Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Trừ Phách Lối, Vẫn Là Phách Lối (1)

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trầm mặc không nói, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn Lý Thất Dạ trước mắt, mặc kệ hắn gọi là Tà Phật cũng tốt, xưng đệ nhất hung nhân cũng được, hắn đã là hung đến trình độ không kiêng kỵ, ai cũng dám giết! Lúc này, ai còn dám đối với hắn có ý kiến?

Lúc này, chỉ có Cơ Không Vô Địch lạnh lùng hừ một cái, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, mặc dù hắn không nói gì, nhưng mà, cái thái độ kia đã rất rõ ràng, giữa bọn hắn thù đã kết định. - Muốn khiêu chiến ta đúng không.

Lý Thất Dạ nhìn Cơ Không Vô Địch một chút, lại nhìn bọn người Chiến Sư một chút, cười nói ra:

- Muốn khiêu chiến ta, ta tùy thời đều hoan nghênh. Bất quá, nhớ kỹ cho ta, không phải mỗi một lần ta đều sẽ nhân từ như vậy, lần sau khiêu chiến ta, tốt nhất mang lên quan tài, miễn cho chết không có chỗ chôn.

Sắc mặt Cơ Không Vô Địch rất khó coi, thời điểm tại Thiên Đạo Viện, hắn cùng Lý Thất Dạ đã kết thù, trước đó không lâu, hắn kém chút bị độ hóa, hắn đem trái tim của mình móc ra, mới trốn qua một kiếp, hôm nay Lý Thất Dạ lại ở trước mặt người trong thiên hạ đánh Thiên Bằng Yêu Hoàng tàn phế, song phương cừu hận, đã là không cách nào hóa giải.

Cuối cùng, Cơ Không Vô Địch không nói gì, để cho người nâng Thiên Bằng Yêu Hoàng, xoay người rời đi.

Mặc dù trong nội tâm Cơ Không Vô Địch có lửa giận, nhưng mà, hắn vẫn đè lại, hiện tại khiêu chiến Lý Thất Dạ, là mười phần không sáng suốt, hắn đã thua một lần, nếu như muốn lần nữa khiêu chiến Lý Thất Dạ, hắn nhất định phải có đầy đủ chuẩn bị! - Đại đạo đằng đẵng, tương lai còn có thời điểm hướng Lý huynh lĩnh giáo.

Lúc này, Chiến Sư cũng muốn đi, hắn vẫn là vững như bàn thạch, hắn không hề giống Cơ Không Vô Địch phẫn nộ như vậy.

Mặc dù nói, Chiến Sư cũng thua ở trong tay Lý Thất Dạ, bất quá, bọn hắn không có mối thù sinh tử, hắn ngược lại là nhìn thoáng được, đối với tu sĩ mà nói, thắng bại là chuyện thường binh gia, cho nên, hắn vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Lý Thất Dạ.

Nhìn lấy Chiến Sư, Lý Thất Dạ chỉ là nhẹ gật đầu, nói ra:

- Nếu như chỉ luận bàn một chút, ta là không quan trọng, nếu như ngươi muốn tranh thiên mệnh, vẫn là một câu vừa rồi. Tốt nhất trước chuẩn bị kỹ quan tài, con đường thiên mệnh, không phải ngươi chết, chính là ta vong.

Chiến Sư nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì, xoay người rời đi. Hắn là thiên tài, nghe hiểu được Lý Thất Dạ, trên thực tế, lịch đại đến nay, cũng là như thế, con đường thiên mệnh, không có bằng hữu, thiên mệnh duy nhất. Hoặc là ngươi rời khỏi tranh đoạt thiên mệnh, hoặc là tựa như Lý Thất Dạ nói, ngươi không chết, chính là ta vong. - Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Lý huynh, ngày khác gặp lại.

Chiến Sư rời đi, Lâm Thiên Đế cũng rời đi, hắn hướng Lý Thất Dạ ôm quyền nói.

Nhìn lấy Lâm Thiên Đế, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung, nhàn nhã nói ra:

- Ngươi thật đúng là một người bảo trì bình thản.

Người khác nghe không hiểu Lý Thất Dạ nói, nhưng Lâm Thiên Đế hẳn là có thể nghe hiểu được, hắn chỉ là tiêu thoát cười một tiếng. Không nói gì nữa, nhẹ lướt đi.

Gặp tư thái của Lâm Thiên Đế, không ít người trong lòng đều khen một tiếng, Lâm Thiên Đế đã từng thua ở trong tay Tà Phật, nhưng mà, hôm nay hắn y nguyên tiêu thoát như vậy, không cừu hận, không có oán khí, vẫn là dạng tiêu thoát tự tại kia.

Tiếp lấy, Bạch Kiếm Chân cũng rời đi, Bạch Kiếm Chân chỉ là yên lặng nhìn lấy Lý Thất Dạ. Không nói lời nào, giữa bọn hắn nhận biết, vậy so với ai khác còn muốn lâu. - Ta nhớ được, chúng ta năm đó giống như còn có một kiếm ước hẹn.

Lý Thất Dạ nhìn lấy Bạch Kiếm Chân ôm kiếm, không khỏi vừa cười vừa nói.

Năm đó, thời điểm bọn hắn tại Thiên Cổ Thi Địa, đã từng có ba kiếm ước hẹn, bọn hắn chỉ đấu hai kiếm, đằng sau kiếm thứ ba bị Nam Thiên Thiếu Hoàng đánh gãy.

Bốc lên chuyện cũ, Bạch Kiếm Chân trầm mặc, nàng chỉ lẳng lặng ôm kiếm, không nói tiếng nào, lạnh như kiếm, băng như sắt, cuối cùng, Bạch Kiếm Chân cũng không nói gì, ôm kiếm phiêu nhiên mà đi.

Cuối cùng, muốn rời khỏi chính là Mai Tố Dao, mọi người ở đây cũng không khỏi nín thở, bởi vì bên trong thiên tài đương thời, cùng Tà Phật, cũng chính là cùng Lý Thất Dạ giao thủ qua đều nhất nhất thua ở trong tay Lý Thất Dạ.

Cơ Không Vô Địch, Bảo Trụ Nhân Hoàng, Lâm Thiên Đế, Chiến Sư, Bạch Kiếm Chân, Băng Ngữ Hạ đều thua ở trong tay Lý Thất Dạ, nếu như tính một chút, bên trong thiên tài đương thời không có thua ở trong tay Lý Thất Dạ cũng chính là Mai Tố Dao. - Có lẽ Mai tiên tử có cơ hội, năm đó Bảo Trụ Nhân Hoàng đã từng hai lần khiêu chiến Mai tiên tử, Bảo Trụ Nhân Hoàng đều chiến bại, về sau Bảo Trụ Nhân Hoàng không còn dám khiêu chiến Mai tiên tử, có truyền thuyết cho rằng Mai tiên tử đã tu luyện vô địch chi đạo, Bảo Trụ Nhân Hoàng không thành đế trữ là không có cơ hội đánh thắng Mai tiên tử.

Có người thấp giọng thì thào nói.

Lúc này, mọi người cũng không khỏi ngừng thở, tại thời khắc này, rất nhiều người đều mong ngóng Mai Tố Dao có thể khiêu chiến Lý Thất Dạ, bởi vì đương thời duy nhất có khả năng đánh bại Lý Thất Dạ chỉ có Mai tiên tử.

Đáng tiếc, làm cho tất cả mọi người thất vọng, Mai Tố Dao cũng không có khiêu chiến Lý Thất Dạ, nàng ở trước mặt Lý Thất Dạ phúc phúc thân thể, đê mi thuận nhãn, mười phần ôn nhu, nàng không nói gì, cuối cùng cũng phiêu nhiên mà đi. - Mấy năm này, Mai tiên tử đã không tranh quyền thế.

Có người không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đặc biệt là cường giả đến từ Đông Bách Thành, cũng không khỏi cảm thấy Mai Tố Dao biến hóa quá lớn, có thể nói, mấy năm này Mai Tố Dao điệu thấp đã nhanh muốn để người đem nàng quên lãng. - Được rồi, thịnh hội như vậy kết thúc, tất cả giải tán đi.

Lý Thất Dạ nhìn lấy đám người, vỗ vỗ tay vừa cười vừa nói.

Lúc này, người ở chỗ này cũng không dám lại nói cái gì, giờ khắc này, ai còn dám đi gây đệ nhất hung nhân, cho nên, tất cả mọi người nhao nhao đứng dậy rời đi. - Các cô nương, các ngươi đi về trước đi.

Khi mọi người rời đi, Băng Ngữ Hạ cũng nói với giai lệ bên người, cùng Lý Thất Dạ đi cùng nhau.

- Chúng ta trở về đi.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, đứng lên rời đi.

- Lý Thất Dạ…

Về tới Thần Phủ của mình, sắc mặt của Cơ Không Vô Địch hết sức khó coi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi!

Đối với hắn mà nói, thua ở trong tay Lý Thất Dạ, đây không tính là sự tình mất mặt, để hắn ghi hận trong lòng chính là, Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người làm nhục hắn, hắn làm tam thánh chi tư, một mực bị người tôn làm thần nhân, bây giờ bị Lý Thất Dạ làm nhục, hắn làm sao có thể nuốt được khẩu khí này đây. - Công tử, nếu không mời Kiếm Tổ xuất thủ, chém Lý Thất Dạ!

Bên người Cơ Không Vô Địch có mưu sĩ nói ra.

- Không…

Cơ Không Vô Địch hai mắt mãnh liệt, lạnh lùng nói ra:

- Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân chém họ Lý, không tự tay chém hắn, bản tọa thề không bỏ qua.

Bạn đang đọc Đế Bá (dịch edit) của Yếm Bút Tiêu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 40
Lượt đọc 3855

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.