Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Tam giận dữ

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

"Ôi chúa ơi. Chủ nhân, ngài không sao chứ!" Tiểu Vũ lo lắng nói.

Ngoài mặt thì nàng ta giả bộ lo lắng như thế thôi, nhưng thực ra trong lòng nàng ta thì lại đang cười thầm.

【Ha ha ha, lão già đáng chết, dám bắt bản cô nương làm nô lệ. Hừ hừ, hít rắm đi, hít rắm cho đã đi!】

Cho dù là thời kì toàn thịnh của Tiểu Vũ mà ngửi phải quả rắm của Ngọc Tiểu Cương thì cũng không nhịn được nôn mửa một bãi.

Mà lão dê lại đứng ở gần trung tâm quả đánh rắm như vậy, cái mùi vị này, chắc chắn là không dễ gửi một chút nào a.

Trong khi Tiểu Vũ đang tưởng tượng đến hình ảnh lão dê hít rắm y như hít thuốc lắc, thì lúc này, Đường Tam đã sử dụng Tử Cực Ma Đồng để kiểm tra tình hình.

Bác trọng tài đáng thương thì đã bị ngất xỉu vì quá sốc, Ngọc Tiểu Cương cũng không khá hơn là bao.

Duy chỉ có lão dê là vẫn đứng sừng sững như kiềng ba chân, giống như thể lão ta không hề chịu đến ảnh hưởng vậy.

"Không thể nào, tại sao tên tiểu tử nhà ngươi lại không bị ngất. Đúng là hư cấu a, cho dù là Phong Hào Đấu La ngửi phải quả rắm của ta, cũng phải tránh thật xa a."

Sau khi sương mù, à nhầm... sương rắm tan đi, Ngọc Tiểu Cương đã có thể chứng kiến thân hình của lão dê.

Lúc này, lão ta đang đeo một cái mặt nạ phòng độc trên mặt.

"Hahaha, bất ngờ lắm đúng không Đại sư. Đây chính là một cái hồn đạo khí, tên là mặt nạ phòng độc. Chỉ cần bản công tử đeo nó lên thì đừng nói quả rắm thối của ngươi, mà ngay cả khí độc thì bản công tử cũng không sợ!"

Tuy ngoài mặt thì lão dê biểu hiện như thể không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng ở trong lòng, lão ta lại thầm lau mồ hôi hột.

【Cmn, may mà lão phu cẩn thận, bật haki quan sát mới nhanh chóng phát hiện ra hắn ta chuẩn bị đánh rắm, để rồi ngay lập tức lấy ra một cái mặt nạ phòng độc. Nếu không, riêng mà hít phải một ngụm rắm thối thì tối nay e rằng đé* ngủ được!】

Kể từ lúc con La Tam Pháo kia chổng đít vào mặt lão dê là lão ta đã thấy nghi nghi rồi.

Cmn, may mà lão ta phản ứng nhanh, nếu không thì tuy không chết nhưng cũng bị ác tâm gần chết a.

"Hừ, không ngờ trên người ngươi lại có một cái hồn đạo khí lợi hại như vậy. Đã thế thì lần này ta sẽ không nương tay nữa. Ăn một chiêu này của ta đi!

【Phóng rắm như sét đánh, trời rung đất chuyển~ La Tam Pháo!】"

Nghe thần chú của chủ nhân, cặp mắt màu lam của La Tam Pháo chợt sáng lên, bốn chân nhún một cái, thân thể liền bắn lên giữa không trung tới độ cao năm thước.

Lúc này, La Tam Pháo bỗng chổng mông đít vào mặt của lão dê, bụng thì kêu òng ọc giống như sắp bị tiêu chảy vậy.

Phẹt phẹt phẹt ẹt ẹt~~

Lão dê chỉ nghe thấy một tiếng đánh rắm rất to, to y như tiếng sấm vậy. Nếu đổi lại là một người bình thường thì chắc chắn sẽ bị tiếng đánh rắm này làm cho thủng màng nhĩ, điếc cmn tai luôn.

Đáng tiếc, đối thủ của Ngọc Tiểu Cương chính là lão dê. Lão ta chỉ hơi lách mình liền nhẹ nhõm tránh đi đòn công kích của tên đại sư phế vật này.

"Hahaha, đại sư, trình độ của ngươi chỉ như thế này thôi sao? Chiêu đầu tiên là đánh rắm thối, chiêu thứ hai là đánh rắm to.

Hahaha, quá làm cho ta thất vọng rồi. Thôi thôi, để tránh nỗi đau xác thịt thì tốt nhất là ngươi cứ đầu hàng chịu thua đi thôi!"

Nghe lão dê trào phúng, khuôn mặt của Ngọc Tiểu Cương liền trở lên tái xanh.

Cmn, hai cái hồn kĩ bá đạo của hắn ta đều đã bị lão dê phá giải hết sức nhẹ nhõm.

Chả có lẽ Ngọc Tiểu Cương hắn thực sự là một tên phế vật giống như mọi người thường hay nói sao?

"Không, ta còn không có thua. Một người được mệnh danh là lí luận vô địch như ta làm sao có thể thua bởi một thằng trẻ trâu 6 tuổi được. La Tam Pháo xông lên, húc thẳng vào người thằng nhóc đó cho ta." Ngọc Tiểu Cương gầm lên.

Hồn kĩ đã bị vô hiệu hóa, vậy thì chuyển sang chơi cận chiến vậy.

【Chỉ cần thằng nhóc kia bị La Tam Pháo húc trúng thì sẽ thua không nghi ngờ. Cho dù là một tên Hồn Tôn mà dính chiêu này thì cũng bị gãy mấy cái xương a.】

Nhìn thấy La Tam Pháo lao thẳng về phía lão dê, Đường Tam bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Theo hắn ta nghĩ, lão dê chính là kẻ trời sinh thần lực, chỉ cần tránh thoát được chiêu này thì lão ta có thể xông lên đấm cho sư phụ Ngọc Tiểu Cương của hắn một phát vỡ mồm, răng môi lẫn lộn, lúc đấy thì thắng thua không còn nghi ngờ gì nữa.

Mọi người đọc nguyên tác thì biết rồi đấy, thằng ngụy quân tử Đường Tam này thích nhất là giở trò gian lận trong khi ngoài mặt thì lại giả vờ cứ như thể mình là một tên chính nhân quân tử vậy.

Lấy ví dụ luôn như cái trận chiến giữa Vương Thánh cùng Liễu Long trong chương 43.

Hai thằng bé đang đánh nhau đường đường chính như hai gã đàn ông, thì thằng ngụy quân tử Đường Tam lại ra tay đánh lén, xong còn biểu hiện như thể mình quang minh lỗi lạc lắm vậy.

Nhìn mà cảm thấy ác tâm a.

Chỉ là một thằng tiểu đệ đã khiến cho Đường Tam giở trò đồi bại, ra tay đánh lén, bây giờ đến phiên Ngọc Tiểu Cương thì Đường Tam làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

【Hahaha, có trách thì chỉ trách tên tiểu tử nhà ngươi dám ra tay với sư phụ của ta! Hừ hừ, hãy xem ám khí của ta đây!】

Đường Tam nở một nụ cười âm hiểm, sau đó nhặt một hòn đá, ném thẳng về phía bắp chân của Lão Dê.

【Hahaha, vốn là ngươi có thể nhảy sang hai bên để tránh né, sau đó lao lên phản công sư phụ ta. Thế nhưng bây giờ ngươi đã trúng ám khí của ta thì chắc chắn sẽ ngã ra đất, rồi bị sư phụ ta làm thịt. Hahaha.】Đường Tam cười lạnh trong lòng.

Ở một bên, Lão dê đang chuẩn bị xông lên đấm cho Ngọc Tiểu Cương một phát vỡ mồm thì bất ngờ cảm nhận được một hòn đá đập vào chân mình.

Bằng vào tinh thần lực hùng hậu của bản thân, lão dê dễ dàng nhận ra đây là do Đường Tam đang dở trò.

【Cmn, thằng cờ hó này dám đánh lén lão phu à. Nếu đổi lại là một đứa bé khác thì chắc chắn sẽ bị ngã què chân, thế nhưng đối với lão phu thì chẳng khác đé* gì đang gãi ngứa cả.

Được thôi, vốn chỉ định đấm cho tên đại sư phế vật kia rụng mấy cái răng cửa nhưng mà bây giờ, các ngươi đã bất nhân thì đừng trách lão phu bất nghĩa.】

Nghĩ đến đây, lão dê liền kêu thảm 'A~' một tiếng rồi giả vờ ngã ngửa ra đằng sau.

La Tam Pháo vốn là định nhảy lên húc một phát vào ngực Lão dê, nhưng bởi vì sự cố bất ngờ này mà vồ hụt, lão dê ngã xuống đất trong khi La Tam Pháo thì lại nhảy sượt qua đầu của lão ta.

Lão dê cũng bởi vì ngã ngửa ra đằng sau, bị mất thăng bằng, trong lúc bối rối, lão ta liền vung tay loạn xạ, nhằm kiếm được chỗ bám.

Đúng vào lúc này, một bàn tay của lão dê lại 'tình cờ' tóm vào hai 'quả cà' treo lủng là lủng lẳng dưới háng của La Tam Pháo, rồi 'không may' lão ta lại 'vô tình' bóp mạnh một cái.

'Crắc crắc'

Tiếng trứng vỡ vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm lai giữa lợn và chó: "Ẳng ẳng éc éc éc~~~" của La Tam Pháo.

"Á á á~ Trứng của ta~" Tiếng hét của Ngọc Tiểu Cương vang vọng khắp cả Nặc Đinh Thành.

Như mọi người đã biết, khi hồn sư sử dụng Võ hồn Phụ thể mà bị chặt tay hay chặt chân thì cả võ hồn lẫn hồn sư đều sẽ bị mất đi bộ phận tương ứng.

Đằng này, La Ta Pháo là võ hồn biến dị, khi nó bị bóp trứng thì tổn thương cũng sẽ phản hồi trực tiếp cho cơ thể Ngọc Tiểu Cương, thành ra, trứng của hắn ta cũng đã bị bóp nát.

Đường Tam đứng ở đằng xa, trông thấy cảnh này thì con mắt lòi hẳn ra.

Cmn, đúng là chữa lợn lành thành lợn què, vốn là hắn còn muốn trợ giúp sư phụ mình, thế nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại, chung quy là thành ra làm hại.

Đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, đã bồi phu nhân lại còn gãy binh.

"A A A~ Tên Vô Tình khốn kiếp, sao ngươi dám bóp trứng của sư phụ ta~~" Đường Tam tức điên hét loạn cả lên.

Hắn ta sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện Ngọc Tiểu Cương vỡ trứng là lỗi lầm của mình đâu, tất cả đều là tại lão dê hết.

Đường Tam vội vàng lấy tay bịt mũi, để tránh ngửi mùi rắm thối vẫn còn vương vấn trong không khí, đồng thời thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung chạy tới Diễn võ đài, kiểm tra thương thế của Ngọc Tiểu Cương.

"Hô, may quá. Một quả trứng vẫn còn nguyên vẹn! Thế này thì sư phụ vẫn còn có cơ hội lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường rồi." Đường Tam thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà lão dê chỉ mới bóp nát một quả trứng của Ngọc Tiểu Cương. Mà các cụ đã bảo rồi, còn nước thì còn tát, còn trứng thì còn xx.

Nếu như bởi vì nguyên nhân thế này mà Ngọc Tiểu Cương trở thành thái giám thì Đường Tam sẽ hối hận suốt đời mất.

Đương nhiên, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của lão dê cả.

Có đôi khi giết người không phải trừng phạt mà lại là một loại giải thoát.

Lão dê muốn để cho Ngọc Tiểu Cương ôm lấy một tia hi vọng, rồi sau này mới dần dần dập tắt nó, trước tiên cứ để hắn ta hưởng thụ tư vị bị bóp nát một quả trứng trước đi.

Thời gian còn dài, tương lai còn đó, lão dê muốn để cho cả Đường Tam lẫn Ngọc Tiểu Cương cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng.

"Cmn, thằng cờ hó! Ta muốn giết ngươi! Có gan thì ngươi hãy đánh với ta một trận, ai thắng thì có thể bóp nát hai quả trứng của người thua! Thế nào, ngươi có dám đấu với ta một trận hay không?"

Đường Tam giận dữ nói, ánh mắt của hắn ta cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống lão dê vậy.

Bạn đang đọc Đấu La: Võ Hồn Của Ta Là Dê Cụ sáng tác bởi Dr.206K
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dr.206K
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.