Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ đại cao thủ - Bắt đầu chiến đấu. (10).

Phiên bản Dịch · 2829 chữ

Mặc Vô Danh cách đó hít một hơi khí lạnh, tốc độ của người thanh niên mặc tử bào kia nhanh đến nổi đủ để lừa đối pháp bảo bản mạng của tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ, đại tu sư bình tường tuyệt đối không thể làm được, thế nhưng khí nguyên trên người thanh niên mặc tử bào kia rõ ràng chỉ dừng lại ở mức địa vương giai trung kỳ, không hề có một nửa dấu hiệu tăng lên nào.

Điều này làm sao có thể? Mặc Vô Danh sống nhiều tuổi như vậy rồi mà không nghĩ ra được nguyên nhân, đối với một tên đệ tử đắc ý của mình bị chết đi, lúc này tâm tình của lão lại bình tĩnh hơn nhiều. Tuy rằng mọi chuyện đều phát sinh rất đột nhiên, trước sau không vượt quá thời gian một nén hướng, thế nhưng cũng đã làm lộ ra nhược điểm trí mạng của Tiêu Mục và Bạch Du.

Hai người xác thực là thiên tài tu luyện ngàn năm khó gặp, nếu cho hai người bọn họ thêm mấy trăm năm, bước vào địa vương giai hậu kỳ coi như có khả năng rất lớn.

Thế nhưng trên phương diện tâm trí, hai người này rõ ràng có chỗ thiếu hụt không thể bù đắp. Có thể là bị Tiềm Long Viện làm hư rồi, cho rằng chính mình là thiên hạ vô địch, ngoại trừ so với người khác độc hơn, dũng khí hơn thì hoàn toàn không còn gì khác.

Tiêu Mục, Bạch Du và người thanh niên mặc tử bào kia so sánh với nhau, trong lòng Mặc Vô Danh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm súc, hai người đầu và một người sau khác biệt lớn nhất chính là kinh nghiệm và tâm trí.

Người thanh niên mặc tử bào kia vô cùng cẩn mật, nhìn qua tuổi tác không lớn, thế nhưng tâm trí lại giống như một lão yêu quái, tâm tình không hề để lộ ra ngoài, làm cho người khác căn bản không nhìn ra được trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ có trải qua đau khổ sinh tử chân chính, từng bước từng bước trải nhiệm thì tu luyện giả mới đạt được cái tâm tính lãnh đạm mà kín đáo như vậy.

Đột nhiên Mặc Vô Danh chịu nhục rồi, rốt cuộc với cái tuổi tương đương với Tứ Thải Chân Long mà bản thân lại có tu vi địa vương giai trung kỳ. Tiềm Long Viện tốn hao rất nhiều tinh lực bồi dưỡng cao thủ chồng chất, loại cách làm này từ mặt nào đó có thể nói như là dung túng, cho dù có tu vi cao tới đâu thì căn cơ cũng không ổn, thậm chí là không có gốc rễ, cũng là vô ích.

Mặc Vô Danh có hồ đồ thế nào đi nữa thì cũng có thể đoán ra được người thanh niên mặc tử bào kia là ai, ngoại trừ tên phế vật hơn hai trăm năm trước tại thành Tân La còn có thể là ai đây?

Khuôn mặt già nua của Mặc Vô Danh hiện lên nụ cười tịch mịch và tự giễu, đối với những lời nói trước đó của chính mình rất buồn cười, mấy trăm năm tu luyện vừa qua quả thực là bạch tu rồi.

Tu vi của tu luyện giả không biểu hiện tại thực lực và thần thông của hắn, mà còn điều quan trọng hơn chính là tâm tính.

Thế nhưng chính là một điều kiện nhìn như vô cùng đơn giản, tựa hồ đại đa số mọi người đều không thể ngộ ra được, đại đa số chỉ liều mạng đề cao thực lực của mình bằng mọi cách.

Bạch Du bị pháp bảo bản mạng của chính mình đâm thủng, không thể tin tưởng được nhìn ngực của chính mình, trên mặt tràn đầy nét không cam lòng.

- Không, không có khả năng!

Bạch Du trừng lớn đôi mắt gian nan nói, theo một câu nói này, trong miệng của hắn cũng trào ra rất nhiều máu loãng.

Long đầu kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể, bắt đầu xám xịt.

Lâm Khiếu Đường lạnh lùng nhìn Bạch Du, ánh mắt hiện lên một tia bi ai, cuộc đời tu luyện quá thuận lợi chưa chắc đã là việc tốt.

Đúng lúc này, những viên sa cầu vẫn quay xung quanh Lâm Khiếu Đường đột nhiên chuyển hướng, toàn bộ đều phóng tới Bạch Du.

- Không!

Một tiếng kêu to kinh khủng từ trong miệng Bạch Du phát ra, chỉ là thanh âm còn chưa hoàn toàn phát ra thì đã bị sa cầu nuốt hết.

Khi sa cầu tản ra, không còn lưu lại cái gì. Quang mang tỏa ra từ sa cầu càng thêm rõ ràng hơn. Những hạt cát nhỏ bé khô ráo không chỉ hút hết toàn bộ máu trong cơ thể mà nguyên linh cũng bị hấp thu sạch sẽ.

Tiêu Mục tốt xấu gì cũng còn lưu lại một cái thây khô, còn Bạch Du thì bị hấp thu hoàn toàn đến cặn bã cũng không lưu lại.

Huyết Liệt mượn gió bẻ măng, quang mang tham lam trong mắt chợt lóe lên, hơn mười khỏa sa cầu đều đã bay trở về, khoảng khắc dung nhâp vào trong cơ thể. Trên mặt Huyết Liệt nhất thời hiện lên vẻ thỏa mãn, giống như con người sau khi được ăn một bữa no nê vậy.

Lâm Khiếu Đường lãnh đạm nhìn lướt qua Mặc Vô Danh, tức thì Mặc Vô Danh cảm thấy kinh hãi.

- Khiếu Đường ca ca, đừng làm khó dễ Mặc lão mấy năm nay nếu như không phải Mặc lão cung cấp đan dược thì Uyển Nhi đã không thể nào đạt được tu vi hiện tại, coi như là nửa sư phụ của Uyển nhi.

Uyển nhi nhìn ra ánh sáng lạnh lùng trong mắt Lâm Khiếu Đường, vội vàng truyền âm nói, giờ khắc này Uyển nhi không hề có chút nghi ngờ nào, chỉ cần Khiếu Đường ca ca của nàng nguyện ý thì có thể lập tức lấy được cái mạng của Mặc Vô Danh.

Tuy rằng khí nguyên trên người Lâm Khiếu Đường chỉ bảo trì tại địa vương giai trung kỳ, bề ngoài thì tu vi của hắn tương đương với Mặc Vô Danh, theo lý mà nói tu luyện giả cùng cấp cùng giai thì cho dù có chênh lệch rất lớn đi nữa cũng không có khả năng triệt để tiêu diệt được đối phương, thế nhưng Uyển nhi lại có thể cảm giác được rõ ràng Khiếu Đường ca ca căn bản không cần tốn nhiều sức cũng có thể giết chết được Mặc Vô Danh.

Trong nháy mắt Lâm Khiếu Đường nhận được truyền âm, ánh sáng lạnh trong mắt liền biến mất, trong suy nghĩ của hắn, nếu đã đắc tội với Tiềm Long Viện, giết hai người rồi, giết thêm một người cũng không khác nhau nhiều lắm.

Bất quá nếu Uyển nhi đã cầu tình, vậy thì hãy tha cho lão thất phu kia một cái mệnh, một luyện dược sư địa vương giai trung kỳ, coi như là siêu cấp thế lực như Tiềm Long Viện cũng là một chiếc rễ trụ cột, nếu như giết chết thì chỉ sợ trong vòng nghìn năm Tiềm Long Viện cũng khó có thể xoay người. Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ, coi như đây là hồi báo lại Tiềm Long Viện đã chiếu cố che chở Uyển nhi nhiều năm qua.

Kỳ thực nguyên bản Lâm Khiếu Đường rất cảm kích Tiềm Long Viện, thậm chí còn muốn dùng một ít thực chất nào đó đến để trả lại nhân tình.

Thế nhưng Lâm Khiếu Đường nghe được nhiều năm qua Tiềm Long Viên bồi dưỡng nữ tu, cuối cùng là vì muốn dành chon nam tu lô đỉnh song tu tốt nhất, trong lòng hắn nguyên bản tràn đầy cảm kích và nhiệt tình, nhất thời toàn bộ tiêu tan thành mây khói.

Giờ khắc này, Hàn Nguyệt Tiên Tử vẫn huyền phù trên cao, trong đôi mắt đẹp cũng lóe lên vẻ kiêng kỵ. Vừa rồi thanh niên mặc tử bào kia phóng ra hỏa diễm màu tím, dĩ nhiên làm cho nàng có cảm giác bất an và không thoải mái.

Hỏa diễm màu tím kia dĩ nhiên có uy lực tiếp cận với thiên nguyên chi hỏa, Hàn Nguyệt Tiên Tử vốn là tu luyện băng hệ, đối với lực lượng nguyên hỏa trời sinh tương khắc.

Nói trắng ra thì lợi hại nhất trong các loại hỏa diễm tự nhiên là nguyên hỏa, ở trên thượng giới, có thể cấu thành uy hiếp đối với Hàn Nguyệt Tiên Tử chỉ có thiên nguyên hỏa.

Hàn Nguyệt Tiên Tử nhìn vào người thanh niên mặc tử bào, bỗng nhiên sinh ra rất nhiều ý niệm trong lòng.

“Trước đó bản cung đã quá mức coi thường hắn rồi, chỉ sợ ngày phi thăng của người này không xa.”

Nếu thực sự là như vậy, so với đối địch thì tốt hơn hết là kết thành đồng minh, dù sao thượng giới vô cùng phức tạp, quan hệ giữa các thế lực rối rắm, không chỉ có tranh đấu kịch liệt với nhau, còn có chung địch nhân Nguyên Thủy Ma Tộc.

Ở giới này, kẻ có thể thuận lợi phi thăng thành công, thành tựu sau này chí ít cũng phải đạt tới đế giai đỉnh, muốn đạt tới hoàng giai còn cần phải có chút cơ duyên, mà chí tôn giai dù là thượng giới cũng không có bao nhiêu người, tương đương với địa vị đại tu sư của hạ giới này, dù là đế giai trong thượng giới cũng tuyệt đối là nhân vật đứng đầu.

Hơn nữa một tu luyện giả đế giai ở trên thượng giới cũng miễn cưỡng có thể bước vào tầng lớp tu luyện giả cấp cao, đương nhiên thuộc về loại hết sức mời chào kết minh.

Nói chung có thể tính là cao thủ rồi, trên cơ bản nghìn vạn người cấu thành chiến trận thì tác dụng cá nhân không lớn lắm, địa vương giai cho dù tới hậu kỳ đối phó với chiến trận cũng không có bao nhiêu phần nắm chắc, trừ phi là chiến trận loại nhỏ, nếu là chiến trận cỡ lớn, địa vương giai cũng chỉ có nước chết mất xác.

Quang mang trong mắt Hàn Nguyệt Tiên Tử càng lúc càng sắc bén, giết hay lưu lại, hai suy nghĩ đối nghịch liên tục xoay quanh trong đầu của nàng. Người như vậy, nếu như phi thăng không để cho mình sử dụng, vậy thì tốt nhất giết luôn, đỡ cho sau này trở thành đối phủ mạnh của chính mình.

Ma Tôn Sứ Giả đang giao chiến với ba đại cao thủ bỗng nhiên cảm giác được khí nguyên trên cao ba động không an phần, lập tức thần sắc ngưng lại, truyền âm nói.

- Hàn Nguyệt, ngươi đổi ý rồi sao?

Hàn Nguyệt Tiên Tử có chút xuất thần nao nao, tức thì cười cười, truyền âm nói.

- Sứ giả đại nhân thực đúng là mẫn cảm, tinh thần của tiểu nữ tử có chút hỗn loạn mà thôi, sứ giả đại nhân không cần phải kinh hoàng.

- Hừ, tốt nhất là không nên có dị tâm gì. Bản tôn tuy rằng chỉ là một phân niệm, thế nhưng dù sao đã độc lập mấy vạn năm, sớm đã tu luyện ra bản ma chi hồn, nếu như ngươi nuốt lời, bản tôn coi như liều mạng, chịu nguy hiểm ma hồn tổn thương cũng tuyệt đối đánh trọng thương bản thân phân thần của ngươi!

Ma Tôn sứ giả này sinh ác độc nói.

- Sứ giả đại nhân lo lắng quá nhiều rồi.

Hàn Nguyệt Tiên Tử đơn giản truyền lại một câu, sau đó liền không lên tiếng nữa, đối với vị ma tôn sứ giả này, nàng vẫn có vài phần kiêng kỵ, dù sao thì người này là do Vô Cực Ma Tôn phân hóa phân niệm tạo ra, sau đó bởi vì ở dưới hạ giới quá dài, cư nhiên tu luyện được nguyên thức của chính mình. Do đó thoát khỏi khống chế của bản thân, làm loạn tại hạ giới, lúc đó đã có tu vi đế giai đỉnh phong, hơn nữa có huyết thống Nguyên Thủy Ma Tộc thuần khiết và thiên ma thánh bảo, lúc đó hầu như là tồn tại vô địch.

Ma Tôn Sứ Giả cảnh báo, Hàn Nguyệt Tiên Tử tạm thời đè nén suy nghĩ trong lòng lại, cứ nhìn tính huống diễn biến ra sao rồi tính tiếp.

Huyết Liệt được một bữa no, liếm liếm bên môi, hưng phấn nhìn Lâm Khiếu Đường nói.

- Người thanh niên, còn có những người khác, ngươi rất có ý tứ, hiện tại cản trở đều đã bị thanh trừ rồi, ngươi có thể toàn tâm toàn ý đánh một trận với bản thống lĩnh, ngủ nhiều năm như vậy, bản thống lĩnh thật lâu chưa từng được đánh trận nào thống khoái.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường vẫn lãnh đạm như cũ, cũng không bởi vì đối phương nói mà sinh ra bất cứ biến hóa nào. Hắn hiện tại lo lắng nhất chính là sự an toàn của Uyển Nhi, thực sự là khoảng cách quá gần. Huyết Liệt tự nhiên sẽ không cho Lâm Khiếu Đường thời gian lo lắng, nói xong liền giao tay với nhau, hơn mười viên sa cầu trong nháy mắt ngưng tụ, chỉ là màu hồng nhạt trước đó đã thay đổi, hiện tại biến thành màu đỏ đậm.

- Uyển nhi, tránh xa một chút!

Lâm Khiếu Đường chống lại đồng thời truyền âm.

Uyển Nhi khẽ gật đầu, không đáp lại, rất sợ quấy rầy đến Lâm Khiếu Đường, kéo hai tay của Triển Thanh Nhu bay về phía xa xa. Mặc Vô Danh có chút cô đơn khe khẽ thở dài, trong lòng biết chính mình không có bao nhiêu tác dụng, liền theo hai nàng tránh đi xa.

Trên thực tế, năm đại phong ma đàn hợp cùng một chỗ tạo thành đại trận phong ấn, chỉ có thể vào mà không thể ra, bất quá kết trận này phi thường rộng lớn, chừng vạn trượng, bợi vậy không gian cực lớn, phảng phất giống như một thế giới độc lập.

Toàn bộ kết trận từ khi bị truyền tống tới nơi này vẫn luôn luôn vận chuyển, nhưng đối với những tu luyện giả đứng trong đó không có gây ra ảnh hưởng gì, chỉ là thỉnh thoảng truyền tới một ít rung động nhè nhẹ.

Trận này tiếp tục vận chuyển như vậy, đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì. Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có một mình Hàn Nguyệt Tiên Tử biết, bất quá nàng chỉ giữ vai trò người xem, một thượng vị giả nhìn từ trên cao xuống. Hàn Nguyệt Tiên Tử không dự định nói cho bất cứ người nào trong giới này, trong mắt của nàng, đám người này bất quá chỉ là kiến hôi không có bất cứ quan hệ nào với nàng, đáng chú ý cũng chỉ có vài người ít ỏi mà thôi, mà vài người này vô luận là sống hay chết, hiện tại trong mắt của nàng không có giá trị gì lớn.

Lại nói Huyết Liệt một lần nữa phát ra hơn mười viên sa cầu thật lớn, tốc độ nhanh hơn, khí thế cực mạnh nhằm về phía thân ảnh màu tím.

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường ngưng trọng, nhưng lúc này đây không hề có ý tứ tránh né, hắn biết trận chiến này là chuyện không thể tránh khỏi, lúc này mọi người có mặt ở đây đều không thể lảng tranh ba ma đầu kia.

Lâm Khiếu Đường nắm cự kiếm một tay, nguyên lực ngưng tụ, mạnh mẽ vung lên, hơn mười thanh tử kim trường thương phóng ra.

Hóa thành hơn mười đạo lưu tinh phá không mà qua.

Ầm ầm ầm…

Mười lăm thanh tử kim trường thương đều cắm vào trong sa cầu thật lớn.

Huyết Liệt âm trầm cười, bất luận pháp bảo gì bị sa cầu bao phủ, kết quả chỉ có một, linh tính khí nguyên trong pháp bảo vị hấp thu không còn một mảnh, cuối cùng để pháp bảo trở thành kim chúc bình thường, không thể tiếp tục sử dụng được nữa.

Tử kim trường thương sau khi đâm vào sa cầu quả nhiên bắt đầu ảm đạm dần.

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.