Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độ Hóa (2)

Phiên bản Dịch · 1499 chữ

Người dám vi phạm Phi Tiên Lệnh, liền là đại nghịch bất đạo, giết không tha.

Lúc này một đời Nam Thiên Thiếu Hoàng mới rét căm căm nói.

Nam Thiên Thiếu Hoàng lời này thật là bá đạo, coi như là rất nhiều người đứng ngoài quan sát xem náo nhiệt cũng không dám gật bừa, nhưng mà, gặp Phi Tiên Lệnh ở đây, mọi người lại không nguyện ý nói thêm cái gì.

Rất nhiều người cũng minh bạch, Nam Thiên Thiếu Hoàng là cáo mượn oai hùm, mượn uy danh của Phi Tiên Lệnh diễu võ dương oai!

- Phi Tiên Lệnh?

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhàn nhã tự tại nói ra:

- Đây là cái đồng nát sắt vụn gì, lông gà cũng lấy ra làm lệnh tiễn, cười chết người.

Lý Thất Dạ thốt ra lời này, sắc mặt Nam Thiên Thiếu Hoàng lập tức đại biến, coi như là đông đảo tu sĩ đứng ngoài quan sát cũng biến sắc, thậm chí có người hít một hơi lãnh khí. - Hòa thượng này, có chút hồ đồ, chỉ sợ hắn còn không biết Phi Tiên giáo đáng sợ.

Có thế hệ trước nhẹ nhàng lắc đầu nói.

- Khá lắm con lừa trọc nói năng lỗ mãng.

Lúc này, Nam Thiên Thiếu Hoàng quát chói tai một tiếng, chỉ vào Lý Thất Dạ quát lên:

- Bắt lấy hắn, bản hoàng muốn thẩm vấn bọn hắn.

Lúc này Nam Thiên Thiếu Hoàng có thể nói là không có sợ hãi, ôm vào đùi Phi Tiên giáo, không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.

Cường giả Nam Thiên thế gia lập tức đem Lý Thất Dạ cùng Ngọa Long Tuyền bao bọc vây quanh, một cường giả lạnh lùng nói ra:

- Hòa thượng, kính ngươi là một vị cao tăng, tự mình thúc thủ chịu trói đi.

- Thánh Sư, làm sao bây giờ?

Lúc này Ngọa Long Tuyền kéo cánh tay Lý Thất Dạ, một bộ điềm đạm đáng yêu, lúc này, nàng xem ra là mười phần sợ hãi.

Lúc này, Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhìn lấy đệ tử Nam Thiên thế gia, hai tay chậm rãi hợp thành chữ thập, nghe được "Ông" một tiếng, ngay trong một chớp mắt này, toàn thân Lý Thất Dạ bộc phát phật quang, cả người dâng trào ra phật quang, phật quang vô cùng chói mắt để cả người hắn thoạt nhìn tựa như là Phật Chủ.

Lúc này, dưới chân Lý Thất Dạ có một đóa Kim Liên nở rộ, phật âm trận trận, có Bồ Tát Kim Cương vì đó tụng kinh, có Bát Bộ Thiên Long hộ thể, theo phật quang phổ chiếu, địa dũng kim tuyền, đủ loại dị tượng hiển hiện.

Trong nháy mắt Lý Thất Dạ nở rộ phật quang đó, Ngọa Long Tuyền lập tức biến mất, nàng trong nháy mắt rời xa Lý Thất Dạ.

- A Di Đà Phật, trảm một ma, công đức vô lượng.

Lúc này Lý Thất Dạ tuyên Phật hiệu, phật vận kéo dài, Phật hiệu rơi xuống, phổ độ chúng sinh, cảm hóa sinh linh.

Trong nháy mắt Lý Thất Dạ phật quang nở rộ, đệ tử Nam Thiên thế gia vây quanh Lý Thất Dạ lập tức ngốc như gà gỗ, bọn hắn giống như bị người khống chế.

Khi Lý Thất Dạ tuyên Phật hiệu, phật ngữ rơi xuống, tất cả đệ tử Nam Thiên thế gia hai mắt đỏ thẫm, bọn hắn lập tức trở nên kích động, trong nháy mắt liền cầm đao hướng người bên cạnh mình đâm tới.

Không có công pháp, không có chiêu thức, thậm chí không có bất kỳ phòng vệ gì, trắng đao tiến, đỏ đao ra, lập tức các đệ tử Nam Thiên thế gia tương hỗ thọc một đao, không có kêu thảm, không có kêu đau, toàn bộ bọn hắn thẳng tắp ngã xuống.

Một màn quỷ dị như vậy phát sinh quá nhanh, một câu phật ngữ, liền để các đệ tử Nam Thiên thế gia tương hỗ tàn sát, một đao liền giải quyết lẫn nhau, dứt khoát lưu loát. - Không…

Lúc này, Nam Thiên Thiếu Hoàng cũng là hai mắt đỏ thẫm, nhưng mà, đạo tâm của hắn so với những đệ tử này kiên định hơn một ít, hắn giãy dụa muốn chống cự Phật pháp khống chế. - Nghiệt súc, còn không đền tội!

Lúc này, Lý Thất Dạ một câu chân ngôn, phật uy hạo nhiên, làm cho không người nào có thể chống cự.

- A…

Một tiếng sắc lạnh, the thé kêu to, Nam Thiên Thiếu Hoàng vậy mà một đao đem mình chém thành hai nửa, máu tươi cuồng phun, thi thể ngã trên mặt đất.

Một màn quỷ dị như vậy lập tức chấn kinh tất cả mọi người, tất cả mọi người nhìn lấy một màn dạng này, cũng không khỏi rùng mình, trong nội tâm run một cái.

Từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ không động một chút, ngay cả một ngón tay cũng không có động, Nam Thiên Thiếu Hoàng cùng toàn bộ đệ tử Nam Thiên thế gia chết thảm, không phải tự sát liền là tương hỗ tàn sát. - Cái này, cái này, đây là yêu thuật sao?

Có người rùng mình một cái nói.

- Không, đây là Phật pháp.

Một vị tăng nhân trên Táng Phật cao nguyên nhìn thấy một màn dạng này, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:

- Phật Chủ giận dữ, thiên huyết phiêu lỗ.

- Phật gia, không phải lấy lòng dạ từ bi sao?

Có người nhìn thấy một màn kinh khủng quỷ dị như vậy, không khỏi lạnh run một cái nói ra:

- Cái này, cái này, đây quả thực tựa như tà thuật.

Tu sĩ giết người, đây là chuyện rất bình thường, mạnh được yếu thua, đây là đạo lý mọi người đều biết, nhưng mà, tu sĩ giết người, ít nhất là có thể nhìn thấy một chiêu một thức của địch nhân, nhưng mà, Phật pháp trước mắt này, căn bản không có một chiêu một thức, một câu, liền có thể để cho người ta tương hỗ tàn sát, hoặc là tự sát! - Kim cương phục ma…

Có đại nhân vật hiểu Phật pháp nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lầm bầm nói ra:

- Hôm nay cuối cùng minh bạch vì cái gì Ngâm Thiên Tiên Đế sẽ cảnh cáo tọa hạ chiến tướng, đó cũng không phải bởi vì độ hóa, Phật pháp cũng có thể giết người!

Một mực đến nay, Phật gia, cho người ta một loại ấn tượng nhân từ tường hòa, rất nhiều người đều cảm thấy, nếu như có thể thừa nhận Phật pháp độ hóa, như vậy, Phật pháp đối với mình liền không có lực thương tổn gì.

Nhưng mà, hôm nay Lý Thất Dạ làm lại đẩy ngã ấn tượng của tất cả mọi người đối với Phật gia, một câu phật ngữ, liền để mấy chục người chết thảm, tương hỗ tàn sát, vô cùng tàn khốc.

Tại thời khắc này, rất nhiều người mới ý thức được Phật pháp, không hề giống như trong tưởng tượng lục súc vô hại kia, kim cương phục ma, cái này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn muốn đáng sợ. - Cái này, cái này, đây quả thực là tà thuật…

Có một thanh niên run rẩy một chút, không khỏi nôn mửa liên tục.

Trên thực tế, muốn nôn mửa không chỉ là một mình hắn, đối với rất nhiều tu sĩ tới nói, nếu như bị địch nhân giết chết, vậy chỉ đổ thừa là mình học nghệ không tinh, chết cũng chết rõ ràng.

Nhưng mà, một câu phật ngữ, liền để cho mình đem mình chém thành hai khúc, kiểu chết này, bất kể là ai suy nghĩ một chút cũng quá mức kinh khủng, đây quả thực là tà thuật!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tràng diện yên tĩnh, rất nhiều người đều có chút sợ hãi nhìn lấy Lý Thất Dạ, một người mang tóc tu hành phật đạo, có Phật pháp thâm bất khả trắc, một người như vậy, thậm chí so với thiên tài không ai bì nổi còn muốn cho người kiêng kị. - Phật độ chúng sinh cũng tốt, kim cương phục ma cũng được.

Có một vị Đại Hiền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:

- Một người ngay cả Bát Diện Quang Minh Bồ Tát cũng có thể đánh bại, Phật pháp của hắn là đáng sợ bực nào. Nếu như hắn nhập thế, sẽ nhấc lên kinh đào hải lãng.

Nghe được vị Đại Hiền này nói, không ít người phản ứng đầu tiên là nhìn lấy bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư, Lâm Thiên Đế.

Bạn đang đọc Đế Bá (dịch edit) của Yếm Bút Tiêu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 31
Lượt đọc 3471

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.