Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết chung

Tiểu thuyết gốc · 1022 chữ

Chap 2

Sau khi nhóm người Dã Lang bang đi hết, mọi người xung quanh cũng tản đi không ít, bên cạnh đó vẫn còn một số người ở lại nhìn xem xác của người trung niên kia mà bàn tán.

“cậu trai này đúng là bất hạnh à nha”

“Đúng đó đúng đó, hình như người này còn có một vị nương tử ở nhà nữa”

…..

Dù mọi người đứng bàn tán thương sót cho thân phận của La Khương là vậy nhưng vẫn chẳng có ai chịu đứng ra dọn xác cho cậu ấy. Một phần là do người dân sợ xui xẻo quấn thân, một phần khác là tí nữa sẽ có mấy người lính dọn dẹp. Rồi xác của la Khương sẽ bị mang đi vứt ra ngoài rừng hoang mặc cho dã thú cắn xé.

Ban đầu Liễu Dương cũng định bỏ mặc xác của La Khương nằm ở đó, nhưng cậu lại nghĩ đến chuyện xác của hắn sẽ trở thành thức ăn cho dã thú và cậu lại liên tưởng đến bản thân mình nếu cậu cũng bị chết như vậy, rồi lại không có người chôn cất đàng hoàng thì sẽ rất là khó chịu, làm cho người cậu cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, nên Liễu Dương đã quyết định mang xác của La Khương về cho vợ của hắn chôn cất.

Liễu Dương tiến đến bên thân thể của La Khương, lúc này cơ thể hắn nằm úp xuống mặt đất, tay chân xiên xẹo không thẳng, nhiều chỗ biến dạng. Liễu Dương lật thân thể của hắn lại. Trên mặt La Khương tím tái không còn huyết sắc, cái mũi lún xuống, máu từ miệng, mũi chảy ra chàn lan khắp khuôn mặt. Nhìn mà bi thương vô cùng.

Liễu Dương cõng lấy thân thể của La Khương. Bởi vì cậu thường xuyên lên rừng đốn củi rồi gánh về nên dần dần cơ thể cũng hình thành được một chút ít cơ bắp, không quá gầy gò thành ra cõng than thể của La Khương cũng không cảm thấy nặng nhọc là bao.

Cõng La Khương trên lưng, Liễu Dương cảm giác được thân thể của mình run lên một chút, nổi cả da gà. Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần với người chết như vậy, mà còn cõng ở trên lưng nữa nên không khỏi có một chút lành lành, sờ sợ. Liễu Dương thầm thề sau này sẽ không bao giờ cõng xác chết như vầy nữa.

Liễu Dương đưa xác của La Khương về cho vợ hắn, Nhược Lan nhìn thấy chồng mình chết liền suy sụp đầu óc, tuyệt vọng đến muốn chết đi. Nàng bị đơ một lúc rồi nhào vào ôm lấy xác chồng ở dưới đất mà gào khóc, nước mắt trào ra như suối ướt đẫm hai gò má của nàng.

Liễu Dương nhìn thấy cảnh này cũng rất là sót xa, hắn khuyên Nhược Lan vài câu cho nàng bớt thương tâm nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

“Liễu đệ có thể chôn cất chồng ta cho ta được không ?”

“khục khục”

“Thật ra ta cũng không muốn làm phiền đệ, nhưng do ta bệnh tật quấn thân… khục khục… nên khó có thể chôn cất chồng mình được”

Vừa nói Nhược Lan vừa ho khan, cô ấy cầu xin Liễu Dương giúp đỡ.

Liễu Dương cũng không chối từ mà đồng ý giúp Nhược lan chôn cất La Khương.

La Khương được chôn cất dưới một gốc cây đào. Nhược Lan thì ngồi trước mộ mà ngẩn ngơ, suy nghĩ hồi tưởng về quá khứ.

Liệu Dương quay đầu rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng “bịch”, cậu quay đầu lại thì thấy Nhược Lan đã ngã xuống đất, đầu chảy đầy máu. Hắn nhìn sang hòn đá ở bên cạnh nàng thì cũng ngầm đoán ra được hành động dại dột mà nàng ấy đã làm là đập đầu vào đá tự tử.

Liễu Dương đi lại kiểm tra Nhược Lan xem thế nào thì nàng đã tắt thở. Trên mặt nàng còn biểu hiện ra vài nét của sự giải thoát. Liễu Dương nhìn thấy cảnh này thì thở dài, cậu tự hỏi trong lòng yêu là chi mà sao có thể làm cho người ta nguyện chết vì nó.

Lúc trước Liễu dương cũng đã từng yêu qua, đó chỉ là tình yêu đơn phương của cậu với một cô gái trên trấn, cô ấy rất xinh đẹp. Vì Liễu Dương chỉ là một kẻ nghèo hèn nên là cũng không giám đi thổ lộ với nàng mà chỉ dám đứng từ xa nhìn nàng. Không lâu sau đó thì nàng cũng đã xuất giá, nhìn nàng lên kiệu hoa mà Liễu Dương cũng chỉ dám đứng từ xa, càng không nói đến đi cướp dâu. Trong đêm ngày hôm ấy thì Liễu Dương cảm thấy khó chịu vô cùng, dù khó chịu là vậy nhưng cậu vẫn không có ý muốn đi tự sát.

Liễu Dương lập mộ cho Nhược Lan ở bên cạnh La Khương. Hắn nhìn mộ hai người hồi lâu rồi quay lưng đi về, lúc này trời đã gần tối, mây đen kéo ùn ùn đầy trời.

Liễu Dương về đến nhà thì trời đã tối đen. cậu đốt đèn lên, ánh lửa nhỏ soi sáng căn phòng nhỏ. Liễu Dương tiến đến kệ sách lấy ra một cuốn mà đọc. Cuốn sách mà cậu đọc có liên quan đến tiên nhân. Liễu Dương rất hâm mộ tiên nhân bởi vì cậu nghe nói tiên nhân có sức mạnh cường đại, có thể di sơn lấp biển, ngao du tứ phương, tự do tự tại không lo cơm áo gạo tiền. Dù cho Liễu Dương biết tiên nhân là không có trên đời nhưng đâu ai cấm ước mơ đâu.

Liễu Dương đang say xưa đọc sách, bỗng nhiên bên ngoài có rất nhiều bước chân tiến đến, cậu định ra ngoài xem thì “rầm ” cánh cửa nhà cậu bị đạp ra.

Bạn đang đọc Đạp Lên Tiên Đạo sáng tác bởi LeCongNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LeCongNguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.