Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử lý

Phiên bản Dịch · 943 chữ

Cô gái nhìn Lục Ẩn với ánh mắt bất đắc dĩ: "Kỳ thực, chỉ cần anh mở miệng, em sẽ giúp anh, phía sau e cũng có người."

"Không cần." Lục Ẩn thản nhiên nói.

Cô gái thở dài: "Được rồi, cứ liên lạc với em bất cứ lúc nào, yên tâm, em sẽ giúp anh canh chừng bọn họ." Nói xong, cô ta nở nụ cười với Lục Ẩn rồi mới quay người rời đi, để lại một làn gió thơm.

Lục Ẩn lại nhắm mắt, việc cô gái kia đến đây không hề ảnh hưởng gì đến hắn.

Sau nữa đêm, cô gái xinh đẹp kia lại đến đây lần nữa, nhìn Lục Ẩn cười nói: "Chúc mừng anh, không còn phiền phức gì nữa."

Lục Ẩn nghi hoặc nhìn nàng ta.

Cô gái nói: "Em mời đại ca ra tay, Trương Đồng đã bị bắt, đại ca em bảo anh qua đó xem nên xử lý bọn họ thế nào.

Ánh mắt Lục Ẩn sáng lên, đứng dậy: "Đi thôi."

Cô gái cười cười, đi trước dẫn đường, vượt qua đường lửa, đi ra ngoài cách đội ngũ khoảng chừng ba trăm mét, mặc dù nơi này không được tính là an toàn nhưng cũng không quá xa.

Lúc Lục Ẩn đến nơi, Trương Đồng, cũng chính là tiến hóa giả đã sỉ nhục mấy cô gái kia cùng mười người bên cạnh gã dều dang quỳ trên mặt đất, trước mắt là một người đàn ông cao lớn, hai tay chắp sau lưng.

"Đại ca, Lục Ẩn tới." Cô gái xinh đẹp đi đến bên cạnh người đàn ông, dịu dàng nói.

Người đàn ông quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lục Ẩn: "Cậu chính là Lục Ẩn?"

Lục Ẩn gật gật đầu.

"Tôi tên là Lưu Thăng là một trong những đội trưởng của đội ngũ này." Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, mang theo chút ngạo nghễ nhìn Lục Ẩn.

Lục Ẩn thản nhiên nói: "Tôi biết."

Lưu Thăng nhướng mày, hắn ta không thích thái độ của Lục Ẩn: "Cậu định xử lý những người này thế nào? Giao cho cậu?"

Lục Ẩn nhìn Lưu Thăng: "Điều kiện?"

Lưu Thăng nhếch miệng lên, nhìn chằm chằm Lục Ẩn: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi đã nghe qua chuyện của cậu cũng đã quan sát cậu được một thời gian, cậu hầu như không hấp thu năng lượng trong cơ thể thú dị biến nhưng lại rất lợi hại, cậu có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"

Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cùng đám người Trương Đồng cũng chờ đợi nhìn Lục Ẩn.

Lục Ẩn bật cười: "Đây chính là nguyên nhân cô dẫn tôi tới đây?"

Lưu Thăng cười nhạt, nhìn về phía cô gái xinh đẹp.

Cô gái tiến lên mấy bước, đi đến bên cạnh Lục Ẩn, khẽ thổi khí vào tai hắn, dịu dàng nói: "Anh Lục, nói cho chúng tôi biết được không? Có phải có cách tiến hóa nào khác không? Nói cho chúng tôi biết chính là nói cho toàn nhân loại, toàn nhân loại sẽ cảm kích anh, mà tôi cũng có thể bầu bạn thêm với anh." Nói xong liền muốn dựa sát vào người Lục Ẩn.

Lục Ẩn quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp: "Tôi đã từng nói, nếu có lần sau, chết." Âm thanh vừa dứt, côn sắt lóe lên, cô gái xinh đẹp che cổ, máu thuận theo ngón tay chảy xuôi, nhuộm đỏ quần áo, mang theo ánh mắt không thể tin ngã xuống. Cô ta vốn không xem Lục Ẩn ra gì, cũng không ngờ Lục Ẩn lại dám ra tay giết mình ngay trước mặt Lưu Thăng. Lưu Thăng này chính là một trong những đội trường là cường giả cấp Nhân kia mà!

Lưu Thăng cũng ngây dại, gã cũng không ngờ Lục Ẩn lại d to gan như vậy.

Lục Ẩn hất côn sắt lên: "Các người rất phiền, từ khi đội ngũ này thành lập vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào ta, đêm nay nên kết thúc đi." Nói xong, hắn chủ động phóng về phía Lưu Thăng, côn sắt giơ lên bổ xuống đầu gã.

Lưu Thăng giận dữ, gã thét lên: "Ngươi muốn chết?" Nói đoạn gã rút từ bên hông ra một thanh trường đao tự chế, dùng đang đỡ lấy côn sắt.

Theo nhận định của gã, một đao này không chỉ có thể ngăn trở công kích của Lục Ẩn mà còn phải khiến Lục Ẩn bị trọng thương mới đúng. Nhưng mà, thực tế thì lại khác hoàn toàn với những gì gã dự liệu. Trường đao của gã bị bổ thành hai đoạn, mũi nhọn của côn sắt còn lưu lại trên vai gã một vết thương sâu đến tận xương.

Một màn này khiến Lưu Thăng thực không dám tin, gã vốn là cường giả cấp Nhân, có thể đấu với rất nhiều tiến hóa giả phổ thông, thế mà chỉ mới một chiêu đã thua trong tay Lục Ẩn, sao có thể thế được?

Lục Ẩn dùng một đao chém Lưu Thăng bị thương nhưng không hề ngừng lại, côn sắt quét ngang.

Lưu Thăng vội vàng tránh đi, nghiêng người quăng chuôi đao về phía Lục Ẩn. Lục Ẩn dùng gậy đẩy chuôi đao ra, khí kình tựa như một lưỡi đao trảm xuống mặt đất, chém mặt đất thành một cái khe nhỏ.

"Nhìn cái gì vậy, cùng tiến lên, làm thịt hắn cho ta." Lưu Thăng rống to, phẫn nộ trừng đám người Trương Đồng.

Bạn đang đọc Đạp Tinh (Bản dịch) của Tùy Tận Phiêu Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vns987
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.