Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Bạo lực trọng chiến sĩ

Phiên bản Dịch · 1859 chữ

"Móa nó, thấy không, ta đang nói vấn đề là ở chỗ thái độ a!"

Một nhóm người thì đều là mang mục đích giải trí mà đến, một nhómthì lên nhầm thuyền giặc, đã lỡ trả tiền rồi thì cũng phải xem cho trót a .

Sau khi kết quả chọn vũ khí tùy cơ hội hiện ra, toàn trường lại là một mảnh xôn xao, hơn ba trăm người xem đều cảm thấy như mình bị lừa rồi. . .

"Thực không thể nào tin được, vậy mà random ra tay không!"

"Lão thiên trận này là muốn hành chết Vương huynh a, cũng quá ngưu bức (trâu chó) rồi, ta cảm giác Vương giả huynh sắp bị bạo cúc (thông *ss ) a."

"Sắp có thể kiến thức được tràng cảnh thân thể mảnh mai của Vương giả huynh bị người chà đạp rồi."

Juan có chút nhíu mày, thời điểm khi đối phương tiện tay chọn tùy cơ hội vũ khí hắn đã cảm thấy kỳ quái, vũ khí chính là tánh mạng, thậm chí nó còn đại biểu phương thức cùng kỹ năng chiến đấu, trong lý niệm của Oleg gia tộc, người toàn năng trên cái thế giới này chỉ có hai loại, một loại là thần, một loạ còn lại là người chết.

Có lẽ đối thủ đang ẩn giấu một cái đòn sát thủ nào đó, Juan cũng không có lựa chọn vũ khí, bởi vì người của Oleg gia tộc trước khi chưa đúc thành Hồn Anh là không cho phép sử dụng vũ khí, đây cũng là một loại rèn luyện lịch lãm, chỉ có không ngừng khiến bản thân trở nên cường đại mới có thể đúc thành Hồn Anh mạnh nhất.

Thế nhưng mà không ai dám bởi vì điều này mà khinh thường người của Oleg gia tộc, bởi vì chính thân thể của bọn hắn mới là thứ vũ khí cường đại nhất, cho dù là thích khách linh hoạt nhất dám tới gần người Oleg gia tộc cũng sẽ chết vô cùng thảm.

Hai phương bắt đầu tiến lên đài thi đấu rồi, tràng cảnh chiến đấu vẫn là sân thi đấu, tựa hồ song phương cũng không tính toán lợi dụng địa hình để đạt được ưu thế gì.

Một số người có chút băn khoăn, cùng loại quái vật này đánh nhau thì tốt xấu gì cũng nên chọn các loại địa hình phức tạp như rừng nhiệt đới gì đó, đánh không lại còn có thể quang co vòng vèo, đổi lại là họ cùng đánh với tên quái thai này trên sân huấn luyện, còn không bị người ta dùng mông nghiền chết mới là lạ a.

Song phương chiến sĩ đều tiến vào trạng thái chiến đấu.

Juan nhìn qua đối thủ, hắn từ trong ánh mắt đối thủ không có chứng kiến bất luận một chút sợ hãi nào cả , có chăng chỉ là sự tự tin cùng chờ mong.

Chờ mong sao?

Juan chắp hai tay trước ngực, đây là lễ tiết của chiến sĩ phương bắc, dùng để bày ra sự tôn trọng đối với đối thủ.

Mọi người lại là một hồi châu đầu ghé tai, tại sao ấy nhỉ? Tuy đây là lễ tiết, nhưng cũng chỉ là dùng trong trường hợp cực kỳ coi trọng đối thủ.

Vương Trọng tự nhiên biết rõ điều, trên thực tế hắn hàng ngày đều vùi mình ở Đồ Thư Quán nên rất hiểu rõ đặc điểm cùng lợi ích của rất nhiều thành thị, hạng nhất kỳ thi lý luận cũng không phải là nói chơi.

Vương Trọng rất nghiêm túc đáp lễ, hai tay cũng chắp trước ngực, nhưng là hai ngón tay cái đối cùng chạm vào nhau, đây là muốn nói cho đối thủ, hi vọng đối phương cần xuất toàn lực, chiến đấu một hồi thật thống khoái.

Juan hơi sững sờ,hai tròng mắt lấp lánh cường quang, có ý tứ, hắn cũng không biết là đối thủ có mạnh hay không, chỉ là cực kỳ thưởng thức đối với việc đối phương không chút sợ hãi, nhưng là bây giờ xem ra, hắn có lẽ là một đối thủ đáng tôn kính.

Oanh. . .

Ngay từ đầu trận chiến, Juan đã xuất thủ trước rồi, dáng người như vậy, khí tràng lúc sử dụng bạo lực đột tiến thật sự là có chút làm cho người ta sợ hãi, thân thể to như vậy cũng không lộ chút vẻ cồng kềnh, ngược lại cho người ta cảm lực áp bách giống như một chiếc xe tăng đang đột tiến.

Vương Trọng cũng không có lùi bước, công kích dù mạnh chỉ có đánh trúng mục tiêu mới có hiệu quả, vụt. . .

Juan một quyền bạo lực bị Vương Trọng tránh thoát, trọng trang chiến sĩ tính bộc phát rất mạnh mẽ, nhưng nói về tính linh hoạt thì đây nhất định là một điểm yếu.

Thời điểm Vương Trọng vừa tránh thoát công kích, đồng thời cũng một quyền đánh về hướng bên hông sườn của đối thủ , đây là nhược điểm thông thường của con người, nơi mà năng lực kháng đòn so với các bộ vị còn lại yếu hơn một chút.

Nhưng mà Vương Trọng vừa mới chạm phải liền cảm giác được cường lực phản chấn, đối phương lại đang chuẩn bị một quyền oanh xuống đầu hắn, một kích này nếu trúng, cổ Vương Trọng chắc chắn sẽ bị đánh gãy ngay lập tức.

Đột nhiên hắn ngửa ra sau một cái, xoay người bạo lui.

Juan cũng không có truy kích, có chút nghi hoặc, đối thủ này. . . Quá yếu!

Công kích của hắn xuất ra giống như gãi ngứa vậy, hồn lực ước chừng chỉ có xấp xỉ khoảng 50, tính ra nếu không có bất kỳ trang bị phòng ngự nào, hắn cũng có thể nhẹ nhõm ngăn cản công kích xấp xỉ đến 100 Grasso.

Chẳng lẽ là cảm giác của hắn sai rồi?

Vụt vụt. . .

Trên mặt cùng trên người Vương Trọng xuất hiện hai vết thương, tuy tránh thoát công kích, nhưng lại bị kình khí của nắm đấm cắt qua 2 phát .

Toàn trường xôn xao một hồi, mặc dù biết Oleg kỹ thuật trọng chiến sĩ là nhất lưu, nhưng thế này cũng thật là quá bá đạo,không thể nghĩ đến tên này lại mạnh đến mức này.

Phòng thủ là cơ bản của trọng chiến sĩ, nếu như trọng một cuộc tiến công, loại chiến sĩ này chính là tấm khiên đáng tin cậy nhất trên chiến trường cần phải dựa vào rồi.

"Nếu như chỉ có như thế, vậy ngươi không xứng với sự tôn trọng của ta." Juan trầm giọng nói ra, người phương bắc nói chuyện cục kì thẳng thắn, nhất là người Stowe Spengler, người đến từ thành phố kia không thích những kẻ thích ra vẻ ta đây.

Vương Trọng cười cười, bỗng nhúc nhích thân thể, phòng ngự tên này có chút giống quái thú rồi, bất quá như vậy mới có ý tứ.

Vụt. . .

Vương Trọng xuất thủ, chính diện đột kích, Juan nhíu mày, người nọ chính là muốn tìm chết sao!

Juan cũng không có tùy tiện ra tay, đối phương vô luận tốc độ thật là độ nhanh nhẹn, linh hoạt cao bao nhiêu, cuối cùng vẫn có thời điểm hắn phải động thủ , hắn chỉ cần chờ đợi thời khắc kia , tùy tiện ra tay cũng chỉ tạo cơ hội cho đối phương mà thôi.

Đột tiến là phương thức bắt buộc đối phương làm ra động tác, người thời điểm đối mặt với công kích đều có bản năng phòng ngự hoặc là phản kích, những kẻ đã từng trải qua huấn luyện chiến sĩ, mới có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Những người vây xem đều cảm giác được một hồi vô lực, cái này hoàn toàn không phải cùng một cái đẳng cấp, tên Juan này không hề nghi ngờ sẽ là nhân vật phong vân năm nay, cái này cũng có chút quá áp đảo tuyệt đối rồi.

Vương Trọng với tư cách là người công kích phải ra tay, hắn không có đường lui, Vương Trọng vừa mới làm động tác, Juan lập tức bộc phát, một tiếng rống lớn truyền khắp đấu trường, một quyền oanh xuống, hắn xem công kích của đối thủ không lọt vào mắt, không chủ động phòng thủ, trực tiếp bỏ qua, tiếp tục oanh một quyền xuống ý định giết chết hắn.

Nhưng mà công kích của Vương Trọng chỉ là hư chiêu, câu dẫn đối phương ra tay, thân thể đột nhiên hơi nghiêng một chút, chuẩn bị lần nữa đả kích vào chỗ hiểm, nếu như không cách nào đánh trúng các loại chỗ hiểm như cổ, bên hông sườn hoặc sau ót, đối với đối thủ có được thân thể cường kiện cùng am hiểu hồn lực phòng ngự như vậy thì căn bản là vô dụng.

Ngay trong nháy mắt này, Vương Trọng cảm thấy dày đặc nguy cơ.

Grao. . . Uỳnh. . .

Juan cuồng dã xông tới!

Vụt. . .

Vương Trọng giống như một con rối bất lực bị đụng bay ra ngoài. . .

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, tên nàylà trọng trang đó sao ? Kinh nghiệm chiến đấu này quả thực là không chừa đường sống cho người khác a, vừa mới nãy Chủy Cường Vương Giả chỉ dùng hư chiêu để câu dẫn đối thủ ra tay, không nghĩ tới Juan cũng là hư chiêu, lập tức phản ứng cùng lúc với đối thủ, đột nhiên phát lực, một kích hung tàn cuồng dã xông tới.

Cái công kích đầy tính bạo tạc này chỉ sợ lực trùng kích có đến gần 150 Grasso a.

Chủy Cường Vương Giả đây là muốn thịt nát xương tan a.

Juan vẫn không nhúc nhích, một phút đồng hồ đã tới chưa?

Mọi người ở đây cho rằng trận chiến đã kết thúc, nhưng lại thấy Vương Trọng bò lên, khuôn mặt liền hoảng sợ, Oleg gia tộc chiến đấu rèn luyện hàng ngày cũng thực không phải thổi phồng a.

Không có bị thương? ? ?

Một hồi tiếng nghị luận, cái loại va chạm kinh thiên động địa này, người nào gặp phải cũng mệt rã rời rồi, thế nhưng mà Chủy Cường Vương Giả giống như không có việc gì xảy ra vậy .

Juan lại hiểu được, bởi vì một kích hung mãnh vừa rồi chính là sấm to mà mưa nhỏ a, đối thủ vậy mà có thể mượn lực bắn ra, tốc độ phản ứng cùng với khả năng khống chể hồn lực này , đây là cảm giác chiến đấu cùng nhất lưu thích khách mới có thể có được.

Juan biết rõ mình không thể chủ quan rồi, khá tốt đối thủ không có vũ khí, nếu không loại thích khách này đối với hắn là khó đối phó nhất, linh hoạt, không sợ cận thân chiến đấu

Credit : Kummo - Truyện YY.

Bạn đang đọc Đấu Chiến Cuồng Triều của Khô Lâu Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 431

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.