Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 1688 chữ

Chương 2

Đại lục Thiên Vũ!

Trong một tòa thành thị, cụ thể hơn là khu vực mua sắm và tiêu dùng của con người ở thế giới này. Nơi đây, khung cảnh người ra người vào trông cực kỳ tấp nập và đông vui.

Bỗng nhiên, một thanh âm thét to đã phá tan bầu không khí huyên náo đông vui và nhộn nhịp kia.

Sự chú ý của những người xung quanh nhanh chóng bị thu hút bởi nó.

Mắt của họ lập tức dáo dát nhìn tứ tung khắp nơi để truy tìm chủ nhân của tiếng hét này.

Rất nhanh chóng, người dân cũng đã biết ai vừa hét. Tiếng thét to này do một tên ăn mày phát ra.

Biết được điều này, họ hỉ mũi khinh thường, chửi “thằng điên” và tiếp tục công việc mua bán như thường lệ.

Vâng, tên ăn mày đó chính là nhân vật chính của chúng ta, Trần Thiên.

Trần Thiên đã xuyên không thật rồi. Vì uống quá nhiều rượu dẫn đến ngộ độc, nên thanh niên này đã ngủm củ tỏi.

Khi mở mắt ra, điều đầu tiên mà Trần Thiên nhìn thấy đó chính là rất nhiều người đi qua đi lại.

Nhưng đó không phải là điều làm cho hắn bất ngờ. Hắn ta ngạc nhiên vì những người xung quanh đang mặc những trang phục cổ trang trong thời phong kiến.

Trần Thiên càng nhìn, càng cảm thấy có gì đó sai sai. Từng dây nơ-ron thần kinh lập tức vận động hết công sức:

- Nhớ hôm qua, sau khi tỏ tình, mình đi nhậu trong một quán quen đường. Sao giờ bản thân lại ở phim trường cổ trang thế này?

Sau một hồi nhìn và suy nghĩ, Trần Thiên chợt cảm thấy có mùi thui thúi ập vào trong mũi.

Hai lỗ mũi của hắn nhúc nhích, ánh mắt xoay chuyển và bắt đầu lần mò khắp nơi.

- Mùi hôi này đang bốc ra từ người của mình.

Tức thì, đầu của Trần Thiên cúi xuống.

Thấy bản thân đang mặc một bộ quần áo rách te tua và trông cực kỳ dơ bẩn, tóc tai thì dài bết trông cực kỳ bẩn thiểu. Hắn lẩm bẩm:

- Vì sao mình lại trở thành như vậy? Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?

Lúc này, hắn vẫn chưa hiểu mô tơ gì hết.

Chợt, một cơn đau đầu ập đến làm cho Trần Thiên hôn mê bất tỉnh.

Trong cơn lân lân, hắn thấy được những giấc mơ kỳ lạ mà trước giờ chưa từng thấy. Dường như, bản thân thấy được toàn bộ ký ức của một người khác.

Khi tỉnh dậy, Trần Thiên không biết nên khóc hay nên cười. Ký ức cả hai dung hợp, hắn đã biết được hoàn cảnh của bản thân.

Khoảnh khắc đó, Trần Thiên phê như nhặt được vàng. Hắn liền hét to để bung tỏa cảm giác sung sướng này ra bên ngoài:

- Đây không phải là mơ…

- Mình xuyên không thật rồi.

- Thật không ngờ, những chuyện như thế này chỉ có trên các loại tiểu thuyết do con người tưởng tượng ra, thế mà mình lại đụng phải. Đúng là vận cứ .. Hự Hự …

Người xung quanh thấy thế lại liếc nhìn hắn và chửi:

- Thằng Điênnnn!

Không quan tâm đến tiếng chửi rủa xung quanh, Trần Thiên chợt nghĩ tới một vấn đề. Điều này làm cho hắn vừa cười, vừa lẩm bẩm như thằng khùng:

- Nói như vậy.. Haha..Nói như vậy… Nơi này có phép thuật… Mình ..mình sẽ là nhân vật chính.. Haha..

- Ộttttt~ ộttttttt!

Theo tiếng này vang lên, một cảm giác đói khát ập lên não bộ của Trần Thiên. Điều này khiến cho hắn tỉnh mộng và bắt đầu đầu đánh giá lại tình hình của bản thân:

- Nước này tên là Đại La, chỉ chiếm diện tích rất nhỏ của Thiên Vũ đại lục. Tòa thành này có tên là Thăng Hoa, chứa khoảng một trăm vạn nhân khẩu.

- Ngôn ngữ?

Tới đây, Trần Thiên liền đảo mắt liếc nhìn những người dân qua lại và tập trung chăm chú lắng nghe cách họ nói chuyện.

- Tốt quá! Họ phát âm giống Tiếng Việt của mình. Chẳng lẽ người dân trong quốc gia này là tiền kiếp của dân tộc Việt Nam ta?

Trần Thiên gãi gãi đầu suy nghĩ. Nhưng cảm thấy vấn đề này lớn lao quá, hắn cảm thấy nên tạm dẹp bỏ nó sang một bên. Khi nào hiểu rõ tình hình ở thế giới này, hắn mới tính tiếp.

Vì vậy, hắn tiếp tục đánh giá bản thân:

- Còn cổ thân thể này, hắn ta cùng tên và họ với mình, đều là Trần Thiên.

- Năm nay, hắn 15 tuổi, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chân phải thì bị què nên không làm được công việc gì hết, chỉ còn nước đi ăn xin sống qua ngày.

- Trong một lần ẩu đả tranh giành một cái bánh bao, hắn ta bị bọn ăn xin khác đánh chết. Nên mình mới có thể nhập vào cái xác này.

- Khoan đã, bị què.

Trần Thiên bối rối.

Lập tức, hắn vội vàng đứng dậy nhất chân đi, nhưng vừa chuẩn bị đi thì đã bị té.

Trần Thiên khóc hết nước mắt, nghĩ:

- Bị què thật rồi. Rồi ai độ cho mình đây?

- Khoan! Thường mấy bộ truyện xuyên không, nhân vật chính sẽ có kì ngộ hoặc hệ thống gì gì đó.

Nghĩ vậy, tinh thần của hắn hồi phục, còn khuôn mặt lem lúa ấy bất giấc xuất hiện nét thư thả và vui sướng.

Tâm trí đã thoải mái, thế là hắn bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.

Tiếng người đi qua đi lại, buôn bán rất là náo nhiệt.

Ngồi xem một hồi, cái bụng của hắn lại kêu “ồn ột”. Cảm giác đói khát dữ dội lần nữa ập đến.

À cũng phải thôi, Trần Thiên đã ngây người suốt một buổi và chưa có gì bỏ bụng.

Hắn cảm thấy rất đói nhưng không biết làm cách gì để có đồ ăn.

Hiện tại nếu đi xin việc, Trần Thiên chắc chắn họ sẽ không nhận mình vì chân bị què

Tất nhiên, hắn cũng muốn áp dụng các tri thức trong thế giới hiện đại nhưng làm sao có thể áp dụng được khi không có vật gì ở trong tay.

Còn địa vị ư? Ừ! Địa vị thì thấp kém nhất xã hội. Thôi thì đành đi ăn xin để sống qua ngày đợi hệ thống mở ra vậy.

Và thế là Trần Thiên bắt đầu công việc ăn xin. Thấy người nào mặc quần áo sang trọng đẹp mắt, hắn bèn lếch tới khóc lóc, làm mặt thảm thương nhất có thể và nói:

- Đại gia, tiểu nhân đã ba ngày rồi chưa có thứ gì lót bụng cả, đại gia cho tiểu nhân một thứ gì để lót bụng được không?

Đáp lại những lời cầu xin năn nỉ của Trần Thiên, đó là hành động rời đi vô cùng dứt khoát của đám người kia.

Sau một buổi chiều vất vả, bụng của hắn vẫn không có cái gì bỏ vào.

Cũng không thể trách Trần Thiên được.

Với một người hiện đại đang tuổi ăn, tuổi học, trải nghiệm thực tế còn rất kém, thì sao hắn có thể làm được một công việc thấp kém nhất xã hội, bị người người khinh bỉ và phải bán liêm sỉ của bản thân để có được miếng ăn cơ chứ?

Đêm đó, Trần Thiên không thể nào ngủ được vì bị cơn đói hành hạ.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải lếch từng bước ra bờ sông để uống tạm miếng nước cho đỡ cơn đói.

- Ực~ ực..

Vài giây sau, cái bụng trống rỗng của hắn đã bị lấp đầy bởi nước. Nhờ vậy, tinh thần của hắn cũng tỉnh táo hơn không ít.

Rửa đi những lớp bùn đất còn dính trên mặt, khuôn mặt của Trần Thiên nhanh chóng phản chiếu trên mặt nước phẳng lặng đầy yên bình ấy.

Bất giác, hai hốc mắt của hắn rươm rướm lệ.

Trần Thiên bật khóc không phải vì khuôn mặt ấy quá ư là đẹp trai, cũng không phải có tật hay cái bớp gì trên mặt, mà là vì nó tương tự như khuôn mặt của bản thân trong thế giới cũ đến bảy, tám phần.

Đến thế giới này, hắn không có lấy một người thân thích, cũng không có mang theo bất cứ thứ gì ở thế giới hiện đại.

Có lẽ, khuôn mặt này, nó là thứ duy nhất giúp bản thân có thể hoài niệm về thế giới hiện đại ấy.

Ngẩng đầu lên nhìn, hắn phát hiện bầu trời đêm của Thiên Vũ thật là đẹp.

Khung cảnh xinh đẹp ấy không có bất kỳ ánh đèn công nghiệp nào, mọi ánh sáng đều đến từ ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời xa sôi kia.

Thứ ánh sáng êm dịu mê hoặc kia đã tạo nên một không gian vốn đã yên bình lại càng càng yên bình, thơ mộng hơn.

Dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt của Trần Thiên bỗng liếc nhìn chăm chú một ngôi sao có ánh sáng màu xanh, đôi môi thì mấp máy:

- Bố, Mẹ… Sau khi phát hiện con mất tích, hai người có ổn?

Đột nhiên, một cơn gió xuân thổi đến và phả những luồng hơi mát lạnh vào mặt của Trần Thiên. Điều này làm cho hắn bừng tỉnh.

Thở dài một cái, Trần Thiên lắc lắc cái đầu rồi sau đó hòa mình vào dòng nước.

- Hãy để dòng nước cọ rửa linh hồn, cọ rửa thể xác này.

- Hãy quên hết thảy những chuyện xảy ra ở thế giới hiện đại và tập trung sống ở thế giới này. Một thế giới đầy mới lạ đối với một người xuyên không như mình.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.