Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba ba, ôm một cái! (2)

Phiên bản Dịch · 2301 chữ

Quất Tử thì thầm nói: "Ta hối hận. Đúng vậy, ta hối hận. Một khắc này ta mất đi hài tử, ta mới biết được, nguyên lai trong lòng ta, cừu hận cũng không phải đứng thứ nhất. Nguyên lai, thật yêu một người về sau, thậm chí có thể vì hắn quên cừu hận. Nếu để cho ta lựa chọn lần nữa, ta nhất định sẽ không lựa chọn như vậy. Thật xin lỗi, Vũ Hạo, là ta sai."

Hoắc Vũ Hạo cũng ngây người, lời của Quất Tử để trong lòng hắn cực kì khó chịu, nhưng mà, vô luận là hắn hay là nàng, đều biết, trên đời này không có thuốc hối hận.

Khẽ vỗ vỗ lưng Quất Tử, Hoắc Vũ Hạo tránh ra khỏi nàng ôm, than nhẹ một tiếng, không tiếp tục nói cái gì, quay người đi ra ngoài. Hắn đã quyết định, nhưng cũng lại bởi vì Quất Tử kêu gọi mà quay đầu lại, lời của Quất Tử để trong lòng hắn quả thực có chút không thoải mái. Nhưng mà, . .

"Ba ba, ôm một cái!" Tiếng kêu bi bô lại lần nữa gọi hắn lại.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa nhìn lấy tiểu Vân Hãn trong ngực Quất Tử, "Vân Hãn ngoan, phải nghe lời mụ mụ."

Tiểu Vân Hãn hướng hắn giang hai tay, "Ba ba, ôm một cái. . ."

Quất Tử run giọng nói: "Huynh liền ôm nó một cái đi."

Hoắc Vũ Hạo chần chờ một chút, cuối cùng vẫn một lần nữa đi trở về trước mặt Quất Tử, đem tiểu Vân Hãn tiếp qua. Không biết vì cái gì, tiếng kêu của hài tử để trong lòng hắn phảng phất có cái gì bị xúc động.

Ôm lấy tiểu Vân Hãn, tiểu Vân Hãn rất tự nhiên đem khuôn mặt trắng nõn của bản thân dán lên bả vai Hoắc Vũ Hạo, bộ dáng khả ái khiến người ta hết sức trìu mến.

Hoắc Vũ Hạo khẽ vỗ lưng của hắn, ánh mắt cũng càng trở nên ôn nhu.

Nhìn lấy một màn này, Quất Tử lại càng khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng trượt xuống. Nàng cực kỳ hi vọng thời gian liền dừng lại một khắc này, vĩnh viễn đều không cần cải biến a!

Thế nhưng, cuối cùng, hài tử vẫn trở lại trong ngực của nàng. Nàng thậm chí không biết Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng đi thế nào.

Tiểu Vân Hãn ngủ trong ngực nàng, ngủ rất ngon lành, năng lực thích ứng của tiểu gia hỏa hoàn toàn mạnh như trước.

Quất Tử bờ môi run run, từ đầu đến cuối lặp lại lấy một câu."Hắn. . . , kỳ thật. . . , là. . ."

Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng lặng yên ra khỏi hoàng cung, nếu như Từ Thiên Nhiên biết, có người lại có thể trong hoàng cung của hắn tự do ra vào như chỗ không người, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Đương nhiên, cũng bởi vì Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng chỉ tiến đến đi một vòng, cũng không bất kỳ hành động thực chất. Một chút cường giả hồn sư đặc biệt nhạy cảm, một khi cảm nhận được địch ý cùng sát khí đều có khả năng phát hiện bọn hắn. Mà tâm tình Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng từ đầu tới cuối duy trì bình thản, cũng là nhân tố trọng yếu bọn hắn bình an ra vào.

"Không nghĩ tới huynh thích hài tử." Đường Vũ Đồng nhẹ nói.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng, ôn nhu sờ sờ mái tóc dài của nàng.

"Ăn dấm à nha?"

Đường Vũ Đồng lắc đầu, nói: "Không. Nàng đã bỏ lỡ, liền không khả năng lại có cơ hội. Trừ phi thời gian đảo lưu. Nếu không, ở cùng huynh chỉ có thể là ta."

Hoắc Vũ Hạo cười, mặc dù Đường Vũ Đồng bề ngoài đã nói không có, nhưng trên thực tế, thật không có sao?

Câu tiếp theo của Đường Vũ Đồng liền bại lộ tâm tình của nàng.

"Về sau ta nhất định sinh cho huynh nhi tử của chúng ta." Đường Vũ Đồng kiên định nói.

Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói: "Nhất định phải. Bất quá, nam hài cùng nữ hài. Với ta mà nói đều giống nhau, ta đều thích. Đều sẽ thương bọn hắn giống như yêu muội."

Đường Vũ Đồng quật cường bĩu môi nói: "Nhất định phải yêu ta nhất!"

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha nói: "Cùng hài tử mà muội còn tranh cái gì?"

Ra khỏi Minh Đô, hai người lại lần nữa bay lên, trong hai ngày thời gian, hai lần qua lại Minh Đô cùng Minh Đấu sơn mạch, phụ tải như vậy, cũng chính là bọn hắn có được hồn đạo khí phi hành cấp chín mới có thể làm được.

Trong lúc bay thật nhanh, sắc mặt Đường Vũ Đồng dần dần trở nên ngưng trọng lên, "Vũ Hạo, sự tình lần này, sau này trở về chúng ta thế nào bàn giao? Những người này sợ rằng sẽ cáo trạng học viện. Nếu cho huynh một cái tội danh thông đồng với địch. . ."

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Sẽ không, bọn hắn không có ngốc. Lúc ấy chúng ta rời khỏi về sau, Tinh Thần Tham Trắc của ta kỳ thật một mực bao phủ trên chủ phong Minh Đấu sơn mạch. Mãi cho đến chúng ta bay ra khỏi khoảng cách Tinh Thần Tham Trắc mới thôi. Bọn hắn căn bản không có muốn ý đuổi theo, liền mang ý nghĩa, phiền phức của chúng ta sẽ không quá lớn."

"Các Phong Hào Đấu La cũng đều là người có thân phận, muội cho là bọn họ đi bắt tiểu Vân Hãn là cam tâm tình nguyện sao? Trên thực tế, mỗi người bọn họ cũng đều không thoải mái, Bạch Hổ Công Tước cũng như thế. Chúng ta làm, kỳ thật chính là giúp bọn hắn hạ quyết tâm mà thôi. Hơn nữa, đối với học viện nói ta thông đồng với địch bán nước, đối với bọn hắn có chỗ tốt gì? Chúng ta đã cho thấy đủ thực lực, hơn nữa học viện luôn luôn bao che khuyết điểm, bọn hắn cũng không phải không biết. Chiến tranh tiếp xuống liền sắp bắt đầu, tam đại đế quốc còn phải trông cậy vào chúng ta giúp bọn hắn đối kháng đế quốc Nhật Nguyệt nha. Nếu như ta mà là bọn hắn, coi như sự tình chưa từng xảy ra là kết quả tốt nhất."

Đường Vũ Đồng có chút đờ đẫn nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo nói: "Những thứ này là huynh trước đó liền nghĩ kỹ?"

Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu nói: "Thế thì không có, bất quá cũng có phán đoán đại khái đi. Đến cấp độ Phong Hào Đấu La, mặt mũi vẫn rất trọng yếu. Hơn nữa, trước đó chúng ta thể hiện ra năng lực đã đủ để bọn hắn coi trọng. Bọn hắn trong chiến tranh tương lai, rất cần năng lực trinh sát của ta. Lúc này ta đoán chừng các Phong Hào Đấu La của đế quốc Đấu Linh cùng đế quốc Thiên Hồn đều đã rời đi, chúng ta lại đi Minh Đấu sơn mạch một chuyến, nghiệm chứng một lần liền biết. Đồng thời cũng sẽ đem tin tức đế quốc Nhật Nguyệt tập kết đại quân đưa qua. Xem như lấy công chuộc tội đi."

Đường Vũ Đồng thở dài một tiếng nói: "Bọn hắn chẳng lẽ sẽ không cho rằng do chúng ta đem thái tử đưa trở về mới đưa tới đế quốc Nhật Nguyệt xuất binh sao?"

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Nữ nhân ghen tuông đều sẽ biến ngốc sao? Nha đầu ngốc, muội thế nào hỏi vấn đề như vậy. Chưa kể lấy trí tuệ của Bạch Hổ Công Tước, không có khả năng phạm sai lầm như vậy. Chẳng lẽ người của tam đại đế quốc không biết Từ Thiên Nhiên tế thiên chính là vì lại muốn khởi xướng chiến tranh xâm lược? Bọn hắn đi ám sát Từ Thiên Nhiên, chính là vì ngăn cản lần chiến tranh này phát sinh a!"

Đường Vũ Đồng đấm nhẹ hắn một cái, nói: "Huynh mới biến ngốc."

Thời điểm bọn hắn trở lại Minh Đấu sơn mạch đã là chập tối.

Liên tục hai ngày qua lại mấy ngàn cây số, lại thêm còn phải lẩn tránh hồn đạo khí trên không thăm dò, trước đó còn chiến đấu qua. Cho dù tu vi như Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng, cũng không nhịn được mười phần rã rời.

Phiêu nhiên rơi bên ngoài soái trướng của Bạch Hổ Công Tước, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo triển khai, rất nhanh tìm đến công tước đại nhân đang xử lý quân vụ .

Để cho an toàn, Hoắc Vũ Hạo cũng không trực tiếp đi gặp Bạch Hổ Công Tước, tinh thần lực Hữu Hình Vô Chất hóa thành một đạo quang ảnh, chui vào trong đại trướng.

Bạch Hổ Công Tước đang xử lý quân vụ các phương truyền đến, bây giờ cả quân đoàn Tây Phương, cùng quân đoàn Tây Bắc đều do hắn thống nhất chưởng khống, có thể nói là đệ nhất nhân quân đội của đế quốc Tinh La, chẳng những quyền cao chức trọng, hơn nữa nắm giữ đế quốc Tinh La vượt qua một nửa quân đội. Tuyệt đối là dưới một người, vạn lần nhân chi bên trên.

Đột nhiên, Bạch Hổ Công Tước giống như cảm thấy cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh lặng yên xuất hiện trước mặt mình cách đó không xa, lại không phát ra bất kỳ âm thanh.

Bạch Hổ Công Tước giật mình không ít, nhưng hắn dù sao chính là thống soái tam quân, tâm trí ổn định, dưới sự kinh hãi cũng thấy rõ người tới, mới thả ngụm khí.

"Vũ Hạo?"

"Công tước đại nhân." Hoắc Vũ Hạo có chút khom người.

Sắc mặt Bạch Hổ Công Tước lập tức trở nên khó coi, "Ngươi lại còn dám trở về. Ngươi có biết, hành vi của ngươi để hơn mười vị Phong Hào Đấu La lần này hành động trở nên vô dụng?"

Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói: "Ta chỉ làm sự tình ta cho là đúng mà thôi. Công tước đại nhân, chẳng lẽ bản thân người liền không cho rằng kế hoạch lúc trước có vấn đề sao? Vẫn câu nói kia, trừ phi là Từ Thiên Nhiên chết rồi, nếu không, bắt đi thái tử không có bất cứ ý nghĩa gì. Ta trước đó quay về Minh Đô, cũng chứng minh một điểm này. Bên phía đế quốc Nhật Nguyệt đã bắt đầu điều binh khiển tướng, chỉ sợ ít ngày nữa liền sẽ xâm lấn."

Bạch Hổ Công Tước sững sờ một cái, "Ngươi đem người đưa trở về rồi?"

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu.

Bạch Hổ Công Tước thở dài một tiếng, nói: "Đưa trở về liền đưa trở về đi. Cũng coi như để lòng ta dễ chịu một chút, Thiên Dương miện hạ cũng nói, sự tình liền coi như chưa từng xảy ra, cho nên, ngươi cũng không cần lo lắng điều gì."

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói: "Ta lúc đầu cũng không có lo lắng qua cái gì, bất quá, vẫn phải cảm tạ người cùng Thiên Dương miện hạ."

Bạch Hổ Công Tước nói: "Lời này, chờ ngươi lần sau gặp được Thiên Dương miện hạ, chính miệng nói với hắn đi."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Đại quân đế quốc Nhật Nguyệt đã tập kết, ít thì nửa tháng, nhiều thì một tháng, chỉ sợ liền sẽ toàn diện triển khai thế công. Bây giờ còn không biết mục tiêu của bọn hắn đến tột cùng là đế quốc Thiên Hồn bên đó, hay là nhằm vào Tinh La. Cho nên, người nhất định phải cẩn thận nhiều hơn."

Bạch Hổ Công Tước chau mày, nói: "Thiên Hồn gần như diệt quốc, trên thực tế, Tinh La chúng ta cũng đồng dạng phải đối mặt đại kiếp a! Lần này đế quốc Nhật Nguyệt xâm phạm, đế quốc Thiên Hồn cố nhiên nguy cơ, chúng ta cũng sẽ không quá tốt."

Hoắc Vũ Hạo trầm mặc một cái, hắn biết ý tứ của Bạch Hổ Công Tước.

Trước mắt, mặc dù đế quốc Thiên Hồn thảm nhất, bị chiếm cứ hai phần ba thổ địa, đế quốc Tinh La có vẻ như binh cường mã tráng, mấy chục vạn đại quân vắt ngang ở biên giới, còn có Minh Đấu sơn mạch hiểm địa thiên nhiên như vậy.

Nhưng trên thực tế, thật là như thế sao?

Đế quốc Nhật Nguyệt chiếm lĩnh mảng lớn thổ địa của đế quốc Thiên Hồn, trong đó liền bao gồm một bộ phận giáp giới đế quốc Thiên Hồn cùng đế quốc Tinh La. Ở đây, mặc dù cũng là khu vực đồi núi, nhưng so với Minh Đấu sơn mạch một bên, địa thế liền phải nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nếu như đế quốc Nhật Nguyệt muốn đối với đế quốc Tinh La dụng binh, tự nhiên sẽ từ bên đó phát động công kích, tới lúc đó, đế quốc Nhật Nguyệt tiến có thể công đế quốc Thiên Hồn, kì binh lại có thể công đế quốc Tinh La. Vô luận bên nào, dưới tình huống bọn hắn toàn lực ứng phó đều rất khó đối phó.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 28
Lượt đọc 15659

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.