Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi người nghi hoặc và song linh hồn giai.

Phiên bản Dịch · 3008 chữ

Toàn bộ linh nguyên trong thiên địa như đồng thời âm vang hưởng ứng!

Phạm vi tập trung của thiên địa nguyên lực đang không ngừng kéo tới vẫn còn tiếp tục mở rộng, lúc đầu mới chỉ một ngàn dặm giờ đã trở thành một vạn dặm, lấy địa vực nào đó trong Thiên Hà tông làm tâm điểm hình thành nên một hình tròn có bán kính đạt tới cả vạn dặm.

Ngược lại với trên cao, đám người ở phía dưới sắc mặt thập phần kinh ngạc, có một số tán nhân thậm chí còn quỳ xuống đất bái lạy, cho rằng đó là thần linh hiện thế.

Còn mấy vị tu luyện giả có địa vị cao thì vẻ mạt đều nghi hoặc, Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiểu Lão Nhân đưa mắt nhìn nhau, hai người không tài nào đoán ra bên trong môn phái rốt cuộc là ai ngưng tụ ra được chân linh!

Mà cho dù có bước vào linh hồn giai cũng không thể hút lấy toàn bộ thiên địa nguyên lực trong vòng cả vạn dặm được, chẳng lẽ lại có người đạt tới địa vương giai sao? Ý niệm trong đầu Lạc Trần Tử chợt lóe, nhưng rồi ngay lập tức lại bị gạt đi, dị tượng của địa vương giai dường như cũng không phải như vậy, chung quy lại rất là kỳ quái.

Một người thanh niên trẻ tuổi mặc thanh sam nâng điểu lung trên tay, khuôn mặt trắng trẻo ngưng trọng, đối với dị tượng ở trước mắt lấy làm kinh ngạc. Dĩ nhiên lại có người ngay lúc này ngưng tụ chân linh.

Ba yêu nhân theo sau người thanh niên trẻ tuổi mặc thanh sam sắc mặt vô cùng khiếp sợ, dáng vẻ bình tĩnh vừa rồi lúc này đã trở nên khẩn trương

Trong tất cả mọi người, hai người Thanh Vân Tử cùng Linh Nguyệt Tiên Tử lại chính là người cảm thấy khó hiểu nhất. Nếu nói tới bên trone Thiên Hà tông này ai có hy vọng bước vào linh hồn giai nhất, trừ hai người này ra thì chẳng còn ai, nhưng ngay cả như vậy, Thanh Vân Tử cùng Linh Nguyệt Tiên Tử bất quá mới chỉ là đại sư giai trung kỳ mà thôi, cách hậu kỳ còn một quãng xa.

Rốt cuộc là ai đây? Hiển nhiên không hề có đáp án!

Bất quá, mặc kệ tại đây mọi người cảm thấy nghi ngờ như thế nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, trên phiến thổ địa Kỳ Đông này sẽ lại có thêm một vị siêu cấp cao thủ linh hồn giai.

Không chỉ vài trăm người ở nơi đây, mà toàn bộ tu luyện giả trong phương viên vạn dặm đều bị dị tượng thu hút, trong lòng của toàn bộ tu luyện giả đều bất giác dâng lên một tia đố kị, càng vô cùng hiếu kỳ đối với cái người đã được trời cao chiếu cố, có thể bước vào được linh hồn giai, kéo dài thọ nguyên thêm một khoảng lớn.

Sắc mặt người thanh niên trẻ tuổi mặc thanh sam khó coi, bây giờ dị tượng trên bầu trời như vậy chẳng khác nào một cái bàn tay cực lớn nặng nề cho hắn một cái tát, Thiên Hà tông căn bản không cần phải mời người nào đến nữa, dị tượng đã chứng minh bên trong phái có ít nhất ba người đẳng cấp linh hồn giai.

Người thanh niên trẻ tuổi nhìn con chim nho nhỏ ở bên trong điểu lung, cánh tay nâng nhẹ lên, trong khoảnh khắc đã hóa thành một đạo thanh mang biến mất ở phía chân trời.

Trung niên nhân mặt hồng, hán tử cự đao cùng với gã nam nhân thấp lùn xấu xí nhìn thoáng qua hai bên rồi cũng không dám nán lại, độn thiên mà đi!

Cảm giác nguy cơ ở nơi này lập tức tiêu thất không thấy đâu nữa, rất nhiều tán nhân thầm thở phào một hơi, cảm tạ thần linh đã bảo vệ cho bọn họ không chết, lại càng có nhiều người hướng về phía tia sáng kỳ dị trên bầu trời quỳ bái.

- Bỏ qua nghi thức nhập phái lần này, lập tức phái một số đệ tử đi tới chăm sóc những tán nhân bị thụ thương, tạm thời thu xếp đưa bọn họ đến Tiểu Hà trấn ở phía trước để chữa thương, đến khi nào thương thế khỏi hẳn thì để cho bọn họ tự mình rời đi!

Lời nói của Lạc Trần Tử vẫn còn quanh quẩn vang vọng dưới chân núi nhưng người thì đã biến mất không thấy đâu rồi!

Thiên Kiều Lão Nhân ngược lại đã rời đi sớm trước một bước, trong môn phái có người ngưng kết chân linh chính là đại sự, Thanh Vân Tử cùng Linh Nguyệt Tiên Tử đương nhiên cũng phân biệt được nặng nhẹ, cuộc tranh cãi hôn ước hôm nay chỉ sợ cần phải tạm thời gác sang một bên. Hai người cũng không nói nhiều, đều phân biệt mang theo đồ nhi quay về núi.

Sau khi nhận được tin tốt, hai vị nguyên lão nếu như đã xác nhận biến hóa của dị tượng, trong phái chắc chắn sẽ thông tri cho các vị trưởng lão cùng rất nhiều chấp sự có địa vị cao, tất cả đều phải đến nơi để hành lễ một phen.

Vừa mới vượt qua đỉnh núi, Linh Nguyệt Tiên Tử liền giật mình ngừng lại, Mộ Dung San theo ở phía sau thiếu chút nữa đụng phải nàng, nghi hoặc nói:

- Sư phụ, người sao vậy?

- Tâm điểm của dị tượng ở bên trong Linh Nguyệt Phong của chúng ta!

Linh Nguyệt Tiên Tử không thể tin nổi nói.

Mộ Dung San khó mà tin được nhìn về phương hướng Linh Nguyệt Phong, sắc mặt hiện lên vẻ khó có thể tiếp thụ, cho dù có nghĩ nát óc cùng không thể nghĩ ra được ai ở trong Linh Nguyệt Phong có thể ngưng xuất chân linh, bước vào cảnh giới chí cao linh hồn giai.

- Sư phụ, có thể dị tượng là do nguyên nhân khác chứ không phải có người ngưng kết chân linh hay không?

Mộ Dung San hỏi ra khả năng duy nhất mà bản thân có thể nghĩ được.

Linh Nguyệt Tiên Tử lắc đầu nói:

- Tình cảnh khi Lạc Trần sư thúc ngưng kết chân linh ta vẫn nhớ rất rõ ràng. Cùng với dị tượng ngày hôm nay hầu như giống nhau như đúc, tuy rằng phạm vi dị tượng có phần chênh lệch, lần này so với Lạc Trần sư thúc thì rộng hơn rất nhiều, thế nhưng cảnh tượng cũng không khác biệt mấy, có người ngưng kết chân linh hẳn là không sai đâu, chỉ là tại sao lại ở Linh Nguyệt Phong của chúng ta? Lẽ nào bên trong núi vẫn luôn có ẩn sĩ cao nhân ẩn tàng?

Kiến thức của sư phụ so với bản thân tự nhiên là cao hơn rất nhiều, Mộ Dung San cũng chỉ có thể cố gắng tiếp thu cái khả năng khó thể tưởng tượng này. Nhưng sau khi tiếp nhận sự thực, sự khó tin lại trở thành một loại cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt, rốt cuộc người đó là ai?

Lạc Trần Tử cùng với Thiên Kiều Lão Nhân rất nóng lòng muốn gặp được vị ẩn sĩ ngưng kết chân linh mà giải cứu được môn phái trong lúc nguy ngập.

- Sư huynh, mấy đồ nhi của ta và huynh hỏa hầu cũng không đủ, hẳn không phải là bọn họ, bên trong môn phái lẽ nào vẫn còn ẩn tàng thế ngoại cao nhân sao?

Lạc Trần Tử nhìn vào Linh Nguyệt Phong ở ngay trước mặt nói.

- Việc ngưng kết chân linh cực kỳ trắc trở, cho dù là thiên tư hơn người cũng phải trải qua sự ngưng luyện của năm tháng dài đằng đẵng. Hơn nữa cần phải có một nơi cực kỳ an tĩnh, tuyệt không có khả năng giải quyết được trong chốc lát, người này dĩ nhiên lại chọn ngưng kết nội linh ở bên trong bản môn, trái lại có vài phần nhãn quang cùng đảm thức, cho dù khi nhập phái có tu vi đại sư giai đỉnh cấp đi chăng nữa, đạt được thành quả như hôm nay cũng không phải chuyện dễ. Thời gian nhập phái của người đó ít nhất cũng phải vượt qua năm sáu chục năm mới đúng, nếu như là ẩn sĩ thì có thể loại bỏ khả năng đó là hậu nhân của gia tộc tu luyện, tám chín phần mười là cao thủ ẩn sĩ trong đám tán nhân. Nếu lấy tu vi đại sư giai mà gia nhập phái ta, với tu vi của mấy người chấp sự cùng trưởng môn nhất định không phát hiện ra, cho dù là các trưởng lão có đích thân tới cũng có khả năng bị người này gạt!

Thiên Kiều Lão Nhân nêu ra phán đoán cùng vài phần tán thưởng.

Lạc Trần Tử sau khi gãi đầu lại nói:

- Người này có thể bình yên ở dưới mắt hai chúng ta tới sáu mươi năm, bản lĩnh nhất định là không nhỏ đâu!

Thiên Kiều Lão Nhân gật đầu tán thành, xuất ra nguyên thức tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ khu vực Linh Nguyệt Phong, dù đã ở ngay trước mắt nhưng vẫn vô pháp phát hiện người này đang ở chỗ nào, Lạc Trần Tử bỗng nhiên có chút lo lắng nói:

- Sư huynh, người này hẳn không phải là ma tu hoặc là gian tế của Đại Hạ Quốc đấy chứ?

Thiên Kiều Lão Nhân trầm tư trong chốc lát nói:

- Hẳn không phải đâu, dị tượng khi nãy cũng không phải là đặc thù của ma tu, cũng không có cảm giác mênh mang rộng lớn của Đại Hạ Quốc, người này chí ít cũng không phải là ma tu hay là người Đại Hạ, khả năng là người của các phái khác cũng cực thấp. Nguyên cảm vừa nãy cực kỳ xa lạ, cũng không thuộc về bất kỳ phái nào, khả năng lớn nhất đó là sáng tạo độc đáo của tán nhân!

Lạc Trần Tử cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy thoải mái, nếu thực sự là gian tế Đại Hạ Quốc, vừa rồi đám yêu nhân Đại Hạ cũng sẽ không biết khó mà lui, tất nhiên người này cùng với chúng không có quan hệ, chỉ cần không cùng với Đại Hạ Quốc kia có liên quan gì, như vậy liền không còn đáng ngại nữa.

Trải qua một hồi lâu dò xét, Thiên Kiều Lão Nhân rốt cục cũng dừng lại ở một tòa sơn khẩu rậm rạp nằm sau lưng Linh Nguyệt Phong hơn trăm dặm.

Từ bên ngoài nhìn vào, sơn khẩu này cũng không có chỗ nào đặc biệt, cùng với những sơn khẩu khác không hề khác nhau, hơn nữa nếu không chú ý rất dễ sẽ cho qua.

Lạc Trần Tử cùng với Thiên Kiều Lão Nhân hai mắt nhìn nhau, cảm thấy vị cao nhân này thực sự thú vị, dĩ nhiên lại lựa chọn một nơi nguyên cảm nghèo nàn thế này, thiếu nơi để ngưng kết chân linh, ngay cả một nguyên nhãn cũng không có, vậy mà vẫn có thể thành công, chỉ sợ trắc trở trong đó thường nhân không thể tưởng tượng nổi.

Hai vị nguyên lão nghĩ tới tình cảnh khi bản thân ngưng kết chân linh, nhất thời đối với vị cao nhân thần bí này cảm thấy rất kính phục, càng tăng thêm tâm lý muốn lôi kéo.

- Thiên Hà tông Thiên Kiều Lão Nhân cùng sư đệ Lạc Trần Tử, cảm ứng được thải vân dị tượng thiên địa nguyên lực tụ hội thành một thể, điềm lành hiện rõ tại nơi này, đặc biệt tới đây hướng đạo hữu chúc mừng một tiếng, chẳng biết đạo hữu có thể hiện thân gặp mặt hay không?

Thiên Kiều Lão Nhân truyền âm không lớn, nhưng lại cực kỳ vững chắc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại dày đặc của sơn khẩu tiến vào tận bên trong.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy hồi âm, Thiên Kiều Lão Nhân có chút kỳ quái, vừa rồi truyền âm khéo léo ôn hòa, cũng không có ý gì khác, đang muốn truyền lời một lần nữa, một âm thanh trong trẻo phá không mà đến.

- Nhị vị đặc biệt đến tại hạ xin tạ ơn, tuy có chút sở thành nhưng chưa được củng cố, vẫn cần phải có mấy ngày điều tức dung hợp, không thể hiện thân tương kiến, xin lượng thứ!

Thiên Kiều Lão Nhân cùng Lạc Trần Tử hai người nhìn nhau, đột nhiên phát giác ra mình quá mức nóng ruột, chẳng qua sau khi có được đáp án, trong lòng lập tức yên tâm hơn không ít, người này cũng không có địch ý.

- Các hạ cứ điều tức, đến ngày xuất quan, hai người chúng ta chắc chắn cùng tới nghênh tiệp, đến khi đó gặp lại!

Âm thanh già nua của Thiên Kiều Lão Nhân xuyên qua gò núi truyền vào bên trong.

Sau đó Lạc Trần Tử liền cùng Thiên Kiều Lão Nhãn độn phi mà đi, trở về lập tức ra lệnh cho chúng đệ tử, thời gian sắp tới không được tiến nhập vào bên trong Linh Nguyệt Phong, ngay cả các đệ tử Linh Nguyệt Phong cũng rời ra ngoài, cho dù là vị phong chủ Linh Nguyệt Tiên Tử cũng chỉ có thể tạm thời ở nhờ trong một động phủ mới được kiến tạo trên Thiên Kiều Phong.

Tin đồn Thiên Hà tông xác thực lại có thêm một linh hồn đạo sư đã truyền khắp môn phái từ trên xuống dưới, mấy vạn đệ tử vui không tả siết, có thêm một người tu vi linh hồn giai có ý nghĩa như thế nào ai cùng biết, thực lực của môn phái ngay tức khắc sẽ tăng thêm một đẳng cấp, sự cường thịnh của môn phái chính là bảo chứng cho đông đảo môn nhân có thể bình yên sống qua ngày. Có được nền tảng cùng với lá chắn là môn phái ở phía trước thì có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, địa vị bản thân ở bên ngoài cũng sẽ tăng lên không ít.

Tất cả những sự tình phát sinh bên ngoài có quan hệ mật thiết với vị cao nhân ở bên trong địa huyệt, thế nhưng vị cao nhân này lại không hề biết ngoại giới đã phát sinh đủ loại sự tình, vị cao nhân này chính là người đã bế quan ba mươi lăm năm chưa ra, đại công tử Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường tĩnh tọa mười lăm năm, như một vị tăng sư khổ hạnh, không ngừng vận chuyển tâm pháp hấp thu nguyên lực, bước từng bước một củng cố vững chắc tu luyện, không ngừng lặp đi lặp lại công việc nhạt nhẽo này.

Rốt cục đến một ngày, Lâm Khiếu Đường chợt thấy song linh bên trong cơ thể trỗi lên, nội linh cùng với nội dương điên cuồng hấp thực tất cả nguyên khí xung quanh, nội linh dần dần lớn lên, còn nội dương thì cấp tốc áp súc.

Tích lũy những biến hóa về lượng, chung quy cũng sản sinh ra bước nhảy vọt về chất. Tất cả khổ cực không hề uổng phí, khi Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên mở mắt sau mười lăm năm, song nguyên linh bên trong cơ thể đều biến chất, nội linh vốn như đứa trẻ đã không thấy đâu nữa, chiều cao vốn từ mười thốn đã lớn lên đến hơn hai mươi thốn, toàn thân trong suốt màu xanh lục, diện mạo lúc này cùng với Lâm Khiếu Đường giống nhau như đúc, hình dáng hoàn toàn là một thanh niên thành thục, cặp mắt từng lấp lánh bất định giờ cũng đã trở nên thâm thúy.

Nội dương thì hoàn toàn ngược lại, sau khi ngưng tụ trở thành chân dương trái lại rút nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn cỡ phân nửa lúc ban đầu, thế nhưng xung quanh lại xuất hiện năm hạt nhỏ màu sắc bất đồng quay tròn xung quanh chân dương với tốc độ rất cao, giống như là điện tử vận chuyển xung quanh hạt nhân nguyên tử vậy, năm hạt nhỏ kia theo thứ tự có màu là kim sắc, lục sắc, đạm lam sắc, tử sắc cùng hoàng sắc, tựa hồ đại biểu cho màu sắc ngũ hành.

Trong quá trình hai chân nguyên ngưng kết thành hình, Lâm Khiếu Đường hầu như không biết khả năng bản thân ra sao, chỉ cảm thấy sự vật phân minh, tầm mắt rõ ràng không gì sánh được, tinh thần vô cùng sảng khoái. Lúc này chợt có một âm thanh hồn hậu từ bên ngoài truyền đến, sau khi nghe xong, Lâm Khiếu Đường cũng không hề lo lắng, hồi đáp qua quýt rồi liền không hề đề ý tới.

Song sau khi chân linh thành hình, Lâm Khiếu Đường cũng không vội xuất quan, tiếp tục củng cố thích ứng cho đến khi hoàn toàn dung hợp.

Cuối tháng thứ hai sau khi thiên địa dị tượng xuất hiện. Bên trong khu vực sơn khẩu hẻo lánh của linh Nguyệt Phong, một đạo pháp trận cực kỳ bí mật lại thêm vài đạo kết trận trên cửa đá từ từ mở ra.

- Lạc Trần Tử cùng với Thiên Kiều Lão Nhân sớm chờ đợi đã lâu!

Bạn đang đọc Đấu Y của Mộc Thang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.