Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoán đổi, nghênh đón Tử Thần! (1)

Phiên bản Dịch · 2350 chữ

Nanh hổ đã hoàn toàn hiện lên màu vàng sẫm, hiển hiện lấy năm tuổi lâu đời của nó. Khỏa nanh hổ này, có thể nói là tín vật của Bạch Hổ Công Tước a! Hắn vậy mà cho mình.

Thân là phụ thân, đây là lễ vật hắn đưa mình?

Đôi mắt không tự chủ có chút ướt át, Hoắc Vũ Hạo vội vàng quay đầu lại, "Cảm ơn."

Bạch Hổ Công Tước mỉm cười nói: "Người phải nói cảm ơn là ta mới đúng. Ngươi vì đế quốc Tinh La làm ra cống hiến, tất cả người của đế quốc Tinh La đều sẽ nhớ kỹ. Chờ ngươi trở về, ta tự thân vì ngươi khánh công. Công chúa điện hạ đã đáp ứng, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, ngươi chính là Hầu tước thừa kế của đế quốc."

Hầu tước, tước vị xếp hạng thứ hai, gần với Công tước. Đế quốc Tinh La đã trên trăm năm không sắc phong Hầu tước thừa kế. Phải biết, lãnh địa Hầu tước chí ít sẽ có một toà thành thị lớn. Chớ nói chi là thừa kế, đó chính là chư hầu một phương.

Hoắc Vũ Hạo yên lặng nhẹ gật đầu. Trên mặt toát ra mỉm cười thản nhiên, đáy mắt ướt át lặng yên biến mất, ngắm nhìn phương xa, trong lòng quanh quẩn đủ loại tâm tình kỳ diệu.

Đông Nhi, ngày nào nàng mới có thể ở bên cạnh ta? Vì nàng, ta cũng nhất định sẽ cố gắng sống sót.

Không khí chung quanh càng ngày càng lạnh, bọn hắn đã lên tới tầng trời cao hơn. Trong không gian đêm đen như mực, hết thảy xung quanh cũng trở nên càng ngày càng yên tĩnh, cực hạn hàn ý đang không ngừng xuất hiện, ăn mòn thân thể của bọn hắn.

Lần này Hoắc Vũ Hạo lựa chọn phương thức cùng lần thứ nhất tiến về chủ phong Minh Đấu sơn mạch thăm dò giống nhau như đúc. Từ trên cao lướt qua. Như vậy mới có thể bằng vào phương thức nhanh nhất đến gần, còn không dễ dàng bị phát hiện. Đồng thời cũng trình độ lớn nhất giảm xuống tiêu hao hồn lực của bản thân.

Một lần này vẫn như cũ là Bạch Hổ Công Tước tự mình đưa tiễn, mặt đất đã dần dần bị hắc ám thôn phệ, có thể nhìn thấy chỉ có nồng đậm mây mù trong không trung. Khí trời rét lạnh cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, giờ này khắc này Hoắc Vũ Hạo lòng thanh tĩnh, tĩnh đến đáng sợ.

Hoắc Vũ Hạo không đem dây chuyền hổ nha treo trên cổ mình, mà là nắm trong tay, cảm thụ được lệ khí trên đó, nhưng trong lòng của hắn có một chút ấm áp.

Bốn ngàn mét, năm ngàn mét, năm ngàn năm trăm mét.

Lại đến độ cao này, nhiệt độ thấp khiến tiêu hao hồn lực của bản thân Bạch Hổ Công Tước không ngừng tăng lớn. Hắn trước đó đã hóa thân Bạch Hổ, một lần nữa biến trở về hình người.

"Vũ Hạo, xin nhờ." Hai tay tráng kiện hữu lực dùng sức đem Hoắc Vũ Hạo quăng ra ngoài.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói gì, chẳng qua là dựng thẳng ngón cái hướng Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, hôm nay, hắn trực tiếp liền mặc lên đơn binh chiến khải, ba đôi cánh phía sau mở ra, hồn lực thôi động, mang theo thân thể của hắn hướng phương xa mà đi.

Bạch Hổ Công Tước không trực tiếp rời đi, mà là lơ lửng giữa không trung đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo dần dần rời xa, không biết vì cái gì, lần này Hoắc Vũ Hạo rời đi, trong lòng hắn cảm thấy phảng phất mất đi cái gì đó. Loại cảm giác này hết sức kỳ lạ, sốt ruột.

Phá vỡ hắc ám, tiếp tục tiến lên, tốc độ của Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng nhanh, khi hắn gia tốc tới trình độ nhất định về sau, hai tay hướng hai bên thân thể giang ra, hai tầng cánh mỏng dùng da trâu thuộc chế thành từ cánh tay hắn một mực kéo dài đến vị trí bắp đùi, lập tức đón gió, để cả người hắn lướt về phía trước.

Đây là sau khi ngày đó trở về, Hoắc Vũ Hạo tổng kết kinh nghiệm bản thân mà chế tác. Thuần túy bằng vào hồn đạo khí phi hành cánh chim đối với khí lưu khống chế tương đối yếu kém, tốc độ hạ xuống quá nhanh, tiêu hao hồn lực quá sớm sẽ khiến hành động kế tiếp bất lợi. Hôm nay chuyện phải hắn hoàn thành rất nhiều, có thể nói là phần mấu chốt nhất của lần hành động này. Cho nên, hắn vô luận như thế nào đều phải tận khả năng tiết kiệm hồn lực của bản thân.

Tinh Thần Tham Trắc đã mở ra, cảnh vật xung quanh phi tốc lướt qua, thân thể của hắn vừa hạ xuống, vừa không ngừng tới gần Minh Đấu sơn mạch.

Hoắc Vũ Hạo lãnh tĩnh, lúc này đã giống như hoàn toàn dung nhập bầu trời đêm, phong dực do da trâu thuộc chế tác thành khiến hắn nhìn qua giống như một con dơi to lớn.

Trên không ba ngàn mét trên căn bản không cần lo lắng bị hồn đạo khí tham trắc phát hiện. Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng biết, sau khi bản thân trải qua hai lần thăm dò trước đó, hiện bên phía đế quốc Nhật Nguyệt nhất định sẽ hạ càng nhiều công phu dò xét.

Xa xa, Minh Đấu sơn mạch đã ngay trước mắt. Sau khi Hoắc Vũ Hạo mở ra Tinh Thần Tham Trắc của bản thân, rất nhanh liền phát hiện vấn đề.

Trong không trung cách Minh Đấu sơn mạch ước chừng ba cây số, bố trí lít nha lít nhít các loại hồn đạo khí tham trắc, trong đó số lượng hồn đạo khí tham trắc phụ cận chủ phong là nhiều nhất.

Trừ hồn đạo khí tham trắc ban đầu ra, còn nhiều ra một chút hồn đạo khí tham trắc hình dáng dị dạng, phía trên chút hồn đạo khí này có chút quái dị, giống như có gì đó xếp chồng lên.

Đổi lại hồn sư chưa quen thuộc hồn đạo khí, e là cho dù có đến gần nhìn xem, cũng nhìn không ra đó là đồ vật gì. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại rất nhanh liền nhận ra được.

Đồ chơi này cũng không phải đồ tốt gì a! Phần khá lớn bên dưới còn không phải là hồn đạo khí tham trắc siêu cao sao?

Trên hồn đạo khí tham trắc siêu cao còn đặt vào một loại hồn đạo khí khác, hai loại chồng chất cùng một chỗ, hình thành dáng vẻ đặc thù.

Kia là. . .

Hồn đạo khí tham trắc sóng âm?

Không sai, chính là hồn đạo khí tham trắc sóng âm.

Rất hiển nhiên, địch nhân đã phát hiện hồn đạo khí tham trắc phổ thông đối với bản thân là vô dụng, mà phạm vi dò xét của hồn đạo khí tham trắc sóng âm lại nhỏ bé, trọng lượng bản thân lại khá lớn. Trước đó chẳng qua là dùng trạng thái cố định để trên núi dò xét. Mà hiện tại vì muốn phát hiện ra hắn, vậy mà dùng hồn đạo khí tham trắc siêu cao làm nền móng, phía trên đặt vào hồn đạo khí tham trắc sóng âm phi hành vừa đi vừa về.

Làm như vậy, chỗ tốt chính là hồn đạo khí tham trắc siêu cao có thể mang theo hồn đạo khí tham trắc sóng âm tới lui trong không trung từ một đến ba ngàn mét, tận khả năng bao trùm diện tích càng lớn, dưới tình huống số lượng đủ nhiều, bọn chúng hoàn toàn có thể phong tỏa không trung.

Nhìn qua, như vậy liền đã vạn vô nhất thất.

Bởi vì đang lướt đi, Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ không ngừng tiếp cận. Hắn hiểu được, hiện tại bản thân xác thực không thể giải quyết vấn đề hồn đạo khí tham trắc sóng âm. Nhưng mà, nếu như đế quốc Nhật Nguyệt muốn dùng loại phương pháp này ngăn cản hắn, vậy bọn hắn cũng quá ngây thơ.

Phạm vi dò xét chính là vấn đề lớn nhất của hồn đạo khí tham trắc sóng âm, bọn hắn mặc dù thả ra hồn đạo khí số lượng đã đủ nhiều, nhưng lại vẫn như cũ có khe hở.

Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, tử ý nhàn nhạt lấp lóe đáy mắt. Trên trán mở ra Vận Mệnh Nhãn. Hết thảy cảnh tượng phía xa cũng hiện ra rõ ràng trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

Hắn khép kín hai mắt của mình chẳng qua là để dùng Vận Mệnh Nhãn quan sát phương xa. Tinh thần lực nhu hòa lặng yên không một tiếng động bao trùm phạm vi lớn.

Rất nhanh, trong đầu Hoắc Vũ Hạo xuất hiện từng vòng gợn sóng, chút gợn sóng hiện lên trong hình ảnh lập thể chính là do hồn đạo khí tham trắc phía trước phóng ra.

Nguyên lý của hồn đạo khí tham trắc sóng âm chính là phóng ra một loại dao động hồn lực, một khi tiếp xúc đến vật thể liền sẽ sinh ra phản hồi. Mà bản thân hồn đạo khí tham trắc sóng âm đều sẽ mang theo một chút sóng âm đặc thù, sau khi bị phát hiện sẽ không bị nhận lầm. Loại sóng âm đặc thù này mỗi ngày sẽ cải biến, tránh cho địch nhân biết được.

Nếu đã là sóng âm, liền sẽ có ảnh hưởng đối với không khí. Hoắc Vũ Hạo bằng vào Vận Mệnh Nhãn tăng phúc Tinh Thần Tham Trắc, chính xác nắm chắc quy luật của loại sóng âm này, sau đó bản thân lại bằng vào quan sát cẩn thận, tìm kiếm quy luật dò xét.

Phạm vi ba cây số đã là khoảng cách phòng ngự trận địa trên Minh Đấu sơn mạch có thể bộc phát ra lực công kích siêu cường.

Một khi bị phát hiện trong phạm vi này, cho dù muốn chạy cũng khó khăn a!

Hoắc Vũ Hạo đem phong dực kéo dài đến lớn nhất, đồng thời cẩn thận phóng thích hồn lực của bản thân, hồn kỹ Mô Phỏng toàn diện mở ra, cẩn thận quan sát dao động hồn lực trong không khí.

Ước chừng năm phút sau, hắn động.

Ba đôi cánh trên hồn đạo khí phi hành đồng thời bộc phát ra hồn lực cường thịnh, thôi động thân thể Hoắc Vũ Hạo thẳng đến phương hướng ngọn núi cao nhất bay đi.

Rất nhanh liền đến phạm vi ba cây số của Minh Đấu sơn mạch.

Hoắc Vũ Hạo thân ở trên không, cánh chim bên trái đột nhiên thu lại, thân thể trong không trung lăn qua một bên, tránh đi một đạo tham trắc sóng âm, ngay sau đó, sáu cánh phía sau toàn bộ thu liễm, thân thể trầm xuống phía dưới, lại tránh thoát một đạo.

Sáu cánh mở ra, hồn lực phun ra, lập tức vọt tới trước trăm mét, lại tránh qua một đạo.

Đáng tiếc lúc này không ai có thể nhìn thấy thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo, nếu không liền có thể phát hiện hắn tránh né di chuyển giống như thần linh. Mỗi một lần biến hóa thân hình đều có thể tránh khỏi hồn đạo khí tham trắc sóng âm quét hình. Từ trong sóng âm nhìn như toàn diện bao trùm, tìm kiếm từng đạo khe hở không ngừng tiến hướng về phía trước.

Đổi lại một vị Phong Hào Đấu La, thậm chí là Cực Hạn Đấu La, có lẽ có thể bằng vào thực lực ngạnh xông, nhưng muốn nói khéo như Hoắc Vũ Hạo ảo diệu né tránh tiến lên, lại là quá khó.

Toàn bộ quá trình kỳ thật hết thảy chỉ bảy, tám lần hô hấp thời gian, Hoắc Vũ Hạo liền xông qua tấm lưới phong tỏa do hồn đạo khí tham trắc sóng âm tạo thành. Nhưng mà, cho dù là hắn, sau khi ổn định thân thể cũng không nhịn được có chút thở dốc.

Thật là nguy hiểm a! Vừa rồi có một lần, hồn đạo khí tham trắc sóng âm ba động cách hắn gần nhất chỉ có mười phân. Nếu như động tác của hắn hơi chậm một điểm, ngay lập tức sẽ bị quét trúng. Khi đó, hắn chính là bia ngắm.

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tưởng tượng ra được, bản thân sau khi xử lý Vương Dịch Hành, nếu như bị bên phía đế quốc Nhật Nguyệt phát hiện, sẽ chịu đựng hỏa lực tẩy lễ như thế nào.

Cuối cùng xem như xông qua, ngoài hai cây số chính là chủ phong đen như mực. Hoắc Vũ Hạo lúc này đã đem Tinh Thần Tham Trắc khống chế trong phạm vi nhất định xung quanh thân thể, cũng không hướng chủ phong thăm dò qua.

Hắn biết rõ, tinh thần lực bình chướng bên phía chủ phong có bao nhiêu đáng sợ. Một khi phát hiện ra hắn, đồng dạng là kết quả bị tập kích.

Hoắc Vũ Hạo lặng yên bay về trước, chậm rãi đến gần, cảnh giác đã tăng lên tới cực điểm, hắn chậm dần hô hấp của mình, cả buổi mới có thể hô hấp một lần. Hồn lực Cực Hạn Băng vận chuyển, đem nhiệt độ cơ thể khống chế cùng không khí xung quanh giống nhau như đúc. Phảng phất hắn đã biến thành một hạt bụi trong không khí, lặng lẽ hướng về phía trước tung bay ——

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 21
Lượt đọc 16157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.