khẩy nói:

- Bằng vào thảo dân nhà ngươi với đôi tay ti tiện cũng dám so sánh với đôi tay vàng của bản thái tử?

- Ngươi là cái thá gì?

Lý Thất Dạ không giận, cười nhạt đáp trả lại:

- Thiên Hoàng quốc trong mắt ta chỉ là tổ kiến, chỉ có con kiến nhà ngươi là nghĩ mình cao. Cá cược đôi tay với con kiến nhà ngươi là đã coi trọng tiện dân!

Lời Lý Thất Dạ nói như bạt tai táng thẳng mặt Thiên Hoàng Thái Tử.

- Ngươi...!

Không phàm nhân nào dám nhục nhã gã trước mặt mọi người như vậy, càng không ai trước đám đông lớn tiếng sỉ nhục Thiên Hoàng quốc bọn họ, Thiên Hoàng Thái Tử tức điên.

Lý Thất Dạ thốt lời làm mọi người líu lưỡi. Biết rõ lai lịch của Thiên Hoàng Thái Tử mà phàm nhân này còn dám vênh váo như thế, dám tát tai Thiên Hoàng Thái Tử, đúng là không thèm để Thiên Hoàng Thái Tử vào mắt, phàm nhân vênh váo nhất trong đời bọn họ từng thấy.

Lý Thất Dạ lười nhìn không mặn không nhạt nói:

- Không dám đổ thì tránh qua một bên, kẻ hèn nhát như ngươi không có tư cách xuất hiện trước mắt ta!

Bị một phàm nhân chỉ vào mũi mắng là nhục nhã to lớn với Thiên Hoàng Thái Tử, gã không nhịn được nữa, ánh mắt sắc bén lộ ra sát khí đáng sợ.

Rầm!

Thiên Hoàng Thái Tử đặt thanh trường kiếm trên chiếu bạc, lạnh lùng nói:

- Đây là Đạo Hoàng chi kiếm, đổ đôi tay của ngươi!

Thanh kiếm này của Thiên Hoàng Thái Tử hoàng khí đãng nhiên, cực kỳ quý báu. Thanh kiếm là tử binh, kiếm phôi dung hợp bách luyện huyết kim mà thành, được một cao thủ cảnh giới Đạo Hoàng uẩn dưỡng trăm năm. Trong thanh kiếm uẩn dưỡng Hỗn Độn chi hậu, lực lượng Thái Sơ cực kỳ kinh người.

Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt, thản nhiên nói:

- Có thanh tử binh cảnh giới Đạo Hoàng bình thường, Thiên Hoàng quốc của ngươi nghèo quá vậy? Muốn cánh tay của ta thì hào khí chút, khoát xước chút đi. Ta khinh người nghèo thế này.

Mặt Thiên Hoàng Thái Tử đỏ rần, biết rõ là phàm nhân khích tướng nhưng gã không nuốt trôi cục tức này được.

Rầm!

Thiên Hoàng Thái Tử ném túi Càn Khôn lên bàn, lạnh lùng nói:

- Trong túi có mười vạn viên cảnh giới Đạo Hoàng Hỗn Độn thạch, đều là Hỗn Độn thạch loại ưu. Đủ mua mạng chó của ngươi, dam đổ không?

Thiên Hoàng Thái Tử ném ra mười vạn viên cảnh giới Đạo Hoàng Hỗn Độn thạch khiến rất nhiều người xáo động. Đám Trầm Hiểu San ngạc nhiên. Thái tử đế thống tiên môn có khác, ra tay hù chết người. Mười vạn viên cảnh giới Đạo Hoàng Hỗn Độn thạch, Thiết Thụ môn đập nồi bán sắt cũng không lấy ra được.

Với tu sĩ thì vạn viên cảnh giới Đạo Hoàng Hỗn Độn thạch cũng không phải số lượng nhỏ, nếu là đôi tay phàm nhân bình thường không đáng giá nhiều tiền như vậy.

Nhưng Thiên Hoàng Thái Tử đòi đổ đôi tay Lý Thất Dạ lại không muốn dùng cánh tay mình cá cược, thế nên Lý Thất Dạ đòi giấco cũng bình thường. Trừ phi Thiên Hoàng Thái Tử nín nhịn bỏ không đổ nữa.

Với thân phận của Thiên Hoàng Thái Tử, gã bắt đầu đòi đổ mà giữa đường rút lui sẽ bị người cười chê, dù gã biết rõ dôi tay phàm nhân không đáng giá nhiều tền vẫn phải cá. - Thiếu chút, lại thêm một đạo binh ra dáng chút đi.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn, bình tĩnh nói:

- Thêm một đạo binh đẳng cấp Đạo Hiền thì ta sẽ đổ đôi tay với ngươi.

Nét mặt Thiên Hoàng Thái Tử sa sầm:

- Được!

Rầm!

Một cái thuẫn đập xuống chiếu bạc, Thiên Hoàng Thái Tử lạnh lùng nói:

- Đạo Hiền tử binh này đủ lấy mạng chó của ngươi!

Thuẫn của Thiên Hoàng Thái Tử là tử binh, thuẫn phôi phẩm chất tử binh dung hợp với thiên quy giáp hình thành. Nó được cường giả cảnh giới Đạo Hiền tế luyện uẩn dưỡng ba trăm năm, là đạo binh phòng ngự siêu ghê gớm.

Đạo binh trừ do Đạo Phôi dung hợp tế luyện thần kim bảo khoáng hình thành ra ban đầu Đạo Phôi hậu thiên toàn là tử linh, cùng với chủ nhân tu luyện tăng mạnh mà nó thăng cấp theo. Ví dụ ngươi tu luyện đến cảnh giới Đạo Hoàng thì đạo binh của ngươi cũng thăng cấp theo. Nó có Hỗn Độn chi hậu, lực lượng Thái Sơ mà cảnh giới Đạo Hoàng có, nên cảnh giới đạo binh được gọi là binh khí Đạo Hoàng.

Nhìn cảnh giới Đạo Hiền tử binh, Lý Thất Dạ cười nói:

- Tốt, ngươi đã muốn đổ thì ta theo.

Lý Thất Dạ cười tươi rói.

Cá đã cắn câu vậy Lý Thất Dạ sẽ chơi với Thiên Hoàng Thái Tử.

Đám Trầm Hiểu San biến sắc mặt, cá cược với Thiên Hoàng Thái Tử là hành động cực kỳ không sáng suốt.

- Tốt, thế thì bắt đầu đi. Nếu Đạo Tài bạch trang này thể cắt ra tử binh, không, có thể cắt ra Đạo Phôi từ tử binh phẩm chất trở lên xem như ngươi thắng.

Thiên Hoàng Thái Tử lạnh lùng nói:

- Còn nếu cắt ra Đạo Phôi bạch trang hoặc Đạo Phôi tử binh là ngươi thua, tự chặt đôi tay mình đi.

Thiên Hoàng Thái Tử nở nụ cười độc ác.

Ban đầu Thiên Hoàng Thái Tử cá cược Đạo Tài của Lý Thất Dạ có thể cắt ra Đạo Phôi tử binh không, nhưng gã đổi ý, sợ hắn ăn may. Lỡ Lý Thất Dạ siêu may mắn cắt ra tử binh chẳng phải là Thiên Hoàng Thái Tử thua? Nên Thiên Hoàng Thái Tử sửa miệng đòi cắt ra Đạo Phôi từ tử binh phẩm chất trở lên.

Lý Thất Dạ cười, thản nhiên nói:

- Tốt, vậy cắt ra đi.

- Ha, ngươi có thể tiền đưa phí thiết cắt cho Thạch Sư Thạch phường không? Đại sư Thạch phường thu phí rất đắt.

Thiên Hoàng Thái Tử cười âm trầm:

- Nghĩ tình ngươi tội nghiệp sắp mất đôi tay, ta có thể đề cử bằng hữu già của mình thiết cắt cho ngươi một phen, miễn thu phí dụng.

Thiên Hoàng Thái Tử vỗ thanh niên bên cạnh mình, bề ngoài thanh niên nho nhã, rất đẹp trai, khí thế tự phụ.

Thấy thanh niên đó, nhiều cường giả tu sĩ kêu ra tên tuổi của gã:

- Lý Lang Hiên!

Đông đảo cường giả tu sĩ tôn kính chào hỏi thanh niên.

Thanh niên này là thiên tài Thanh Châu, đạo hạnh của gã không tầm thường. Nhưng khiến thanh niên nổi tiếng lừng lẫy không phải vì đạo hạnh cao cường mà là thân thể khác, Thạch Sư.

Lý Lang Hiên là Thạch Sư thế hệ trẻ xuất sắc nhất Thanh Châu đương thời. Lý Lang Hiên nghiên cứu Đạo Tài, Đạo Phôi vượt xa Thạch Sư cùng thế hệ, nhiều danh gia thế hệ trước cũng không bằng. Từng có nhiều môn phái ra giá cao mời Lý Lang Hiên làm Thạch Sư của tông môn mình nhưng bị gã từ chối hết.

Nhiều đại giáo hoàng môn biết một đạo lý đơn giản, nếu có một vị Thạch Sư ưu tú nghĩa là tiết kiêm được nhiều vốn, khiến tông môn có nhiều Đạo Tài ưu chất hơn, Đạo Phôi càng tốt. Bởi vậy Thạch Sư luôn được tôn sùng trong Thập Tam Châu.

Lý Lang Hiên chỉ gật đầu chào lại các cường giả tu sĩ chào mình trước, gã tự phụ thật nhưng có vốn liếng đó.

Thiên Hoàng Thái Tử đã lên tiếng, Lý Lang Hiên cười tiêu sái:

- Nếu thái tử điện hạ coi trọng tại hạ vậy tại hạ chịu khó miễn phí thiết cắt vậy.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Cắt đá mà thoi, có gì khó.

Bạn đang đọc Đế Bá (dịch edit) của Yếm Bút Tiêu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 29
Lượt đọc 2333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.