Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Hoàng Thái Tử 2

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Trầm Hiểu San sợ teo tim giật nhẹ tay áo Lý Thất Dạ, nhắc nhở hắn đừng giành với Thiên Hoàng Thái Tử, dù sao không mấy người dám đi chọc Thiên Hoàng Thái Tử.

Thấy đám người Thạch Tẩu sợ mặt không chút máu, mỹ nữ bên cạnh Thiên Hoàng Thái Tử đắc ý, cao ngạo cười khẩy nói:

- Thần uy của cảnh giới Đạo Sư điện hạ làm sao các ngươi sánh bằng? Biết điều thì cút ngay!

- Chó mèo gì chứ? Chưa nghe qua, tráh sang bên đi, đừng quấy rầy tâm trạng mua sắm của ta.

Lý Thất Dạ không để ý hai người Thiên Hoàng Thái Tử, nói với nhân viên bên cạnh:

- Gói nó lại.

Đám người Thạch Tẩu hòn vía lên mây, cứ tưởng Thiên Hoàng Thái Tử báo danh hiệu thì Lý Thất Dạ sẽ kiêng dè ba phần, ai ngờ không thèm coi trọng ký lô nào, há mồm quát nạt.

Hai nhân viên xoe tròn mắt, đây là phàm nhân vênh váo nhất, bá đạo nhất, cuồng vọng nhất bọn họ từng gặp trong đời, thế nhưng dám quát tháo Thiên Hoàng Thái Tử, chưa từng thấy phàm nhân như vậy.

Trước mắt bao người, bị phàm nhân quát, Thiên Hoàng Thái Tử biểu tình cực kỳ khó xem. Nếu Thiên Hoàng Thái Tử không còn sót lại lý trí, biết không thể giết người trong cửa hàng của Tề Lâm Đế gia thì đã bóp chết con kiến trước mắt ngay tại chỗ.

Thiên Hoàng Thái Tử móc ra thẻ khách quý hoàng kim đưa cho nhân viên bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Tiểu nhị, cầm đi, đây là thẻ của ta.

Nhìn thẻ trong tay Thiên Hoàng Thái Tử, nhân viên đứng bên cạnh gã ngây người. Đau Thiên Hoàng Thái Tử không đủ tư cách có thẻ khách quý hoàng kim của Tề phô bọn họ, tấm thẻ này chắc thuộc về phụ thân của gã.

Nhân viên nhận thẻ khách quý hoàng kim, vô cùng xin lỗi Lý Thất Dạ:

- Vị khách quan này, Thiên Hoàng điện hạ là khách quý của tiệm, có mọi quyền ưu tiên.

Được nhân viên khẳng định, Thiên Hoàng Thái Tử thở phào, cười khẩy nói:

- Phàm nhân tầm thường chẳng qua là đom đóm, cũng dám tranh phát sáng với trăng?

Thiên Hoàng Thái Tử khinh thường so đo với phàm nhân, nhưng hôm nay gã không trút giận một chút thì còn mặt mũi nào? Gã đường đường là thái tử một nước, Thiên Hoàng quốc bọn họ là truyền thừa Tiên Vương, nếu không trấn áp được một phàm nhân thì khỏi lăn lộn nữa.

Lý Thất Dạ tùy ý ậm ừ:

- Vậy sao?

Lý Thất Dạ quay lại nhìn phàm nhân.

Thiên Hoàng Thái Tử nhìn phàm nhân vẫn còn dám kiêu ngạo trước mặt mình, gã tức hộc máu lạnh lùng quát:

- Cút xéo ngay! Hôm nay bản thái tử không giết ngươi đã là đặc biệt khai ân!

Đám người Thạch Tẩu sợ đứng tim, Thiên Hoàng Thái Tử gầm rống khiến bọn họ teo tim. Một đầu ngón tay Thiên Hoàng Thái Tử đủ tiêu diệt Thiết Thụ môn, cộng thêm tỷ tỷ của gã, rồi tỷ phu của gã, hỏi sao ba người không bay mất hồn vía? Hỏi sao Thạch Tẩu không sợ đến té ngồi?

Trầm Hiểu San giật nhẹ tay áo Lý Thất Dạ, ra hiệu hắn đừng đối nghịch Thiên Hoàng Thái Tử nữa.

Đương sự Lý Thất Dạ lại như không có chuyện gì xảy ra, hắn tùy tay phất nhẹ Dẫn Phượng cầm.

Đinh!

Khoảnh khắc tiếng cầm vang lên như tiếng phượng ngâm, Dẫn Phượng cầm bừng sáng, nhưng giây sau ánh sáng vụt tắt như thể vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.

Biến đổi đột ngột làm hai nhân viên đứng bên cạnh hóa đá, không kịp phản ứng.

Lão chưởng quầy ngồi ở hậu đường biến sắc mặt, đứng bật dậy chạy ngay tới.

Lão chưởng quầy đến trước mặt Lý Thất Dạ, chắp tay nói:

- Tiên sinh chính là cao nhân, tiên sinh đến tiệm nhỏ thật là rạng rỡ cho nơi này.

Trong khi lão chưởng quầy chắp tay hướng Lý Thất Dạ, nhân viên đứng cạnh hắn lên tiếng giới thiệu:

- Đây là đương gia của chúng ta.

- A, vậy sao.

Lý Thất Dạ tùy ý nói:

- Ta tới chỗ ngươi mua chút đồ.

Nhân viên trố mắt líu lưỡi vì thái độ của Lý Thất Dạ. Đương gia không thèm tiếp vua một nước, chủ một giáo, có thể nói hai đối tượng này thấy đương gia của bọn họ còn phải khom người chào. Nhưng Lý Thất Dạ không thèm kính nể gì, quá bá đạo vênh váo.

Lão chưởng quầy lấy đèn ngọc trong tay nhân viên, nói với Thiên Hoàng Thái Tử:

- Điện hạ, quy định trong tiệm là ai nhìn trúng trước thì mua trước, xin điện hạ thứ lỗi.

Thiên Hoàng Thái Tử không phục cãi lại:

- Đương gia, không phải ta ép mua ép bán, nhưng ta có thẻ khách quý hoàng kim.

Thiên Hoàng Thái Tử không dám quát nạt nhân vật như lão chưởng quầy, thế nhưng gã không dằn tính nóng xuống được.

- Vị tiên sinh này là khách quý chí tôn của chúng ta.

Lão chưởng quầy nghiêm túc nói:

- Có được tất cả quyền ưu tiên, xin điện hạ thứ lỗi.

Lão chưởng quầy sai nhân viên lấy thanh chủy thủ tặng ch cô nương bên cạnh Thiên Hoàng Thái Tử, giá trị chủy thủ không nhỏ, cô nương này rất thích.

Dù vậy lòng Thiên Hoàng Thái Tử ôm cục tức, gã trừng Lý Thất Dạ. Nếu như nơi này không phải Tề phô chắc chắn Thiên Hoàng Thái Tử sẽ giết phàm nhân này.

Hai tay lão chưởng quầy chỉ vào đèn ngọc, nói với Lý Thất Dạ:

- Đây là chút lòng thành của tiệm nhỏ, xin tiên sinh vui lòng nhận cho.

Biến đổi đột ngột làm đám người Thạch Tẩu trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong phút chốc nói không ra lời.

Không nói tới lão chưởng quầy hết sức cung kính với Lý Thất Dạ, còn tặng đèn ngọc giá trị không nho cho hắn, thật khó tin.

Cái đèn ngọc này đừng nói bọn họ, Thiết Thụ môn đổ hết tiền bạc ra cũng không mua nổi. Lão chưởng quầy nói tặng liền tặng, không kèm theo điều kiện gì, ra tay khoát xước vượt sức tưởng tượng của tiểu môn tiểu phái bọn họ.

Lý Thất Dạ nhận lấy đèn ngọc, chỉ nhìn một cái rồi thả tay ra.

Choang!

đèn ngọc rớt xuống đất bể tan tành, mảnh ngọc vỡ đầy đất.

Biến cố đột ngột làm mọi người hóa đá, xoe tròn mắt. Đám Trầm Hiểu San ngẩn ngơ, hoàn toàn không cách nào lấy lại tinh thần.

Đối với bọn họ, đèn ngọc là giá trên trời, nếu có được một cái đèn ngọc thế này bọn họ sẽ cung phụng, rất có thể thành báu vật gia truyền.

Lý Thất Dạ cầm vào tay lại tùy tiện ném đi, đập bể đèn ngọc, vung tiền như rác đến thế là cùng.

Lý Thất Dạ liếc ngọc vỡ, lắc đầu hờ hững nói với lão chưởng quầy:

- Đèn ngọc không sai, đáng tiếc không phải tác phẩm tâm huyết của Khô Tẩu.

Khi Lý Thất Dạ nhìn đèn ngọc thì nghĩ đến một người, cái kkhi luyện báu vật thích làm vài động tác nhỏ bất ngờ. Nếu là báu vật người đó tâm huyết tạo ra sẽ có bất ngờ, nếu là báu vật tùy ý chế thì trình độ bình thường.

Nên Lý Thất Dạ tùy tay đập bể đèn ngọc, không có gì bất ngờ thì hắn không hứng thú.

Lão chưởng quầy giật mình, cung tay nói:

- Tiên sinh cao minh, có thể nhìn ra kiệt tác của Khô Tẩu.

Thiên Hoàng Thái Tử biểu tình cực kỳ khó xem, gã nghiến răng nghiến lợi, trước mắt bao người hại gã không elo xuống bậc thang được.

Thiên Hoàng Thái Tử vốn định dùng số tiền lớn mua đèn ngọc tặng cho tỷ tỷ, không mua được thì thôi, Lý Thất Dạ còn đập nát đèn ngọc ngay trước mặt gã. Đây rõ ràng là cầm yđèn ngọc đập vào mặt gã, hỏi sao Thiên Hoàng Thái Tử nhịn được cơn tức?

Lý Thất Dạ làm biếng quan tâm Thiên Hoàng Thái Tử, không thèm nhìn gã cái nào.

Lão chưởng quầy sai nhân viên tiếp đãi nhóm Thiên Hoàng Thái Tử, hỏi Lý Thất Dạ:

- Tiên sinh dời bước vào nội đường được không?

Bạn đang đọc Đế Bá (dịch edit) của Yếm Bút Tiêu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 29
Lượt đọc 2569

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.